Già Thiên

Chương 832: Một trận chiến tiêu diệt toàn bộ




Cổ thôn này, tất cả mọi người đều không sợ chết, ai nấy đều lộ ra nét kiên nghị, muốn đồng quy vu tận với địch nhân, cùng nhau lao thẳng lên trên trời.

Mọi người đều chung một lòng, thấy chết không sờn, tất cả đều không lo sợ gì cả, vô cùng bi tráng, mặc dù cả thôn đều chết trận thì cũng không ai có khuất phục cầu xin tha thứ.

- Một đám người nguyên thủy chưa được khai hóa, thật sự là không biết sống chết, các ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sè thành toàn cho các ngươi!

Vương gia lão thập thất liên tục cười lạnh, lúc này hắn đã lao ra xuất thủ, một bàn tay áp xuống phía dưới, khí thế muốn đánh nát tất cả mọi người.

Ầm!

Thất thúc tổ gầm lên giận dữ, bay lên trên trời liều mạng dùng lưng đỡ đòn tấn công này, đồng thời quay người phản công một chưởng.

Âm

Nhưng lập tức có ba chiếc chiến thuyền lao tới, đây cũng không chỉ là ba vị đại nhân vật khủng bố đang công kích, mà còn kèm theo thần năng của thuyền cổ nữa, uy lực chất chồng lên nhau.

Cuối cùng thất thúc tổ cũng toàn thân đẫm máu, bị trọng thương, rơi xuống phía dưới, râu tóc đều dựng đứng lên, trong mắt tràn ngập vẻ bi phẫn.

- Thúc tổ...!

- Tổ gia gia...!

Mọi người trong cổ thôn phát ra tiếng kiêu thê lương thảm thiết, tất cả nam nữ già trẻ mà có thể bay lên trời thì đều bay lên, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, gào thét bi tráng.

Người của Vương gia Bắc Nguyên ai nấy đều lạnh lùng vô tình, mấy vị đại nhân vật và rất nhiều tu sĩ trên chiến xa, cùng với cao thủ đầy trời, tất cả đều ra tay, cùng nhau trấn áp xuống phía dưới, muốn huyết tẩy cổ thôn, tiêu diệt tất cả mọi người.

- A...!

Ngũ thúc tổ, thất thúc tổ, cừu thúc tổ ngửa mặt lên trời rống giận, khóe mắt rách ra, nhìn lướt qua tộc nhân, bất chấp thương thế, bay vọt lên trên trời, khởi động một quầng sáng, ngăn chặn lại công kích hủy diệt này.

- Lũ mọi rợ tại nơi thâm son cùng cốc này, đám dã nhân các ngươi thật đúng là không sợ chết, vậy thì ta sè thành toàn cho các ngươi, hôm nay sè huyết tẩy nơi đây, từ nay về sau nơi đây không còn sót lại một ngọn cỏ nào nữa!

Vương gia Bắc Nguyên lão thập thất tàn khốc nói.

Ông!

Trên bầu trời, tám chiếc chiến thuyền, mấy chục cỗ chiến xa, còn có cường giả Vương gia bay đầy trời, trên người thiết y lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, tất cả đều trấn áp xuống phía dưới.

Ba vị lão nhân trong cổ thôn thiêu đốt thọ nguyên, khởi động quầng sáng, căn bản không ngăn được, sắp sửa vỡ tan, tất cả mọi người nam nữ già trẻ đều ẩn chứa nhừng giọt nước mắt trên khuôn mặt, nhưng ai nấy đều tràn ngập vẻ bất khuất.

- Đều đi tìm chết đi!

Người của Vương gia đều cười lạnh.

Phía dưới, mọi người tuyệt vọng, mang theo sự không cam lòng, mang theo ý chí bất khuất, bọn họ rất muốn đồng quy vu tận với một vài ác địch, nhưng lại không làm được, tràn ngập vẻ tiếc hận.

- Đông Phương ca ca sè thay chúng ta báo thù...!

