- Người... đang nói gì?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, lui ra sau mấy bước. Đây là một vị Cổ Phật hóa đạo, có thể gặp ở nơi này khiến người bất ngờ, mà lời hắn nói lại càng không hiểu.
Lão tăng gầy như que củi, cả người khô héo, phát tán ngọn lửa sáng ngời mà thánh khiết, thân thể gần như trong suốt, ngay cả mọi thứ trong cơ thể đều có thể thấy được.
Đài đá này một mảnh tường hào, bị một cỗ khí tức đại đạo bao phủ, gần như trong suốt. Thánh nhân viễn cổ hóa đạo, đây là chuyện lớn kinh thiên động địa, đạo lực tinh thuần nhất đang lưu chuyển. Nơi này thần bí vô cùng.
- Trên người ngươi có ý niệm quấn quanh xương cốt, nếu không phải lão nạp trước khi tọa hóa nhìn rõ tương lai, nhỏ bé cho dù thánh cũng không thể phát hiện.
Lão tăng nói, lông mày tuyết trắng trở thành tro tàn trong kiếp hỏa, đạo cốt đang kêu lên răng rắc, sắp sửa hủy diệt.
Diệp Phàm cảm thấy không thể tưởng tượng, trên người hắn lại có một loại niệm lực, bị dính lúc nào, sao lại quấn quanh xương cốt? Hắn nửa tin nửa ngờ, có thể cảm giác được lão tăng này rất chân thành.
Cao nhân sắp hóa đạo như vậy không cần thiết phải lừa hắn, mà Thánh nhân viễn cổ nếu muốn bất lợi với hắn chỉ cần một đầu ngón tay đủ để gạt bỏ hắn, thậm chí có thể mạnh mẽ độ hóa hắn.
Mi tâm vị Cổ Phật này hé ra một cái khe, bắn ra một luồng sáng có thể chiếu thấu hết thảy, chiếu rọi thân thể Diệp Phàm một mảnh trong suốt, có thể nhìn thấy trên xương cánh tay trái hắn có một sợi xích thần màu xanh mảnh khảnh quấn quanh.
- Một sợi niệm lực của nhân vật vô thượng Vực ngoại, ta bị quấn lấy khi nào?
Hắn lộ ra vẻ sợ hãi, chẳng lẽ tới từ quan tài cổ chín rồng kéo năm đó, hay là có liên quan đến Ngạc tổ bị trấn áp ở Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, lại hoặc là năm xưa trêu chọc ở Tử Vi Cổ Tinh Vực?
Diệp Phàm khoảnh khắc liên tưởng, gần như nghĩ tới các loại khả năng, không ngừng suy tư, cảm giác được đều có khả năng, rồi sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hơn nửa năm trước, hắn cùng Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch từ Tử Vi Cổ Tinh Vực trở về, ở trên không của viên cổ tinh này – di tích chiến trường Vực ngoại tiến hành thăm dò khắp nơi. Đầu tiên là chiếm được một gốc Thần Minh Hoa, rồi sau đó tận mắt nhìn thấy một chiếc thuyền cổ từ sâu trong vũ trụ vượt qua hư không mà tới.
Đó là một con thuyền nhỏ kim loại, chỉ dài hơn một trượng, phong bế kín mít. Lúc ấy bọn họ cảm ứng bên trong có khí tức cực kỳ mỏng manh, sinh mệnh như sắp đi tới cuối.
Lúc ấy hắn cùng Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đều rung động. Đó là thuyền cổ từ sâu trong vũ trụ mà tới, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, như là đã trải qua năm tháng dài dòng. Bọn họ căn bản không dám dây vào, rất nhanh rời đi, đáp xuống viên cổ tinh này.
Ngày nay, Diệp Phàm cẩn thận suy tư, tự nhiên cũng nghĩ tới cảnh tượng đó. Đây là nhân vật từng tiếp xúc ở Vực ngoại, không thể nghi ngờ.
- Nhân vật thần bí kia để lại một sợi niệm lực trên người ta, có phải có chuyện không tốt xảy ra?
Hắn không kìm nổi hỏi.
- Hiện nay thì chưa, không cần lo lắng. Sợi niệm lực này cũng chỉ có thể làm hắn cảm giác được sự tồn tại của ngươi, dù sao Vực ngoại cách mặt đất quá xa xôi. Nhưng tương lai thì khó nói.
