Mấy vị lão nhân trong thôn đều cả kinh kêu lên, bọn họ đều là những người biết nhìn hàng, lễ vật này quả thực quá quý giá.
Thanh binh khí này dùng máu ở bên trong cửu thiên thần ngọc luyện chế thành, là thứ đầu tiên cần dùng khi luyện chế vũ khí Vương giả, có thể phát triển trở thành binh khí của Thánh nhân, chắc chắn không bao giờ mục nát, nó là thứ Diệp Phàm đoạt được từ Cửu Đầu Giao Vương tại Tử Vi Tinh Vực.
- Ta sẽ thay huynh trưởng báo thù, đi làm thịt cái tên Tử Thiên Đô kia!
Đông Phương Man tóc tai bù xù hạ lời thề.
- Dã nhi của chúng ta sẽ không chết…!
Thất thúc tổ trong cổ thôn chớp đôi mắt ảm đạm, tên dã man nhân kia chính là do hắn tự tay dạy dỗ mà thành.
- Nơi này không nên ở lâu, tốt nhất trở về trong tộc hãy nói!
Ngũ thúc tổ nói.
Tại chỗ sâu trong sơn lĩnh có một tộc đàn cổ xưa, là hậu đại của mấy vị Thánh nhân viễn cổ, tộc nhân đều rất cường đại bưu hãn, tu một loại Man Võ cổ kinh, là một bộ lạc đáng sợ mà thế nhân không biết đến.
Thôn nhỏ này vốn là một phần tử trong bộ lạc đó, nhưng sau vài lần tranh đoạt thắng thua, tức giận gì đó nên mới tách riêng ra, bộ lạc lớn từng nhiều lần mời bọn họ quay lại.
- Rống…!
Phía xa truyền đến một tiếng thét dài, khắp cả dãy núi đều rung chuyển. bảy đến tám lão nhân có bộ tóc rậm rạp bay loạn, nửa người trên để trần, mặc y phục bằng da thú, có người mang theo lang nha đại bổng, có người vung lên đại phủ, liên tục gầm rú rít gào, giống như một đám Yêu Thần gào thet lao tới, khiến cho tất cả các dãy núi đều phải sụp đổ.
- Con bà nó, ở đâu ra đám vương bát đản, dám đến khi dễ tộc nhân chúng ta, đi ra đây nhận cái chết cho ta!
- Mọi người ở đâu rồi, bọn lão tử đã đến đây, nhanh lăn ra đây cho ta, kẻ nào dám đến khi dễ tộc nhân của chúng ta thì mang đầu lên đây, để cho ta vặt xuống làm bóng đá!
Đây là một đám lão nhân cực kỳ bưu hãn, hung mãnh như đám thanh niên trai tráng, giống như dẫn qua trăm vạn đại quân giết tới đây, mạnh không gì đỡ được.
Đây rõ ràng là một đám người dã man, trang phục tương tự như những thôn dân ở đây, nhưng lại càng thêm phóng khoáng, một đám thổi râu trợn mắt, gào loạn cả lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vừa rồi còn đang nói về bộ lạc cổ xưa kia, không ngờ bọn họ lại đã chạy ngay tới rồi, một đám tóc tai bù xù, vô cùng cuồng dã.
Điều này làm cho Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch trợn mắt há mồm, đám lão nhân này cực kỳ bưu hãn, vừa vung đại bổng, vừa rít gào, giống như một đám Chiến Thần Man Cổ vậy.
- Người đâu rồi, bọn vương bát dản đó đâu rồi, bọn lão tử đến giết người, vậy mà chúng lại trốn đi đâu tìm chết vậy!
Đám lão nhân này thi nhau la lớn.
Tất cả thôn nhân tại đây đều vô cùng cảm động, ngay cả anh mắt của ngũ thúc tổ, thất thúc tỏ và vãi lão nhân cũng đỏ lên, kiên định quyết tâm phải trở về trong tộc.
- Tiểu ngũ,tiểu thất, tiểu cửu đâu! Không phải ta trách các ngươi, nhưng mà tộc nhân chúng ta sao mà để cho người ta khi dễ đến mức này được? Đám vương bát đản kia lại còn dám tới tận nhà chúng ta mà đòi giết chóc, đây thuần túy là chán sống mà, việc này nhất định không để yên được, cho dù là Trung Châu thần triều thì lần này cũng phải khiến cho chúng phải bị lột đi một lớp da mặt mới được!
- Đúng vậy, con bà nó, lần này phải đánh cho bọn chúng rớt cả lòng đỏ trứng ra mới được!
Bảy, tám lão nhân mới tới này đều là một đám cuồng dã, giống như một đám lão ngoan đồng, dọa cho trẻ con cũng phải sợ chạy, ai cũng cực kỳ sửng sốt.
- Sau khi nhận được tin tức, đám người chúng ta như bị lửa đốt vào mông, cùng nhau chạy tới đây trước, phía sau còn có một đám người nữa. Nói đi là đám đui mù vô liêm sỉ nào làm việc này, hôm nay chúng ta liền đuổi giết bọn chúng đến mức người ngã ngựa đổ, một tên cũng không lưu lại!