Vài đứa bé vừa khóc vừa hô lớn.

- Người của Vương gia Bắc Nguyên đi tìm chết cho ta...!

Đột nhiên, từ khoảng không phía xa truyền đến một tiếng hét như sấm sét ngang trời, một tiếng rống to này làm vỡ nát cả một dãy núi, một bóng người mang theo huyết khí màu vàng tỏa ra đầy trời đang đánh tới, nhanh đến cực hạn.

Phương xa, tất cả những người đang quan sát cuộc chiến đều toàn bộ bị kinh sợ, nhanh chóng rút lui, trốn được xa bao nhiêu thì trốn, có người còn nhanh chóng bỏ chạy thục mạng.

Bởi vì người đang lao tới này cực kỳ khủng bố, toàn thân có huyết khí màu vàng mênh mông như biển, bao phủ khắp cả dãy núi, giống như một mảnh đại dương mênh mông bắt đầu điên cuồng dậy sóng.

- A...!

Một tiếng thét dài ngay lập tức truyền tới, tốc độ của người đang lao tới này khiến cho người ta cũng phải sởn tóc gáy.

Ầm!

Trên bầu trời, một bàn chân to lớn màu vàng lập tức liền đạp nát chiến thuyền của Vương gia lão thập thất, rồi sau đó một bàn tay to lớn màu vàng phủ xuống, như là diều hâu bắt gà con, một tay nắm chặt lấy cổ họng của hắn, giơ hắn lên trên không trung.

- Người của Vương gia, tất cả các ngươi đi chết cho ta!

Người tới rống to một tiếng, trên bầu trời cũng không biết có bao nhiêu cao thủ Vương gia bị âm thanh này chấn nát thân thể, xuất hiện từng mảnh huyết vụ tràn ngập khắp nơi.

Một tiếng rống phá vỡ sông núi!

Ba!

Diệp Phàm không có ngay lập tức đánh chết Vương gia lão thập thất, mà là trước tiên dùng bàn tay to lớn của mình cho hắn một phát vả, trực tiếp đánh cho cái cằm của hắn bay ra ngoài, rời khỏi thân thể, vỡ nát trên không trung.

Diệp Phàm tức đến mức sùi bọt mép, huyết khí màu vàng toàn thân sôi trào mành liệt, ngay lập tức tràn ngập bốn phía, từ xa nhìn lại chỉ thấy nơi này như một đại dương mênh mông, bao phủ khắp cả vùng núi non tại đây.

- Ngươi là ai?

Cái cằm của lão thập thất Vương gia Bắc Nguyên vừa rồi đã bị Diệp Phàm tát một cái bay ra ngoài, dập nát ở trên bầu trời, lúc này hắn khó nhịn được sự đau nhức, dùng thần thức giận dữ hỏi.

Diệp Phàm hận nhừng kẻ này tới thấu xương, nếu mà hắn đến chậm một bước nữa thôi thì cái thôn này chắc chắn sẽ không còn sót thứ gì lại nữa cả, bất kể là già trẻ, cho dù là đứa bé khóc nhè đòi ăn thì cũng bị huyết tẩy, khiến cho trong lòng hắn tràn ngập lửa giận.

Ba!

Hắn không có nhiều lời, lại vung một bàn tay lên, lần này đập nát hai tay của lão thập thất Vương gia Bắc Nguyên, sự đau nhức khiến cho tên này không ngừng rống lên, giống như một con dã thú bị thương.

Lần này đến lượt lão thập thất của Vương gia Bắc Nguyên vừa xấu hổ vừa giận dừ, giống như hắn vừa mới khinh thường người của cổ thôn này vậy, kẻ mới tới này cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ giơ tay vả thẳng vào miệng hắn.

- A...!

