- Đã chết rồi sao! Một kẻ trường tồn, tung hoành Đông Hoang ba ngàn năm, cuối cùng lại kết thúc làng xẹt như vậy sao?
- Một nhân vật truyền kỳ như vậy, năm xưa tung hoành khắp Đông Hoang, không ai dám tranh phong, khi sắp tọa hóa lại chịu một kết cục như vậy sao?
Rất nhiều người cảm thán, một đại nhân vật cả đời huy hoàng, lại đột ngột chết vào lúc cuối đời, đây thật sự là rất bi ai.
Cho dù ngươi có là thiên đại anh hùng, cũng trở về với đất mẹ mà thôi, nhưng mà lại rời khỏi trần thế theo cách như vậy, thật là khiến cho người ta tiếc nuối.
- Sư huynh...!
Thánh chủ Diêu Quang vô cùng bi ai, trong lòng lại cực kỳ tức giận, thánh quang trên người xông lên tận trời, một trăm lẻ tám vòng ánh sáng thần thánh hoàn toàn che lấp cả mặt trời.
- Mong Thánh chủ nên bi thương!
Diêu Quang Thánh tử bước lên, hành đại lễ khuyên nhủ.
Sau khi Thánh chủ Diêu Quang Lý Đạo Thanh nhìn thấy hắn, trong đôi mắt vốn còn đang ảm đạm đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng, nói:
- Sau này, ngươi nhất định phải chém chết Xích Long cho ta!
- Trên đời này, bất kể đúng sai như thế nào, người chết luôn có thể khiến cho người khác đồng tình và nhớ mong, Ngươi có thọ nguyên vô cùng dài, lại muốn đổi mạng với ta, ta không thể không ra tay với ngươi a!
Sắc mặt Xích Long đạo nhân bình thản, thậm chí còn có một tia lạnh lùng, nhìn chầm chằm vào vết máu vỡ tan kia, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Các nhân vật từ xa xưa vô cùng khủng bố, tuy giao chiến cũng không quá kịch liệt, nhưng chỉ trong một hai chiêu là đã phân ra thắng bại, sinh tử, còn hung hiểm hơn rất nhiều lần các cuộc giao chiến khác.
Trong cuộc quyết đấu sinh tử này, Xích Long lão đạo cũng bị trọng thương, thân thể gần như vỡ ra, tuy nhiên, những điều này không ảnh hưởng tới căn cơ của hắn.
Hắn lại uống thêm một ngụm Thần Tuyền nữa, toàn thân được các áng mây màu đỏ lượn lờ, vết thương nhanh chóng được cầm máu, nguyên khí cùng nhanh chóng khôi phục lại.
Hắn đứng trong viễn cổ chiến trường, tấm đạo bào cũ kỳ bay phấp phới, khiến cho mỗi một địch thủ đều vô cùng kiêng kỵ, trong thời gian ngắn không có ai tới tham chiến cả.
Xích Long lão đạo quá mức đáng sợ, yêu uy tuyệt thế trấn nhiếp chư hùng, không ai dám hạ tràng tham gia chiến đấu, nếu mà bị tên này đánh cho một chường, thì tuyệt đối sẽ hình thần câu diệt ngay lập tức.
-Ha ha...!
Lão Giáo chủ vô thượng của Âm Dương Giáo bề ngoài cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, nhìn về phía bên trong Diễn Võ Trường, nói:
- Xích Long ngươi thật là uy phong a, hắn chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, đáng giá cho ngươi ra tay như vậy sao?
Lúc này, ai cũng biết chuyện của Diệp Phàm chỉ là một cái ngòi nổ mà thôi, chính thức ân oán giữa hai bên đã tích lũy quá lâu, lúc này mới nhân cái "ngòi nổ" này mà bùng phát.
- Vương Dương Chiến, nếu ngươi không phục, thì tiến vào trong trường đấu đi, ta sẽ đánh với ngươi một trận!
