Một dải ánh sáng vàng lao tới, đuôi dài tới trăm trượng, Yến Vân Loạn rống to một tiếng, phun ra một ngụm Tiên Thiên Tinh Khí hóa thành lưỡi dao sắc bén đánh nát nó.
Hắn đứng trong rừng đá, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, lần trước suýt nữa bị bắn chết, hôm nay lại bị mắng mõ, trong lòng sôi lửa, nhưng biết rõ Vạn Thương Cung khắc chế hắn.
- Còn chưa đi, ngươi không có cơ hội, mười nhịp thở đã qua, ta tiễn ngươi lên đường.
Diệp Phàm giương cung bắn tiếp, mũi tên này ẩn chứa tinh khí vô tận, một đạo ánh sáng xỏ xuyên qua thiên địa, kéo theo tiếng sấm sét bắn tới.
Yến Vân Loạn biến sác, phun ra một cái Đồng Đãng, bấc đèn phun ra thần hỏa, lại va chạm phá hủy tia sáng kia.
- Diệp Già Thiên, ta sẽ giết ngươi!
Hắn quay đầu bỏ chạy, không muốn quyết đấu nữa.
- Cải lương không bằng bạo lực, kết thúc ngay hôm nay đi.
Lần này Diệp Phàm thật sự chuẩn bị giết hắn, thừa dịp xung quanh không có người quấy rầy, muốn dùng bí quyết chữ Giai liên tục kéo cung bắn chết hắn.
Trong lòng Yến Vân Loạn ủy khuất cực điểm, lần đầu tiên trong đời bị người ta bức bách như thế, hơn nữa không phải là chiến lực thua đối phương, hắn một lời không nói, bay về phía chân trời. Hắn không muốn bị làm bia ngắm sống nữa, vết thương lần trước tới bây giờ còn chưa khỏi.
- Yến Vân Loạn, không phải vừa rồi ngươi rất kiêu ngạo hay sao, sao mà bây giờ lại ưốn mất bóng vậy?
Liễu Khấu ở sau kêu lên.
- Yến Vô Địch, không phải ngươi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi hay sao, làm gì hốt hoảng bỏ chạy như thế? Đại chiến một trận đi!
Lý Hắc Thủy cùng chế nhạo, trút hết bực bội trong lòng.
Diệp Phàm đuổi sát không tha, bắn ra từng mũi tên liên tục, ánh sáng vàng bay lung tung giữa hư không, nhìn từ xa xa sáng lạn bùng lên như pháo hoa, hết sức rực rỡ.
Tuy nhiên, nơi màu sác hoa lệ quét qua, sẽ có sinh mệnh tan biến, bức một tên yêu nghiệt tới cảnh này.
- Diệp Già Thiên, ngươi được lắm, bây giờ cậy vào bí bảo đuổi giết ta, ngày sau ta nhất định đột phá, chắc chắn tới lấy đầu ngươi!
-
Yến Vân Loạn nổi điên, chỉ cần hắn đột phá thêm một cảnh giới, sẽ không kém gì mấy người mạnh nhất trong cùng thế hệ trẻ tuổi, khi đó ngay cả Diệp Phàm có Vạn Thương Cung thì hắn cùng không phải sợ.
- Chết tới nơi còn cố cứng miệng!
Diệp Phàm hạ quyết tâm trừ khử hắn, bắt đầu kích hoạt bí quyết chữ Giai phát tên liên tục, hắn không tin liên tục phát ra trăm mũi tên thần không bắn hạ được đối phương.
Trên đường có không ít người nhìn thấy cảnh này, mọi người đều giật mình không thôi, vừa xảy ra một lần không lâu trước nay lại xuất hiện.
- Yến Vân Loạn lại bị người ta đuổi giết!
Một chữ "lại" khiến cả người Yến Vân Loạn run lên, làm sao mà chịu nổi. Hắn là loại người nào, khó gặp đối thủ trong cùng thế hệ, nhân vật lão tiền bối tới đây cũng giết bỏ, giờ lại bị một thiếu niên đuổi giết hai lần.
- Người kia chính là Diệp Già Thiên, là tiểu lĩnh chủ kia?
Rất nhiều người đều thấy khó tin.
