Già Thiên

Chương 59: Yêu Đế chi Tâm




Ba mươi sáu đạo Thần Hồng bay phía trước, tạo lên thanh thế vô cùng lớn, 27 vị tu sĩ cường đại cưỡi trên lưng 27 con man thú, chỉ kém phía trước có gần 10 người, thế nhưng lại giống như thiên quân vạn mã đang xông đến, làm cho không gian chấn động, dường như đang có hàng vạn thiên binh thiên tướng đang hạ phàm.

Trên bầu trời, người kêu thú rống, mây mù bốc lên cuồn cuộn, sát khí ngút trời, giống như có một đại dương mênh mông vô tận đang cuộn tới.

Diệp Phàm thất kinh, cường giả nhiều như vậy, so với người của Linh Khư Động Thiên phải gấp đôi là ít.

"Diêu Quang Thánh Địa, đây là Thánh Địa chống lưng cho Linh Khư Động Thiên hay sao?"

Diệp Phàm tự nói. Cho dù là thời kì Trung quốc cổ đại, hay ở bến bờ tinh không này, hai chữ Diêu Quang luôn được người khác chú ý.

"Diêu Quang Thánh Địa uy phong rất lớn!"

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng từ phía khác của bầu trời truyền đến, 18 chiếc chiến xa cổ đang lao tới, làm cho không gian chấn động phát ra tiếng "ầm ầm", sát khí ngút trời, áp lực khiến cho bầu trời cũng phải run rẩy.

"Cơ Gia – Một Thế gia được truyền thừa từ thời Thái Cổ!"

Sau khi người Diêu Quang Thánh Địa nhìn thấy 18 chiếc Chiến Xa Cổ, đôi mắt nhíu lại, tất cả đều cẩn thận đề phòng, sát khí bốc lên, làm cho tình hình vô cùng căng thẳng.

Hai bên đều dừng lại, đứng đối mặt với nhau, mỗi bên chiếm 1 nửa bầu trời.

"Dựa vào thực lực của chính mình để tranh đoạt!"

Thanh âm rất lớn của 2 nhóm người đồng thời vang lên, họ chỉ đối mặt trong chốc lát, cũng chẳng khai chiến, mà đồng thời xông về phía Cổ Điện to lớn trong miệng ngọn núi lửa.

Diệp Phàm rùng mình, Thánh Địa với Thái Cổ Thế gia đều tới nơi này, xem ra việc Phần mộ Yêu Đế xuất thế, có sức hút rất lớn, 2 thế lực to lớn này sau khi nhận được tin, đều bay tới Yến Quốc, tham dự vào tràng tranh đoạt này.

" Cơ Gia là thế gia được truyền thừa từ thời Thái Cổ..."

Diệp Phàm suy nghĩ, Cơ Gia là một dòng họ cổ xưa ở Trung quốc, có lai lịch rất lớn, để lại rất nhiều truyền thuyết ở thời kỳ Trung quốc cổ đại, không nghĩ đến là ở bến bờ tinh không này, lại có thể sánh vai tồn tại ngang hàng với Thánh Địa.

"Ầm ầm ầm..."

Diêu Quang Thánh Địa và Cơ Gia là 2 thế lực siêu nhiên, bay ngang qua bầu trời, giống như có vô vàn hồng thủy trùng kích, chỉ trong chớp mắt đã tới được Cổ Điện hùng vĩ kia.

Những hung cầm mãnh thú ở xung quanh lập tức giải tán, bọn họ mặc dù chưa thể hóa thành hình người, nhưng mà đã sớm mở linh trí, có cảm giác nguy hiểm, là tất cả bọn họ đều rút lui.

Các Trưởng lão của Linh Khư Động Thiên ở một bên thì biến sắc, Diêu Quang Thánh Địa là nơi bọn họ dựa dẫm, nhưng...lần Phần mộ Yêu Đế đột nhiên xuất hiện này, cũng không thông báo cho họ, mà lại tự mình hành động, việc này làm cho bọn họ không được tự nhiên.

Hơn nữa, ngay cả Cơ Gia ở gần Yến quốc cũng nhận được tin chạy tới, nơi này đã có 2 thế lực khổng lồ, chính là điều làm cho bọn họ khổ tâm, bọn họ biết, lần này sẽ khó mà có thu hoạch gì.