Xích Long đạo nhân vừa lau vết máu trên khóe miệng, vừa nói.
- Xích Long, ngươi chẳng lẽ nghĩ rằng mình là vô địch thiên hạ rồi sao, ỷ mạnh hiếp yếu, tất nhiên là nhẹ nhàng rồi!
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo thản nhiên nhìn lướt qua Diệp Phàm, sau đó nhìn thầng về phía Xích Long lão đạo, nói:
- Kẻ này mưu hại chư hùng, khi chém hắn, ngươi phải hỏi rõ hắn, muốn là địch nhân của cả thiên hạ hay sao?
- Ngươi có thể đại biểu thiên hạ sao?
Xích Long lão đạo khẽ nhếch môi, cười lạnh, nói:
- Không phục thì tiến vào trong này, phân ra sinh tử!
Lão Giáo chủ vô thượng của Âm Dương Giáo lạnh lùng cười, nói:
- Tốt, để ta thử sức tuyệt học vô địch thiên hạ của ngươi xem thế nào!
Hắn thong thả bước về phía trước, không nhanh không chậm, tiến vào trong Diễn Võ Tnrờng, phía sau lưng hắn có một bức Âm Dương Đồ đang chuyển động, khiến hắn càng trở nên bí hiểm.
Mọi người đều giật mình, lại có thêm một vị cao thủ nhiều tuổi nữa ra tay, lão Giáo chủ này có danh khí rất lớn tại Trung Châu, đã hơn ba ngàn tuổi rồi, sắp tới ngày tọa hóa.
- Vương Dương Chiến, ngươi vẫn như cũ a!
Ô Nha đạo nhân nói, bước từng bước vào trong viễn cổ chiến trường, nói:
- Ngươi muốn thừa dịp Xích Long huynh bị trọng thương để lấy tính mạng của hắn sao?
- Chính hắn muốn ta ra tay a!
Vương Dương Chiến cười nhạt, xoay người đối mặt với Ô Nha đạo nhân.
- Xích Long huynh hãy nghỉ một lát đi, vừa rồi liều chết đấu với Vương Tranh, cần phải điều tức một lát, cứ để ta đánh với hắn là được!
Ô Nha đạo nhân nói.
- Ô Nha, ngươi có ý sỉ, ta và Xích Long đã hẹn quyết chiến sinh tử, ngươi tự nhiên lại chen ngang làm gì?
Vương Dương Chiến giận tái mặt, quát hỏi.
- Đạo gia ta nhìn ngươi thấy ngứa mắt, nên muốn tiêu diệt ngươi, có được không?
Ô Nha đạo nhân vô cùng kiêu ngạo, trên đầu có tử kim quan, trên thân là một cái áo lông màu đen, tỏa ra những luồng sáng hết sức yêu dị.
Bên ngoài viễn cổ chiến trường, tất cả mọi người đều giật mình, lão yêu tuyệt thế này quả nhiên là cường hoành, không thèm cố kỵ gì cả, không hổ là một thế hệ tồn tại rất lâu, hoành hành khắp Đông Hoang.
- Cứ để ta tới đi!
Xích Long lão đạo mờ miệng nói.
- Không, ta chính là ngứa mắt với hắn, không đánh một trận thì không ngồi yên được!
Ô Nha đạo nhân tiếp tục kiên trì.
Xích Long đạo nhân cười lớn, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài, nhoáng lên vài cái là đã đi ra khỏi Diễn Võ Trường.
Giáo chủ vô thượng của Âm Dương Giáo không ngừng biến đổi sắc mặt, sau đó truyền âm:
- Xích Long, ta muốn giải quyết ân oán với ngươi, ngươi lại rút lui, đây là ý gì vậy?
- Ngươi cứ giải quyết ân oán với Ô Nha trước đi, chờ thương thế của ta hồi phục lại, sẽ đánh tiếp một trận với ngươi!
