Một đường sáng đỏ hiện ra tại đường chân trời, thái dương muốn vượt thoát trói buộc hiện lên, sương mù trong núi rừng lượn lờ bốc hơi lên.
Rốt cuộc, mặt trời đỏ dâng lên, xuất hiện vài tia sáng dịu dàng chiếu rọi trong rừng, làm cho sương mù đều nổi lên một lớp viền vàng, có sinh cơ vui mừng.
Trên lá cây, trên đóa hoa thần lộ lăn lộn, như viên trân châu sáng trong suốt, trong ánh sáng rọi lên muôn màu muôn vẻ, thật xinh đẹp. Hơi đất cùng với mùi hương cây cỏ hỗn hợp một chỗ làm cho người ta có cảm giác thực tươi mát.
Hơi nước còn chưa tiêu tan, trong rừng còn có chút ẩm thấp, vầng thái dương đỏ hồng lộ ra hơn một nửa, nhưng trong núi lại nhiều hơn không ít sinh khí, các loại chim tước líu ríu, hót vang không ngừng.
Diệp Phàm cả người là máu đứng suốt nửa đêm, cũng không hề nhúc nhích, tóc đen cùng quần áo nhuộm máu đều bị sương sớm làm ướt đẫm.
Bên kia, Yến Nhất Tịch đang phun nạp đón ánh bình minh, từng luồng hơi màu trắng theo miệng mũi hắn vào vào ra ra, như một lũ rồng có sừng, trông thật kinh người.
- Ngủ thực đạ giấc! Ta nói các ngươi này: một kẻ trầm tư cả một đêm cũng chưa nhích động một chút, người kia thì ra sức tu luyện như vậy, vậy ta còn làm cái gì đây?
Lê Thiên dùng nước suối súc miệng, rửa mặt, hái một trái hạt thông vừa đi vừa ăn.
Khi thái dương dâng lên cao, sương mù biến mất, khắp vùng núi đều hào quang sáng ngời, Yến Nhất Tịch sớm chấm dứt công phu, mở mắt, nói:
- Diệp huynh đang suy nghĩ gì vậy?
Lệ Thiên nhả ra một đống xác hạt thông, nói:
- Hắn có thể lo lắng một trận chiến hôm qua, chắc chắn sẽ danh chấn thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đây là chuyện vinh quang cỡ nào, mỹ nữ khắp thiên hạ đều ghé mắt, thành danh của ta sau lúc chiến tranh mới có thể đến, mỗi lần đều bị hắn dành mất cơ hội!
- Ta cảm nhận được một loại áp lực đến từ phương xa, tương lai sẽ làm người ta hít thở không thông.
Diệp Phàm nói, hắn nhìn về hướng Đông Hoang, hào quang trong mắt như muốn nhìn xuyên qua ngàn vạn sông núi mênh mông.
Yến Nhất Tịch nói:
- Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Nguyên Cổ, Hỏa Kỳ Tử, Thần Tàm đạo nhân … đám trẻ tuổi Cổ Tộc này đích xác thực khủng bố, con đường tương lai ắt phải xây bằng máu và xương trắng.
Diệp Phàm nói:
- Những người này tuy rằng đáng sợ, nhưng còn không đến mức khiến ta đêm không thể yên tâm, cảm giác tương lai khó có thể hô hấp, ta là lo lắng những Tổ Vương kia, ra tới một người chính là đại họa, là một hồi náo động hắc ám!
Bất luận kẻ nào cùng thế lực nào chống lại Tổ Vương, đều phải rơi vào cảnh đáng sợ: máu đổ thành ao, thi thể hài cốt ngàn vạn, bởi vì đó là sinh vật đáng sợ cấp Thánh nhân, mà đương thời Thánh nhân Nhân tộc khó gặp.
Ở thời thái cổ có vạn tộc, trong đó tộc đàn đáng sợ nhất dược gọi là Vương tộc, hẳn là không ít hơn mười loại, mỗi một tộc đều có Tổ Vương, vả lại không chỉ có một.
Chỉ thử tưởng tượng sẽ khiến cho người ta cảm giác được áp lực như núi, khó có thể thông khí, tương lai nếu toàn diện xung đột, trừ phi có kế thừa Đế binh Cực Đạo, ai có thể chống lại?
- Con bà nó! Ta có điểm hoài niệm Tử Vi Tinh Vực, ở nơi đó ta mang theo Thần Nữ Lô, chỉ cần không bị người vây quanh, tối thiểu còn có thể hoành hành một phương. Nhưng sau khi đến đây, ta phát hiện tiền đồ rất không ổn, hình như là đến đây để chịu tội.