Lúc này, Cổ Điện hùng vĩ đang chấn động, mấy tên đại yêu đang kịch liệt giao chiến với Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và 2 vị Thái Thượng Trưởng lão, âm thanh trầm thấp vang lên ngày một mạnh và nhanh, làm cho trái tim của người nghe vô cùng đau đớn.

Người của Diêu Quang Thánh Địa lập tức bao vậy Cổ Điện lại, mấy chục con man thú co đầu quẫy đuôi, phun mây nhả khói, quẫy đập ầm ầm ở trên bầu trời, làm cho không gian chấn động đinh tai nhức óc.

Cơ Gia cũng không yếu thế, 18 chiếc Chiến Xa Cổ kết thành 1 trận thế, phong tỏa bầu trời, đứng đối mặt với người của Diêu Quang Thánh Địa, đồng thời cũng đề phòng phần mộ Yêu Đế đột nhiên bay lên trời cao.

Lúc này, có tới 8, 9 lão giả của Cơ Gia và Diêu Quang Thánh Địa đồng thời tiến lên, cất bước đi trong hư không, quang hoa lóe lên, tất cả đã biến mất, bay vào trong Cổ Điện.

"Rầm "

Phần mộ Yêu Đế đột nhiên chấn động kịch liệt, trấn chiến bên trong đã căng thẳng vô cùng, thần quang của vũ khí không ngừng từ cửa điện lóe ra.

Có Thái Cổ thế gia và Thánh Địa ra nhập, đã phá vỡ cục diện bế tắc, giải trừ rất nhiều cấm chế ở bên trong, không lâu sau, hào quang từ bên trong liên tục bay ra.

Những người bảo vệ bên ngoài đã bắt đầu hành động, khống chế thần hồng, lao vào tranh đoạt những vầng hào quang này, nhìn kỹ thì giống như những vũ khí có thanh quang lưu chuyển, chỉ vừa trông thấy thôi, cũng biết đó không phải vật phàm.

"Ầm "

Đột nhiên, có một tiếng nổ mạnh, làm cho tất cả những người vây quanh Cổ Điện sắc mặt trắng bệch, lui nhanh về phía sau, một cỗ lực lượng vô cùng vô tận từ trong Cổ Điện bắn ra, giống như biển giận đang gào thét, hất văng 18 Chiến Xa Cổ của Cơ Gia bay ra ngoài, mà những tu sĩ và man thú của Diêu Quang Thánh Địa đều người ngựa nghiêng ngả, gấp rút lùi lại.

Hào quang rực rỡ từ trong lăng tẩm yêu đế vọt ra, ánh sáng chói lọi làm cho người khác không mở được mắt, ẩn chứa một lực lượng vô cùng vô tận, như bài sơn đảo hải, một chiếc quan tài thủy tinh chỉ dài cỡ 1 thước vọt ra, chính nó đã tỏa ra hào quanh đẹp mắt và lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

"Bùm", "Bùm", "Bùm"...

Nó đang rung động, giống như tiếng trái tim đập, thanh âm dần trở nên gấp gáp, ngập tràn khí tức sinh mệnh, lực lượng vô cùng vô tận tỏa ra 4 phương 8 hướng.

"Ngăn nó lại!"

Từ trong Cổ Điện truyền ra một tiếng quát, mười mấy bóng người từ trong đó vọt ra, bất ngờ lớn nhất là Bàng Bác đang dẫn đầu.

Cả người hắn bao trùm khí tức mà xanh, phù văn Long Phượng trên trán ngày càng nhiều, ngay cả cánh tay cũng đã hiện lên phù văn của Huyền Quy và Kỳ Lân, lục quang từ đôi mắt bắn ra dài tới mấy mét, lúc này mấy tên Đại yêu được xưng là yêu khí ngút trời thì còn kém hắn 10 vạn 8 ngàn dặm.

Trong mắt hắn bây giờ chẳng còn mục tiêu nào khác, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài thủy tinh nhỏ, đuổi sát không ngừng.

Cao thủ của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ Gia từ bên trong lao ra, sắc mặt rất khó coi, lớn tiếng ra lệnh cho những người xung quanh cản cái quan tài thủy tinh lại, sau đó Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và Thái Thượng Trưởng lão cũng vọt ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, bọn họ không muốn từ bỏ, cho dù ở đây có nhiều người như vậy, nhưng bọn họ cũng phải cố gắng 1 lần, nếu không tất cả cố gắng hi sinh đều sẽ như nước chảy về đông.