- Yến Vân Loạn ngươi đừng chạy nữa, thân là một thế hệ yêu nghiệt, được xưng là Vô Địch, tại sao không đánh mà chạy?
Liễu Khấu ở sau kêu to, bọn họ cùng đang theo sát.
- Đúng là khó tưởng tượng, Yến Vân Loạn lại bị người kia đuổi giết, gặp phải khác tinh rồi.
-
Trên đường, không ngừng có người kinh hô, chữ "lại" kia làm sắc mặt Yến Vân Loạn xanh mét, lần đầu tiên phẫn nộ như vậy, hắn thật sự rất mẫn cảm với chữ này.
Không lâu sau, bọn họ lao vào một mảnh núi tuyết, chủ yếu là nơi này rất cao, ngọn núi chọc vào mây, sơn cốc phía dưới xanh mát, sức sống bừng bừng, còn trên đỉnh lại phủ trắng tuyết đọng.
Yến Vân Loạn quả thật nổi giận, bị người ta đuổi giết như chó, nhưng lại không có cách nào, trong lòng điên cuồng cũng không được, dù sao bây giờ hắn còn chưa đột phá mà.
- Yến huynh làm sao vậy, có chuyện gì mà hốt hoảng thất thố?
-
Trên đỉnh núi tuyết sương trắng lượn lờ, một nam tử áo trắng dung nhập vào trong cảnh tuyết, họp nhất với thiên địa, nếu hắn không lên tiếng thì cùng không có người chú ý.
- Sở huynh.
Yến Vân Loạn ngừng lại, đứng cùng nam tử áo trắng này không bỏ chạy nữa.
Sở Thiên thân thể cao to hơn cả Yến Vân Loạn dáng người trung đẳng đến hai cái đầu, một thân áo trắng bay phần phật đứng giừ núi tuyết, hòa họp một thể với núi tuyết này.
Thắn thể hắn trắng nõn như tuyết, nhưng ánh mát rất có thần, sáng lạn như ngọn đèn thần, mái tóc đen tung theo gió tựa như một vị Băng Thần.
- Là hắn, cường giả Hóa Long biến thứ nãm.
Ớ phía sau, Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu cùng mấy người khác chạy tới, nhìn thấy người này liền đều biến sác.
Diệp Phàm biết, ngày đầu tiên Kỳ Sĩ Phủ mở cửa, một người Hóa Long biến thứ năm đánh thẳng vào, không ai là chống nổi hắn, chính là kẻ này.
Nhân vật như thế một khi đạt đến Hóa Long biến thứ năm, tuyệt đối có thể chém giết biến thứ chín, không hơn hai mươi tuổi đã có tu vi như thế, đúng là khủng bố.
Yến Vân Loạn bình tĩnh lại, đứng cùng Sở Thiên trên đỉnh núi tuyết, lạnh lùng trừng Diệp Phàm, hai đại cường giả liên thủ, đời trè tuổi không ai là địch thủ.
Bọn họ không chút nghi ngờ điểm này, ngay cả Diệp Phàm nắm giừ Vạn Thương Cung cùng không được, nếu tử chiến thì chi có thể bị chém, đây là bọn họ tin tưởng.
Rất nhiều người từ sau chạy tới, mọi người đều giật mình, hai đại nhân vật phong vân cùng đứng, mặc kệ là ai cùng phải biết khó mà lui, nhưng Diệp Phàm lại kéo dây cung.
Bí quyết chữ Giai kích hoạt, chiến lực tăng lên gấp mười, Vạn Thương Cung như một con rồng ngủ đông tinh giấc, phát ra khí tức vô cùng khủng bố, hào quang vạn trượng phát ra dao động lập tức gây ra tuyết lở.
Vù!
Một đạo ánh sáng bắn ra, thẳng vào giữa trán Yến Ván Loạn, hắn phun ra chiếc Đồng Đãng, bấc đèn bùng lên ngọn lửa đánh vào bên hông mũi tên thần hóa giải lực lượng.
Cùng lúc đó, Sở Thiên ra tay, nhấc tay đóng băng hư không, huyền băng lan tràn đông cứng mũi tên thần, thần lực vô biên tràn vào.
Ầm!
