Già Thiên

Chương 671: Bát cấm




Diệp Phàm nâng Hoàng Kim Chiến Mâu đứng đó, lưỡi mâu vàng đầy máu chói mắt dưới ánh sáng mặt trời, hắn như chiến thần bước ra từ viên cổ.

- Ngươi là... Diệp Phàm!

Kim Xích Tiêu hét to, trên mặt tràn ngập hoảng loạn, tuy rằng đối phương thay đổi dung mạo, nhưng tuyệt đối là đúng loại khí tức này, không nhận lầm được.

- Kim Xích Tiêu, ngươi hai lần ba lượt ra tay với ta, hôm nay xem ngươi làm sao trốn được!

Diệp Phàm vung trường mâu vàng, vẽ lên mặt đá bắn ra một chuôi tia lửa, mỗi bước đi ra mấy trăm trượng, ánh mắt như hủy diệt tinh không, nhanh chóng lao tới.

- Mọi người cùng xông lên giết hắn, các vị Thái thượng trưởng lão mau ra tay!

Kim Xích Tiêu hét to.

Bên cạnh, một nam tử đầu đội kim quan hét to, tế ra một bức họa đồ, bên trong có viên cổ ma sơn sừng sững, mây đen bao phủ, sấm vang chớp giật.

Hai người khác cũng ra tay, đồng thời tế ra Pháp bảo ngăn cả Diệp Phàm, tranh thủ thời gian cho mấy vị Thái thượng trưởng lão.

Ở đàng sau, bốn lão già lao tới như những ngôi sao băng, kéo ra chiếc đuôi thật dài đuổi tới, nhưng không cách nào so sánh với tốc độ của Diệp Phàm.

Diệp Phàm kéo Hoàng Kim Chiến Mâu như tia chớp lao tới trước mặt, tựa như một ngọn núi đang di động, mỗi một lần rơi xuống mặt đất liền phát ra một tiếng trống lớn, dãy núi rung lên.

- Ma Vân Tỏa Sơn Đồ, trấn áp cho ta!

Bức tranh kia bay lên không trung, lập tức mở rộng ra, tựa như một thế giới "thực", bảy mươi hai ngọn ma sơn xuyên qua tầng mây, mây đen bao phủ, tia chớp quấn quanh.

Khoảnh khắc Diệp Phàm lao tới, một ngọn núi trong Ma Vân Tỏa Sơn Đồ bay ra che phủ ngập trời, tối đen như mực.

Oong!

Diệp Phàm dùng Hoàng Kim Chiến Mâu như cây côn, vung lên đánh vào bầu trời, thân mâu chịu đựng lực lượng khủng bố muốn gãy gập.

Ẩm!

Không rõ dùng lực lượng cỡ nào, Diệp Phàm vung Hoàng Kim Chiến Mâu đánh tan ngọn núi đen đè xuống, những khối đá to bắn khắp nơi.

Đá văng ngập trời như thác lũ, thân núi đổ xuống như dòng thác lũ màu đen, thanh thế khiến người ta sợ hãi lan tràn khắp chốn.

Có thể nhìn thấy rõ ràng một ngọn núi trong Ma Vân Tỏa Sơn Đồ mờ đi, sắp biến mất.

- Cửu Nhạc Tê Áp!

Nam tử kia đứng cạnh ma đồ chỉ tay ra, chín ngọn núi đen lao vọt ra bay về phía Diệp Phàm.

Chín ngọn núi xuất hiện, chen chật khiếp người, phủ kín trời cao, như mây đen để lại một cái bóng khổng lồ dưới đất, thế như dời núi lấp biển.

Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, chiến mâu chỉ lên trời, đón nhận chín tòa núi lớn viễn cổ.

Hắn như Nhân chủ quân lâm thiên hạ, lực quét núi sông, không gì cản nổi, trường mâu vàng trong tay không ngừng vung lên va chạm với ngọn ma sơn trên bầu trời.

Ẩm!

Hai tay hắn nắm chặt mâu dùng sức nhấc lên, mũi mâu vẽ một đường cong mạnh mẽ đẩy hòn núi lên, ném về phía chân trời.

Ở phía trước, mấy người hoảng sợ trợn to mắt, cần có lực lượng cỡ nào mới làm được như thế, dùng mũi mâu đánh bay cả một ngọn núi đen!