Còn về mấy tên đại yêu thì vô cùng phẫn nộ, bọn họ không cam lòng, nhưng mà đối mặt với nhiều cường giả nhân tộc như vậy, bọn họ có tâm nhưng cũng không đủ sức, đành thoát khỏi trận chiến, chờ đợi thời cơ.

18 chiếc Chiến Xa Cổ của Cơ Gia xếp thành trận thế, che phủ bầu trời, phong tỏa hướng đi của chiếc quan tài thủy tinh.

Mà tất cả tu sĩ của Diêu Quang Thánh Địa cũng hành động, hoặc cưỡi man thú, hoặc khống chế Thần Hồng, trực tiếp xông tới.

Chiếc quan tài dài chưa tới 1 thước đã bị bao vây, lúc này tất cả cường giả ở trong Cổ Điện đã chạy tới, cơ hồ tất cả đều đưa tay ra chộp về phía nó.

"Chát "

Có tới mười mấy đôi bàn tay to lớn đã giữ chặt được chiếc quan tài thủy tinh, đương nhiên đây không phải bàn tay thật, mà là do thần quang ngưng tụ thành, bọn họ đang liều chết giành giật chiếc quan tài thủy tinh về phía mình.

Mười tám Chiến Xa Cổ của Cơ Gia, tất cả Tu sĩ của Diêu Quang Thánh Địa đều lao vào tranh đoạt, còn sắc mặt của Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và 2 vị Thái Thượng Trưởng lão sống sót thì vô cùng khó coi, thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng trong tràng tranh đoạt này thì quả thật là người đơn thế bạc.

Đương nhiên, Bàng Bác chỉ có 1 thân 1 mình, nhưng hắn không từ bỏ, yêu khí ngút trời, lục quang từ trong đôi mặt bắn ra đã dài tới mười mấy mét, khí thế so với trước kia thì mạnh hơn rất nhiều.

"Răng rắc răng rắc "

Đúng lúc này, chiếc quan tài thủy tinh đâu có thể chịu nổi sự trùng kích của nhiều cường giả tới như vậy, bắt đầu rạn nứt, rồi vỡ vụn.

"Ầm "

Sau tiếng nổ, một cỗ yêu khí ngút trời tỏa ra, đánh bay tất cả mọi người, không một ai có thể kháng cự được luồng sức mạnh này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bốn chiếc Chiến Xa Cổ của Cơ Gia đứng đầu lập tức nát bấy, 12 vị tu sĩ ở trên xa đã hóa thành cát vàng, trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.

Bên Diêu Quang Thánh Địa cũng tổn thất thảm trọng, có tới mười mấy người trực tiếp bị hào quang cắt nát, cả người và man thú đều hóa thành huyết vụ, chết rất oan ức.

Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và 2 vị Thái Thượng Trưởng lão sắc mặt trắng như tuyết, bị đánh bay ra ngoài tới vài trăm mét, miễn cưỡng mới ổn định được thân thể, hiển nhiên bọn họ cũng bị thương.

Ở phía xa, trong lòng Diệp Phàm rất căng thẳng, sợ Bàng Bác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng không biết hắn bị thứ gì chiếm cứ thân thể, nhưng dù sao thân thể này vẫn là của Bàng Bác.

Bàng Bác yêu khí ngút trời, vẫn bình yên vô sự, hắn lùi rất xa so với mọi người, dường như đã sớm đoán được kết quả này.

Lúc này, bên trong quan tài thủy tinh tỏa ra một cỗ khí tức sinh mệnh cường đại, có thể so với đại dương mênh mông, cho dù tất cả khí tức sinh mệnh của mọi người ở đây cộng lại, cũng không thể nào so với nó.

Ở nơ tán phát ra vô tận yêu lực, có một trái tim, chỉ to bằng nắm tay, trong suốt óng ánh như Mã Não, huyết sắc thần hoa bao phủ bên ngoài, vô tận yêu lực và khí tức sinh mệnh cường đại là do nó tỏa ra.

"Bùm", "Bùm", "Bùm"...

Tiếng tim đập truyền ra, mỗi tiếng đập là trái tim lại rung lên một cái, nó cũng không mất đi sinh cơ, đây là 1 trái tim có sức sổng rất mạnh mẽ!

Lúc này, chẳng ai có thể tới gần nó, mỗi lần trái tim rung lên một cái, làm cho mạch máu của mọi người căng phồng, dường như muốn nổ tung, trái tim thì đau đớn, rất nhiều người máu trào ra khỏi miệng, biết là mình không chống đỡ nổi, cho nên bay ngược ra rất xa.