Xích Long lão đạo căn bản không thèm để ý tới hắn.
Mọi người bên ngoài Diễn Võ Trường đều chú ý, hiện tại có hai nhân vật cổ xưa đang giằng co với nhau, đại chiến chắc chắn sẽ diễn ra, khiến cho rất nhiều người đều vô cùng mong chờ.
- Vương Dương Chiến, nghe nói Âm Dương Giáo Thánh tử và Thánh nữ của các ngươi đều bị người ta chém chết, thật sự có chuyện này sao?
Ô Nha đạo nhân lại chọc ngoáy vào vết thương lòng của Âm Dương Giáo.
Vương Dương Chiến hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời, trong đôi mắt lộ vẻ vô cùng lạnh lùng.
- Vài ngày trước người kế thừa mà ngươi chọn là phó Giáo chủ Âm Dương Giáo lại chết ở trong Vạn Long Sào, chẳng lẽ đây là sự thật sao?
Ô Nha đạo nhân tiếp tục chế nhạo.
- Ô Nha, ngươi thật là lắm lời đấy!
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo lạnh lùng nói.
- Lắm lời sao, ta chi thuận miệng nói một chút mà thôi, Ánh mắt của ngươi cũng thật là không chuẩn xác, những người ngươi chọn thì đều đã chết, cái danh Giáo chủ này của ngươi cũng thật là không đủ tư cách a!
Ô Nha đạo nhân cười lớn.
- ít nói nhảm đi, để cho ta xem hơn một ngàn năm không sập, tu vi của ngươi đã tới mức nào rồi!
Vương Dương Chiến quát lạnh, trên đầu hắn xuất hiện một tấm gương cổ.
- Thần vật do Thánh nhân thời cổ lưu lại: Âm Dương Kính!
Có người kinh hô.
- Không đúng, tấm gương cổ đó là chí bảo trấn giáo của bọn họ, không có khả năng mang theo người, đây chỉ là phỏng chế phẩm mà thôi, nhưng uy lực vẫn vô cùng lớn!
Có người phân biệt ra thật giả.
Đương!
Trên đầu Ô Nha đạo nhân xuất hiện một cái chuông lớn, ánh sáng trong suốt phát ra, giống như dùng dương chi mỹ ngọc đúc thành, trắng nõn không tì vết, bên trong có ánh sáng lấp lánh đang lưu chuyển, truyền ra tiếng chuông nhè nhẹ ngân vang.
- Đây chính là Thần Thiết hiếm thấy a, chỉ cần cho một chút vào trong binh khí của Thánh chủ đã là tốt lắm rồi, không ngờ cái chuông này lại hoàn toàn dùng Thần Thiết để luyện thành!
Mọi người ai cũng giật mình.
- Chúng ta một kích phân ra sinh tử đi, không có nhiều sinh mệnh lực để phung phí nữa đâu!
Ô Nha đạo nhân cười hắc hắc, âm thầm uống mấy ngụm lớn Thần Tuyền.
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo hờ hừng gật đầu, nhưng cùng âm thầm nuốt xuống ba viên thánh dược, bên trong ẩn chứa sinh mệnh tinh khí lớn như biển rộng vậy.
Trên mặt phải của Âm Dương cổ Kính đỏ như máu, mật trái của nó lại tối đen như mực, có hai khí âm dương đang lưu chuyển, bắt đầu di chuyển chậm chạp trên đầu hắn.
Ầm!
Hai người đồng thời ra tay, mật phải của Âm Dương Kính chiếu thẳng về phía trước, từng áng mây màu đỏ bắn ra, khắp chiến trường như được nhuộm một màu đỏ, có các tia hỗn độn lượn lờ xung quanh.
- Khai thiên lập địa! Tấm gương này cũng thật là đáng sợ!
