Thiên địa sơ khai, vũ trụ hợp khí sinh ra vạn vật, cái thời đại mà khiến vô số tu sĩ mơ ước đã không còn nữa, điều này khiến Diệp Phàm cảm khái vô cùng.
Đêm nay, hắn thu hoạch rất lớn, Khổ Hải chỉ bằng hạt đỗ tương nay đã mở rộng ra bằng quả trứng bồ câu, nhưng quan trọng nhất chính là Kim sắc Khổ Hải của hắn đã có 19 đạo Thần văn, điều đó đồng nghĩa với việc hắn có chiến lực bất phàm, "miễn cưỡng" cũng được gọi là tu sĩ đạt tới cảnh giới Khổ Hải.
Lúc này trời đã sáng rồi, Diệp Phàm ở trong núi săn 2 con chim trĩ, 1 con thỏ hoang, rồi lại hái 1 ít quả dại, rồi mới đi về tiểu trấn.
Lúc trở về quán cơm nhỏ, cũng chính là lúc Lão nhân đang dọn điểm tâm sáng, Tiểu Đình Đình đang kiên nhẫn đứng trước cửa phòng hắn gõ cửa, giục hắn dậy, điều này làm Diệp Phàm nở nụ cười thầm.
Thấy hắn từ bên ngoài đi vào, Tiểu Đình Đình vô cùng kinh ngạc, Khương lão bá muốn hỏi nhưng lại thôi, lão sống từng tuổi này rồi, đương nhiên có thể suy đoán chuyện phóng hỏa kia có quan hệ tới hắn.
"Trưa hôm nay, chúng ta sẽ làm mấy món ăn như sau, thỏ rừng nướng, gà rừng cuốn lá xanh, Lại đây, ăn thử xem mấy quả dại này mùi vị như thế nào?."
Diệp Phàm chìa tay, trong đó có mấy trái cây đỏ hồng nhìn về phía cô bé.
"A, hoan hô, lại có đồ ăn ngon rồi."
Tiểu Đình Đình cao hứng vô cùng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Phàm lại tiếp tục trở về căn phòng của mình, tham ngộ Đạo Kinh, hắn phát hiện, mỗi lần Đạo Kinh lại có 1 cảm thụ khác nhau.
"Ồ!"
Diệp Phàm cả kinh, hắn phát hiện mấy chục hàng chữ cổ trên Kim Thư đang mờ dần, dường như chẳng bao lâu sau nó sẽ biến mất.
"May quá, ta đã nhớ kỹ nó rồi, không thì quả thực là một phiền phức lớn."
Hắn không rõ vì sao lại phát sinh chuyện như thế này.
Đến gần trưa, Diệp Phàm bị những tiếng quát tháo làm giật mình tỉnh lại.
"Lão bất tử, bớt nói nhảm đi, mau chuẩn bị rượu và thức ăn, nếu không chúng ta dỡ tửu điếm này xuống!"
"Đúng là xui xẻo tám đời, trận hỏa thiêu kia quả thật làm cho chúng ta thảm quá, phải bầm thây vạn đoạn cái tên hỗn đản nào dám hãm hại chúng ta!"
"Lưu quản sự, sau này chúng ta làm gì bây giờ, hiện tại đã bị Lý gia trục xuất rồi, chuyện này nói thì dễ mà làm thì rất khó."
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, trước tiên cứ được tới đâu hay tới đó. Khương lão đầu, ngươi đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì, mau đi chuẩn bị một bàn rượu thịt và thức ăn, để an ủi chúng ta, bằng không thì ngươi phải nằm thẳng cẳng như xác chết rồi!"
Người nói chính là Trung niên mặt vàng và mấy tên thủ hạ, trên người còn quấn không ít băng vải, có người ngày hôm qua còn ăn to nói lớn, hôm nay đã bị Lý gia đánh cho 1 trận rồi đuổi ra ngoài.
Tiểu Đình Đình đứng ở trước bàn, sợ hãi nói:
"Các ngươi đừng quát gia gia của ta, tiệm cơm của chúng ta đóng cửa rồi, các ngươi đi nơi khác ăn cơm đi."
"Chát "
Lưu quản sự đập mạnh lên bàn 1 cái, trừng mắt lên, nói:
"Khương lão đầu, đừng có gây phiền phức nữa, nếu ngươi không chuẩn bị cơm nước, ta sẽ ném cháu gái ngươi xuống giêng."