Cằm của hắn tuy rằng bị đánh bay ra ngoài, nhưng yết hầu vẫn còn, lúc này vừa đau vừa sợ, phát ra một tiếng thống khổ gầm nhẹ, vẻ mặt gần như vặn vẹo. Hắn bế quan mười mấy năm, khi xưa vẫn chưa nhìn thấy Diệp Phàm lần nào, hiện tại ỷ vào công lực đại thành mà đi ra ngoài hành tẩu, không ngờ lại bị làm nhục như vậy.

- Lão thập thất...!

Phía xa, lão thập tam của Vương gia Bắc Nguyên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hắn khống chế một chiến thuyền giống như một ngọn núi lớn, lao vọt tới, đạo văn đan xen lẫn nhau, giống như Thiên Võng ép xuống Diệp Phàm, phát ra một luồng thần quang, có khí thế dời núi lấp biển.

Diệp Phàm dùng một tay xách lấy cổ của Vương gia lão thập thất, giống như đang xách một con chó nhỏ, từng bước đi tới phía trước, lao thẳng vào chiến thuyền, chủ động đón đánh. Toàn thân hắn tràn ngập huyết khí màu vàng cuồn cuộn mành liệt, sau đó vung một bàn tay to lớn màu vàng khác, giống như đang cầm một cái cối xay ma quỷ đập xuống.

- Giết...!

Trên bầu trời, tiếng kêu xé họng phát ra.

Một tay che phủ bầu trời!

Giống như một cổ Yêu vạn năm từ đại địa hoang dã thoát vây mà ra, sát khí ngập trời, một bàn tay to lớn kia mạnh mè đánh lên chiến thuyền, thân thuyền vỡ thành từng khối nhỏ, mang theo ánh sáng ngập trời, bắn ra bốn phía.

Đây cũng không phải là do chiến thuyền không chắc chắn, cũng không phải là nhừng thần văn khắc trên đó không đủ thâm ảo, mà là bàn tay to lớn này quá mức đáng sợ, giống như là từ tận thiên ngoại buông xuống, có được ánh sáng thần thánh của thần linh bất hủ, đánh sập tất cả mọi thứ.

- A...!

Thập tam gia của Vương gia Bắc Nguyên liều mạng chống lại, phun ra một tòa Linh Lung Tháp cao tầm một tấc, được luyện chế bởi tử đồng tinh, nó đón gió biến lớn, đạt tới độ cao mấy trăm trượng, đập mạnh về phía trước.

Ầm!

Tình thế như cũ vẫn tiếp tục diễn ra, không gì có thể ngăn cân được, bàn tay của Diệp Phàm hạ xuống, tòa tháp bằng tử đồng tinh giống như một lâu đài bằng cát, không chịu nổi một kích, bị hắn đánh thành một khối đồng nát, rơi xuống phía dưới.

Thập tam gia của Vương gia Băc Nguyên rông to một tiêng, liên tiêp tê ra ba mươi sáu kiện binh khí, có Thiên La Tán, Chiếu Nhật Kính, Phi Kiếm, Câu Phách Chung, mỗi một kiện đều có thần năng rất mạnh, nhưng tất cả đều giống như cỏ rác trước mật Diệp Phàm.

Dưới bàn tay to lớn màu vàng kia, nhừng binh khí này không khác gì giấy cả, liên tục vỡ tan, lão thập tam của Vương gia Bắc Nguyên đã lạnh lẽo toàn thân, tim không ngừng đập mạnh, đã không còn một tia hăng hái giống như mới vừa rồi đổi mật với cổ thôn nữa, lúc này hắn gấp gáp như chó nhà có tang vậy.

Khi bàn tay to của Diệp Phàm chộp tới hắn, hắn liền đánh ra một trăm lẻ tám chường, mỗi một chường đều đánh sụp cả hư không, nhưng cuối cùng lại khiến cho hai tay của hắn vỡ tan ra.

Ầm!

Bàn tay to lớn của Diệp Phàm nắm chặt lại, bóp tên này trong lòng bàn tay, từ các kè ngón tay còn có rất nhiều tia máu đang trào ra, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

- A...!