Lệ Thiên hối hận không thôi.
Hiên tại duy nhất có thể may mắn chính là, Tổ Vương không có dấu hiệu ra tay, càng không có nghe nói một người nào sống sót lại xuất thế, nhưng tương lai thì khó mà nói trước được.
Hiện tại, mỗi đại giáo đều chỉ có có thể cầu nguyện những Tổ Vương này chỉ là muốn thành tiên, mà không có ý niệm gì khác trong đầu.
Bởi vì trong thời gian mấy năm nay, có Cổ tộc đích xác phát ra tin tức như vậy, mà còn phái ra đặc sứ đi tới các đại giáo nói sẽ không huyết chiến, chỉ cần một vùng đất là được.
Thành tiên rất mờ ảo, bao nhiêu nhân kiệt đều vùi thây trong năm tháng, khó có thể tin tưởng.
Có lẽ hiện tại duy chỉ có một người có được binh khí Đại đế cổ còn có thể có chút nhẹ thở, nhưng nếu trong tộc không có một Thánh nhân, tương lai vẫn rơi vào tình cảnh khó khăn.
- Từ hiểu biết tình huống trước mắt xem ra, các tộc thái cổ dường như cũng có điều kiêng kị, ở các nơi thử nghiệm, không dám hoành hành thế gian.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi đã nhận ra?
Lệ Thiên hỏi.
- Dựa theo như lời Nam Yêu, bọn họ đều là từng xuất hiện ở các địa phương Đại đế tọa hóa cùng với khu lăng mộ, vô cùng cẩn thận!
- Đúng rồi, đây là một cổ tinh Đại đế Nhân tộc đều muốn buông xuống, nhất định có bí mật, bọn họ đang sợ!
Lệ Thiên nói.
Tại trên thế gian này, nếu nói còn có gì làm cho Tổ Vương thái cổ chùn bước, đó dĩ nhiên là Đaị đế cổ, sợ bọn họ còn có chuẩn bị đáng sợ cho hậu thế.
Đại đế Nhân tộc người nào không phải là nhân vật tài ba trác tuyệt, vang dội cổ kim, có rất nhiều sự tích về bọn họ đã khiến cho vạn tộc sợ hãi.
Mặc dù đang ngủ say, trong lịch đại bọn họ cũng có người thức tỉnh đang chú ý quan sát. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Không sai! Ta cũng nghĩ như vậy, có lẽ là một điểm duy nhất có thể sử dụng để cho bọn họ càng sợ, vĩnh viễn không dám xuất thế.
Diệp Phàm nói.
- Huynh định làm gì?
Yến Nhất Tịch hỏi.
- Ta suy nghĩ suốt nửa đêm, có một ý tưởng, có lẽ có thể trấn áp được chư vương thái cổ, làm cho bọn họ trong một thời gian ngắn không dám ra mặt.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi có thể trấn áp được bọn họ?
Lệ Thiên giật mình kinh ngạc, mặc dù làm ra một kiện Đế binh, thực lực không đủ, cũng không biết có thể khiến một vị Tổ Vương lùi bước hay không?
- Các thời kỳ hắc ám náo động ắt sẽ có Đại đế Nhân tộc xuất thế, niên đại đương kim này dĩ vãng càng thâm hậu, vượt qua các thời đại, là đại thế muôn đời chỉ có một, ta nghĩ bọn họ cũng sợ sẽ xuất hiện một Đại đế Nhân tộc mạnh nhất!
- Nói thử xem!
Lệ Thiên hỏi.
- Nếu thực đi làm là chuyện cửu tử nhất sinh, ta hy vọng có thể có hiệu quả chấn nhiếp được bọn họ!
Diệp Phàm nói.
…
Thiên hạ chấn động, năm vực đều kinh động!
Ở một ngày này, tất cả tu sĩ các nơi đều giật mình cả kinh, mọi ánh mắt đều nhìn về hướng Nam Lĩnh, mọi người đều có chút không dám tin, cảm thấy rất khó tin.
Thánh thể rời cổ tinh này đã mười hai năm, ngày nay không ngờ trở về, tái hiện ở thế gian.
Ngày chém người chủ cùng tám vị đại năng của thế gia thái cổ, đêm giết bách hùng của Cổ tộc Thần Linh Cốc, dưới chân thi thể cao thủ đầy đất, máu nhuộm thiết kiếm, một trận chiến chấn động thiên hạ.