Bùm!

Diệp Phàm nhấc chiến mâu lần nữa, lần này chiến mâu cắm vào trong núi, rống to một tiếng dùng sức chấn động, lại đánh bay ra ngoài.

-Cái gì...

Mây người Kim Xích Tiêu đều biến sắc, đối phương gánh núi như gánh người, thân thể mạnh mẽ thật là dọa chết người.

Ầm!

Một chiêu kinh thiên lần này, Diệp Phàm chỉ ra một mâu đương trường đánh nát một hòn núi to, đá vụn như mưa bắn tung tóe rải khắp thiên địa.

Hắn liên tục vung trường mâu vàng, chín ngọn núi hoặc là bị đánh bay hoặc là bị xuyên thủng, thoáng cái hủy diệt toàn bộ, làm người ta không phản ứng kịp.

Diệp Phàm hóa thành một tia sáng lao tới, mũi mâu chỉ ra, mặt đất bên dưới tan thành nhiều mảnh, bắn ra một mảnh bụi bặm, khí thế như cả một mảnh đại dương phủ xuống.

Ầm!

Nam tử đầu đội kim quan dùng sức rung quyển tranh kia, như một mảnh biển rộng ngập trời muốn thu Diệp Phàm vào trong.

Vù...

Tiếng gió rít gào, quyển tranh trải rộng ra, bầu trời trong xanh biến mất, hỏa thành một mảnh thế giới nuốt sống Diệp Phàm trong đó, biến mất tăm tích.

Mấy người đồng loạt luyện hóa Ma Vân Tỏa Sơn Đồ, mấy vị Thái thượng trưởng lão ở xa cũng tới gần.

Xoạt!

Đột nhiên, quyển tranh tan vỡ, một mũi mâu vàng lộ ra đâm thẳng vào người nắm giữ ma đồ, mũi nhọn tràn ngập sát khỉ thấu xương.

Một tiếng nổ lớn, quyển tranh đan vào đạo và lý xuất hiện vết nứt, Diệp Phàm giãy ra, trường mâu trong tay đâm ra như tia chớp.

Phốc!

Mảu tươi bắn ra, mũi mâu vàng xuyên thấu kẻ nắm giữ ma đồ, xuyên qua sau lưng, dùng sức chấn động, thân thể kẻ này liền nổ tung, máu thịt bắn tung tóe.

- Ngươi...

Kim Xích Tiêu cùng hai người ở gần đó liền rút lui, hóa thành ba đạo ánh sáng lao về phía xa, chiến đấu cận thân là tìm chết, không ai có thể cận chiến với Thánh thể.

Cùng lúc đó, bốn gã Thái thượng trưởng lão trên bầu trời đè xuống pháp lực vô tận, như một mảnh thế giới bao phủ đè mặt đất lún xuống mấy chục trượng.

Diệp Phàm nhảy lên lao ra mấy dặm, ngắm chuẩn một mục tiêu, không chạm mặt đất nhảy ra mấy ngàn trượng cắt ngang đầu phía trước.

- Đừng trốn nữa, đưa ngươi về với ông bà!

Mặc kệ kẻ này ra sức chống cự, nhưng hắn chỉ là Hóa Long biến thứ ba, căn bản không thể đấu được với Thánh thể, chỉ vừa ra tay là đã bị đánh thành mây máu.

Ở xa xa, Kim Xích Tiêu cùng nam tử áo tím ngừng lại, lúc này bọn họ đã đứng chung với bốn vị Thái thượng trưởng lão, sát khí ngập trời lao tới.

Diệp Phàm cũng không bỏ chạy, đứng trên đinh núi, bình tĩnh lấy ra Vạn Thương Cung, kéo dây cung, dốc hết sức thiêu đốt tinh khí toàn thân, thần diễm bùng lên chiếu sáng chói cả một mảnh bầu trời.

Vèo!

Một đạo ánh sáng bắn ra, xuyên thủng tầng mây thẳng tới nam tử áo tím, nhanh đến tận cùng.

Ầm!

Một Thái thượng trưởng lão cản lại, đón đỡ mũi tên thần màu vàng, phun ra pháp lực luyện hóa dải ánh sáng mấy dặm kia.

Vù! Vù! Vù!