Lão thập tam của Vương gia Bắc Nguyên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Mọi người đều sợ hãi, toàn thân nổi lên một lớp da gà lạnh lẽo, đây chính là một đại nhân vật có thể so với đại năng a. cứ như vậy bị người ta bóp gần chết.

Diệp Phàm lại xách lấy cổ hắn, hai tay cầm theo hai đại nhân vật của Vương gia Bắc Nguyên, căn bản là giống như không chút tốn sức nào cả, giống như xách theo hai con chó mèo gì đó, thiếu chút nữa thì đã bóp chết chúng rồi.

- Điều này...!

Người của Vương gia Bắc Nguyên sở tóc gáy, một Ma Vương như vậy đột nhiên đánh tới, làm cho tất cả bọn họ đều cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới tận chân, hắn như vào chỗ không người, hai vị đại nhân vật đang kêu la khóc lóc trong tay hấn, biến thành hai con chó chết.

Phía dưới, tất cả nam nữ già trẻ trong cổ thôn đều lệ tràn mi, ai nấy đều vô cùng kích động, hôm nay gặp được đại nạn, bị người làm nhục, lúc này có người khác ra tay, giúp bọn hắn hóa giải tử cục, nhả ra được một ngụm ác khí.

- Hắn là...!

Trên một chiến thuyền khác, có người nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lộ ra vẻ khiếp sợ, đã nhận ra hắn, quả thực không dám tin vào ánh mắt của mình.

Cũng không phải tất cả mọi người đều bế quan nhiều năm giống như Vương gia lão thập thất và lão thập tam, mười hai năm trước có người tự mình tham dự cuộc trận chiến đuổi giết Diệp Phàm khi đó.

Nhất là một trận chiến cuối cùng tại Cơ gia, khi Vương Đằng chết thảm, gia tộc đại bại, có người đã ở ngay tại chiến trường khi đó, mặc dù Diệp Phàm có hóa thành tro, thì bọn họ cũng không quên được, vẫn có thể nhận ra, có thể nói là hình ảnh của hắn đã khắc cốt minh tâm trong lòng tất cả mọi người.

- Là hắn... thật sự là hắn!

Nhừng người tham dự một trận chiến năm đó không ngừng kinh hãi, khó có thể tin được tất cả những điều này, toàn thân rét run.

- Là hấn, không ngờ lại là hắn, tại sao hắn làm được điều này?

Ngay cả một vị đại nhân vật của Vương gia Bắc Nguyên cũng tràn ngập vẻ rung động trên khuôn mặt, không tự chù được bịch bịch thối lui về phía sau.

- Mau lui lại, toàn bộ rút lui, lập tức phá vây, lao ra ngoài thông báo cho các tộc nhân khác, Thánh thể đã quay lại!

Một vị đại năng đứng trên một chiến thuyền màu vàng ra mệnh lệnh.

Hắn cảm giác được sự cường đại của Diệp Phàm, tuyệt đổi là nhân vật cảnh giới Tiên Thai tầng thiên thứ hai đang bước trên tiểu bậc thang thứ tám, điều này đù để khiến cho người ta phải kinh sợ.

Bời vì một khi Thánh thể đạt tới cảnh giới này thì cho dù là đại năng, Giáo chù cũng đều khó có thể ngăn cản được nữa, trừ khi đó là những kỳ tài kinh diễm có được Bát Cấm kia thì mới có lè có thể miễn cưỡng đánh một trận với hắn được.

Nhưng mà, khi vị đại năng tuyệt đỉnh này của Vương gia hạ mệnh lệnh thì Diệp Phàm cũng phát ra một tiếng gào to, dùng tất cả sóng âm ép xuống phía dưới.

- Úm...!

Một luồng thiên âm như là vũ trụ sơ khai, xuyên qua Thiên Địa Huyền Hoàng, chiếu rọi Vạn Sơ chi nguyên, cắt qua quá khứ, hiện tại và tương lai. Một thân ảnh Thần Ma hiện lên phía sau hắn, đứng sừng sững ở nơi đó, giống hắn như đúc, khí thế trấn áp, uy hiếp cả thiên địa.

