Già Thiên

Chương 616: Hoang Lư




Xích!

Những đạo thần quang nối đuôi vọt lên, đan xen trên trời cao hình thành một vùng sát trận giảo sát về hướng Diệp Phàm, sát khí xông lên tận trời.

Tường thành rất cổ xưa, trận văn vô tận vào giờ khắc này tất cả đều hiện lên, lạc ấn trong hư vô như ký hiệu thần quỷ, huyền ảo khó lường, khiếp thần hồn người.

Diệp Phàm hút sâu một ngụm khí lạnh, triển khai bí chữ Hành rất nhanh rút lui ra ngoài, tránh thoát một kích kinh thế.

Trận văn của tòa cổ thành này thật đáng sợ, hắn phỏng chừng ít nhất là do đại năng tuyệt đỉnh bày ra, tồn tại vô tận năm tháng. Năm đó nơi này có nhân vật cấp Thánh chủ tọa trấn.

- Kích hoạt trận văn, thủ hộ cổ thành, đánh gục ác địch đến xâm phạm.

Nam nhân trung niên trên tường thành cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm trong không trung hạ lệnh.

Xoát!

Tòa thành trì tàn phá này quả nhiên có cổ quái, có thể tập trung tất cả lực lượng thần văn công kích vào một điểm, uy lực lớn vô cùng. Vào giờ khắc này tụ thành một luồng thần quang sắc bén như một thanh thiên kiếm chém ra ngoài.

Keng-

Kiếm quang thật lớn dài ngàn trượng lập tức bổ nứt bầu trời, có thể sánh ngang một kích của nhân vật cấp Thánh chủ, chùm sáng chói mắt.

Nếu là người bình thường hơn phân nửa sẽ nuốt hận, bởi vì cổ thành dao động quá nhanh, chùm tia sáng trong chớp mắt chém ra ngoài rất khó né tránh.

Nhưng Diệp Phàm lại không nằm trong số này. Hắn có tu bí chữ Hành trong Cừu Bí, đại biểu cho thành tựu cao nhất trong lĩnh vực này, trống rỗng biến mất lưu lại một đạo ảo ảnh.

- Các ngươi dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha!

Diệp Phàm như một đạo phù quang, vù một tiếng bổ nhào xuống dưới.

- Muốn chết! Nửa bước đại năng cũng không dám cường công!

Nam nhân trung niên cười lạnh, mang theo một tia trào phúng kích hoạt tất cả trận văn. Hắn đứng trên tường thành lù lù bất động.

Xoát! Xoát! Xoát!

Cả tòa cổ thành giống như là sống lại, như một gã kiếm khách tuyệt thế quét ngang ra từng đạo kiếm quang. Tất cả đều dài đến hơn một ngàn trượng, thần quang chém phá mây bay loạn.

Ánh mắt Diệp Phàm sáng rực lên. Tòa thành trì này thật sự rất bất phàm, không biết là nhân vật tuyệt đỉnh như thế nào để lại. Là một nơi tốt dự trữ nuôi dưỡng tinh hoa thiên địa.

Nó đang rút tinh hoa địa mạch chuyển hóa thành lực công kích tuyệt thế, như một vị Thánh chủ đang chiến đấu khiến trong lòng hắn chấn động, rất đáng giá nghiên cứu.

Cả ngàn chùm tia sáng quét ra, ngay cả ruồi bọ đều dập nát nhưng Diệp Phàm lại tới gần, thân pháp quỷ dị giống như xuyên qua gợn sóng, phá tan quầng sáng tiến vào trong thành.

-Ngươi...

Trên tường thành cổ một mảnh đại loạn, tất cả mọi người không biết hắn làm như thế nào, như tiến vào chỗ không người, xuyên qua trận văn tiến vào trong thành.

Ống tay áo Diệp Phàm có chút rách nát, cho dù vận chuyển bí chữ Hành lựa chọn một nơi tường thành tổn hại từ chỗ trận văn không trọn vẹn nhảy vào vẫn bị kiếm quang bổ trúng.

Nếu không phải thân thể hắn vượt qua Thánh chủ, một kích vừa rồi đã khiến cho hắn bị thương. Giá trị của tòa cổ thành này rất cao, bí chữ Hành của hắn trước khi có đột phá mới chỉ có thể tiến vào một cách khó khăn.