Lão tăng nói.
Lúc này, thân thể khô héo của lão đang hóa đạo, không ngừng quang hóa trở thành từng sợi đạo tắc chìm sâu vào trong thiên địa, da thịt cùng xương cốt lóe kim quang, vỡ ra từng tấc.
Mà áo cà sa khoác trên người lão rõ ràng là một kiện Thánh binh, cũng theo hắn cùng hóa đạo, trở thành những sợi xích thần trật tự đỏ tươi, đan vào cùng một chỗ.
Đây là một loại cảnh giới như thế nào? Da thịt cùng xương cốt và nguyên thần không ngừng thiêu đốt trong ánh lửa, không ngừng hóa đạo. Mà lão lại vẻ mặt từ bi không chút động tâm, bầu trời sụp xuống cũng không nhíu mày một cái.
Lúc này, lão đang đi tới điểm cuối sinh mệnh, sắp biến mất khỏi thế gian, lại nhìn lạnh nhạt như thế, căn bản không để tâm. Đây là Cổ Phật siêu thoát thế ngoại.
Trong lòng Diệp Phàm than thở, Thánh nhân viễn cổ tiêu sái như vậy thế gian khó gặp nhất, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp lại là tử biệt, sắp thấy lão hóa đạo mà chết.
- Xin tiền bối chỉ điểm bến mê, giải khốn cục cho ta.
- Ta giúp ngươi hóa đi.
Lão tăng niệm một tiếng A Di Đà Phật, toàn thân phát ra kim quang rực rỡ, dẫn động đại đạo cả vùng thiên địa, phật tính dao động khắp cao nguyên A Dục.
Ầm!
Đại đạo cả vùng Tây Mạc như đều bị dẫn dắt tới, rất nhiều niệm lực của chúng sinh hóa thành vô lượng quang, hào quang vạn trượng bao phủ thiên địa, mãnh liệt cuốn tới.
Một vị đại phật màu vàng xuất hiện, nâng Diệp Phàm trong lòng bàn tay, sau đó dẫn động vô cùng phật quang của Tây Mạc đem hắn vào trong thiên địa đạo minh, ức vạn đạo phật quang như những thác nước màu vàng đổ xuống trên người hắn.
Đây là một loại thanh tẩy, niệm lực tinh thuần đến từ Tu Di Sơn như là một loại đạo quả vô thượng tràn ra, khó thể nói bằng lời. Tẩy rửa đạo cốt, thanh tẩy máu thịt, khiến mỗi một tấc thân thể hắn đều trong suốt lóe lên, trị liệu mọi tỳ vết.
Keng!
Diệp Phàm nghe thấy trong cơ thể truyền đến một tiếng vang nhỏ, như có một sợi xích sắt bị chặt, hắn cảm giác như giãy đứt một loại trói buộc nào đó, lập tức cả kinh. Quả nhiên là có cổ quái.
Cùng lúc đó, một sợi xích thần màu xanh bay ra, có thể thấy được rõ ràng trong thần huy phật tính màu vàng, muốn chạy ra thiên ngoại.
Phật huy màu vàng mãnh liệt đem nó giam cầm lại, không thể bỏ chạy. Thánh tăng viễn cổ mặt mày từ bi, mượn dùng niệm lực của Tu Di Sơn đem sợi xích màu xanh kéo vào trong cơ thể, cùng lão hóa đạo.
Ba!
Một tiếng vang nhỏ, sợi thần bí niệm lực kia từ đây tiêu tan, hòa tan trong thiên địa đạo tắc. Diệp Phàm hoàn toàn thoát khỏi, thở phào một cái.
- Đa tạ tiền bối.
Niệm lực tinh thuần rót vào cơ thể, đây là một loại đưa tặng, tẩy hết nhân quả hồn trần, củng cố đạo quả bản thân, tinh lọc hết thảy. Thân thể Diệp Phàm phát ra bảo huy như thất thải lưu ly, toàn thân không tỳ vết, như biến thành một vị thần minh, bảo tướng trang nghiêm.