Diệp Phàm không ngừng giương cung bắn tên, từng đạo ánh sáng vàng bắn ra, như những tia chớp đan vào nhau, hình thành một mảnh thế giới đầy mũi tên.

Cuối cùng, hắn rót toàn bộ thần lực vào mũi tên bắn ra, bay thẳng về phía nam tử áo tím, những người khác không lo được cho mình, không thể hỗ trợ.

- A...

Mũi tên thần dài đến mấy dặm lao thẳng tới đánh nát Pháp bảo của hắn, xuyên thấu giữa trán, phốc một cái nổ tung, hình thần hủy diệt.

Đến lúc này, ở đây chỉ còn lại Kim Xích Tiêu cùng bốn Thái thượng trưởng lão, những người khác đều bị Diệp Phàm chém gục. Ba tên Thái thượng trưởng lão thúc đẩy pháp lực hóa thành một mảnh quầng sáng vây quanh một lão già, tiếp đó rống to dùng sức tế ra.

Vút!

Thái thượng trưởng lão kia lao tới như một ngôi sao băng, được pháp lực vô tận bao bọc, tất cả mũi tên đều không xuyên thấu được, nhưng tốc độ đạt tới cực hạn.

- Tứ tượng hợp nhất, pháp lực hợp một thân - Súc Địa Thành Thốn!

Đây là một loại bí pháp, bốn người thành toàn cho một người, để hắn có được tốc độ cùng cực trong phút chốc, chỉ là vì đuổi theo Diệp Phàm, nhanh chóng tới trước mặt.

Tốc độ như vậy thật sự dọa Diệp Phàm nhảy dựng, quả nhiên những người này đều có kỳ thuật, nếu không chuần bị thì quả thật sẽ chịu thiệt to. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn vận chuyển bí quyết chữ Hành, rút lui ra xa tránh né, đợi hào quang sáng rọi trên người kẻ này biến mất, hao gần hết thần lực mới dừng lại chờ đợi.

Ầm!

Trong ánh mắt Thái thượng trưởng lão kia lưu chuyển sát khí, há mồm phun ra một mảnh Tiên Thiên Tinh Khí, một thân pháp lực đè xuống, phù văn lấp lóe trong đó.

Hắn biết Diệp Phàm có thân thể vô song, nhưng còn chưa đủ cảnh giới, vì vậy dùng pháp lực vô cùng trấn áp, muốn dùng pháp tắc đại đạo luyện hóa khi hắn còn ở Hóa Long.

- Thái thượng trưởng lão bậc thấp.

Ánh mắt Diệp Phàm chợt lóe sáng, không bỏ chạy, mà quay đầu lao tới nghênh đón.

Ầm! Ầm!

Vào lúc này, hắn dốc hết khả năng, bày ra thực lực mạnh nhất, Hóa Long biến thứ ba chống lại một vị nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão Thánh địa.

Ngao....

Một tiếng rồng ngâm, một con Thanh Long bay ra, hai tay Diệp Phàm bấm Chân Long Ấn đánh ra Chân Long duy nhất, ngẩng đầu vây đuôi xuyên thấu pháp lực ngập trời lao lên.

Ầm!

Một ngọn núi cao chọc trời nguy nga, trấn áp bát hoang, Diệp Phàm lại kết ra Bão Sơn Ấn, chọi cứng pháp lực mênh mông, ngược dòng lao lên.

- Cái gì, hắn mới Hóa Long biến thứ ba mà thôi, tại sao có thể chiến đấu vượt nhiều cành giới như thế?

Ở xa xa, mấy người đều biến sắc, nhanh chóng lao tới.

Trong pháp lực vô tận, các loại phù văn lóe ra hình thành một đường pháp tác nối liền một chỗ, trở thành quy tắc đại đạo đè lên Diệp Phàm.

Ầm!

Trong thân thể Diệp Phàm, các loại hào quang hiện lên, một gốc Hỗn Độn Thanh Liên lao ra nhẹ nhàng lay động, pháp tắc kia không thể chạm vào người!

Tiếp đó, dị tượng Tiên Vương giáng chín tầng trời cũng hiện ra, chín tầng trời chìm nổi, câu động pháp lực cuồn cuộn điên cuồng hấp thu.

- Cẩn thận, đó là dị tượng Thánh thể, không được chạm vào!