Diệp Phàm không nói gì, bước dài lên trước, cả con đường lớn đều run rẩy. Đám người kia đều biến sắc, lộ ra hung quang tế ra binh khí.

- Đây là lãnh địa Tiêu Thái sư ban cho huynh trưởng ta, ngươi muốn cướp đoạt sao?

Nam nhân trung niên hét lớn.

Diệp Phàm lười nói võ nghĩa với hắn, há mồm phun ra một đạo kim liên hóa thành một đạo hào quang vọt qua muốn trấn áp hắn.

Xoát!

Nam nhân trung niên rống to một tiếng, tế ra một tòa bảo tháp lung linh, lay động ra một vùng hào quang rực rỡ nghênh đón nhưng làm sao có thể ngăn được kim liên do một hơi Tiên Thiên của Diệp Phàm hóa thành.

Choảng!

Linh Lung Tháp đương trường bị xuyên qua, trở thành một đống sắt vụn rơi rụng trên đường. Nam nhân trung niên "thịch thịch" lui ra phía sau, lộ ra thần sắc khó tin.

Tinh khí Tiên Thiên của Thánh thể vô kiên bất tồi, căn bản không phải hắn có thể lý giải. Diệp Phàm ngay cả nhân vật Hóa Long biến thứ sáu đều có thể chém giết thì không chi nói là hắn nữa.

Ba!

Một hơi Tiên Thiên hóa thành liên hoa hạ xuống đánh bay hắn ra ngoài, đập mạnh lên tường thành đứt gân gãy xương, rốt cục không bò dậy nổi.

- Không nên!

Nam nhân trung niên hoảng sợ kêu to, cảm thấy trêu chọc vào một vị sát tinh, là một người căn bản không thể dây vào.

Xích... Xích...

Diệp Phàm liên tục điểm chi cố định mấy chục tên binh lính không thể nhúc nhích. Hắn lộ ra một tia cười lạnh nói:

- Chỉ bằng vào đám ô hợp các ngươi cùng muốn ra oai phủ đầu với ta?

- Tha mạng, chúng ta vô ý mạo phạm, đều là do Thánh chủ phân phó.

Rất nhiều người e sợ, lên tiếng cầu xin, tu vi bọn họ đều rất thấp.

- Người nào dám đến Lư Thành ta giương oai?

Một thanh âm uy nghiêm vang lên, trong phù Thành chủ lao ra một luồng dao động khủng bố, một đạo thần quang rất nhanh bay ra.

Một thanh phi kiếm đài bằng bàn tay sáng như nước hồ thu, vô cùng sắc bén, lãnh mang bắn ra bốn phía hóa thành một đạo điện quang chém về phía cổ Diệp Phàm.

Quỹ tích nỏ xẹt qua một vùng mơ hồ, hư không đều vặn vẹo. Có thể thấy được tốc độ của nó cực nhanh và lực lượng to lớn khiến người ta kinh sợ.

Keng-

Diệp Phàm tay không đón đỡ, phát ra một chùm tia lửa sáng lạn, phi kiếm gào lên rơi thẳng xuống, hai tay hắn kẹp lấy dùng sức chấn động.

Rắc! -

Một món bí bảo vượt qua muôn ngàn thử thách, trải qua cao thủ tâm huyết tế luyện từ đây bị hủy diệt trở thành một đống vụn sắt.

- Đây... Yêu nghiệt! Đây là người phương nào?

Mọi người cứng họng.

Tu vi của Thành chủ là Hóa Long biến thứ sáu, phi kiếm tính mạng giao tu mới vừa tế ra đã bị người ta hủy diệt. Thiếu niên trước mắt này cũng quá khủng bố.

Xoát!

Một người trung niên xuất hiện. Hắn là chủ của Lư Thành, mặt trầm như nước nói:

- Đây là lãnh địa của Tiêu gia ta, ngươi đang khiêu khích uy nghiêm của Tiêu Thái sư sao?

- Từ nay về sau thành này đổi chủ. Đừng nói cho ta là các ngươi không biết, muốn giả bộ hồ đồ ta dùng nắm tay nói cho các ngươi.

Diệp Phàm trực tiếp vọt qua, nói:

- Không phải ngươi muốn ra oai phủ đầu với ta sao? Ta đến nói cho ngươi, có một số người không thể mạo phạm!

Ầm!