Ngày xưa khi Diệp Phàm bị nhốt trong Hải Nhàn, đã từng thử tu luyện tất cả các pháp thuật trên thế gian, từng được thấy sáu chữ chân ngôn của Phật giáo, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua môn thần thông khủng bố này rồi.

Sau lưng hắn, vị Thần Ma kia đứng thẳng, cùng lúc rống lên với hắn, giống như là luồng đạo âm từ thượng cổ truyền đến, có thể nhìn thấy rỗ ràng các luồng sóng âm màu vàng đang quét qua bốn phía.

Không hiển hóa Phật Đã, trong lòng chỉ có một minh ta, duy ngã độc tôn, đây là tín niệm nhất định phải có nếu muốn chứng đạo, không thể bị dao động.

Sáu chữ cổ của Phật giáo có năng lực khai thiên lập địa, vô cùng ảo diệu, ẩn chứa đại năng lực, đại trí tuệ, đại từ bi trong vũ trụ, người luyện tới thành tựu cao nhất thì có thể hàng phục cả thần linh chư thiên.

Nhừng nơi sóng âm đi qua, nhừng bóng người rậm rạp trên bầu trời liền giống như sủi cảo hạ xuống dầu sôi, phát ra tiếng vang lách cách, từng mảng rơi từ trên trời xuống đất.

Ai nấy đều toàn thân nứt ra, nguyên thần bị dập nát, bị một tiếng rống của Diệp Phàm chấn động tới mức hình thần câu diệt, đây là Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Đấu trong Cửu Bí diễn biến ra chân ngôn, giao cho nó thần năng hoàn toàn mới.

Một luồng thần âm này vô cùng to lớn, khắp vòm trời đều cộng minh, như là đi tới thời đại mới bắt đầu của thiên địa, tất cả đều có được huyền cơ khó lường.

Ầm!

Mấy chục cỗ chiến xa lần lượt vỡ nát, từng cây đại kỳ thi nhau vỡ vụn, vô sổ bóng người, nhừng tu sĩ đứng dày đặc bên cạnh nhau cũng trở thành bụi bặm, không còn tồn tại nữa.

Đây chính là uy lực một rống của Diệp Phàm, khắp dãy núi đều sụp đổ, duy nhất chỉ có cổ thôn hoàn hảo không tổn hao gì, những thứ khác thì đều tan biến.

Phía chân trời xa xa, tất cả người đang xem cuộc chiến đều đã sớm bị kinh sợ mà lui ra trên trăm dặm, không có một người dám lại gần quan sát, sợ bị cuốn vào trong cuộc chiến kinh khủng này.

- Mau lui lại, Thánh thể đã trở lại rồi!

Đại năng tuyệt đỉnh của Vương gia liều mạng rống to, muốn truyền tin tức này ra ngoài, nhưng dưới âm thanh của chữ úm này thì tiếng rống của hắn chẳng khác nào tiếng muỗi đập cánh, bị áp chế tới mức không ra âm thanh gì nữa.

Một tiếng rống của Diệp Phàm làm vỡ vụn sơn hà. Khi tất cả bình tĩnh trở lại, trên bầu trời trở nên rách nát thảm thương, đại kỳ, chiến xa, cường giả đầy trời đã không còn sót lại bao nhiêu nữa, toàn bộ bị chấn thành bột mịn.

Không lâu trước, mây đen cuồn cuộn, trống trận vang trời, tinh kỳ phấp phới, như mười vạn thiên binh thiên tướng hạ xuống, mà lúc này lại trở thành một mảnh thê lương yên tĩnh, những người tới xâm phạm đều giống như rơm rạ bị cắt đổ, từng mảng lớn bị đánh chết tươi, không còn bao nhiêu người sót lại nữa, trên bề mật mấy chiếc chiến thuyền lớn cũng đều xuất hiện những vết rạn thật lớn.

