Quan tài này thật sự quá nặng, giống như một vùng tiểu vũ trụ, lại có khí tức của cả một thế giới. Thân thể Diệp Phàm mạnh mẽ vô cùng, có thể bạt núi lấp biển nhưng cũng phải cố hết sức, mồ hôi ướt sũng.
Tuy nhiên so với trước đây hắn đã mạnh hơn rất nhiều, không đến mức cả người như sắp tan nát nữa. Hắn bước từng bước đi về phía đỉnh núi. Bởi vì Thần Tuyền sinh mệnh đã dùng rất nhiều, cần phải bổ sung nhanh chóng.
Chín ngọn Thánh sơn nguy nga hùng hồn, yên tĩnh không một tiếng động, không hề có gì bất thường, giống như vực sâu chết chóc trường tồn mãi mãi, lại giống như nơi chư thần ngủ yên.
Dọc đường đi, cổ mộc che trời, đá núi sừng sững, cũng có một số mảnh vụn màu trắng. Đó là xương khô biến thành, ghi lại một số truyền kỳ và bất đắc dĩ ngày
Diệp Phàm bước từng bước một, mỗi lần đều in sâu vào trong đất đá tới gần quá gối. Hắn gian nan đi lên Thánh sơn, trong miệng ngậm một miệng Thánh quả, chống cự năm tháng, không để mình già đi.
Trên đỉnh núi, cái ao nhỏ vẫn trong suốt chuyển động, thấm sâu vào lòng người. Diệp Phàm uống no nước suối, lại đổ đầy Ngọc Tịnh Bình, lại tiếp tục đi tới các ngọn núi khác, thu thập các thứ cần thiết.
Cuối cùng hắn vác đồng quan trên lưng đi về phía vách đá, nhìn về phía vực sâu vô tận, vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhẫn nhìn Ngũ sắc Tế Đàn. Đây là một khối tâm bệnh của hắn, vẫn muốn nhảy xuống trở về cố hương.
Tế Đàn rách nát tạo thành từ đá ngũ sắc, trên đầy vết đao kiếm, chứa đầy sự kiện, năm tháng dài lâu, cũng không biết đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện cũ trong tinh không.
- Một người.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn thấy một thân ảnh đứng không nhúc nhích tại trung tâm của Tế Đàn Ngũ sắc, giống như đã hóa đá vậy, giống như một thân thể cổ xưa trong dòng sông lịch sử.
Trái tim hắn đập rộn lên. Đó là Hoang Nô đang đứng trên Ngũ sắc Tế Đàn sao?
Khoảng cách quá xa, vực sâu vô tận lại quá tối khiển dù hắn có Thần Nhãn cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng chứ không thể thấy rõ ràng, khiến cho lòng người nghiêm nghị.
Diệp Phàm bước từng bước xuống núi. Hắn cũng không dám ở lâu. Chẳng may tồn tại trên Ngũ sắc Tế Đàn kia nhảy ra thì đúng là hắn gặp đại họa rồi.
Keng.
Khi tiểu quan đồng thau ở lại trong quách lớn một lần nữa, Diệp Phàm lau mồ hôi, uống ừng ực mười ngụm Thần Tuyền, chậm rãi điều tức.
Đường đi ra ngoài rất dài, chừng tám chín mươi dặm, đeo tiểu quan nặng nề như vậy cũng khó có thể đi nhanh được, cũng không biết hắn tốn bao nhiêu lực lượng sinh mệnh, có thể sẽ gặp đại nạn sinh tử, cần phải điều chinh trạng thái cho tốt nhất.
Nghỉ ngơi một thời gian thật lâu, Diệp Phàm đứng dậy, đi tới nhìn một bức khắc đồng trên cái quách, suy nghĩ xuất thần. Thần linh cổ xưa rơi lệ cho tiên dân viễn cổ, điều này mang ý nghĩa gì?
Thao Thiết, Cùng Kỳ, các loại ác thú hình thể khổng lồ, bộ mặt dữ tợn, trông rất sống động khiến người ta kinh sợ, đều là cổ thú ghi trong Sơn Hải Kinh, dường như muốn lao ra khỏi bức tranh.