Vào giờ khắc này, hắn cảm thấy bản thân càng thêm không linh, muốn mạnh mẽ bước qua một cửa này, nghịch thiên trảm đạo. Nhưng mà quang huy thần tính màu vàng lóe lên, cuối cùng ổn định lại.
Cùng lúc đó, trong thuyền cổ ở Vực ngoại chiến trường truyền ra một dao động:
- A Di Đà Phật... cũng tới thế giới này, đạo tràng quả nhiên thần bí nhất, dùng Tu Di Sơn làm cơ sở muốn diễn biến?
Cao nguyên A Dục, trên đài đá đổ nát lão tăng đang hóa đạo trong phật hỏa màu vàng, toàn thân bị đốt hơn phân nửa mặt vẫn không đổi sắc, nở nụ cười tinh thuần như trẻ con.
Diệp Phàm lại bái biểu đạt lòng biết ơn, nói:
- Tiền bối đã thấy được gì?
Hắn nghiêm túc thỉnh giáo, hết thảy sẽ phát sinh trong tương lai hắn đều bức thiết muốn biết.
- Trước khi sinh mệnh chi hỏa dập tắt, ta cũng chỉ thấy được một góc tương lai mà thôi. Như là vàng khô héo điêu linh, ngẫu nhiên bị gió to thổi lên trời cao, nhìn thấy thiên địa tương đối rộng lớn, nhưng chung quy phải rơi xuống. Một chiếc lá mà thôi, sao có thể hiểu rõ toàn bộ thế giới. Chỉ là nhìn rõ trong khoảnh khắc.
Diệp Phàm ngẩn ra. Đây thật là một vị Cổ Phật đắc đạo, thản nhiên cười khi hóa đạo, ung dung tiêu sái, siêu phàm thoát tục.
- Phật giảng nhân quả. Tiền bối giúp ta giải khốn cục, vãn bối không biết báo đáp như thế nào?
- Với ngươi mà nói, quả ở hiện tại nhân trong tương lai. Với ta mà nói, nhân ở hiện tại quả trong tương lai.
Thân thể lão tăng sắp thiêu đốt sạch sẽ, đạo cốt đều đứt, từng cây trong suốt, mà kiện áo cà sa Thánh binh trên người kia hoàn toàn trở thành tro tàn.
- Xin tiền bối chỉ rõ.
- Ngươi nhận ân của Phật giáo ta, lần này đi bờ bên kia tinh không ngươi là người hộ đạo của giáo ta.
Lão trong ánh lửa đốt thân lại vẫn yên lặng tường hòa cười.
Diệp Phàm kinh nghi. Lão tăng này quả nhiên siêu phàm thoát tục, ngay cả chuyện đi cố hương đều đoán được, không hổ là một vị Cổ Phật.
Kế tiếp, lão tăng nói với hắn một câu, khiến Diệp Phàm lảo đảo suýt chút nữa té trên mặt đất. Sắp lấy chân kinh, hắn là người hộ đạo. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Chờ một chút, ý của người sẽ không phải là đi Tây Thiên lấy kinh chứ?
Hắn không thể chịu đựng nổi.
Cổ Phật mỉm cười lắc đầu, nói hắn nghĩ nhiều. Chỉ có một đoạn nhân quả, cũng là một chút duyên, cũng không phải như hắn suy nghĩ.
Diệp Phàm tĩnh tâm, hiểu rõ lão muốn làm gì, lộ ra một tia dị sắc.
- Phật tu tương lai, thật sự có cách nói chuyển thế và kiếp sau sao?
Hắn nghiêm túc hỏi.
Lão tăng nói:
- Tin thì có, không tin thì không. Năm tháng dằng dặc, thế gian sẽ có xuất hiện hai đóa hoa giống nhau. Trăm ngàn năm ngoảnh đầu nhìn lại, một đóa điêu linh một nở rộ.
- Tiền bối từng gặp Thích Ca Mâu Ni?
- Hai ngàn năm trước du lịch tới dưới Tu Di Sơn, thấy hắn xuống núi.
Vị phật này hành tẩu phàm trần, cũng không phải xuất thân Đại Lôi Âm Tự, ngày thường ở trong các ngôi chùa hoang.
Đem hắn chôn ở bờ kia tinh không, đây là thỉnh cầu duy nhất của vị Cổ Phật này, sau khi chết thấy rõ hét thảy phật tính.