Một trái tim thật đáng sợ, chỉ mỗi lần rung động của nó đã làm cho mọi người không thể nào chịu được nổi!

"Đại Đế chi Tâm (1)... là Thánh tâm của Yêu tộc đại đế chúng ta!".

Mấy tên Đại Yêu ở trên bầu trời khiếp sợ vô cùng, nhịn không được thét lên.

(1): Đại Đế chi Tâm: Trái tim của đại đế

Đại Đế chi Tâm trong suốt, đột nhiên rung động, rồi phóng lên cao, hóa thành một đạo huyết sắc thần quang, bay về phía bầu trời xa xôi.

"Ngăn cản nó lại, tuyệt không thể thả nó rời đi!"

Một vị lão nhân của Diêu Quang Thánh Địa quát to, trên mặt đầy lo lắng.

"Chặn lại nó, không tiếc bất cứ giá nào, phải giam cầm được nó!"

Một vị lão giả của Cơ Gia cũng quát lớn:

"Đó là trái tim của yêu tộc đại đế, là cội nguồn sức mạnh của hắn, nếu như bị một tên Đại Yêu khác tiếp nhận được, rất có khả năng lại sản sinh một Đại Đế khác!"

Khi mấy người còn đang truyền lệnh, thì mấy tên Đại yêu cũng xông lên, nhưng có một bóng người còn nhanh hơn bọn hắn, đó là Bàng Bác, cả người hắn dung hợp với thiên địa, hóa thành một đạo lục quang, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy, dường như hắn đã biến mất cùng 1 lúc với Đại Đế chi Tâm.

Cơ Gia phái ra 8 chiếc Chiến Xa Cổ đuổi theo, Diêu Quang Thánh Địa thì phái ra một nửa nhân mã, cấp tốc đuổi theo. Mỗi bên đều để lại 1 nửa nhân mã, bao vây Cổ Điện lại.

"Nếu sớm biết là phần mộ Yêu Đế xuất thế, thì bọn hắn đã không vội vã tới đây, trước hết đã đi bẩm báo, thực lực của mấy người chúng ta còn chưa đủ!"

Một vị lão nhân của Diêu Quang Thánh Địa không ngừng than thở.

"Ta chỉ cho rằng đây là một động phủ tầm thường mà thôi, ai dè lại là 1 phần mộ của Yêu tộc đại đế, chuyện này quá bất ngờ, là đại sự chấn động cả Đông Hoang!"

Cường giả của Cơ Gia cũng vô cùng hối hận chuyện họ không bẩm báo mà lại trực tiếp dẫn người bay tới đây.

Ở phía xa, Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ, trong này có khoảng 10 người tu vi cũng không kém gì Chưởng môn Linh Khư Động Thiên, nhưng từ trong giọng nói của bọn họ, thì có thể suy luận, bọn họ không phải là cường giả chân chính của Cơ Gia và Diêu Quang Thánh Địa, điều này đã làm chấn động lòng người.

Mấy Thánh Địa và Thái Cổ thế gia quả nhiên có lực lượng vô cùng to lớn!

"Lý chưởng môn, các ngươi có phải đã tìm được Đạo Kinh trong truyền thuyết hay không?"

Một vị lão giả của Diêu Quang Thánh Địa hỏi Chưởng môn Linh Khư Động Thiên. Kể từ khi biết đây là phần mộ Yêu tộc Đại Đế, thì bọn họ đã biết, Thánh vật tùy táng bên trong trọng yếu tới mức nào.

Ngoại trừ những trọng bảo mà yêu tộc đại đế sử dụng khi còn sống, nhất định còn 3 trọng bảo thần tàng khác đó là: Đạo Kinh, chí bảo của Đông Hoang Nhân tộc, và di thể của yêu tộc đại đế.

Trong đó, nguồn gốc sức mạnh của yêu tộc đại đế là Đại Đế chi Tâm, đã phá không bay mất, có thể tìm được nó hay không cũng rất khó nói. Ngoại trừ bảo vật của đại đế thì Thánh vật của Đông Hoang nhân tộc là 2 kiện đồ vật mà Diêu Quang Thánh Địa và Cơ Gia nhất định phải có được.