"Tiểu nha đầu ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ, nơi này không có việc của ngươi!"
Ngồi bên cạnh là 1 tên gia hỏa mặt mũi dữ tợn, tay trái quấn băng vải, tay phải đẩy 1 cái vào Đình Đình, thiếu chút nữa làm nàng ngã nhào xuống đất.
Khương lão bá vội vàng đỡ lấy Đình Đình, đưa nàng ra phía sau lưng nàng, rồi nói với mấy người này:
"Chúng ta thực sự không buôn bán gì nữa, quán cơm này đóng cửa rồi, các ngươi đi nơi khác đi."
"Giáo huấn ngày hôm qua ngươi đã quên rồi sao? Ngày hôm nay tính tình chúng ta không tốt, mà ngươi cũng dám chống đối ư?!"
Lưu quản sự cười lạnh, khuôn mặt hắn vàng như nghệ, trông có chút âm lãnh.
Hắn đột nhiên đứng dậy, tóm chặt lấy cổ áo của Khương lão bá, lạnh giọng nói:
"Cái lão bất tử này, 2 ngày nay càng ngày càng cứng đầu, mấy người chúng ta đã gặp vận đen lớn, thế mà cũng dám chống đối chúng ta, chọc giận chúng ta, hôm nay ta sẽ đem ổ chó của các ngươi đốt trụi, cho 2 ông cháu ngươi đi xin cơm mà ăn!"
"Các ngươi không được đánh gia gia ta..."
Tiểu Đình Đình khóc nức nở, nàng cũng chỉ mới có 5 tuổi, dáng người còn quá thấp, không thể với tới cánh tay của hắn, cho nên chỉ ôm chặt lấy cái chân của hắn, ngửa đầu năn nỉ nói:
"Xin ngươi thả gia gia ta ra, người đã hơn bảy mươi tuổi rồi..."
Tay của Lưu quản sự dùng sức xiết thật chặt cổ áo của Khương lão bá, tay hắn tuy bị bỏng, nhưng Lão nhân gần đất xa trời như vậy thì làm sao có thể so sánh với hắn được, lão nhân bị xiết cổ mặt xanh lên, những cái gân trên trán hiện rõ mồn một, đỏ bừng, bắt đầu giày giụa ho khan.
Khuôn mặt của Tiểu Đình Đình tràn đầy nước mắt, ôm lấy đùi của Lưu quản sự, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, khóc nói:
"Xin các ngươi, mau thả gia gia ta ra, người sắp không thở nổi nữa rồi..."
"Hu hu... Gia gia ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi, ngươi đừng xiết người nữa…mau thả người ra"
Tiểu Đình Đình dùng sức lay chân của Lưu quản sự, nhưng sức của nàng có đáng là bao, căn bản là chẳng xê dịch được chút nào.
"Con nhãi con, cút sang 1 bên!"
Cái chân của Lưu quản sự dùng sức, đẩy Tiểu Đình Đình ngã nhào, sau đó lại nhấc chân lên, ý định muốn đá tiếp.
Diệp Phàm từ phía sau nhà, chạy tới quán cơm, thấy được tình cảnh này. Hắn cầm ngay ấm trà, ném thẳng vào cái chân của Lưu quản sự, sau đó nhanh chóng xông tới, kéo Tiểu Đình Đình đứng dậy.
"Đại ca ca..."
Tiểu Đình Đình méo miệng, sợ hãi kêu lớn, đôi mắt to đỏ bừng, trên mặt còn dính đầy nước mắt, bộ đồi mới bám đầy bụi,
Diệp Phàm nổi giận đùng đùng, trong cơ thể hắn đang có 1 ngọn nửa đang thiêu đốt, lập tức gạt tay Lưu quản sự ra, cứu Khương lão bá ra, rồi nổi giận nói:
"Một lão nhân cô độc, yếu đuối, mà các ngươi còn nhẫn tâm xuống tay được, các ngươi còn là người nữa không?!"
"Một con lợn chết ở đây bò ra đây, mà lại mở miệng nói chuyện thế này?" Mấy người bên cạnh thấy vậy, tất cả đều đứng lên, đưa mắt nhìn Diệp Phàm với ánh mắt bất thiện.
Lưu quản sự sắc mặt âm trầm, hắn nhìn xuống, quan sát Diệp Phàm một lần, rồi nói:
"Thằng nhãi con kia, ngươi lại muốn học người lớn can thiệp chuyện bất bình ư, lát nữa ta ném ngươi xuống cống nước, xem ngươi còn nói được như vậy không!"