Tu sĩ năm vực ai cũng kinh hãi, hết thảy đều rất đột ngột, loại chiến tích này quá mức đáng sợ, tin tức này khiến người ta cảm thấy không đúng thực tế.
- Hắn trở về, vì sao có thể tái hiện thế gian, đó chính là vượt qua tinh không, ngay cả Thánh nhân viễn cổ đều không nhất thiết có thể vượt qua bình an.
- Điều này rất khó tin, một người chém nhiều cao thủ như vậy, mười hai năm không thấy, hắn cường đại tới bực này sao?
- Hắn làm thịt cả phụ thân của Vương Đằng, thật cường thế, đây là muốn cùng Bắc Đế không chết không ngừng, cách mười hai năm lại muốn tiến hành trận quyết đấu cuối cùng hay sao?
- Thánh thể, hắn lại tới nữa, thật khó tin, quá kinh khủng! Cường đại và đáng sợ như vậy thật khiến người ta kính nể!
…
Một ngày này, tất cả tu sĩ các nơi đều đang bàn luận, Diệp Phàm trở thành tiêu điểm trong miệng mọi người, mọi người đều rung động.
Một trận chiến chấn nhiếp thiên hạ, dẫn tới một hồi phong ba bão táp thổi quét khắp nơi nơi! Diệp Phàm trở về, làm cho các nơi đều không bình tĩnh.
- Ta cảm thấy ngày nay Thánh thể đã tiểu thành, ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai rất khó tìm được đối thủ, có thể bễ nghễ thiên hạ!
Đây là lời bình luận của một lão Giáo chủ Trung Châu.
- Trung Hoàng nhiều năm cũng không có ra tay, không biết mạnh tới mức nào, Hoa Vân Phi, Diêu Quang Thánh Tử quật khởi, không biết quyết đấu cùng Thánh thể, ai yếu ai mạnh.
Có người e sợ cho thiên không loạn nói ra nỗi lòng chờ mong.
- Thánh thể trở về, có lẽ sẽ có va chạm nảy lửa cùng đám người thừa kế Cổ tộc đáng sợ Hoàng Hư Đạo, Nguyên Cổ…
Đây là chờ mong của một vị tán tu cường đại.
- Cao thủ trẻ tuổi của một ít Cổ tộc vô thượng chảy xuôi dòng máu Thái Cổ Hoàng, địa vị của mỗi người đều tương đương với Thánh thể Nhân tộc, nếu như tranh phong cùng bọn chúng, chỉ sợ cửu tử nhất sinh, ắt có khả năng lực áp Thánh thể Nhân tộc!
- Chỉ có chân chính va chạm, mới có thể biết được ai mạnh nhất, đây là một đại thế vượt qua dĩ vãng, chắc chắn chính là một mảnh thiên địa nhuộm máu, ai có thể chứng đạo, ai có thể thành Đế, hiện tại không thể xác định, người thắng lợi cuối cùng chắc chắn phải đạp lên máu và xương cốt vô tận của nhân kiệt vạn cổ mà đi.
- Hết sức phồn thịnh, quần tinh rực rỡ sau đó ắt có chư vương ngã xuống, nhân kiệt điêu linh đời sau thê lương, sẽ có một bức họa tráng lệ mà nhuộm máu!
…
Diệp Phàm trở về, cả thế giới đều chú mục, ngàn vạn ánh mắt ngắm nhìn về hướng Nam Lĩnh, mọi người đều chú ý, rất nhiều thế lực lớn bất hủ chuyên phái người đến đây tìm hiểu tình hình.
Phản ứng của các nơi đều không giống nhau, người của Âm Dương Giáo Trung Châu, khi nghe nói Diệp Phàm tái hiện, Giáo chủ đương thời cầm trong tay chén trà ngã thật mạnh xuống Đại điện.
Tiếp theo, hắn ra lệnh cho đệ tử không được đặt chân tới Nam Lĩnh một bước, còn phải dừng chân ngoài Đông Hoang, vả lại rất nhanh mưu đồ bí mật cùng Túc Lão, quả thật rất chấn động bọn họ.
Hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ Đông Hoang, gần đây tiếp nhận dịch vụ giết người rõ ràng giảm đi rất nhiều, mọi người đoán bọn họ đang điều động nhân mã, sẽ ra tay đối phó với Diệp Phàm.
