Già Thiên

Chương 993: Cực Đạo Tiểu Xúc




Vì phiến tiểu thế giới và tám mươi mốt tòa cổ miếu nơi này có pháp trận Thánh hiền cổ bảo vệ cho nên vẫn bảo trì cho tới hiện tại, dù mọi người đại chiến cũng không thể hủy diệt.

Nhưng mà Đế binh vừa hiện, ngay lập tức khiến cho điện phủ có ẩn chứa Tinh không cồ lộ này đang có dấu hiệu sụp đỗ, từng đợt tiên uy Đại đế phát ra khiến cao thủ khắp nơi đều trở nên nghiêm nghị, hai mắt trừng lớn.

- Chét tiệt!

Đông Phương Dã nguyền rủa, hai viên tinh cầu hắn và Hầu tử thu đi đã bị dập nảt, như một mảnh lưu quang bắn vè bốn phía.

Rất nhiều người rat ay, tranh đoạt những mảnh nhỏ này, trên đó đều ẩn chứa tọa độ tinh vực, tương lai chắc chắn là vạn Nguyên khó cầu, Thánh nhân cũng phải khom lưng.

May mà viên tinh cầu màu tím trong tay Hắc Hoàng được nó bảo vệ, nhanh chóng thu đi, chưa bị cướp mất.

Xoát!

Một đạo thánh quang biến mất, đạo thân ảnh thần bí kia tiến vào một tòa cổ điện khác, Long Văn Hắc Kim Đinh cũng chuyển động.

- Thánh tử Diệu Quang có dánh đánh một trận với ta?

Diệp Phàm tiến tới, mái tóc đen đầy đầu tung bay, hai hàng lông mày dựng đứng, sát khí lăng thiên.

Không có đáp lại hắn. Trong tòa đại điện kia là một mảnh yên lặng, chỉ có gợn sóng tràn ra, là một long văn thần bí, như một con hắc long quay cuồng, dao động cường đại mênh mông như đại dương.

Long Văn Hắc Kim Đỉnh cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa rời khỏi Diêu Quang, hôm nay lại hiện ra nơi này khiến mọi người kinh hãi vì nó rất đặc thù.

Các đòi thánh hiền cổ dốc hết tâm huyết, tất cả môn nhân hao hết tâm huyết cả đời thủy chung như nhất, thành kính lễ kính, như đối với thần linh, năm vạn năm dập đầu, năm vạn năm cầu nguyện, năm vạn năm cúng bái, cuối cùng hóa Cực Đạo.

Thành tựu một kỳ tích vĩ đại bậc nhất trên thế gian, vĩnh viễn trở thành truyền thuyết. Không ai biết trong đêm mưa sa gió giật, sấm rền chớp giật kia đã xảy ra điều gì, hết thảy đã bị mưa lớn xóa bỏ.

Xích!

Một lũ ô quang Thôn Thiên Ma Quán buông xuống, hóa thành một thanh thần kiếm màu đen, chém về phía tòa điện phủ kia, Mấy hắc long xoay quanh lập tức lao ra giao kích, hóa thành mặc hài.

Đó là hắc động của vũ trụ, đó là vực sâu thôn phệ vạn vâth, tối đen như mực, không thấu phát một tia sinh cơ. Phàm là sinh tinh tiến vào chắc chắn hóa thành bụi phấn, quy về tĩnh mịch vĩnh viễn.

Một tiếng long ngâm vang lên, một đại long nàu đen xoay quanh trong cổ miếu, nhiễu lương hoàn trụ, mỗi chiếc vảy đều láp lánh hắc quang, thân thể tràn ngập lực lượng mang tính bùng nổ.

Long Văn Hắc Kim Đinh chìm nổi khắp nơi, trong đó phóng ra rất nhiều đại long màu đen, như một thần địa Đằng Long.

Diệp Phàm không sợ hãi, Thôn Thiên Ma Quán trên đỉnh đầu, bước chân không thay đổi, tiết tấu như nhất, sinh ra một sự cộng minh trong phiến tiểu thiên địa này.

- Tới giờ khắc này ngươi còn gì kiêng kị?! Muốn giết ta thì hãy đánh một trận quang minh chính đại đi!