Trên cổ của Khương lão bá còn hằn lên vết máu, sắc mặt đỏ bừng, ngồi bệt trên đất, sau khi ho khan một lúc lâu, mới dần dần ổn định lại được, Tiểu Đình Đình ở bên cạnh khóc nức nở, lo lắng, vừa ngồi đấm lưng cho lão nhân, vừa nói:
"Gia gia người không sao chứ, người đừng dọa Đình Đình, Đình Đình rất lo lắng, Đình Đình rất sợ..."
Chứng kiến tất cả những chuyện này, lửa giận của Diệp Phàm bạo tặng, đôi mắt hắn lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lưu quản sự, nói:
"Ngươi đã lớn như vậy rồi, chẳng nhẽ tuổi của ngươi chỉ là tuổi của 1 con chó sống trên xác người hay sao?!"
"Con mẹ nó, thằng con hoang ở đâu ra, lại dám nói với Lưu quản sự như vậy, đánh chết mẹ nó đi!"
Tên trung niên mặt vàng không tỏ thái độ gì cả, nhưng một tên gia hỏa mặt mũi dữ tợn ở bên cạnh đã xông tới, vung tay lên tát với mặt Diệp Phàm.
"A..."
Thế nhưng, tên này đã kêu lên thảm thiết.
Bởi Diệp Phàm đã ra tay trước, đã nắm lấy cánh tay của hắn mà bọp mạnh, mọi người ở đây thấy vậy, thì không biết Diệp Phàm có sức lực bao nhiêu, đều cho là tên kia bị chạm tới vết thương trên tay, nên mới kêu lên thê thảm tới vậy.
Lưu quản sự đã bị trục xuất khỏi Lý gia, chuyện này đúng như dự liệu của Diệp Phàm, nhưng hắn lại không ngờ tới, tên này cứng đầu tới như vậy, đã gặp hoàn cảnh này rồi, mà còn dám tới đây tác oai, tác phúc.
"Nhãi con, lá gan thật đúng là không nhỏ."
Lưu quản sự cười lạnh, đưa tay tát về phía mặt của Diệp Phàm, động tác của hắn không nhanh, hắn muốn sỉ nhục Diệp Phàm.
"Ba "
Diệp Phàm vung tay tát một cái, "Ba" một tiếng, Lưu quản sự đã bị đánh bay ra ngoài, nằm vắt vẻo trên cái bàn Bát tiên, trong miệng phun ra một vòi máu, dài tới 3, 4 mét, hắn cố sức bò dậy, há mồm phun ra 7, 8 cái răng hàm.
"Con mẹ nó, làm thịt thằng ranh con này cho tao!"
Lưu quản sự phẫn nộ, cái khuôn mặt vàng của hắn gần như méo đi, cơn giận bộc phát như núi lưuar.
Những người kia căn bản là không biết Diệp Phàm khác với người thường, "vù vù" mấy tiếng đã xông lên, ánh mắt Diệp Phàm lạnh như băng, hắn đập lên vết thương đang quấn vải của mỗi người 1 cái, những tiếng kêu thảm thiết vang lên ầm ĩ.
"Ba", "Ba", "Ba"...
Ngay sau đó, mười mấy cái tát tai đã tới, Diệp Phàm dùng cả tay trái lẫn tay phải, hung hăng tát mạnh vào miệng mấy người này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Cái đám súc sinh này, lão nhân đã già yếu và tiểu hài tử đáng yêu tới như vậy mà các ngươi còn độc ác ra tay, đúng là đáng chết."
Kình lực của Diệp Phàm lớn như thế nào, nếu như hắn không khống chế lực đạo, đã có thể đánh cho tan xác mấy người này rồi.
Cho dù là như vậy, nhưng răng của những người này cũng bay loạn như phi tiêu, những vết thương được băng bó cũng bị rách toạc, mũi miệng phun máu, răng rơi đầy đất, đang lăn lộn thảm thiết.
"A..."
"Thằng nhãi con, ngươi dám đánh chúng ta?"
"Đau chết ta rồi, A, vết thương của ta..."
Tên rộng mồm mở miệng mắng này, bị Diệp Phàm liên tục đá cho mấy cước, kêu la thảm thiết.