- Mang theo nước mắt viễn cổ, tinh không cổ lộ xa xôi...
Diệp Phàm cân nhắc rất lâu.
Cuối cùng hắn đi tới trước một mảnh Tinh Không Đồ. Nơi này có những vết khắc rất mờ, gần như bị ri sét che dấu, nhưng lại có tinh tú vô tận, giống như một thế giới chân thật bị che dấu ở đây vậy.
Rầm!
Trong tay Diệp Phàm chợt lóe sáng, lấy tiên trân mà trước đây hắn lấy được ở Vạn Long Sào hỗn độn ra. Nó giống như ánh sáng tinh tú ngưng tụ mà thành, lóe lên sáng bóng.
- Hai thứ này rất giống nhau, chẳng lẽ là một bức bản đồ sao? Cuốn sách cổ ghi lại tinh không cổ lộ bất hủ à?
Trong lòng hắn chấn động, lập tức nghĩ tới khả năng này.
Vào thời thái cổ, phụ thân của hầu tử là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng thường xuyên xem xét trong đêm khuya, chứng tỏ chuyện này rất quan trọng. Một vị cổ Hoàng đối đãi như vậy thì chắc chắn đó phải là bí mật rất kinh người.
Cửu long thi nằm ngang dọc bên ngoài. Diệp Phàm tất nhiên đã có chủ ý. Trên thực tể hắn rất muốn khiêng cả long thi và quách lớn theo nhưng căn bàn không thể nhúc nhích nổi chúng.
Long thi lạnh như băng, vô cùng nặng nề, trên vảy lóe lên ô quang, chín con giống như chín ngọn núi thép, mãi mãi trường tồn, khiến người ta khi tới gần chúng có cảm giác hít thở không thông.
Diệp Phàm dùng sức chặt chém, đốm lửa bay ra bốn phía. Cường đại như thân thể hắn cũng phải đau đớn, xương ngón tay muốn vờ nát mà không đánh một con rồng nhúc nhích chút nào, ngay cả cắt một cái râu cũng không xong.
- Ta chỉ muốn xin một chút máu rồng, cũng không lấy xương cốt của các ngươi...
Hắn thật sự không còn cách nào khác, cảm thấy thật bất lực, không thể nhổ nổi cả một cái vảy.
Một lúc lâu sau, Diệp Phàm nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục ra khỏi cấm địa Thái cổ. Hắn uống một lượng Thần Tuyền lớn, ăn một quả Thánh quả, luyện hỏa một bộ phận của chín loại Thánh thụ, lúc này mới chống đờ nổi năm tháng xâm nhập.
- Ăn gần hết một quả thần bất tử, hết tới nơi rồi.
Diệp Phàm tự nhủ. Loại vật này rất khó có được, dùng một quả là ít đi một quả. Chuyển đi này hắn phải trả giá quá lớn.
Ở bên ngoài Thần Khư, Hắc Hoàng đi lại rất nhiều ngày vẫn không dám hành động thiểu suy nghĩ, không dám tiến vào bên trong Nam Thiên Môn.
- Chó ngoan không được chạy loạn nhé.
Cô bé trên người đại hắc cẩu vỗ vỗ nhẹ lên lưng nó.
- Trung Châu không phải truyền tới tin tức là Yêu Đế một vạn năm trước tiêu diệt hai Thánh linh trong Thần Khư sao. Hơn phân nửa là chúng ta có thể thuận lợi nhìn ấy Bất Tử Bàn Đào Thụ rồi.
- Chó ngoan lại tham ăn rồi. Quên mất lần trước suýt nữa chết ở bên ngoài Tiên Lăng Mộ sao?
Cô bé đáng yêu cau mũi nói.
- Lần này chúng ta không tiến vào Thiên Đình cổ, chỉ tiến vào Nam Thiên Môn nhìn một cái, cũng không có vấn đề gì đâu.
Đại hắc cẩu vẫn nóng lòng muốn thử.
- Đi tìm đại ca ca, không chạy loạn nữa.
Cô bé véo nhẹ lỗ tai của đại hắc cẩu.
- Đã tới đây rồi mà không tiến vào Nam Thiên Môn sao. Nhất định phải nhìn bí mật của Thiên Đình cổ một chút mới được.