Chưởng môn Linh Khư Động Thiên vô cùng khổ sở, hắn không bẩm báo cho Diêu Quang Thánh Địa, kết quả vẫn không có được gì, sớm biết như vậy, hắn đã sớm cấp cho bọn người kia một cái nhân tình to lớn.

Hắn vội vàng giải thích:

"Đạo Kinh ở tầng thứ nhất của Thần tàng đã không cánh mà bay, chỉ còn lại có 1 cái hộp trống không, không có ai thấy được Chân Kinh. Mở được thần tàng tầng 3 cũng là chuyện ngoài ý muốn, Đại Đế chi Tâm cũng phá không bay mất. bây giờ chỉ còn có thần tàng tầng 2 vừa mới phá vỡ được 1 đạo cấm chế, khả năng là Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc vẫn còn ở trong đó. Ngoài ra, ngoài ra những trọng bảo của Yêu tộc đại đế sử dụng khi còn sống chắc chắn vẫn có 1 chút."

"Tại sao Đạo Kinh lại không cánh mà bay?!"

Tất cả cường giả của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ Gia đều nhìn không chớp mắt vào Chưởng môn Linh Khư Động Thiên, căn bản là không tin lời hắn nói.

Chưởng môn Linh Khư Động Thiên trong lòng chua chát, Ở Đông Hoang còn tồn tại mấy bản Cổ Kinh, nghe nói cũng được gọi là Đạo Kinh, nhưng tất cả đã bị những Thái Cổ thế gia và Thánh Địa này nắm giữ trong tay, bọn họ không vừa lòng với tiên điển đã có, giờ lại muốn cướp đoạt cả bản Cổ kinh này.

Chưởng môn Linh Khư Động Thiên chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

"Chúng ta quả thật không có nhìn thấy..."

Đúng lúc này, phía chân trời xa xa truyền đến tiếng tiên nhạc du dương, có mười mấy nữ tử nhanh nhẹn vọt tới, đúng lúc Diệp Phàm đang nhìn lên bầu trời, cảnh tượng làm cho hắn sợ hãi.

Mười mấy nữ tử này đều một thân bạch y trắng như tuyết, tuy chưa tuyệt mĩ, nhưng mỗi người đều thanh lệ xuất trần, không nhiễm chút khí tức trần thế nào.

Các nàng vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn bay tới, giống như là Lăng Ba tiên tử, lại giống như khiêu vũ Tinh Linh, đều siêu trần thoát tục, không dính chút bụi trần gian nào.

Có người thổi sáo trúc, âm thanh du dương, dịu nhẹ êm tai, có người cười dịu dàng, như một làn gió xuân ấm áp, mỗi thiếu nữ này mặt mũi đều xinh đẹp như hoa, giống như tiên tử hạ phàm.

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, cảm thấy đây mới đúng là Tu tiên giả trong trí tưởng tượng của hắn, không linh phiêu dật, ngự Thần Hồng mà đi, siêu trần thoát tục, tiêu dao trong thiên địa.

"Không nghĩ tới, Dao Trì Thánh Địa đã lâu không xuất thế cũng bị kinh động, không bao lâu nữa, tất cả các môn phái, thế lực tu tiên ở Đông Hoang cũng sẽ dồn tới đây."

"Dao Trì Thánh Địa từ trước tới nay không tranh với đời, lần này cũng muốn tranh di bảo của yêu tộc đại đế hay sao?"

Diêu Quang Thánh Địa và Thái cổ thế gia Cơ gia đồng thời lên tiếng, coi như là vừa hỏi thăm và dò xét mấy vị thiếu nữ.

"Bọn ta chỉ đi ngang qua mà thôi, phát hiện nơi đây yêu lực mênh mông như biển, cho nên tới mới xem hư thực thế nào, không nghĩ tới là lại gặp được các vị."

Một bạch y nữ tử cười dịu dàng, sau đó thần sắc trịnh trọng, nói:

"Nhưng lại không tưởng tượng được phần mộ của yêu tộc đại đế đã xuất thế, có thể dự đoán trong mấy ngày tới, sẽ chấn động Đông Hoang đại địa, các môn phái cũng sẽ phái rất nhiều người tới."

Ở phía xa, Diệp Phàm vô cùng giật mình, Diêu Quang, họ Cơ, Dao Trì những nơi này đều không bình thường.

Nhất là Dao Trì, đã để lại rất nhiều thần thoại từ thời Cổ Đại của trung quốc, không tưởng tượng được là ở bến bờ tinh không này cũng có lai lịch rất lớn