Không chỉ thôn dân tại đây, ngay cả Diệp Phàm, Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên đều cảm giác trong long thật sự ấm áp, nhiệt huyết sôi trào, đám lão nhân này tuy rằng vô cùng cuồng dã, nhưng qua thật bọn họ xuất phát từ trong nội tâm mà tới đây, khiến cho người ta cảm thấy không có chút ngăn cách nào cả.
- Giết a…!
- Đám vương bát đản đang ở nơi nào, đừng để cho một tên nào chạy được, giết a…!
Đột nhiên khắp các dãy núi tại đây tràn ngập bóng người, từng đám người thi nhau lao tới, giống như một đám đại yêu có thể hô mưa gọi gió, hái sao lấy trăng từ trên trời đánh tới, khắp trời đất đều bị chấn động.
Vô số cường giả Man tộc xuất hiện, bọn họ mặc y phục bằng da thú, cầm đại bổng trong tay, từ bốn phương tám hướng gào thét mà lao tới, bầu trời tràn ngập khí tức cường đại, khiến cho cả vạn ngọn núi ở đây cũng phải rung động, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy một màn này, ngay cả DIệp Phàm cũng cảm thấy da đầu run lên, đây là một đám chiến sỹ hoang dã từ thời viễn cổ truyền xuống, hợp lại cùng một chỗ, là một lực lượng đáng sợ vô cùng.
Loại chiến khí này hướng thẳng lên tận trời, xé tan cả các đám mây trên đó, bất kỳ cao thủ nào nhìn thấy cũng đều phải kinh hãi đảm chiến.
Lệ Thiên da đầu phát run, toàn thân nổi da gà, vô cùng chột dạ, khẽ chọc vào Diệp Phàm, nhỏ giọng nói:
- Ta bảo này, ngươi tại Bắc Đẩu Tinh Ngục cũng quá là biến thái đi, một bộ lạc nguyên thủy mà cường đại như vậy, ta còn lăn lộn làm sao được nữa, còn phát dương quang đại đạo thống cái rắm à, còn không bằng thành thật ngu ngốc ở Tử Vi Tinh Vực, đám người này quả là một đám tổ tông sống a!
- Một cái bộ lạc nguyên thủy ư, vào thời viễn cổ thì khắp cả Nam Lĩnh đều là thiên hạ của Man tộc chúng ta, nếu không có tổ huấn rằng đời sau phải ẩn cư trong núi thì chúng ta làm quái gì phải sợ ai!
Một lão nhân đầu tóc bù xù, trừng mắt nói, cơ bắp trên người hắn như những con rồng đang nổi lên, vừa cầm một cây đại bổng, vừa nói.
Cũng không biết có bao nhiêu người tới đây, thôn nhân nơi này không kìm được lệ nóng doanh tròng, đây là máu mủ tình thâm, thân tình huyết thống, việc trở lại trong tộc thì đã không còn khác được nữa.
- Nhiều năm như vậy, trong tộc thật vất vả mới sinh ra hai bảo bối có man cổ chiến huyết, tất cả đều ở trong thôn các ngươi, sớm nên trở về bộ lạc rồi mới đúng…!
Một lão nhât bất ngờ bắt đầu quở trách đám người ngũ thúc tổ, thất thúc tổ trong thôn, thiếu chút nữa đã mắng cho hai người mày máu chó lâm đầu. Nhưng đối với Đông Phương Man thì cực kỳ nồng nhiệt, ánh mắt nóng cháy, kéo tay hắn, loại sủng ái này khiến cho đệ đệ của tên dã man nhân này cảm thấy toàn thân không được tự nhiên chút nào.
- Ca ca ngươi đâu?
Một đám lão nhân hỏi Dông Phương Man
- Ca ca ta có thể chết trận mấy tháng trước rồi!
Đông Phương Man nhỏ giọng nói.
- Hắn, con bà nó chư, là tên nào làm? Có phải là đám vương bát đản vừa rồi không, các ngươi tập hợp nhân mã cho tam au, con bà bó, ta muốn đi đập cái nhà của hắn!
- Chúng ta ẩn cư trong núi, ngăn cách với bên ngoài, không có tranh đoạt gì với thế gian, tại sao lại bị người ta khi dễ đến mức này?
- Đánh chết bọn chúng đi, con bà nó!
Một đám lão nhân trở nên nóng nảy, lien tục vung những cây đại bổng lên, sắp sửa chọc thủng cả bầu trời rồi.
- Đã bao nhiêu năm rồi, thật vất vả mới sinh được hai đứa nhỏ bảo bối có được man cổ chiến huyết, thể chất hiếm lạ như vậy, không ngờ lại chết một đứa, ta xxx tổ tông chúng nó a!
Bưu hãn, cuồng dã, khí phách, không bị cản trở…đám lão nhân này giống như một đám Chiến Thần Man Cổ chuyển thế, kêu gào la hét ầm trời.
