Già Thiên

Chương 756: Quỷ dị




Thế gian hiện giờ, người có thể đánh tay đôi với thân thể của Diệp Phàm thì thật là quá ít, Cơ gia bát tổ rơi vào trong đỉnh, bị hắn dẫm lên thì không cần nói cũng biết kết quả.

Tuy rằng Cơ gia bát tổ là đại năng, nhưng ở khoảng cách gần như thế mà rơi vào tay Diệp Phàm, mặc kệ hắn có thần thông bàng trời cũng không phát huy được, chỉ có bị trấn áp mà thôi.

Hắn vừa thúc đẩy pháp lực, một bàn chân to liền giáng xuống, tiếp xúc thân mật với mặt của hắn lần thứ ba.

- Tiểu tử ngươi...

Cơ gia bát tổ sắp tức nổ phổi, bao tử nóng quá sắp chảy máu, từ khi chào đời đến giờ mới lần đầu bị người ta dùng chân đo xem mặt rộng cỡ nào.

- Lão già ngươi bây giờ còn kiêu ngạo, ta đánh ngươi thành gấu méo, ngay cả bà nội ngươi cũng không nhận ra được.

Diệp Phàm nói.

Cơ gia bát tổ nổi điên muốn đứt mạch máu nào, gân xanh phình to trên trán, hắn đã một đống tuổi rồi, đừng nói bà nội, ngay cả thúc bá cũng gần chết hết, bị một tên tiểu bối chế nhạo, chà đạp dưới đất, thật là không thể nhẫn nhịn nổi.

- Diệp tiểu tặc ngươi giương oai ở Cơ gia ta, ngươi sẽ hối hận vỉ đi ra trên đời này!

- Con bà nó, ta hối hận, hối hận là vỉ mấy đạp vừa rồi quá nhẹ, bây giờ ta giúp ngươi đo xem da mặt của ngươi dày cỡ nào.

Bàn chân của Diệp Phàm bắt đầu tiếp xúc thân mật với bộ mặt già của hắn lần thứ tư, thứ năm.... thứ n. Như một con dấu không ngừng đóng lên một loạt dấu giày.

Hơn nữa, lực lượng còn rất mạnh, mỗi lần giáng xuống là có tiếng xương cốt vỡ tung, đó đã không còn là một khuôn mặt nữa, mà như một cái bánh nướng, không còn ra hình.

- Ta giết ngươi!

Cơ gia bát tổ phun máu muốn ngất đi, đối với người như hắn thì khổ hình gì cũng chưa chắc có hiệu quả, nhưng làm nhục mặt mũi như thế này còn khó chịu hơn là giết hắn.

- Giết ông nội ngươi!

Diệp Phàm nhấc chân cho hắn một cái đạp lên cổ họng, thiếu chút gãy cổ.

- Ta giết tên tiểu nghiệp chướng ngươi!

Cơ gia bát tổ đã điên cuồng, phun ra một ngụm tinh khí tiên thiên căn nguyên, hóa thành Thân Ngoại Hóa Thân muốn chạy trốn.

- Chạy đi đâu, đứng đó cho ta!

Diệp Phàm khẽ quát.

Bùm!

Diệp Phàm nhấc chân đạp hắn trở vào cơ thể, thân thể vô song, trong khoảng cách gần như thế thì hắn có thể nghe rõ dòng máu cùng pháp lực lưu động trong cơ thể hắn, nắm giữ tất cả trong tay.

- Lão già, từ đầu đến cuối ngươi đều cùng một giuộc với Vương gia, mấy lần muốn giết ta, hôm nay ngươi không hay ho rơi vào trong đỉnh của ta, ngươi nói sao đây?

- Diệp tiểu nghiệp chướng, ngươi động tới một cọng tóc gáy của ta, Cơ gia sẽ chặt chân ngươi...

Cơ gia bát tổ âm độc.

- Tên già này còn cãi cứng, người như ngươi nên trấn áp vạn năm dưới hầm cầu, giết ngươi thì quá tiện nghi rồi.

Diệp Phàm dùng sức dưới chân, thỉnh thoảng phát ra tiếng xương gãy, Cơ gia bát tổ bị đạp sắp không thành hình người, như khối đất sét nhào nặn sao cũng được.

Hành hung Cơ gia lão bát, không ngừng kêu thảm thiết trong thế giới đỉnh, đã sắp không thành tiếng người.