- Ngươi muốn xem Thích Ca Mâu Ni pháp, đây không phải không hợp những gì đang tu sao?
Trong lòng Diệp Phàm có nghi vấn.
- Ta tôn A Di Đà Phật cũng đồng ý mọi phật tính, Thích Ca Mâu Ni có phải ma xác của phật hay không ta không biết, ta chỉ tìm một quyển chân kinh thất lạc.
- Xin hỏi tiền bối là vị phật nào thượng cổ?
Diệp Phàm rất muốn biết. Phật giảng luân hồi, lão tăng hơn phân nửa rất có lai lịch, có phải là một vị Cổ Phật trong thần thoại truyền thuyết hay không.
- Danh hiệu là hư ảo, cuối cùng vẫn là một tràng không. Hết thảy chư phật đều như yên vui thẳng đến niết bàn, từ đâu mà tới rồi lại đi đâu...
Lão tăng hóa đạo trong ánh lửa, những sợi trật tự thần tắc hòa vào trong thiên địa.
Diệp Phàm bị một cỗ lực lượng dịu dàng đẩy ra xa vô tận, nếu không hắn cũng cùng theo hóa đạo. Đây là một chuyện lớn kinh thiên động địa. Nơi này khí trời mù mịt, phật quang màu vàng trong nháy mắt bao phủ cao nguyên.
Xương cốt lão tăng gãy hết, máu thịt thành quang cuối cùng hoàn toàn hóa đạo, xóa tên thế gian. Thật lâu sau, Diệp Phàm đi tới, từ trong tro tàn phát hiện một viên xá lợi lớn bằng nắm tay trẻ em, tròn vo trong suốt, nở rộ hào quang thần tính bất hủ.
Kiếp sau, tin thì có không tin thì không. Diệp Phàm im lặng, cuối cùng lắc lắc đầu thu hồi viên xá lợi.
Hắn một đường đi tới trên cao nguyên A Dục, gặp được một người rồi lại một người hành hương, bọn họ một bước dập đầu đi về A Dục Thánh Hồ trên cao nguyên, vô cùng thành kính.
Trên đường có thảm cỏ mềm mại, cũng có tảng đá cứng rắn lạnh lẽo nhưng bọn họ không cảm thấy cực khổ ngược lại tinh thần tràn trề, nội tâm có một loại tín niệm.
Cảnh tượng này chấn động Diệp Phàm thật sâu, khiến hắn như có suy nghĩ. Có tín ngưỡng tinh thần thế giới sẽ không trống rỗng, niệm lực dồn lên thân mình, cũng giống như một loại tu luyện.
Nhưng người chứng đạo lại không thể tín ngưỡng người khác, cần phải duy ngã độc tôn.
Có lẽ đối với phàm nhân mà nói, đây là một loại ký thác, khiến tâm linh được thỏa mãn. Hắn không khỏi từ xa nhìn hướng Tu Di Sơn không thể nhìn thấy, thầm than A Di Đà Phật quả thật khó lường.
Phía trước có một cái Thánh Hồ, trong vắt, có hào quang thánh khiết lóe lên. Đây chính là A Dục Hồ của vùng cao nguyên này, là một nơi Thánh địa Phật môn.
Ở bên cạnh A Dục Thánh Hồ có một ngôi chùa, không rộng rãi, cũng không bao la hùng vĩ, chiếm diện tích rất nhỏ, chỉ là một ngôi chùa nhỏ mà thôi. Lại chính là A Hàm cổ tự mà Diệp Phàm muốn tìm.
Một mỹ nhân đứng trước A Hàm Tự, xuất trần mà tường hòa, tẩy hết duyên hoa, bách mị thu lại, như một gốc sen nở rộ lẳng lặng đứng đó – chính là An Diệu Y.
- Sư phụ ta hóa đạo, biết rõ tương lai. Ngươi sắp đi xa, ta đã biết hết.
Thanh âm mang theo từ tính êm tai truyền đến, An Diệu Y chân tính vẫn còn, còn chưa chém hắn đi.
Rồi sau đó, hai người không nói gì, vòng qua A Dục Thánh Hồ hành tẩu, sóng vai bước đi, như một đôi thần phật siêu thoát phàm trần.