Vốn người của cô thôn còn chút ngăn cách với bộ lạc nguyên thủy, nhưng trong giờ khắc này thì tất cả đều theo gió mà tan đi, sắp sửa một lần nữa hòa hợp thành một thể.
- Chúng ta ẩn cư lâu lắm rồi, hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới, đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không biết, thật hổ thẹn với tổ tông a!
Một đám lao nhân Man tộcđua nhau đám ngực dậm chân, trong lòng đầy rẫy căm phẫn, biết được rằng tất cả đều do Vương gia Bắc Nguyên gây nên, liền lập tức làm ra quyết định, muốn tới tận nơi giết người.
- Đi giết chết bọn họ, đào ba thước đất nơi đó lên, ngay cả lũ chuột con chưa mở mắt cũng phải đạp chết, cho chúng biết hậu quả của việc dám khi dễ tộc nhân của chúng ta!
- Đúng đó, lập động thủ, tức triệu tập hảo thủ trong toàn tộc, đi giết cả nhà bọn họ luôn!
- Đánh cho chúng rớt cả lòng đỏ trứng ra, lũ Vương gia chó má kia, cái gì mà truyền thừa bất hủ, tonaf bộ xông tới chém chết hết đi!
…
Lệ Thiên líu lưỡi nói:
- Thật đúng là một đám mãnh nhân, con bà nó, ngay cả ta cũng thấy nhiệt huyết sôi trào rồi đây này, rất muốn đi giết người cùng đám lão nhân này, bọn họ thực sự là cực kỳ uy mãnh a!
- Nếu các vị lão gia muốn động thủ, khởi binh lên Bắc Nguyên, ta cũng nguyện ý vợt lửa qua sông, đánh ở tuyến đầu!
Diệp Phàm tỏ thái độ.
Rồi sau đó, hắn nói ra nhận định của mình, nếu thật sự muốn đối phó với Vương gia thì cần phải chuẩn bị sung túc, dù sao đó cũng là một thế gia thái cổ, đã từng sản sinh ra Đại Thánh của nhân tộc, truyền thừa từ rất xa xưa, vô cùng đáng sợ.
- Vị tiểu ca này nói rất đúng, muốn giết thì phải giết cho tới tận chó gà cũng không tha, chẳng phải bọn họ muốn huyết tẩy tộc nhân của ta sao, lần này cần bàn bạc kỹ lưỡng, phải tiêu diệt toàn bộ gia tộc của lũ vương bát đản này!
Một vị lão nhân nói.
Tuy rằng bọn họ có tính cách dũng cảm, nhưng đều không phải loại người lỗ mãng, đã sống nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều người rụng hết cả lông mi, còn có thứ gì không hiểu rõ nữa đâu?
- Đúng, phải suy nghĩ cho thật kỹ lưỡng đã, chỉ dung một trận chiến để tiêu diệt toàn bộ bọn họ!
Một lão nhân khác vừa vung rìu đá vừa nói.
Diệp Phàm nói:
- Các vị lão gia, bộ lạc các ngươi ngăn cách với thế giới bên ngoài, hiện tại vừa lúc có thể ung dung chuẩn bị, ta đi ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, đến lúc đó tất cả sắp xếp xong, chúng ta sẽ giống như thiên binh thần tướng, cùng nhau giết thẳng tới Bắc Nguyên, tiêu diệt Vương gia!
- Tiểu ca, người muốn làm gì?
Một lão nhân hỏi.
Diệp Phàm nói:
- Gia chủ Vương gia đang ở trong Nam Lĩnh, làm khách của Yêu Hoàng Điện, ta muốn đi giết hắn!
- Con bà nó, đầu lĩnh của đám vương bát đản này lại đang ở trong Nam Lĩnh của chúng ta, Yêu Hoàng Điện là một địa phương rất đáng sợ, lập tức triệu tập người đi bổ đôi hắn ra đi!
Những người này lập tức kêu to, căn bản không chịu ngồi yên.
- Chỉ là một tên gia chủ Vương gia mà thôi, cần gì các tiền bối phải ra tay, chỉ cần một mình ta thì cũng đủ vặt đầu hắn về đây rồi!
Diệp Phàm nói chém đinh chặt sắt, âm thanh rất có lực.
- Tốt, anh hùng xuất thiếu niên a!
- Các vị lão nhân gia chỉ cần để ý triệu tập nhân mã, chuẩn bị đại sự tiến quân lên Bắc Nguyên, tiêu diệt Vương gia, ta đi lấy đầu của gia chủ Vương gia về đây!
Diệp Phàm nói xong liền bước đi, một mình tới Yêu Hoàng Điện.
- Con bà nó, lão tử chiến huyết cũng sôi trào lên rồi, lúc này rốt cục cũng tới phiên ta lên sân khấu rồi chứ, giết tới Bắc Nguyên cũng phải có ta mới được. Nhưng mà, trước tiên cần đi theo Diệp tiểu tử tới Yêu Hoàng Điện giết người đã!
Lệ Thiên gào lên.