Người của Vương gia Bắc Nguyên mặt xám như tro tàn, tất cả điều này đều do một người làm ra, nhất là khi nhìn thấy trong tay hắn vẫn còn xách theo lão thập thất và thập tam gia đang giống như hai con chó chết, ai nấy đều tràn ngập cảm giác thất bại, tất cả đều nơm nớp lo sợ.

Giờ phút này, bọn họ có muốn chạy trốn cũng không thể, khắp nơi đều có các khối Thần Nguyên phong tỏa, Nguyên Thiên Thần Trận biến nơi này trở thành một mảnh nhà giam.

Phốc!

Vào giờ khắc này, Diệp Phàm làm ra một hành động khiến cho tất cả những người của Vương gia đều lạnh lẽo toàn thân, hắn quãng lão thập thất và thập tam gia lên giữa không trung, một chân đạp vào một người, đạp chúng chết tươi, biến chúng thành hai bãi bùn thịt.

Hai đại nhân vật này luôn tự cao tự đại, vừa rồi còn chỉ điểm giang sơn, ngạo thị bốn phương, vô cùng khinh thường cổ thôn này, coi bọn họ là người nguyên thủy chưa được khai hóa, mà nay lại uất ức mà chết như vậy, bị người ta dùng chân đạp thành thịt vụn.

Hơn nữa, Diệp Phàm căn bản là không thèm để ý, giống như vừa mới đạp lên hai gốc cỏ dại, nét mặt vẫn bình thản giống như không thèm để việc này trong lòng.

Toàn bộ người của Vương gia lửa giận ngút trời, đây chính là hai vị đại năng a, lại bị khinh thường như vậy, chết mà cũng không có một chút tôn nghiêm nào.

Mới vừa rồi bọn họ cũng từng đối xử như vậy với người của cổ thôn, khinh thường tới mức không thèm nói nhiều lời, chỉ ra tay giết chóc, không ngờ chỉ nửa khắc sau thì tất cả đều rập khuôn phát sinh trên người bọn họ.

Một đám người của Vương gia sắc mặt trắng bệch, rất nhiều người trẻ tuổi còn đang run rẩy, sau khi biết được kẻ trước mắt là một nhân vật như thế nào, liền vô cùng khiếp sợ.

Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng những sự tích năm đó của Diệp Phàm vẫn không bị người ta quên đi, huyết chiến Đông Hoang, tung hoành Trung Châu, giết chết Thánh tử, chém chết Thánh nữ, xé nát đại năng, đối chiến với Giáo chủ, một minh tiến vào cấm địa Thái cổ để giữ mạng, thậm chí đã từng đối kháng với Đế binh Cực Đạo.

Nhiều năm như vậy trôi qua, một nhân vật giống như Ma Vương này sẽ cường đại tới mức nào rồi? Điều này khiến cho tất cả các thế hệ trẻ tuổi của Vương gia đều run rẩy thân minh.

Trên năm chiến chiến thuyền rách nát, mỗi một cái có một đại nhân vật, bọn họ là nhừng kẻ nắm thực quyền của Vương gia, tất cả đều là nhân vật cấp đại năng, nhưng lúc này cũng cực kỳ bất an, hận không thể lập tức chạy trốn.

- Diệp huynh, ngươi thật là xấu a, tất cả đều thu thập gần hết rồi, ta đã bảo rằng để cho đây trở thành một trận chiến thành danh, khiến cho Nhân Dục Đạo thống của danh chấn thiên hạ, vậy mà lại bị ngươi đoạt đi hết nổi bật rồi, những tên còn lại thì để dành cho chúng ta đi!

Lệ Thiên vẻ mặt tràn đầy tà khí.

Đám người của Vương tràn ngập nghẹn khuất, ai mà lại dám coi rẻ bọn họ như vậy? Lúc này lại bị một tên nhóc làm nhục, khiến cho tất cả mọi người đều giận run người.