Hắc Hoàng lẩm bẩm, sau đó lại lầm bầm.
- Đúng là chẳng được việc gì. Hôm nay vượt qua hư không tới xử lý đám dê béo kia vậy.
Ở bên ngoài cổ cung của Cơ gia, một nam nhân hùng vĩ xuất hiện, giống như Yêu thần chuyển thể hạ phàm mái tóc đen nhánh nồng đậm, sắc mặt như đao tước, đồng tử có tinh tú vô tận. Nam Yêu tới rồi.
Đại chiến Đông Hoang nổ ra, Vô Thủy Chung có thể xuất thể, ngay cả người như hắn cũng phải chạy tới Cơ gia Nam Vực. Chiến y lấp lánh sáng bóng màu kim loại, trông hắn giống như thần yêu vậy.
Ở bên cạnh hắn còn có một tuyệt đại giai nhân, dung nhan có thể khiển thiên hạ đại loạn, xinh đẹp vô song, đúng là muội muội của hắn - Tề Họa Thủy.
Sau đó không lâu, phía chân trời rung động ù ù. Một chiếc chiến xa màu tím vọt tới. Chín con cự thú thái cổ kéo xe, khí tức khủng bố tỏa ra khiến người ta sợ hãi.
Hơn mười sinh linh thái cổ mở đường phía trước, cả đám mặt mày hung hàn, thân thể đều phủ vảy, còn có những con có cánh thần, không chân mà có thân rắn, tạo thành một đám ma vân ngập trời.
Đàn sinh vật cổ này giống như Ma Thần này đến từ Thần Linh Cốc, là một trong những vùng đất khởi nguyên của Vương tộc mạnh nhất thái cổ. Tất cả đều đằng đằng sát khí, cũng tiến vào Cơ gia. Người trên xe là Tử Thiên Đô.
Ngoài ra ngồi cùng với hắn còn có một nữ tử tóc tím, nhìn giống như tinh linh không chút tỳ vết, ngay cả con ngươi cũng màu tím, da thịt trắng bóc như ngọc.
Ở hai ngày cuối cùng, người tới Cơ gia đông như trảy hội. Phàm là những người có đại thân phận ở Nam Vực đều tới nơi này. Tất cả đều có dự cảm là một trận sóng to gió lớn sắp tới, muốn được tận mắt trông thấy.
Vào một ngày cuối cùng, mỗi thể lực lớn của Đông Hoang đều có người tới. Có thể nói cả thiên hạ đều chăm chú nhìn lại, đều muốn thấy Diệp Phàm có thủ đoạn gì, có thể xoay chuyển tử cục hay không.
- Diệp tử ngươi rốt cục ở nơi nào, ngàn vạn lần đừng có tới chịu chết đó.
Bàng Bác vô cùng lo lắng. Hắn dùng thân phận truyền nhân của Yêu Đế tới đây,
Cơ gia tuy rằng khách khí nhưng hắn cũng không thay đổi được cục diện.
- Tổ gia gia, ta là Tử Nguyệt của các ngươi mà. Ta phải rời khỏi nơi này, không thể để các ngươi lợi dụng được...
Cơ Tử Nguyệt tủi thân, đôi mắt linh động ngân ngấn lệ.
Mọi người ở rất nhiều địa phương có biểu hiện không giống nhau. Tất cả đều chú ý, bình tĩnh chờ Diệp Phàm xuất hiện. Dựa theo phỏng đoán thì hắn không có khả năng đầu voi đuôi chuột, trốn không trở lại Bắc Vực. Xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một ngày cuối cùng đã đến. Trong đại sảnh của Cơ gia có rất nhiều khách quý, thực giống như lễ đính hôn. Rất nhiều thể lực lớn tới thăm, đưa tới một số lễ vật quý giá.
- Không phải nói Thánh thể sẽ tới sao? Còn chưa xuất hiện à?
Có người ở một góc sáng sủa bàn tán khẽ, giống như rất nhiều khác đều trông chờ sóng gió sẽ tới.