Diệp Phàm dùng pháp ấn, dị tượng công kích, xé mở một lỗ hổng trong pháp lực vô biên của Thái thượng trưởng lão siêu việt Hóa Long Bí Cảnh, ngược dòng lao lên.

Ầm! Ầm!

Hắn bấm ấn đại chiến, trong nháy mắt ngắn ngủi liên kích hơn trăm lần, so chiêu trăm hiệp với Thái thượng trưởng lão, kịch liệt vô cùng.

Ầm!

Diệp Phàm dùng tới Chân Long Ấn, tiếp đó là Bão Sơn Ẩn, cuối cùng lại dẫn động ra Nhân Vương Ấn, liền mạch lưu loát, vô cùng đáng sợ.

Một thân ảnh khổng lồ hợp nhất với hắn, hư ảnh cộng chủ Nhân tộc xuất hiện, cô đọng pháp tắc thành thần lực, hợp nhất vào tay hắn đánh ra ngoài.

Ầm!

Hết thảy quá nhanh, một trăm năm mươi chiêu sau, Diệp Phàm dùng Nhân Vương Ấn công phá một tầng quầng sáng pháp lực cuối cùng, đánh vào trong.

Hống!

Thái thượng trưởng lão kia phun máu bay ngược ra, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng, Diệp Phàm chẳng qua chỉ là một tu sĩ Hóa Long mà thôi, lại đánh bại Thái thượng trưởng lão như hắn.

Hóa Long biến thứ ba, cách hắn đến tám cảnh giới, điều này thật là không có đạo lý mà!

Cái gọi là chiến đấu vượt một Bí Cảnh lớn, cũng chỉ là những Bí Cảnh như Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực những cảnh giới nhỏ mà thôi. Còn như Hóa Long Bí Cảnh tới chín cảnh giới nhỏ, căn bản không ai có thể vượt qua.

- Số chín là cực, căn bản không ai có thể chiến đấu vượt chín cảnh giới nhỏ, tám chính là cực hạn cuối cùng, từ xưa đến nay chỉ có một số ít những người nghịch thiên dám chiến đấu vượt tám Bí Cảnh nhỏ.

- Thánh thể, hắn đã bước chân vào hàng ngũ này, trở thành một người bước vào Bát Cấm!

Mọi người biến sắc, trở thành người Bát cấm đều là nhân vật nghịch thiên, tương lai chắc chắn sẽ trưởng thành đến mức khiến người ta sợ hãi.

Có rất nhiều bí mật, truyền thuyết về Bát cấm, bao hàm đủ các loại thể chất, ảnh hưởng rất rộng.

Ầm!

Dùng xong Nhân Vương Ấn, Diệp Phàm lại bấm quyết, đánh ra Phiên Thiên Ấn!

Vào lúc này, thiên địa đảo ngược, trăng sao chuyển dời, tất cả đều điên đảo, đại ấn đại biểu ý chí thiên địa đè xuống!

Phốc!

Thái thượng trưởng lão kia dốc hết sức chống lại, nhưng vẫn bị đè nổ tung, thi cốt vỡ vụn thành một bãi thịt nát, không còn tồn tại.

Khi mấy người khác lao tới, tất cả đã xong, trận chiến đã kết thúc.

- Bát Cấm, người bước vào Bát cấm!

Không ai không biến sắc.

Khi Diệp Phàm ở Đạo Cung chỉ có thể đại chiến với người cao hơn vài cảnh giới, đi vào Tứ Cực tiến vào Hóa Long, mới dần dần tiếp cận Bát cấm, nhưng hắn mới nghe nói lần đầu tiên.

-Hừ!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, giương cung cài tên, mũi tên ngập trời bắn về phía mấy người đang lao tới, đuôi ánh sáng kéo dài mười mấy dặm, nhập vào hư không.

- A

Kim Xích Tiêu hét thảm, mũi tên thần quay lại xuyên thủng vai hắn, vai trái dập nát thành thịt vụn, thần sắc của hắn vô cùng dữ tợn.

- Ngươi...

Diệp Phàm cười lạnh nói:

- Trước sau ngươi chặn giết ta ba lần, hai lần trước chỉ chết hỏa thân, hôm nay dừng tại đây, chân thân chết đi.