Nắm tay hắn không có hào quang nở rộ nhưng lại lực lượng nát hư không, chí dương chí cương, lực đạo không gì sánh nổi. Nơi nắm tay đi qua hư không sụp đổ, đáng sợ vô cùng.

Choàng! Đỏng...

Các loại pháp khí bay ra ngăn cản Diệp Phàm nhưng dưới nắm tay của hắn hết thày đều phí công, đều hóa thành mảnh vụn. Trên mặt đất xuất hiện một đống đồng nát sắt vụn lớn.

Trung niên Thành chủ hoàn toàn ngây dại, nơi nào ra mắt thân thể cường đại như vậy, cho rằng đụng phải nhân vật cấp Thánh chủ, quên vận dụng pháp lực cường đại của mình.

Ầm!

Tốc độ Diệp Phàm mau lẹ biết bao, lập tức tới gần, một quyền đánh lên cằm hắn. Tức thì răng bay tán loạn, hắn như rối gỗ bay xa trăm trượng.

Đông!

Tên Thành chủ này đương trường đánh lên tường thành, xương cằm vỡ nát toàn thân xương cốt nhiều nơi nứt gãy, nằm sấp ở đó không thể nhúc nhích, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

- Chẳng qua như thế mà thôi!

Diệp Phàm lắc đầu.

Tất cả mọi người sợ hãi. Nhân vật như vậy há là bọn họ có thể đối phó. Trẻ tuổi như vậy, có thể sánh ngang yêu nghiệt của Kỳ Sĩ Phủ rồi.

Bọn họ nghĩ đến vừa rồi còn muốn ra oai phủ đầu với người ta, tất cả đều sắc mật tái nhợt không còn chút máu. Rất nhiều người đều không kìm nổi trở nên run rẩy.

- Không liên quan đến chúng ta, đều là Thành chủ hạ lệnh...

Mười mấy tên binh lính sau khi khỏi phục hành động đều quỳ xuống không ngừng dập đầu, hung hăng vừa rồi hoàn toàn không thấy.

- Các ngươi đều đứng lên rồi nói.

Diệp Phàm đi qua, đạp huynh đệ Thành chủ lăn mấy vòng, bắt đầu bức hỏi bọn họ? hiểu biết không ít tình huống.

Rồi sau đó, hắn ở mi tâm mọi người điểm một chỉ, xóa đi một ít trí nhớ tương quan. Thân thể hắn cường đại như thế, không muốn bị người suy đoán ra điều gì.

- Đều biến mất khỏi Lư Thành cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi.

Diệp Phàm hét lớn một tiếng.

Đám lính này đều là người tu hành, tất cả đều là họ Tiêu. Bọn họ có tới hơn hai trăm người tuy nhiên thực lực có hạn? ngay cả Thành chủ đều bị Diệp Phàm đánh bay, mà tu vi hai huynh đệ Thành chủ thì bị Diệp Phàm phế bỏ.

Cư dân trong cổ thành nhận được tin tức, tất cả đều rất giật mình. Vị Thành chủ đại nhân mới này rất có tính cách, chỉ có mỗi một người nhậm chức, không có một tên thù hạ.

Tòa thành trì nhỏ tàn phá này cũng không lớn, trước mắt có vài ngàn người cư trú, kỳ thật quy mô xấp xỉ một trấn.

Diệp Phàm cũng không muốn nơi này mất pháp lệnh cùng quy củ, ngay tại cùng ngày chiêu mộ một ít nhân thủ, tô chức lại nhân mà trong thành, xác lập một số điều luật.

Chỉ cần có trật tự bình thường là được, hắn sẽ không can dự quá nhiều. Hấn tới đây là vì Hoang Lư mà không phải thật sự làm lĩnh chủ.

Diệp Phàm bước chậm ở ngoại ô, đi bộ tới một nơi thôn xóm cổ xưa. Tương truyền nơi đây chính là nơi Đại đế cổ dựng nhà lúc tuổi già? tràn ngập màu sắc thần bí.

Một vùng hòe thụ cổ lớn vờn quanh thôn, mỗi một gốc cổ mộc đều có chút năm tháng, có cây vỏ đã tróc ra, có cây thì gốc thành một cái hốc, cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm rồi.

Cây mọc thành vùng, âm khí khá nặng, cổ thôn không lớn, chẳng qua là hơn năm mươi hộ, tổ tông bọn họ nhiều thế hệ ở nơi này, chưa từng đời đi.