Thế nhân kinh sợ, hai đại cổ triều ngủ đông mười mấy vạn năm, ngày nay dám tái hiện thế gian, không sợ các giáo phái bao vây tiễu trừ, đủ để nói rõ vấn đề.
Nghĩ đến những truyền thuyết đáng sợ kia, đầu lâu chư vương xây thành cổ điện, da Thánh Nhân lót thảm, những điều này khiến người ta sởn tóc gáy.
Thần tử hoặc thần nữ mạnh nhất của hai đại Thần triều đều là chuyên sát chư vương mà sinh ra, là cường giả trẻ tuổi thần bí nhất của đương kim thiên hạ.
Mọi người biết được, bọn họ rất muốn thu lấy đầu lâu Thánh thể, có lẽ sẽ va chạm nảy lửa đáng sợ nhất, bởi vì rất nhiều người đều muốn biết bọn họ có thực lực giết tuyệt chư vương.
Tại Cơ gia Nam Vực của Đông Hoang!
Cơ Tử Nguyệt tươi đẹp động lòng người, mái tóc nhẹ bay, thân thể thon gọn uyển chuyển, cả người không minh mà trí tuệ.
Nhiều năm qua như vậy mà nàng chỉ có khi cười mới hiển lộ hai má lúm đồng tiền nho nhỏ lại rất ít khi hiện ra, cả người không nhiễm bụi trần, siêu trần thoát tục như thiên nữ Quảng Hàn.
Lúc này, chén ngọc trong tay nàng đánh rơi trên mặt đất, nhưng nàng không có bận tâm, giật mình nhìn Cơ Hạo Nguyệt, nói:
- Thật sự là Tiểu Diệp Tử?
- Đúng vậy!
- Hắn ở bờ kia tinh không, chúng ta ở bên này tinh không, cách xa nhau vô tận xa xôi, hắn…lại…
Cơ Nguyệt Tử thì thào, rồi sau đó nở nụ cười, trên mặt hẽ cười hiện ra một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.
Lúc này, tuy rằng nàng cực lực che dâu, nhưng trong mắt lại rõ ràng có một tia hơi nước.
Trong một cổ động tại Cơ gia, trong một khối hàn băng thật lớn, một nam nhân toàn thân đầy vết máu, bị ô quang ăn mòn miệng vết thương bị phong ở trong đó, lúc này hắn truyền ra dao động thần niệm, nói:
- Tiểu Diệp Tử! Tốt, tốt, tốt! Giết hết chư địch, thay chúng ta báo thù, không nghĩ tới ta còn có một ngày có thể nhìn thấy hắn.
- Hắc Thủy ca! Huynh dưỡng thương cho tốt đi! Nhất định có thể sống sót!
Cơ Tử Nguyệt an ủi.
- Nói cho Tiểu Diệp Tử, giết Lý Tiểu Mạn, giết Nguyên Cổ, bằng không ta có chết cũng không nhắm mắt!
Lý Hắc Thủy kích động kêu lên.
Tại Vương gia Bắc Nguyên, một nam nhân thanh niên cao lớn khôi vĩ, tóc đen chảy dài như thác nước, ánh mắt sắc bén, đứng thẳng trên một chiếc chiến xa cổ màu vàng, ở chung quanh hắn, Chân Long củng Phượng Hoàng củng gầm hót, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ khoe sáng cùng trời cao.
Hắn đứng thân trên chiếc chiến xa cổ hoàng kim giống như Thiên đế ở trung ương, thánh quang hoàng kim bao phủ thiên địa, chín con Chân Long, chín con Phượng Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ cùng nhau hợp đạo, phát ra tiếng nổ vang, chấn động thiên địa.
- A…
Vương Đằng rống to một tiếng, tất cả dãy núi nơi hắn bế quan toàn bộ sụp đổ, đất đá cuồn cuộn như một mảng song thần, nổi lên cao vạn trượng, đánh tan đám mây trên vòm trời.
Tại Bắc Vực, trên một ngọn núi lớn màu đen đồ sộ đứng vững mãi mãi trường tồn, như là một bức tường Ma Vực chắn ngang, chấn nhiếp ba ngàn giới.
Ở trên đó có một thân ảnh chắp hai tay sau lưng, một mình đứng thẳng, nhìn về hướng Nam Lĩnh xa xôi, nói:
- Thánh thể của Nhân tộc, có chút ý tứ, đáng giá để giết!
…
Càng nhiều địa phương, càng nhiều người đều nhìn về hướng Nam Lĩnh xa xa…