Lúc này ở bên ngoài đã đại loạn, Hư Không cổ Kính đang dần dần sống lại, thần linh ẩn chứa bên trong có một tia dao động, dường như sắp tỉnh lại.

Hai nguyên lão đang rống to, khống chế cổ kính rời xa Đồng Quan, bởi vì bọn họ hiện giờ có chút run tay, vừa rồi gặp được Hư Không Đại Đế đã bị dọa hoảng hồn.

Nhưng mà lúc này Đế binh dần dần sống lại, hai người đã không khống chế được, dao động khủng bố ngày càng mạnh. Ở giữa cổ kính bay ra một mảnh tinh vực xa xưa, phun nuốt ánh sáng.

Cảnh tượng này làm người ta hoảng sợ, một mảnh thế giới chân thật hiện ra, rốt cuộc chiếc cổ kính này có uy lực lớn cỡ nào?

Đó là do nó sản sinh ra, hay là bị Hư Không Đại Đế rút lấy căn nguyên vũ trụ luyện hóa vào? Mọi người kinh hãi, mặc kệ là tình huống nào thì nhất định là nó có thần năng vô thượng.

Mà hết thảy còn chưa phải trạng thái Để binh chân chính sống lại, vẫn đang trong quá trình sống lại, còn chưa hoàn toàn.

Ngân hà vô tận, hỗn độn sôi trào, cũng không thể hủy diệt Đồng Quan, đoàn bảo quang ngập trời nuốt hết mọi thứ, bất luận thần năng khổng lồ cỡ nào đánh vào đều sẽ bị hấp thu.

- Đế thi!

- Chẳng lẽ thật sự có một cổ thi thể Đại Đế cổ hay sao?

Mọi người ở xa xa hoảng sợ, cho đến nay còn chưa ai có được một bộ thi thể Đại Đế Nhân tộc nguyên vẹn, đó là chí bảo vô thượng.

Không nói cái khác, chỉ riêng thân thể đó là đã có thể dùng rèn luyện thành Đế binh Cực Đạo, không thể đánh giá hết quý báu cỡ nào.

Rốt cuộc là Hư Không Đại Đế, hay là Yêu Đế, hoặc là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng? Mọi người không khỏi khó hiểu, người khác nhau nhìn thấy cảnh khác nhau, căn bản không thể xác định.

- Ngươi có nghe lời bọn họ nói không, vừa rồi có thể chúng ta nhìn thấy là ảo giác, không phải thi thể Đại Đế tộc ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một vị nguyên lão Cơ gia tỉnh ngộ.

- Vậy thì liều mạng!

Nguyên lão Cơ gia còn lại thúc đẩy Hư Không cổ Kính, tăng tốc sống lại, tiếp đó chậm rãi đè xuống quan tài cổ bên dưới.

- Dừng tay!

Ở xa xa truyền tới một tiếng tức giận, bảy tám bóng người lao ra, người dẫn đầu chính là Thánh chủ Cơ gia.

Cổ kính sống lại, thu nạp thiên địa, dao động cực kỳ mãnh liệt. Chỉ là trọng địa Cơ gia có thần văn Đại Đế trấn áp, bọn họ không thể lập tức biết ngay, cho đến khi Cơ Tử Nguyệt chạy tới kêu gọi, mới vội vàng chạy ra.

- Lão bát đâu, các ngươi làm chuyện tốt gì!

Thánh chủ Cơ gia nổi giận, ngay cả hắn cũng dám lừa bịp, điều đi ra ngoài, đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn.

- Lão bát nguy rồi, rơi vào trong đỉnh của Thánh thể, phải mau cứu hắn ra.

Một người trong hai nguyên lão nói.

- Đây là chuyện gì?

Thánh chủ Cơ gia cùng các nguyên lão khó tin nổi nhìn Hư Không cổ Kính cùng chiếc Đồng Quan kia.

Cơ Tử Nguyệt mắt đỏ bừng trợn to, miệng nhò thành hình chữ o. Nàng liều mạng chạy vào trọng địa Cơ gia, cuối cùng dẫn đám người Thánh chủ đi ra, nghĩ rằng đã chậm rồi, không ngờ mọi chuyện cũng chưa tới mức không xong.

- Chống lại Cực Đạo?

- Thánh thể có khả năng chống lại Cực Đạo?