Phía bên kia, Vương Thành Khôn mang theo nụ cười nhạt vẫn nói chuyện như cũ, há mồm ngậm miệng là Đằng nhi thể nọ, Đằng nhi thể kia, Thánh thể không thể so nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Xa xa, Bàng Bác cười lạnh liên tục, nói cha ta tên là Lý Cương, con ta tên là Vương Đằng liên tục.
Vương Đằng có một vị thúc thúc nhìn hắn với thần sắc không tốt, ánh mắt hiện lên sát khí. Tuy nhiên trong Cơ gia lại có mặt của những thể lực lớn như vậy thì hắn cũng không tiện ra tay.
Thánh thể có thể tới không, vì sao còn chưa xuất hiện? Rất nhiều người hoài nghi. Theo lý mà nói thì hắn phải xuất hiện rồi mới đúng.
- Đáng nhắc tới hắn sao, rõ là khiếp đảm không dám tới rồi.
Có người của Vương gia cười nhạo.
Một số thanh niên của Vương giả cũng phụ họa theo, đều lộ vẻ mia mai. Cũng có người nói móc máy, chế nhạo không thèm che dấu.
- Thánh thể đã là gì. Có đường huynh của ta ở đây thì hắn cũng chẳng thể tạo nên sóng gió gì, thành thật cuộn mình mới là hành vi đúng đắn.
- Bằng vào hắn mà muốn tranh hùng với tộc đệ của ta sao?
Ầm!
Đột nhiên chân trời phía xa xôi cuồn cuộn chấn động. Một loại khí tức khiến người ta kinh sợ phát ra, cuồn cuộn từ xa truyền tới, khiển cả cung điện cổ của Cơ gia cũng bị lay động một hồi.
Nguyên lão của Cơ gia giật mình. Có người mạng bí bảo vô thượng tới, va chạm với trận văn bí ẩn, bị cổ trận thần bí không trọn vẹn mà Hư Không Đại để lưu lại cảm ứng được.
- Người tới là ai?
Xa xa có cường giả của Cơ gia cất tiếng hỏi.
- Diệp Phàm.
Hai chữ này vừa vang lên, liền khiến tất cả mọi người trong cung điện ở to lớn của Cơ gia chấn động. Diệp Phàm thật sự tới rồi.
- Ngươi vì sao lại tới đây?
Một lão tu sĩ tiến lên hỏi.
- Tới thăm Cơ gia, chém Vương Đằng.
Lời nói như sấm sét, kích động trời cao, khiến mọi người đều nghe rõ.
Trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó mọi người đều ồ lên. Diệp Phàm thật sự cường thể như vậy. Tất cả mọi người đều đứng lên. Nếu không phải là ở Cơ gia thì rất nhiều người đã trực tiếp bay ra ngoài rồi.
Cơ gia có một hòn đảo và mấy trăm tiên sơn tráng lệ treo lơ lửng trong không trung, cũng không nói tới các cung điện, giống như một vùng Thiên Đình cổ kính vậy.
Có đại nhân vật của Cơ gia đứng lên, quyết định tự mình đi xem xét. Những người khác tất nhiên cũng nhân cơ hội này đứng dậy, đều muốn xem Diệp Phàm dựa vào đâu mà dám tới.
Mọi người người trước người sau đi ra, đều trợn mắt há mồm.
Diệp Phàm đeo trên lưng một cái quan tài bằng đồng, đứng trước thần thổ, nhìn về phía Thánh địa đã mấy vạn năm chưa bị công phá này, phi thường bình thản.
- Có đùa hay không. Đeo một chiếc Đồng Quan tới quyết chiến...
Một số người không kìm được mà lẩm bẩm.
Người của Vương giả cười to không thôi, một chút nghi ngờ cuối cùng đã biển mất, đều lộ vẻ trào phúng. Một cái quan tài rách bằng đồng thì làm được gì?
Mọi người đều hết chỗ nói. Khiêng một cái quan tài tới đại chiến, đúng là khác thường quá mức, chưa bao giờ nhìn thấy.
Lúc này chỉ có Bàng Bác kích động. Hắn thực không dám tin, là người vọt tới đầu tiến, không ngừng thì thào:
- Nhân tài, nhân tài. Diệp tử ngươi đúng là nhân tài mà.