Mũi tên thần tan vỡ, hóa thành tinh khí trong thiên địa, thần quang bùng lên cắt đứt đỉnh núi tuyết, rơi xuống cốc sâu vạn trượng phía dưới.
Lý Hắc Thủy lao tới, hắn đã nhìn ra được hai người này liên thủ thì quá nửa đời trẻ tuổi không ai chống nổi, sợ Diệp Phàm bị thiệt thòi mất mạng.
- Ngừng, hai tên các ngươi đều có danh xưng yêu nghiệt, liên thủ như thế có phần không công bằng quá đi chứ?
Ở xa xa, mọi người vây quanh, hai đại yêu nghiệt đứng chung một chỗ tự nhiên thu hút ánh mát của mọi người, tất cả đều đang mong chờ. Sắc mặt Yến Ván Loạn trầm xuống, nói:
- Được, ngươi đã nói vậy thì ta cùng không khó xử hắn, năm ngày sau tới phủ lĩnh chủ tìm hắn quyết chiến, tự tay ta chém hắn!
-
- Cần gì năm ngày sau, bây giờ ngươi đứng ra, ta chém ngươi trước mặt mọi người!
-
Diệp Phàm cười lạnh.
- Vị huynh đệ này, dựa vào bí bảo thì không tính là gì, dù sao Pháp bảo thiên hạ vô tận, Vạn Thương Cung không phải không thể phá, tu sĩ vẫn phải dựa vào bản thân minh mới đúng.
-
Sở Thiên bình thản nói, ý tứ rất rõ ràng, không phải là Yến Vân Loạn không địch lại, chẳng qua là bị thiệt thòi binh khí mới khắc chế được hắn.
- Vậy hôm nay coi như xong.
Liễu Khấu tiến lên, hắn cùng không muốn gặp hai yêu nghiệt đứng chung một chỗ, đồng thời ra tay thì không ai có đường sống.
- Huynh đệ, tạm thời tha hắn đi.
Lý Hắc Thủy tiến lên cản Diệp Phàm, không cho hắn ra tay.
Hai yêu nghiệt đứng đó, ngay cả Diệp Phàm nắm giữ Vạn Thương Cung cũng không có cách nào, nhưng dù sao hắn còn chưa tiến vào Hóa Long Bí Cảnh, trong lòng không yên.
Đám người tản đi, một trận phong ba bị hóa giải, nhưng mọi người càng mong chờ trận đại chiến năm ngày sau, yêu nghiệt đấu Diệp Già Thiên, chắc chắn là một trận long tranh hổ đấu.
- Đa tạ vị huynh đệ hỗ trợ.
Đen chỗ không người, Lý Hắc Thủy cùng Liễu Khấu tô vẻ cảm tạ.
Diệp Phàm liền cười cười, bước tới vỗ vai bọn họ, nói:
- Khách khí với ta làm gì.
Hai người trợn mát há mồm, tiếp đó kêu quai quái, dùng sức gõ hắn hai cái, vô cùng hưng phấn.
- Cuối cùng ngươi cùng tới, đám yêu nghiệt Kỳ Sĩ Phủ này đều là biến thái, chúng ta còn trông cậy vào ngươi đánh ngã hết bọn chúng.
- Nếu ở đây thiếu ngươi thì đúng là một loại tiếc nuối, may mắn ngươi không trốn ở Đông Hoang không ra.
- Nói tới thì tiểu Diệp tử ngươi phải nhanh chóng tăng tu vi, bằng không quả thật không đối phó được bọn họ, ở Tây Mạc có một con bé tới đây, rất nhiều người đều nhất trí cho rằng tương lai có thể chứng đạo thành Bồ Tát.
- Một tên yêu nghiệt Trung Châu một tay vỗ chết cấp Vương thể, hẳn là ngươi cùng nghe nói.
- Bắc Nguyên có một thanh niên tự xưng là Lang Thần, ai thấy hắn cùng đi đường vòng, chiến lực khủng bố tới dọa người, còn bắt một cái sinh linh thái cổ làm người hầu.
Hiển nhiên, hai người này bị kích thích, thấy được kỳ tài năm đại vực liền bị đả kích.