- Đế binh Cực Đạo đánh một trận, chắc chắn sinh linh đồ thán!

Từ trong cổ điện truyền ra một thanh âm bình thản.

- Hay cho câu nói thật chính nghĩa! Một khi đã như vậy sao còn làm thế này?!

Diệp Phàm vẫn không dừng bước, tới trước cổ điện.

- Ta cảm thấy rất hứng thứ với một chỗ tinh không khác, không bằng chúng ta cừng lên đường, thế nào?

Từ trong cổ miếu kia lại truyền ra thanh âm.

Ầm!

Không hề có dấu hiệu báo trước, hai kiện Đế binh đồng thời bắn ra một lũ Đế uy, tuy rằng là ô quang rất nhỏ, không phải va chạm toàn diện nhưng cổ điện này lập tức hóa thành bột mịn, không hề tồn tại nữa.

Thánh quang chợt lóe lên, Long Văn Hắc Kim Đinh và đại thân ảnh kia lại biến mất, tiến vào trong một tòa cổ miếu khác, vẫn giằng co như cũ, không lập tức rat ay.

Xích!

Diệp Phàm lay động Thôn Thiên Ma Quán, thi triển từng đợt đợt hắc quang, như đang phi tiên, tất cả quang mang cũng chưa nhập vào trong cổ miếu, giết chết đại địch trong bóng tối.

Long ngâm thanh liệt, chiếc Long Văn Hắc Kim Đỉnh lại lay động, phun ra nuốt vào các loại ánh sáng, ngăn cản các đòn công kích. Lần này dư âm để Đế uy không hủy diệt kiến trúc, hai thanh Đế binh hình thành một loại cân bằng, chỉ công phạt lẫn nhau mà không khuêch tán ra ngoài.

Nhưng mọi người đều kinh hãi đâm chiến. Đế binh, bảo vệ nhân mã của mình. Không ai dám vọng động, sợ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Đột nhiên, Long Văn Hắc Kim Đỉnh tự chủ vọt lên, treo giữa hư không, buông xuống từng đợt hắc kim khí, trong miệng đính có một thân ảnh như tiên nhân hóa hình hiện ra.

Coong!

Thôn Thiên Ma Quán cũng phát ra một tiếng vang khẽ, nắp và thân quán chia ra, tràn ngập vạn đạo ô quang, nháy mắt đã vang lên tiếng thở dài của một nữ nhân, như nữ thần thức tỉnh.

Để binh quỷ dị, ma tính và thần tính cũng tồn tại. Ma quán hóa thành kén, như có một Đại đế thuế biến ra, uy áp kinh thế chân nhiếp mọi người.

Keng!

Long Văn Hắc Kim Đinh run rẩy, tiên nhân nơi miệng đỉnh biến mất, lần nữa không đi ra, sau đó hóa thành một đạo ô quang, xé rách hư không mà đi.

Ba!

Tiểu thế giới này bị đục một cái động. Long Văn Hắc Kim Đỉnh biến mất, mấy đạo thân ảnh cùng khống chế nó, nháy mắt rời khỏi nơi này, như cảm ứng được một loại lực lượng khó tin.

- Long Văn Hắc Kim Đỉnh khong phải không địch lại mà mới vừa rồi Thoon Thiên Ma Quán có chút quỷ dị khiến bọn họ rút đi!

Tề La nhíu mày trầm tư.

- Thôn Thiên Ma Quán do thân thể Độc Nhân Đại đế luyện thành, ngoài lực lượng khó lường thì còn có được một ít đặc tính không ai biết, không ai rõ ràng!

Hắc Hoàng nói.

- Long Văn Hắc Kim Đỉnh cũng hiện ra vẻ quỷ dị, dường như bọn họ có chút khó khống chế, không thể không tạm thời lui đi. Ta nghĩ lát nữa bọn họ có thể lại xuất hiện!

Lão mù nói.

