Mấy người mày mò một phen, vẫn cứ không mở ra được.
- Tà môn!
Đoạn Đức không ngừng ấn những đường khắc, tuyệt đối là phải kích hoạt một đường văn lạc nào đó mới mở được, nhưng làm mọi cách cũng vô dụng, nó kín mít không một khe hở.
Cái quan tài đá này kín kẽ, nhìn như đặc ruột, là một khối nguyên vẹn. Mấy người hai mặt nhìn nhau, trừ bỏ phong cách cổ xưa ra thì cũng không có khí tức thần linh nào.
- Giao cho bổn hoàng xử lý đi.
Đại hắc cẩu thình lình nhảy vào, rốt cuộc đợi được cơ hội, le lưỡi với Đoạn mập mạp, tha chạy đi mất. Nó quỳ xuống dùng sức cắn, dùng móng vuốt đè lên, muốn mở nó ra. Kết quả thiếu chút gãy răng, nhưng không làm gì được cái quan tài, dùng chân ôm hàm răng gâu gâu kêu đau.
Mấy người cười to, con chó chết tham lam này rõ ràng muốn cướp bảo vật, kết quả lăn qua lăn lại một trận không công.
Quan tài đá chuyền tay Tề La, Diệp Phàm, hầu tử... bọn họ vận chuyển thần lực rót vào trong để mở ra, kết quả trâu đất xuống biển không chút hiệu quả.
- Cái này chắc chắn là cổ quan Thần linh, niên đại xa xưa dọa người. Hơn nữa là phải chôn cất trên chín tầng trời, vĩnh viễn không rơi vào đất vàng, không biết vì sao lọt vào trong tổ miếu.
Đoạn Đức thần sắc trịnh trọng kiếm tra lần nửa, cẩn thật lật ngược hộp đá, không ngừng xem xét.
Quan tài chi rộng bốn ngón tay, dài không hết bàn tay, dấu khắc bên trên rất nhỏ, không phân biệt cẩn thận là không thấy được, có trời trăng sao chim chóc cá trùng... đều là những loại xa xưa trường tồn lâu nay.
Thần bí nhất là ở giữa trăng sao có khắc phù văn cực nhỏ rất phức tạp, gần như bị năm tháng mài mòn, là do Đoạn Đức dùng Thiên Nhãn nhìn ra, nếu không thì khó mà thấy được, đây cũng là căn cứ để hắn phán đoán.
Quá xa xưa, phù văn quỷ dị này quá huyền ảo, mấy người cố gắng suy đoán cũng khó hiểu được, đúng là khó hiểu tối nghĩa không ai biết.
Đoạn Đức phán đoán quan tài đá to bằng bàn tay này cực kỳ kinh người, dựa theo những bí ẩn chôn cất mà hắn biết, đây là quan tài Thần linh cực kỳ xa xưa, có bí ẩn không thể giải thích.
Cái gọi là không rơi đất vàng, không vào trần thế, chôn cất trên chín tầng trời, là trừ bầu trời ra thì chi chôn cất trong vũ trụ hiu quạnh, trôi đi trong bóng đêm vĩnh hằng.
Bởi vì phàm trần không thể chôn cất nó, Thần linh vô thượng đến chết cũng không thể làm bẩn, chỉ có chín tầng trời mới là nơi trở về của bọn họ, cuối cùng ngủ yên trong vũ trụ không người.
- Loại chôn cất quan tài Thần linh trên chín tầng trời trước giờ đều là trong truyền thuyết, chưa bao giờ gặp qua. Năm đó Thần triều Vũ Hóa đúng là thần thông quảng đại, ngay cả chuyện này cũng làm được, rốt cuộc bọn họ thăm dò bao nhiêu tinh vực?
Đoạn Đức tràn ngập hoảng sợ.
Những người khác đều líu lưỡi, một cái quan tài nhỏ không chớp mắt lại có lai lịch lớn như vậy, làm người ta hoảng sợ không thôi.
Năm đó Thần triều Vũ Hóa cực kỳ hưng thịnh, bọn họ có Ngũ sắc Tế Đàn đi thông ra Vực ngoại, nhưng không ai biết bọn họ đã đi tới đâu, thông qua hôm nay chứng kiến mới chứng thực bọn họ hùng mạnh chưa từng có.
- Thần triều Vũ Hóa mạnh như thế cũng bị người ta diệt...
- Chưa chắc, đã sớm nói có thể là bọn họ từ bỏ thống trị.
Mặc kệ là tình huống nào, đều là một chuyện rất đáng sợ, những chuyện không biết tràn ngập thần bí, có thể nhìn tới một góc năm xưa, năm tháng thế hệ tranh hùng, có chiến lực quyền năng vô thượng.
"Nó cũng là quan tài thần linh hay sao?"
Diệp Phàm tự nhiên nghĩ tới chín cái quan tài cổ thanh đồng do chín con rồng kéo, càng khí thế hùng hồn, rung động lòng người.