Đám nguyên lão Cơ gia thiểu chút nữa lọt tròng mắt, nhìn chằm chằm quan sát Đồng Quan, tiếp đó có người ra tay khống chế cổ kính để nó ngủ say, không tiếp tục thức tỉnh nữa.

Bằng không, hai kiện binh khí này va chạm thì hậu quả không thể đoán được, không chừng sẽ san bằng cả Cơ gia.

Ở không trung, cổ kính mơ hồ, tinh vực vô tận bay vào, mảnh vũ trụ diễn hóa thành một điểm, sau đó biến mất. Nhưng mà dao động mà nó phát ra vừa rồi quá mạnh mẽ, rất nhiều thần đảo của Cơ gia đều rơi xuống, xuất hiện rạn nứt.

- Lão lục, lão cửu, xem các ngươi làm chuyện tốt gì!

Thánh chủ Cơ gia lớn tiếng mắng.

Oong!

Hắn vươn tay ra, lập tức bắt lấy hai người vây khốn trên không trung, không thể động đậy, hoàn toàn bị trấn áp.

- Hả?

Người Cơ gia nhạy bén phát giác không đúng, Đồng Quan vẫn cứ phát ra uy lực khủng bố tràn về phía Hư Không Kính

- Đó là... muốn đối đầu?

Bọn họ chấn động, chuyện này đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ, muốn ngưng hẳn cũng khó, rất có thể sẽ xảy ra Cực Đạo đại chiến.

- Cực Đạo đại chiến xảy ra ở vực ngoại, đến nay còn không có ai bay ra khỏi mảnh tinh vực này?

Rất nhiều người dựng hết lông tóc, nếu thật sự xảy ra Cực Đạo quyết đấu, Cơ

gia cũng sẽ bị lan tới, trận văn Đại Đế cũng chưa chắc cản nổi.

Ánh mắt mấy người sắc bén, liếc một cái nhìn ra quan tài cổ này ngang hàng với Đế binh, tuyệt đối có lực lượng hủy thiên diệt địa, thậm chí càng mạnh hơn.

- Tiểu Diệp Tử mau ngăn Đồng Quan lại.

Cơ Tử Nguyệt kêu to.

Trong Vạn Vật Mầu Khí đỉnh, Diệp Phàm ngừng chà đạp bát tổ, vận chuyển bí quyết chữ Binh dốc hết sức khép quan tài trở lại, khiến hắn toát đầy mồ hôi.

Ầm!

Rốt cuộc, sau một tiếng nổ lớn, quan tài cổ khép kín lại, ánh sáng ngập trời biến mất, thần âm đại đạo cũng im lặng, mọi thứ yên ổn trở lại.

Đến tận đây, áp lực đè trong lòng mọi người mới biến mất, bất luận là người Cơ gia hay đông đảo khách quý đều run sợ, chiếc quan tài kia quá thần bí.

Diệp Phàm đi ra từ trong đỉnh, chẳng qua trấn áp bát tổ như chó chết ở trong, không thả ra.

"Gia chủ, phải lưu lại cổ quan tài này."

Một vị nguyên lão truyền âm.

"Đúng, chiếc quan tài này quá đáng sợ, nhất định có bí mật cực lớn, bên trong chôn thứ có thể chống lại Đế binh, đáng để nghiên cứu."

Có người tán thành.

"Các ngươi không cần nhiều lời, về sau không được nhắm vào Thánh thể, để Tử Nguyệt cùng Hạo Nguyệt qua lại với hắn."

Thánh chủ Cơ gia trịnh trọng nói.

Người Cơ gian an bài một tòa cung điện lớn hơn, mời các vị khách vào, Diệp Phàm vác Đồng Quan trên lưng, mọi người không tự chủ tránh đường cho hắn.

- Thánh chủ...

Có mấy nguyên lão Cơ gia kích động, hết sức không cam lòng.

- Nếu có ai tùy tiện ra tay, đừng trách ta không khách khí vận dụng tộc quy.

Thánh chủ Cơ gia giọng rét run, tiếp đó run tay ném hai nguyên lão bị giam cầm vào trong Hư Không Thiên Lão, nói:

- Hai ngươi diện bích tự ngẫm đi.

Không lâu sau, Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt được thả ra, không tiếp tục bị nhốt nữa.

Ở tràng yến hội này, Diệp Phàm rõ ràng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, chiếc quan tài kia rất chói mắt và dọa người, mọi người đều kiêng ky.

Có một kiện Để binh, đủ để sáng lập một Thần triều bất hủ.