Sau khi biết đây là lĩnh chủ đại nhân mới tới, nam nữ già trẻ đều rất sợ hãi, vội vàng hành lễ chào hỏi. Diệp Phàm để bọn họ đứng lên, thưởng cho mỗi người một ít bạc vụn.

Mọi người thấy hắn như thế mà lại bình dị dễ gần cũng không sợ hãi, có hỏi thì trả lời khiến Diệp Phàm biết được không ít tình huống.

- Đại nhân ngài ngàn vạn không nên ở đây ngộ đạo. Tổ tông truyền lại, rất nhiều người tu hành đều chết ở đây, hiện giờ cũng không có người dám đến.

Phàm nhân ở lại nơi này cũng không có gì dị thường nhưng một khi có tu sĩ cường đại tới ngộ đạo thế nào cũng sẽ phát sinh kiếp nạn, tọa hóa một cách không rõ.

- Đám cổ hòe vây quanh thôn này cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm. Chúng nó không sinh trưởng cũng không chết đi, năm này qua năm khác đều không có biến hóa.

Khi nghe thấy tin tức này Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Dựa theo lời của thôn dản nói, đám cổ thụ này tồn tại từ xa xưa, thủy chung đêu như thể mà không thấy bọn họ thành tinh.

Đén tận đây, mỗi ngày Diệp Phàm đều tới một chuyến, đi lại khắp nơi hiểu biết rất nhiều tình huống.

Tới hiện giờ, ngồi yên bế quan hiệu quả đã không quá lớn, hiện nay hắn ra ngoài đi lại, nhìn linh tuyền rỏc rách, lá rụng hoa bay càng dẻ dàng ngộ đạo.

Sau nữa tháng người của Lư Thành đều biết vị đại nhân này không có việc gì cả ngày du sơn ngoạn thủy, không làm việc đàng hoàng. Cùng may đối xử rộng lượng, cũng không lên mặt, không trách phạt người nào.

Mà thôn dân Hoang Lư cùng càng ngày càng quen thuộc, rất nhiều đứa nhỏ mũi thò lò đều không sợ hắn thích chạy theo sau hắn. Bởi vì mỗi lần Diệp Phàm đến đều mang theo kẹo.

- Thằng nhóc nhà Nhị cấu từ khóc gì thế?

Diệp Phàm nhìn thấy một đứa bé thích chạy theo phía sau xin kẹo há miệng khóc lớn, nước mắt nước mũi ròng ròng.

- Nhị cẩu từ thúc thúc bị người ta đánh ở ruộng, chảy máu rất nhiều, sắp không sống nổi, thò lò nước mũi đang đau lòng.

- Gia gia hắn đi lên lý luận cũng bị người ta đánh, xương cốt đều gãy.

Đứa nhỏ khác chạy tới, mồm năm miệng mười kể lại những việc này.

- Thành chủ ca ca, người mau đi xem một chút, cứu bọn họ đi.

Một cổ bé khóc ròng nói.

Người thôn này đều rất chất phác, ngay cả tên đều là Nhị cẩu từ, Đại thạch đầu... nói là vì dê nuôi, gần như chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn, làm sao lại có chuyện nghiêm trọng như vậy chứ? Diệp Phàm nhíu mày.

- Thành chủ ca ca, nhanh đi cứu Nhị cấu tử thúc thúc đi. Rất nhiều thúc bá đều đi lý luận, chảy máu thật nhiều!

Lại có một số đứa bé khóc chạy về.

Diệp Phàm không có ra vẻ ta đây, mỗi ngày đén thỏn này rất nhiều đứa trẻ đều rất thân với hẳn, gọi rất tùy ý.

- Thò lò mũi xanh, các ngươi đừng khóc, ta đi xem một cái.

Diệp Phàm bước ra khỏi rừng cổ hòe đi hướng ruộng đồng, một đám trẻ em theo ở phía sau.

Trong đồng ruộng ngoài vài dặm truyền đến tiếng khóc la, phụ thân đứa bé toàn thân máu me bê bết nằm trên mặt đất, mắt thấy thở ra thì nhiều hít vào thì ít. Còn có một lão nhân già cả râu tóc bạc phơ, khóe miệng cũng rỉ máu ngã ngồi trên đất, lắc lắc Nhị cẩu từ gọi hắn tỉnh lại.

Rất nhiều thôn dân vây ở bên cạnh, giận mà không dám nói gì. Cách đó không xa có mấy người vô cùng kiêu căng không thèm để ý, vừa nhìn đã biết là tu sĩ.