Ai nấy đều kinh hô, Âm Dương Kính hóa ra một tiểu thế giới màu máu, bao gồm sương mù hỗn độn, muốn bao phủ cả Ô Nha đạo nhân, luyện hóa hắn thành sương máu.
Đương!
Tiếng chuông du dương phát ra, cả cái chuông trắng như ngọc phát ra âm thanh, có uy thế sụp đổ đất trời, hủy diệt vạn vật.
Đây là một lần giao tranh rất kịch liệt, áng mây đỏ như máu va chạm với tiếng chuông ngân vang, cả hai đều phát ra khí tức khai thiên lập địa, kinh hãi tất cả những người đang đứng xem, khiến ai cũng phải hít một hơi khí lạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phốc... phốc...!
Hai người đều hộc ra một ngụm máu lớn, trên mi tâm xuất hiện vết thương, thiếu chút nữa là bọn họ đã bị đối phương đánh vỡ đầu, nhẹ thì cũng bị trọng thương.
Ầm!
Ô Nha đạo nhân thoát ra tiểu thế giới màu máu kia, cũng không bị nó phong ấn vào trong, Còn Giáo chủ Âm Dương Giáo thì cũng bị văng ra hơn vạn trượng, cũng không bị tiếng chuông này hóa thành bột mịn.
Sau một kích sinh tử, cả hai người đều biến mất, xuyên qua không gian, sau đó lại ra tay không chút dấu hiệu báo trước nào.
Xích!
Mật trái của Âm Dương cổ Kính đen như mực, mở ra một vực sâu không đáy, lực lượng tử vong cuồn cuộn bốc lên, quét thẳng về phía Ô Nha đạo nhân.
Đông!
Cái chuông trắng nõn lao thẳng xuống, đập vào Giáo chủ Âm Dương Giáo, trên mặt chuông khắc đầy chú văn, phát ra ánh sáng lấp lánh, chói mắt.
Ầm!
Hai người lại va chạm mạnh, phát ra sóng xung kích ngập trời, tấm gương cổ đó bị đánh bay, cái chuông cũng ẩm đạm lại, vẫn là ngang sức ngang tài, hai người lại phun ra một ngụm máu nữa.
- Hai vị tiền bối cổ xưa này lúc đầu thì hô là dùng một kích định sinh tử, nhưng huyết khí lại tràn đầy thế này, vẫn còn có thừa lực để đánh tiếp!
Leng keng!
Một tiếng chấn động phát ra, tấm gương cổ này kết hợp với Âm Dương Đồ của Vương Dương Chiến, hình thành một mảnh đại đạo hữu hình, sinh ra một thế giới âm dương.
- Âm Dương Sinh Tử Luân Hồi Giới!
Rất nhiều đại nhân vật cấp Thánh chủ đều khiếp sợ, lão Giáo chủ này thật là đáng sợ, lại có thể thi triển ra thủ đoạn chỉ có trong truyền thuyết như vậy.
-Oa!
Ô Nha đạo nhân phát ra một tiếng quạ kêu, trong mắt phát ra ánh sáng màu vàng, phun ra một con Tam Túc Kim Ô, hợp lại làm một với cái chuông thần.
Phía trên nó có hàng ngàn hàng vạn chú văn, mỗi một chữ cổ dường như cũng sống lại, hiện ra một thế giới bằng chuông thần.
Có thể thấy rõ ràng trên vùng đất viễn cổ này, có cự nhân đang đi lại, man long thường xuyên xuất hiện, Tam Túc Kim Ô thì bay qua bay lại trên trời, vô cùng mạnh mẽ.
Ầm!
Tiếng chuông thần vang vọng, thế giới thái cổ trong đó dường như cũng rung động theo, mười con kim ô bay ngang trời, ra sức tàn sát thế giới, phun lửa xuống mặt đất.
Va chạm mãnh liệt, thế giới hoang dã do chuông thần diễn biến thành kịch liệt đối kháng với đạo của Âm Dương Kính hóa ra.
-o0o-