Diệp Phàm nói:
- Rất nhiều người đều có tài lớn trưởng thành trễ, những năm viễn cổ có một nửa Thanh nhân khi còn ưẻ đều có tu vi không cao, chủ yếu là nhìn tiềm lực sau này.
- Vậy thì cùng đúng, nhưng mà ngươi không cần an ủi chúng ta như thế.
Lý Hắc Thủy gật đầu cười nói.
- Các người có gặp được Bàng Bác không?
Diệp Phàm hỏi, hắn đến Trung Châu là vì tim kiếm bạn cũ.
Hai người lác đầu, rất nhiều người tiến vào Kỳ Sĩ Phủ liền bế quan, có một nửa người đều chưa gặp qua, còn tiến vào thế giới Tiên Phủ cùng là chia từng nhóm tiến vào.
Diệp Phàm cùng bọn họ trở về mảnh rừng đá, đi tới chiếc hồ nhỏ xanh lam, đi lên núi đá phiêu miểu, tâm linh liền an tĩnh lại.
- Nơi này thật là khác thường.
Tuy rằng bọn họ có thể cảm giác được không đúng, nhưng lại không phát hiện ra huyền cơ, đều ngồi trên núi đá, đối mặt chiếc hồ nhỏ mà tĩnh tu.
Hồ nhỏ xanh lam, núi đá phiêu miểu, trong lòng bọn họ đều rộng mở mấy ngày liên tục, rất dễ dàng tiến vào đạo cảnh, thiếu chút đã ngộ đạo.
- Ta biết rồi, đây là nơi Thanh nhân cổ tọa hóa!
Diệp Phàm giật mình đưa ra phỏng đoán.
Thắnh nhân viễn cổ qua đời, thân thể không mục nát, vĩnh viễn không hư thối, có thể bảo tồn vĩnh viễn, nhưng có người không muốn minh qua đời để lại thân
thế, sẽ lựa chọn hòa tan mất.
Nơi này được gọi là "nơi hóa đạo", ẩn chứa thần kỳ, dấu ấn chân lý đạo, nếu phát hiện được tu hành ở đó, rất có thể ngộ đạo theo ý muốn, tiến vào trong đạo cảnh.
- Năm đó, có một vị Thánh nhân viễn cổ hóa đạo nơi này, trở về với tự nhiên thiên địa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Liễu Khấu líu lưỡi, trong lòng rung động.
Ở xa xa, trong sơn mạch vô cùng, dị thú thành đàn thường xuyên lui tới, đang tập kết với tốc độ kinh người, không ít tu sĩ đã gặp nạn.
- Chúng ta đi thôi, Thú Vương man cổ sắp bạo động, đừng bị nhốt ở nơi này.
-
Cuối cùng, bọn họ rời khỏi thế giới Tiên Phủ, Diệp Phàm đổi dung mạo khác đi ra cửa Kỳ Sĩ Phủ, không bị người ta chú ý.
Diệp Phàm cùng không rời đi, mà di chuyển quanh khu tiên sơn có khí tường hòa lượn lờ, sau đó chọn một chỗ yên lặng tu hành mấy ngày, hắn cảm nhận nhịp đập mảnh tiên sơn này, muốn phát hiện có gì khác thường.
Mấy ngày sau, hắn trở về Lư Thành, vừa mới trở về liền thấy nhiều người nhìn hắn bằng ánh mát là lạ, mọi người nhìn hắn muốn nói gì đó.
- Sao vậy, sao mà các người nhìn ta như thế?
- Lĩnh chủ đại nhân, mấy ngày trước có một người tên Yến Vân Loạn tới đây nói muốn diệt ngài, rất nhiều người Kỳ Sĩ Phủ tới xem náo nhiệt, kết quả ngài không có mặt.
- Bọn họ đoán rằng ngài không dám ứng chiến, đã sớm bỏ chạy mất, nói không ít lời khó nghe.
- Hắn thật sự dám tới?
Diệp Phàm không để ý chuyện này, ở lại tiên mạch mấy ngày, tự nhiên bỏ lờ.
- Có người nói chi cần ngài dám xuất hiện, Yến Vân Loạn sẽ tới lấy đầu lĩnh chủ, trừ khi vĩnh viễn làm rùa đen rút đầu.