- Hôm nay chính là đang muốn giết sạch bọn họ đây!

Diệp Phàm rất bình tĩnh nói.

- Giết...!

Hắn lại ra tay, từ trên không trung giáng xuống một bàn chân to lớn, đạp nát một chiếc chiến thuyền, một quyền đánh ra, các loại cổ bảo, phi kiếm phía trước thì đều vỡ vụn, vô số người bị đánh thành thịt nát, chết tới mức không thể chết thêm được nữa.

- Đáng tiếc cho thành danh chi chiến của ta, lần sau ngươi không được giành của ta nữa đâu đấy!

Lệ Thiên ra tay.

Yến Nhất Tịch cũng phiêu động một thân áo trắng, mỗi một lần ra tay đều có từng mảng hoa máu lớn nở rộ ra, đây là một trận chiến nhuộm đỏ cả bầu trời.

Sau nửa canh giờ, tất cả đều yên lặng lại, dãy núi phía dưới tràn ngập vết thương, khắp nơi đều là máu, cỏ cây héo rù, tất cả những kẻ xâm phạm của Vương gia tới đây thì đều bị chém chết toàn bộ.

- Đa tạ tiểu ca!

Ngũ thúc tổ, thất thúc tổ, cửu thúc tổ của cổ thôn bước lên, cảm tạ.

Các thôn nhân khác cũng đều lao tới, bày tỏ thiên ân vạn tạ, những người nơi này đều rất thuần phác, một vài đứa nhỏ lại kéo tay áo của Diệp Phàm, tò mò nhìn hắn.

- Đông Phương Dã là bạn cũ của ta...!

Diệp Phàm không có giấu giếm.

Mấy vị lão nhân trong thôn lập tức có chút ngẩn người, rồi sau đó thở dài một tiếng, bọn họ đã nghe tin Đông Phương Dã đổ máu tại Đông Hoang rồi.

- Ta không tin Dà nhi đã chết, hắn có thiên phú dị bẩm, thần lực cái thế, từ nhỏ đã chém giết dã long, ăn tươi ác hổ mà lớn lên, mạng của hắn cực kỳ cứng rắn, nhất định hắn vẫn còn sống!

Một lão nhân nói.

- Không thấy thi thể của hắn thì sẽ không thể xác định rằng hắn đã chết được, ta sẽ đi tìm hắn!

Diệp Phàm nói.



Thánh thể trở về sao?

Trong một ngày này, từ Nam Lĩnh truyền ra một tin thức như vậy, đã mất tích được mười hai năm, hiện tại Diệp Phàm đã tái hiện.

Có người nói rằng đã tận mắt chứng kiến toàn cảnh chiến đấu của Thánh thể, tuy rằng không dám đến gần, nhưng những cảnh tượng trong đó thì không còn chút nghi ngờ gì nữa.

Nhưng mà cũng không có bao nhiêu người tin vào điều này, một người đã vượt qua tinh vực mà đi, rời khỏi tận mười hai năm, căn bản không có khả năng xuất hiện lại nữa.

- Vương gia khinh người quá đáng, nếu gia chủ bọn họ đang ở Nam Lĩnh, làm khách tại Yêu Hoàng Điện, vậy thì không cần phải đi nữa, lần này cần phải đánh một trận long trời lờ đất mới được!

Diệp Phàm đứng trong vùng núi này, nhìn về phía phương xa.

Ờ chỗ sâu trong vùng núi, một thanh niên cường tráng để trần cánh tay phải tới tận đầu vai, nửa người dưới mặc chiến y bằng da thú, cầm trong tay một thanh lang nha đại bổng, giống như dã thú bị thương, phát ra tiếng gầm nhẹ, nhằm phía cổ thôn mà đến.

- Ai dám xâm phạm cổ thôn của ta...?

Hắn khiêng một đầu dã long dài mười mấy trượng, bước chân đạp lên các tảng đá như giẫm trên đất bằng, nhanh chóng đi về phía trước.