Thôn Thiên Ma Quán thu liễm ô quang, rất nhanh bình tĩnh lại, thoạt nhìn không có chỗ nào kỳ lạ khiến những người bên ngoài cũng thầm thở phào, lại tranh đoạt các loại thần trân

Diệp Phàm lấy viên tinh cầu màu lam kia ra, dùng tâm cảm ứng. Bên trong có rất nhiều tổ hợp ký hiệu lóe ra, lạc ấn trong lòng hắn. Đây là tám loại quái phù bát quái, tuy nhiên lại sắp thành rất nhiều tổ, dùng chúng để miêu tả tọa độ tinh vực. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Đám người Hầu Tử cũng tiến lên. Diệp Phàm không nói gì, để cho bọn họ nhớ kỹ từng chi tiết, có lẽ tương lai sữ có diệu dụng.

Trong mắt Cơ Tử Nguyệt ngấn lệ, nhìn tinh cầu trong lòng bàn tay. Sau khi đạt được chìa khóa tinh không này, nó hoàn toàn có thể suy tính ra.

- Tọa độ Bắc Đẩu Tinh Vực vì sao không lưu lại?

Đoạn Đức hồ nghi hỏi.

Diệp Phàm cũng thở dài, chỉ tìm được bốn viên tinh cầu đặc biệt, không liên quan gì Bắc Đẩu Tinh Vực, căn bản không biết vị trí của viên cổ tinh này ở đâu trong vòm trời.

- Chúng ta cũng đi chia chác một phần đi!

Đông Phương Dã nhìn về đại điện ở trung tâm. Mục đích tương trợ Diệp Phàm khi tới đây đã đạt được, bọn họ lúc này cũng muốn cướp đoạt bí bảo.

- Cổ điện trung tâm hiện có tới mấy kiện Đế binh đang tập trung, chúng ta hơn phần nửa cũng không thu được thiện nghi gì đâu, thậm chí còn gặp phải đại nạn! Một khi đã như vậy, chúng ta nên đi tới những cổ điện khác, xem kiếm được gì thì kiếm!

Tề La nói. Lão sát thủ này thật cẩn thận.

Đoàn người thu hồi Thôn Thiên Ma Quán, Diệp Phàm mở đường phía trước, Bán Thánh Tề La âm thầm ẩn phục, đại hắc cầu phun ra nuốt vào trận thai, đi sau cùng, chấn nhiếp những người khác.

Nếu nói hiện giờ đây là tổ hợp vô địch cũng không có gì quá, ít nhất dưới Thánh nhân cũng không mấy thế lực dám trêu chọc vào. Diệp Phàm vừa rồi diệt sát người kế thừa Độc Nhân Đại đế Hoa Vân Phi khiến rất nhiều người sợ hãi.

Trích tiên rành rành trước mặt mọi người, mười mấy năm qua tung hoành thiên hạ, không ai giết được hắn mà hôm nay lại chết ở nơi này, sao không khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, Diệp Phàm đi nhanh về phía trước, không ai dám ngăn cản hắn, tất cả đều vô cùng kiêng kị, ở rất xa đã tự động nhường đường.

- Cảm ngộ của Thánh hiền cổ!

Tề La mừng rỡ, đây là thứ hắn hiện rất khao khát, có chừng bốn chương, là do bốn vị Thánh hiền cổ lưu lại, khắc vào vách tường trong một cổ điện.

Ở nơi này, mỗi cổ tự đều lạc ấn trong hư không, minh diệt không chừng, mỗi chức đều có vạn quân lực.

Không ít người lúc này đang ở bên ngoài âm thầm ghi nhớ vì căn bản không thể lấy đi. Đây là bút tích của Thánh hiền cổ, ngưng kết thành một thể với cổ điện, không thể hủy diệt.

Mấy người xuất hiện khiến bọn họ bất đắc dĩ rời đi. Diệp Phàm và Hầu tủ dẫn đầu tiến vào, đều là những nhân vật như chiến thần, khiến không ai dám nhạ.

Keng!

Tề La thúc dục Địa Ngục Trấn Hồn Tháp, trực tiếp thu đi bốn vách tường, từng phiến từng phiến cổ tự và mấy bức khắc đá như có sinh mệnh, bị hắn cẩn thận thu hồi.

Bọn họ đi một mạch qua mười mấy tòa nhà cổ miếu, thu hoạch rất phong phú. Ngoại trừ mấy cuốn kinh văn ra, bọn họ còn thu được một khối thần ngọc lớn như đầu người, thuộc danh sách Thần Ngọc Cửu Thiên, cùng cấp bậc với Đại La Ngân Tinh khiến bọn họ rất mừng rỡ.