Diệp Phàm tới Hoang Lư, người cổ thôn cùng nói Yến Vân Loạn đến tim hắn, muốn quyết đấu sinh tử.
Không lâu sau, tin Diệp Phàm trở về truyền ra, người Kỳ Sĩ Phủ biết được, ngay ngày đó Yến Vân Loạn liền xuất hiện, ngoài ra còn có không ít người.
Không dưới hai ba trăm người rầm rộ kéo đi, đều là cường giả trẻ tuổi tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, có cô gái trẻ tuổi thanh xuân, cùng có tăng nhân trẻ tuổi đầu trọc, đủ loại hình dáng.
Không ít người đều nghe được tiểu lĩnh chủ này đuổi giết Yến Vân Loạn, đều muốn tới xem rốt cuộc hắn có thủ đoạn gì.
Tinh anh năm đại vực đều là con cưng của trời, mỗi người tâm cao khí ngạo, rất muốn xem trận chiến này.
- Tề quận chúa ở đâu?
Có người hò hét, căm giận trừng Diệp Phàm.
Hắn biến mất một thời gian, căn bản không thấy bóng, muốn tìm cách cứu viện cùng không được, hôm nay xuất hiện tự nhiên dẫn tới mấy người vây quanh.
- Thả quận chúa ra!
Có mười mấy người nóng lòng muốn ra tay.
Diệp Phàm cười cười, trong tay chợt lóe sáng, thả Tề Họa Thủy trong bảo bình ra, tuyệt đại giai nhân giương nanh múa vuốt muốn đánh hắn.
- Ngươi dám phong ấn ta nhiều ngày như vậy, ta liều mạng với ngươi!
Đáng tiếc, còn chưa cởi bỏ cấm chế trên người nàng, không thể làm Diệp Phàm bị thương chút nào.
- Có người tới cứu ngươi, đừng có nổi điên với ta.
Diệp Phàm thưởng cho nàng một cái cốc đầu.
Ớ xa xa không ít người thấy thế, đều trợn mát há mồm như hóa đá, cảm thấy hắn thật to gan, dám đụng tới hạt tiêu Nam Lĩnh này, không sợ gặp phiền phức hay sao?
Tề Họa Thủy thấy người xung quanh, xoay người nhanh chóng lao tới muốn bỏ chạy, Diệp Phàm cùng không cản trở.
Lúc này, Yến Vân Loạn xuất hiện, thần sác lạnh lùng không có một chút dao động cảm xúc, nói:
- Ta mặc cho ngươi dùng Vạn Thương Cung bắn, hôm này không cần một ngón tay cùng trấn áp ngươi.
-
- Giọng điệu lớn lối thật.
Diệp Phàm cười lạnh.
Những người khác đều kinh hăi, không biết vì sao hắn tự phụ như thế, dám nói mạnh miệng như vậy, không cần một ngón tay thì làm sao chém được Diệp Phàm?
Yến Vân Loạn chầm chậm đạp bước, đi tới cách Diệp Phàm không xa, mang theo một tia cười lạnh nói:
- Tiễn ngươi lên đường.
Ầm!
Vạn trượng lói điện từ trên ười giáng xuống, lập tức bao phủ hắn cùng Diệp Phàm.
Lúc này không ai không hoảng sợ, đó là thiên kiếp, rất nhiều trai gái con trời đều hoảng loạn, rất nhiều nhân vật cấp Thắnh tử cùng chấn động.
Thiên kiếp!
Yến Vân Loạn vừa độ kiếp vừa dùng lực thiên địa trấn áp Diệp Phàm, tất cả mọi người đều hiểu được ý tưởng của hắn.
Trên đời này, không có bao nhiêu người trong đời trẻ tuổi đưa tới thiên kiếp, phàm là nhân vật này đều là yêu nghiệt, rất ít có đối thủ.
Trong khi những người khác hoảng sợ, Diệp Phàm lại cười, muốn dùng thiên kiếp đánh chết hắn thì đúng là tính sai, hắn cảm thấy có lẽ nên đưa tới thiên kiếp lớn hơn cho tên yêu nghiệt này, để xem rốt cuộc là ai đánh chết ai…