Hơn nữa, người nắm giữ là Thánh thể tiềm lực vô hạn, ý nghĩa càng không tầm thường, một khi tu vi đến đại thành thì sẽ không thể tưởng tượng.

Cuối cùng, Diệp Phàm giao ra Cơ gia bát tổ, giết tên này ở đây nhất định không ổn, dù sao đây là Cơ gia, Thánh địa coi trọng nhất là mặt mũi.

Lần này Thánh chủ Cơ gia tự mình ra tay, trấn áp bát tổ ném vào trong Hư Không Thiên Lao, để hắn diện bích tự ngẫm.

Người Cơ gia tỏ vẻ có lỗi, còn xử lý như vậy, tối thiểu những người khác coi như cũng được, xử sự hợp lý, Diệp Phàm sẽ không nhiều lời...

Tất cả người Bắc Nguyên Vương gia đều bỏ đi, không ai ở lại, mượn cổ trận Cơ gia vượt qua hư không trở về Bắc Nguyên, bọn họ không muốn ở lại một phút nào nữa.

- Con ta không tới hai tuổi đã bị một con tiên hạc mang đi, được Loạn cổ Đại Đế truyền thừa, nay lại rơi xuống kết cục này, không biết tiên hạc kia có biết được không...

Phụ thân Vương Đằng bi phẫn.

Trên yến hội, Diệp Phàm bị mọi người chú ý, cũng rất cảnh giác, người khác sợ chiếc Đồng Quan, bảo bối này ngàn vạn lần không thể có sơ xuất.

Tử Thiên Đô phong nhã hào hoa, dáng người thon thả bước gót sen chân thành kính rượu vài lần bắt chuyện, thậm chí mời hắn làm khách Thần Linh Cốc.

Diệp Phàm biết Vương tộc thái cổ không dễ tiếp túc, làm không xong sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống, không nên đi quá gần.

Đông...

Đột nhiên, một tiếng chuông vang truyền ra, gần như khiến cho mọi người như được quán đỉnh, khoảng khắc sinh ra một loại hiểu ra.

Đông...

Tiếng chuông thứ hai truyền đến, như sóng to vỗ bờ, rất khác lần trước, khiến cho tâm hồn mọi người muốn tan vỡ, như bị sóng dữ đánh vào linh hồn.

Đông...

Tiếng chuông thứ ba truyền đến, như vũ trụ bùng nổ, tinh vực va chạm, ngôi sao vô tận rơi rụng, tinh không vô biên sụp đổ, mọi người hoảng sợ muốn té xuống đất.

Tu sĩ nơi này có không ít người không lạ gì tiếng chuông này, năm đó đã từng bị dọa vỡ mật, bởi vậy không biết chết bao nhiêu người.

- Vô Thủy Chung!

Thánh chủ Cơ gia là người đầu tiên đứng lên, không dám xoa tai, hắn trấn định hùng mạnh cũng thiếu chút bị dọa nhảy dựng.

- Trời ạ, thật là âm thanh chiếc chuông cổ của Vô Thủy Đại Đế!

Các Thánh chủ Đông Hoang đều trải qua kiếp nạn ngày đó, năm đó nắm giữ mấy kiện Đế binh tiến công Tử Sơn, nhưng đều trở về không công, còn chết rất nhiều cường giả.

- Tiên lộ tận cùng đâu là đỉnh, vừa gặp Vô Thủy đạo thành không, chuông của hắn đã đến Nam Vực?

- Thần ơi, xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người hoảng loạn, quả thật không dám tin.

- Sao lại như vậy, Vô Thủy Chung vang lên ở Nam Vực?

- Chẳng lẽ Vô Thủy Chung đã bị người ta lấy ra, đưa tới Nam Vực muốn tấn công Cơ gia hay sao?

Nhiều người trong lòng nhảy mạnh, nếu thật là Vô Thủy Chung, đó sẽ là một chuyện đáng sợ chấn động năm đại vực, Vô Thủy Chung bất ngờ xuất hiện.

- Không phải là chiếc Đồng Quan kia chọc tới chứ, những chuyện đã xảy ra hôm nay, quỷ dị nhất là nó.

Một vị hóa thạch lẩm bẩm.

- Chẳng lẽ nói bên trong Đồng Quan có thể là thi thể của Vô Thủy Đại Đế?

Một vị lão tiền bối kinh hô.