- Trước tiên không nói, mau mở cái quan tài này ra.
Đại hắc cẩu đứng ngồi không yên như lửa đốt, nóng vội hơn ai khác.
Cuối cùng, hầu từ nổi khủng, lông vàng dựng thẳng, hắn trời sinh thần lực cầm quan tài chặt ngang đùi muốn bẻ gãy, kết quả nhe răng nhếch miệng cũng không làm được.
Diệp Phàm kinh dị, hắn nhận lấy dùng hết sức cả người muốn vặn gãy quan tài nhỏ, khí huyết hoàng kim ngập trời, kết quả cũng vô dụng.
- Nhỏ máu lên đó, có lẽ mới mở ra được.
Cơ Tử Nguyệt nói, nàng nghĩ tới tế đàn máu kia, mọi người ngẩn ra, nghe vậy gật đầu.
Bàng Bác, Đông Phương Dà trước sau lên thử, nhỏ vài giọt máu, nhưng đều vô dụng, không có gì biến đổi.
- Có lẽ cần máu của Thánh nhân.
Cơ Tử Nguyệt chớp mắt to nói, bởi vì trên hộp đá này có Thánh huyết khô cạn, năm đó tế sống là để mở ra nó.
Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Tề La, lão chỉ thiếu nửa bước là thành Thánh nhân, máu trong cơ thể có lẽ rất khủng bố, có lẽ dùng được mở ra quan tài đá thần bí này.
- Các người phải nghĩ cho kỹ, không chừng mở ra là cái quan tài đá này sẽ phóng to lên.
Tề La nói.
- Không sao, xem chừng Diêu Quang cũng đem tới Long Văn Hắc Kim đỉnh, nếu thật sự gặp đại loạn thì ném thẳng vào bọn họ, bảo đảm có thể trấn áp được.
Đến bây giờ Hắc Hoàng còn đau răng, không mở được nó thì không cam lòng.
Ngón tay Tề La nhỏ từng giọt máu, mỗi một giọt đều sáng chói, tản ra ánh sáng khủng bố làm người ta kính sợ. Bình thường lão cười hì hì, thì ra trong cơ thể ẩn chứa lực lượng đáng sợ như vậy.
Nhưng mà vẫn không có hiệu quả, máu nhỏ lên cái quan tài nhỏ vẫn không có phản ứng, điều này làm mọi người lúng túng. Tề La là Bán Thánh cũng không làm được, chẳng lẽ phải ra một Thánh nhân thật sự hay sao?
- Có lẽ máu của Diệp Phàm cùng hầu ca làm được.
Cơ Tử Nguyệt chớp mắt to, bởi vì thể chất hai người đặc thù, có được lực huyết mạch nghịch thiên.
- Để ta thử xem.
Diệp Phàm nhận lấy, một giọt máu vàng nhỏ từ ngón tay ra lên trên quan tài đá, khoảng khắc làm quan tài đá run lên.
- Thật là được, thêm vài giọt nữa.
Đại hắc cẩu kêu lên, nhìn nó hận không thể muốn thay Diệp Phàm lấy máu nhuộm đỏ cái quan tài.
Sau khi nhỏ lên sáu giọt máu vàng, quan tài đá nhỏ bằng bàn tay phát ra tiếng rắc nhỏ, trên mặt xuất hiện một cái khe hở, vốn là mặt đá nguyên khối xuất hiện dấu vết. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thật là tà môn, vừa rồi rõ ràng là một hòn đá, bây giờ mở ra cái nắp, thật sự có thể tách ra.
Mấy người chậc chậc làm kỳ.
Diệp Phàm lại nhỏ ba giọt máu, truyền ra tiếng cạch cạch, nắp quan tài lộ ra, tự động tách ra một cái khe hở, tuôn ra gợn sóng thần bí.
- Lui ra sau.
Diệp Phàm ra hiệu.
Trên mặt đất chi còn một cái quan tài nhỏ, mấy người sớm lui ra xa. Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Binh lật nắp quan tài, dùng Thần Nữ Lô hộ thể. Không thể không phòng bị, bởi vì nói tới Thần linh, không ai dám sơ ý.
Cạch!
Nắm quan tài tách ra, ngoài một đoàn sóng gợn thần bí ra thì không xuất hiện gì khác thường, ở đó im lặng chỉ có gió thổi.
- Cái đó chỉ là nắp, bên trong còn một tầng quan tài nữa.
Đoạn Đức nói, mấy người tiến lên.
Quả nhiên, bên trong còn có một cái quan tài hơi nhỏ hơn nữa, lấy ra cũng vẫn kín mít, không tìm được một khe hở, rõ ràng còn phải lấy máu.
Diệp Phàm không chút do dự, lần này nhỏ vào mười tám giọt máu, quan tài nhỏ mới hấp thu cạch một cái mở ra. Mấy người mở nắp quan tài liền há hốc mồm, bên trong vẫn là một cái quan tài nhỏ, lại nhỏ hơn một vòng.
- Không thể nào!