- Những thế lực lớn nắm giữ Đế binh không thiếu cảm ngộ Thánh nhân, chỉ có Lục Đỉnh rách nát kia và Vũ Hóa Tiên Kinh là thứ mà bọn họ cho rằng nhất định phải đoạt được, cũng vì như thế cho nên chúng ta mới có được những thu hoạch thế này.

- Trước những kỹ rồi nói, tạm thờ không cần di tranh đoạt, tránh cho kết cục bí đánh thành tro tàn.

Lục Đinh liên quan đến bí mật thành tiên, tồn tại từ thời thái cổ, tục truyền là cổ vật thời đại thần thoại, rất có thể sẽ hấp dẫn tới những Thánh nhân" không theo quy cũ" nào cả.

- Hai người các ngươi đi đi, thừa dịp các đại giáo đang bị hấp dẫn ở cổ điện trung tâm, chậm chút nữa không chừng Ngũ Sắc Tế Đàn cũng bị hóa thành chiến hải, loại này hiện cũng không quá trọng yếu.

- Không sai, Ngũ Sắc Tế Đàn rất quan trọng, nhất định lát nữa sẽ bị tranh đoạt, hiện tại thừa dịp này nhanh nhanh rời đi!

Hầu tử cũng lên tiếng.

- Rất đáng tiếc, không thể đánh một trận với Thánh tử Diêu Quang. Ta muốn trước khi đi phải giải quyết hắn!

Diệp Phàm cảm thấy rất đáng tiếc.

- Yên tâm đi, có ta ở đây, không nói hắn không thể đạt được kế thừa Đại đế cổ, dù thật sự là con của Đế thì sao?

Hầu tử rất tự tin, toàn thân lóe ra quang huy nói.

Diệp Phàm gật đầu, ở đương thời, Hầu tử không hề thua kém một kẻ nòa cũng thế hệ, tương lai không thể hạn lượng. Quan trọng nhất là Đấu Chiến Thắng Phạt còn sống, tọa trấn trên Tu Di Sơn, ai dám động tới hắn.

- Thánh tử Diêu Quang thật thông minh, mấy chục năm tới hắn không dám tới gây chuyện đâu, nếu không hắn sẽ biết rõ hậu quả!

Bán Thánh Tề La nói. Hắn chắc chắn sẽ trở thành Sát Thánh, sức uy hiếp hơn xa Thánh nhân bình thường. Nếu hắn muốn, quả thật có thể giết khắp thiên hạ.

- Không cần lo lắng, nhà ta còn có Hư Không Kính, đủ đối kháng Long Văn Hắc Kim Đỉnh!

Cơ Tử Nguyệt cũng nói. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, gia tộc từng có Đại đế hơn xa những Thánh địa khác.

Đoạn Đức cũng lên tiếng:

- Thế khinh thường Thôn Thiên Ma Quán của ta là để trang trí à!? Về sau trên Thiên Chi Thôn lập cho ta một đỉnh núi, gọi là Đế phần đi, như vậy cũng đủ vang dội! Về sau ta sẽ trú chân nơi đó, không việc gì thì tấn công Diêu Quang Thánh đại, ta cảm thấy hơn phân nửa có thể đào ra trân bảo hi thế vì mỗi lần đi ngang qua Nam Vực, ta đều cảm thấy Diêu Quang như một phần mộ lớn, như lập giáo trên một phần mộ vậy!

Hắn khiến ai ai cũng phải cười. Chú ý này thật là tuyệt, không true chọc gì khác, khi nào cũng tưởng nhớ tới mộ phần nhà người ta, ai mà không sợ hãi.

- Có bổn hoàng ở đây, ai dám làm bậy! Tùy tiện bày ra một trăn tám mươi tòa sát trận, đánh cho Diêu Quan không còn một mống!

Hắc Hoàng khoác loác.

- Đi, chúng ta đi thôi!

Diệp Phàm nói với Bàng Bác.

Đoàn người xuyên qua cổ miếu, đi về một chỗ sâu nhất. Nơi đó không có kiến trúc, không có rừng cây, không có sinh cơ, bị đại vụ bao phủ, quỷ dị mà thần bí.