Diệp Phàm ngẩn ra, chi trong khoảnh khắc, hắn dường như gặp lai tên dã man nhân ngày xưa, từ phía xa nhìn lại, người này rất giống với Đông Phương Dã mười mấy năm trước, đều là dã tính mười phần, vô cùng khôi ngô hữu lực.

Lệ Thiên đang đi bộ ở bên ngoài thôn, còn không hiểu được chuyện gì xảy ra, thanh niên này đã đi tới gần, đạp lên vùng đất nứt nẻ đầy vết thương này, một tay vung thanh lang nha đại bổng lên, đập thẳng về phía trước.

Ngay trong nháy mắt này, Lệ Thiên nhe răng nhếch miệng, cả cánh tay hắn gần như bị đánh cho đứt ra rồi, xuất hiện một vết máu dài chảy xuống, may mắn là hắn lui lại nhanh, chạm một cái là tránh ra ngay, không có chân chính đón đỡ, nếu không thì ngay cả nửa người cũng rất có thể sè bị đập nát.

- Man nhi không được vô lễ, đây là ân nhân của chúng ta!

Ngũ thúc tổ và thất thúc tổ rất nhanh đi từ bên trong thôn ra.

Đông Phương Man có bộ dáng hai mươi mấy tuổi, nửa người để trần, lộ ra cơ thể rắn chắc, giống như một con rồng đang quấn lấy thân thể, làn da màu cổ đồng, cường kiện mà hữu lực, mái tóc đen dày đặc rối tung, thả dài đến thắt lưng, có một vẻ đẹp vừa dã tính vừa dương cương.

- Là đệ đệ của Đông Phương Dã phải không?

Diệp Phàm cũng đi tới gần đó, đánh giá thanh niên trước mắt này, thật sự rất giống với cố nhân ngày xưa.

- Cứ như là một đầu thượng cổ man thú hóa hình vậy!

Lệ Thiên nhe răng nói, thực lực hắn vô cùng cao siêu, có thể bễ nghễ các Thánh chù, nhưng trong lần giao phong thân thể khi nãy lại bị tên mọi rợ này hoàn toàn đánh bại.

Điều này tất nhiên là một hồi hiểu lầm, Đông Phương Man đi ra ngoài săn thú, trên đường đi nghe được trong thôn phát sinh biến cố, đôi mắt liền đỏ lên, chỉ muốn quay về giết chóc một phen, khi thấy Lệ Thiên thì vội vàng lao lên, tưởng lầm là ác địch.

Trong cổ thôn này, Đông Phương Dã và Đông Phương Man là một đôi rất đặc biệt, có được man cổ chiến huyết cực kỳ hiếm lạ, lực lượng có thể đánh vờ cả ngọn núi cao, thân thể mạnh mè hon xa người thường, ngoại trừ Thánh thể thì không có ai có thể so sánh với hắn được.

Hai người này tu luyện công pháp giống nhau, sinh ra và lớn lên trong môi trường cũng giống nhau, ngày thường thì rất hay lui tới trong thâm sơn rừng già, lần nào đi cũng là mười ngày nửa tháng, ăn dã long, nuốt ác hổ, luyện thành một thân man võ thần thuật.

Trong tay Diệp Phàm lóe lên một luồng sáng đỏ rực, xuất hiện một cây Chiến Mâu được mài từ máu mà thành, có chín con Chân Long đang uốn lượn quanh cán mâu, trông rất sống động, chín cái đầu rồng cùng chụm về phía trước, cùng nhau phun ra một cái lưỡi mâu sắc bén, trong suốt, vừa nhìn đã biết đây là một thần binh lợi khí hiếm có rồi.

Đông Phương Man rất ngượng ngùng, gãi gãi đầu rồi nhận lấy, sau đó yêu thích không buông tay nổi, cứ cầm chặt lễ vật quý giá này trong tay.