Thần sắc Đoạn Đức thay đổi.
- Không sao, tiếp tục!
Diệp Phàm lại bắt đầu lấy máu, lần này là hai mươi bảy giọt máu vàng nhỏ xuống, mới mở ra nắp quan tài.
- Con bà nó, lại là một cái quan tài nữa!
Đại hắc cẩu sắp phát điên, ôm cằm kêu to, chẳng qua lần này không dám cắn nữa.
- Con bà nó là con gấu, rốt cuộc có mấy tầng chứ?
Bàng Bác cũng buồn bực.
Diệp Phàm không tin, không ngừng nhỏ máu, một hơi mở ra sáu tầng, vẫn là trong quan tài có quan tài, lần cuối Diệp Phàm hao mất năm mươi bốn giọt thánh huyết vàng.
Mấy người muốn điên, rất muốn mở ra nhưng lại không dám, cái quan tài nhỏ này khẳng định có vấn đề lớn, lại còn trong quan tài chứa quan tài, không biết cuối cùng.
- Không lẽ là chín tầng, cửu cửu quy nhất.
Hầu tử lộ ra vẻ kinh hoảng, thần sắc hoảng hốt như nhớ đến gì đó.
- Đừng mở, bây giờ không động tới cái quan tài nhỏ này được, nếu thật sự mở ra thì chắc sẽ xảy ra biến động nghịch thiên, hiện giờ ta nghiêm trọng hoài nghi...
Sắc mặt Đoạn Đức không dễ coi, có chút trắng bệch, nuốt nước bọt nói:
- Cừu cừu hoàn thành, gặp được thứ nhất.
Đông Phương Dã vò đầu, hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Đoạn Đức nói:
- Ta cảm thấy quan tài đá này quả thật từ trên trời rơi xuống, thật sự có chín tầng, hơn nữa còn không phải chôn cất Thần linh, mà là thủy tổ Thần triều Vũ Hóa trong truyền thuyết.
- Con bà nó, ngươi nói bậy bạ cái gì, thủy tổ Thần triều Vũ Hóa là chuột hay sao, chứa trong một cái quan tài nhỏ như thế, quá ủy khuất đi chứ.
Hắc Hoàng không tin.
- Nhìn nó nhỏ, nhưng ta cảm thấy thứ này có thể chứa được cả Tu Di Sơn.
Đoạn Đức nói.
- Ta không có ý đó, ta nói là Đại đế sao lại đi làm quan tài nhỏ bé như vậy.
Hắc Hoàng nói, nó từng theo hầu Vô Thủy, cảm thấy bậc Đại đế phải khí thế hùng hồn mới đúng.
- Hầu ca, thần sắc của ngươi không dễ nhìn lắm?
Lúc này, Diệp Phàm nhìn hầu tử vẻ mặt hoảng hốt, không nhịn được hỏi.
- Trong những năm thái cổ, ta còn quá nhỏ, hôm nay trí nhớ đã phai mờ rồi.
Hầu tử bóp trán, dường như cố gắng nhớ lại, nói:
- Hình như ta nghe thúc thúc của ta nói qua truyền thuyết quan tài đá chín tầng, không thể đụng tới, nếu nhìn thấy phải kính lễ, an táng ở thiên ngoại, thả về sâu trong vũ trụ.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt liền trắng nhợt, lần này phiền phức to rồi. cẩn thận suy nghĩ, Thần triều Vũ Hóa cũng phải tiến cống quan tài này, cống phẩm còn là một khối tài liệu tiên - Tiên Lệ Lục Kim.
Càng nghĩ bọn họ càng sợ hãi.
Hầu tử nói:
- Ta nhớ ra một chút, lúc đó thúc thúc ta kể chuyện xưa cho ta nghe, hình như xảy ra ở thời đại thần thoại, nói là có Vương tộc đứng đầu gần với Hoàng tộc chiếm được quan tài đá chín tầng, kết quả bị diệt cả tộc. Tục truyền, sau này có người đưa trở lại vào sâu trong vũ trụ, lúc này mới ngừng đại loạn khủng bố.
- Chẳng lẽ Thần triều Vũ Hóa diệt vong có liên quan tới quan tài đá này?
Mọi người giật mình rùng mình một cái, nghĩ tới những gì sụp đổ, cùng với dấu tay khổng lồ trên tổ mạch, đó là một chiêu đánh nát trăm vạn dặm. Rất khó tưởng tượng một chiêu hùng hồn đó liên hệ với một cái quan tài đá nhỏ này.
- Tế đàn quan tài này rất đặc biệt, các ngươi cũng chú ý xem, chúng ta đi qua nhiều tiểu thế giới miếu thờ như vậy, chỉ có một tầng đó dựng tấm bia đá, bên trên có khác "tầng thiên ba mươi ba".
Lão mù nói.
Mọi người ngẩn ngơ.
An táng trên chín tầng trời, đặt ở tầng thiên thứ ba mươi ba, vậy mà Thần triều Vũ Hóa cũng dám làm?