"Xin lỗi Khương lão bá, ta quên mất, đây vẫn là ở bên trong quán cơm, lại làm phiền người dọn dẹp vệ sinh rồi, bây giờ ta sẽ lập tức ném bọn hắn ra ngoài."
Diệp Phàm nói là làm, nhấc từng người một, ném ra ngoài.
Tâm tình của Khương lão bá chấn động kịch liệt, 2 năm chịu oan ức đã được hả giận rồi, thân thể lão đang run rẩy, hắn dùng tay bịt mắt Đình Đình, không muốn nàng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này mà sinh ra sợ hãi.
Đình Đình lo lắng vô cùng, khóc nức nở hỏi:
"Gia gia, Đại ca ca huynh ấy đang làm sao vậy, chẳng lẽ mấy người kia đang đánh huynh ấy hay sao?!"
"Đình Đình đừng lo lắng, đại ca ca của cháu không có chuyện gì, những kẻ xấu kia đều bị hắn đánh ngã rồi."
Diệp Phàm đem những người này ném ra ngoài đường, nhưng vẫn chưa chịu buông tha, hắn đá mấy người này lăn đi lăn lại như quả bóng cao su, kêu rên thảm thiết, giống như heo bị lột da vậy.
Lưu quản sự đương nhiên là đối tượng được chiếu cố của Diệp Phàm, mặt hắn sưng phồng, không biết đã lĩnh nhận bao nhiêu cái đá của Diệp Phàm, hàm răng trông miệng hầu như tất cả đã bay ra ngoài.
"Cứu mạng với..."
"Giết người rồi..."
Những người này kêu la thảm thiết không ngừng, lớn tiếng kêu cứu, đúng là có không ít người tới xem, nhưng không có một ai đứng ra can ngăn, thậm chí còn có không ít người xông lên đạp cho bọn hắn mấy đá.
Sau khi Diệp Phàm thấy cảnh này, lập tức lớn tiếng nói:
"Các vị hương thân, các người còn sợ gì nữa, những người này khi còn làm cẩu nô tài cho người khác, thì quay lại hiếp đáp người cùng quê của mình, hôm nay hắn đã bị Lý gia trục xuất, không còn gì phải lo lắng nữa, xông lên đánh đi, giáo huấn cho bọn chúng 1 trận!"
Vừa mới nói xong, cảnh tượng đã vượt quá dự liệu của Diệp Phàm, vù vù vù, tất cả mọi người đều xông tới, nam nữ già trẻ có cả, ai cũng xông lên cố đánh cho bằng mấy người này.
"Sáng sớm hôm nay ta nghe nói, bọn họ để hàng hóa bị thiêu, cho nên mới bị Lý gia trục xuất, xem ra là thực rồi."
"Ta đang không hiểu vì sao tên thiếu niên này lại đánh được bọn họ, hóa ra bọn họ bị thương đầy người, đây mới là đòn hiểm a, chúng gặp thiếu niên này hôm nay đúng là một thiệt thòi lớn."
"Đánh đi, đánh chết đám súc sinh này!"
...
Mọi người phẫn nộ, tranh nhau tiến lên, tay đấm chân đá không ngừng. Không cần phải suy nghĩ cũng biết, mấy người này bình thường không được lòng người khác, bây giờ mọi người đều phẫn nỗ, ai nấy đều ra sức mà đánh.
Mấy người trên đường bị đánh cho đến trời đất quay cuồng, tiếng kêu thảm thiết đã không còn giống người nữa rồi, cố sức kêu cha gọi mẹ, bị đánh cho đến nỗi việc tiểu tiện, đại tiện của mình cũng không kiểm soát được nữa, mùi hôi thối đã bốc lên.
Diệp Phàm vốn muốn nhân tình cảnh hỗn loạn mà xuất thủ, làm cho bọn chúng gãy một ít xương, làm cho bọn chúng nằm giường nửa năm, hoặc 1 năm, xem ra bây giờ không cần phải động thủ rồi.
Những người ở tiểu trấn này, hạ thủ cũng tương đối tàn nhẫn, làm cho tay chân mấy người kia đã gãy rời, sợ rằng nửa cuộc đời còn lại phải chịu cảnh tàn phế, từ đó có thể nghĩ, bọn chúng đã làm cho mọi người phẫn nộ tới mức nào.
"Tha cho chúng ta đi, chúng ta không bao giờ dám nữa!"
"A, cứu mạng a, có kẻ giết người.."