Trong ruộng có mấy con dị thú, trong đó có một con Long Mã đang ăn hoa màu, nguyên nhân xung đột vừa nhìn là biết liền. Phụ thân của thằng bé thấy ruộng bị phá hoại xông lên lý luận kết quả thành ra bộ dạng hiện tại.

- Làm sao các ngươi ức hiếp người như vậy?

Có thôn dân không kìm nổi quát hỏi.

- Không phải là ăn ít hoa màu sao? Ta đã nói rồi, sẽ cho các ngươi một ít ngân lượng, không cằn làm ầm ĩ, quấy nhiều Long Mã. Mạng của các ngươi không đền nổi.

Một người rất không kiên nhẫn trừng mắt nhìn lại.

- Hoa màu chính là mạng của chúng ta, các ngươi quá chà đạp người khác.

Rẩt nhiều thôn dân đều tức giận bất bình.

- Thật là ồn quá đi!

Người kia cười lạnh, khinh miệt liếc mắt nhìn.

Diệp Phàm nhìn rõ ràng, mấy con dị thú kia đều là hiếm thấy thế gian, đều không phải thú phàm đã sớm thông linh. Chỉ sợ khi chạy sẽ có tốc độ cực nhanh.

Mấy người này tuy rằng ăn mặc lộng lẫy nhưng vừa nhìn biết là người hầu phụ trách chăm sóc đám dị thú này mà thôi, rất dễ dàng khiến người ta liên tường có liên quan đến đám thiên tài nhân kiệt của Kỳ Sĩ Phủ.

Kỳ Sĩ Phủ ngay tại trong tiên sơn, khoảng cách nơi đây không phải quá xa xôi. Vật cưỡi của bọn họ được người chăm sóc, chăn thả ở ngoài cũng không phải không có khả năng.

Rất nhanh một thôn dân chứng thực dự đoán của Diệp Phàm, quả nhiên là dị thú từ trong tiên sơn đi ra. Những người này gần đây thường xuất hiện, rất là lên mặt hiếp người.

- Chịu nhận lỗi, bồi thường tổn thất rồi sau đó lập tức rời đi.

Diệp Phàm quát lạnh.

Hắn ngồi xổm xuống, lấy ra một chút Thần Tuyền đồ vào trong miệng Nhị cẩu tử, xoa bóp trên người hắn cứu sống lại. Rồi sau đó hắn lại nối xương gãy cho gia gia thằng nhỏ. Lão nhân tóc trẳng xóa, trong cặp mắt đục ngầu lão lệ chảy dài, khóe miệng rỉ máu rất là thê thảm.

Diệp Phàm đứng dậy nói:

- Ta đang nói chuyện với các ngươi đó, có nghe thấy không?

- Ngươi là ai, thật cho rằng mình là nhân vật số một sao?

Một người trong đó cười lạnh, mấy người khác cùng đều ngạo mạn hừ lạnh.

- Một đám nô tài mà thôi cùng dám tới đây giương oai. Chủ nhân của các ngươi đến đây đều không thấm vào đâu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Diệp Phàm hét lớn một tiếng.

- Ngươi... Ngươi là ai? Lá gan thật to, dựa vào đâu đòi quản chúng ta?

Mấy người biến sắc.

- Ta là lĩnh chủ nơi này, phạm vi trăm dặm đều do ta quản. Bất kể người nào tiến vào đều phải làm việc dựa theo pháp luật của ta.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ha ha... Một tên lĩnh chủ nho nhỏ mà thôi cũng dám khoác lác. Quấy nhiễu dị thú của chúng ta, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền.

Trong đó một người cười to.

- Thứ không biết sống chét!

Diệp Phàm đánh ra một chưởng. Những người này tuy rằng đều là cao thủ nhưng làm sao có thể ngăn cản, tất cả đều miệng phun máu tươi xụi lơ dưới đất.

- Ngươi... Dám làm vậy với chúng ta, có biết thân phận chúng ta?

Bọn họ mạnh miệng nói.

- Không phải là một đám nô tài sao, nhanh lại đây dập đầu nhận ỉội.

Diệp Phàm cười lạnh nói:

- Con Long Mã này ta nhận, giết cho thôn dân ăn thịt. Nếu không phục, gọi chủ nhân các ngươi tới gặp ta...