Trong mắt hắn thì các tu sĩ tại thế giới này đã có thể so được với tiên nhân trong truyền thuyết rồi, nếu mà còn có một thế giới thần bí khác nữa, thì thật sự không thể tưởng tượng được những người ở đó sẽ cường đại tới mức nào nữa.
Tuy nhiên, hắn vẫn luôn nghi ngờ, không cho rằng thật sự có tiên tồn tại, Đại đế cổ đã là cảnh giới cực hạn rồi, mặc dù chín con rồng kéo quan tài mà hắn thấy thì cũng hơn phân nửa là giao long cấp Thánh nhân mà thôi, chứ không phải là tiên linh gì cả.
- Chưa từng nghe nói gì về Tiên giới cả, nhưng thật ra ta từng nghe lão ba của ta nhắc tới hai chữ Tiên vực!
Hầu tử chậm rãi kể.
Lão ba của hầu tử là một vị Hoàng của thái cổ, công tham tạo hóa, có thể được coi là một trong những tồn tại cường đại nhất từ xưa tới nay.
Khi hắn cạn kiệt thọ nguyên, sắp chết già, chuẩn bị hấp hối đã từng nói tới Tiên vực, vậy thì hơn phân nửa là nó tồn tại rồi, nhưng khi còn sống không thể tiến vào đó cũng là một tiếc nuối cả đời của hắn.
- Tiểu thúc thúc của ta cũng nói rằng, cha ta sinh không hợp thời, nếu không thì cũng còn có một tia cơ hội, đáng tiếc là gặp phải thiên địa đại biến, không có duyên tiến vào trong Tiên vực, không thể biết được trong đó có gì.
Phụ thân của hầu tử rốt cuộc cũng chỉ đành thở dài tiếc nuối, hắn cuối cùng cũng không thể tự mình đi chứng thực phán đoán của mình.
Vài vị Hoàng thời thái cổ cho rằng Thần Khư không thuộc thế giới này, nó là từ một vùng đất thần bí nào đó rơi xuống, cách giải thích này thì các tộc khác đều biết cả.
- Từ xưa tới nay, Nam Thiên Môn, Thiên Cung vẫn không mục nát, nơi đó có hàng vạn luồng sáng màu vàng chiếu tận trời, phun ra ngàn luồng sương tím...
Đại hắc cẩu tự nói, đôi mắt vô cùng thâm thúy.
- Thật sự là có Tiên vực sao, không có khả năng a!
Đám người Lý Hắc Thủy cũng nhíu mày.
- Rơi xuống từ một thế giới khác, chẳng lẽ có tiên thật sao!
Ngô Trung Thiên cũng lẩm bẩm, gia gia của hắn thông kim bác cổ, cũng từng đưa ra không ít phán đoán.
- Ca ca, tiên là cái gì vậy?
Cô bé con kéo tay áo Diệp Phàm, ngửa mặt hỏi rất ngây thơ, lộ vẻ mong chờ.
Diệp Phàm xoa xoa đầu nàng, nói:
- Là một loại tồn tại rất hư vô mờ mịt, có lẽ chưa từng bao giờ xuất hiện, cho dù có thì cũng không ở trong thế giới này.
- A!
Cô bé gật đầu cái hiểu cái không.
- Bất Tử Sơn...! Ta nghe có chút quen tai, nhưng vào thời thái cổ cũng không có ngọn núi nào tên thế này.
Hầu tử nhíu mày, nói tới cấm địa này.
- Ngươi nghĩ lại cẩn thận xem, rốt cuộc thì Bất Tử Sơn là nơi nào trong thời thái cổ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đại hắc cẩu nói.
Vô Thủy Đại đế và Độc Nhân Đại đế đã từng tiến vào Bất Tử Sơn, để lại ấn ký không thể xóa nhòa dưới gốc Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, đại hắc cẩu muốn biết thêm về nơi này.
- Thật sự là chưa từng nghe qua Bất Tử Sơn này, tuy nhiên trong truyền thuyết thời thái cổ thì có một vị Bất Tử Thiên Hoàng.
Hầu tử nghĩ một hồi lâu, mới nhắc đến một nhân vật gần như là hư ảo này, cũng không ai biết được người này có tồn tại hay không.
- Bất Tử Thiên Hoàng...! Có người dám xưng như vậy sao?
Ngay cả đại hắc cẩu cũng vô cùng khiếp sợ.
- Nghe nói chủ nhân đời thứ nhất của Bất Tử Thần Hoàng Dược chính là Bất Tử Thiên Hoàng này, theo truyền thuyết thì hắn gần như vượt qua cả thần linh, rất nhiều người cũng không tin rằng hắn có tồn tại.
Hầu tử lắc đầu, kể lại.
Theo truyền thuyết thì Bất Tử Thiên Hoàng gần như vượt qua cả thần linh, ngay cả các chủng tộc thái cổ cũng không xác định được hắn có từng tồn tại hay không, có thể thấy được hắn hư ảo tới mức nào.
- Chẳng lẽ Bất Tử Sơn là do hắn tạo ra hay sao? Điều này cũng thật là khó tin đi, vào thời thái cổ thì hắn cũng đã chết từ lâu rồi, không thể sống tới đời sau được.
Tiên thì vô cùng hư vô mờ mịt. Hoàng của thái cổ thì cũng không thể trường sinh bất hủ được, lão ba của hầu tử cũng vậy, hắn đã trải qua năm tháng vô cùng vô tận, số tuổi cao đến dọa người, vô cùng đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng không thể bất tử được.
- Bất Tử đạo nhân...!
Diệp Phàm nghĩ tới Bất Tử đạo nhân trên Thánh Nhai.
Thánh Nhai đó là được cắt từ trong Bất Tử Sơn ra, rất có thể liên quan đến cái chết của Thánh thể đại thành, sau đó bị Vô Thủy Đại đế dùng Phong Thần Bảng trấn áp.
Từ những chi tiết này, không khó để nhận ra sự khủng bố của Bất Tử đạo nhân, nhất định đó là một tồn tại vô địch có khả năng tranh hùng với Đại đế cổ, nếu không thì đã không lập được chiến tích như vậy.
- Tên đó tuyệt đối không phải là Bất Tử Thiên Hoàng, nếu hắn thật sự tồn tại thì chính là một cường giả gần như có thể vượt qua cả thần linh.
Hầu tử nói.
Sau khi nó nghe chuyện về Thánh Nhai, liền đoán như vậy, trong giọng nói của nó có thể thấy được rằng nó rất tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng.
- Hắn là một vị thần trong lòng vô số chủng tộc thái cổ, không ai trên thế gian này có thể chiến thắng được.
Hầu tử thở dài.
Lão ba của nó chính là Hoàng của thái cổ, đã trải qua năm tháng vô cùng vô tận, chấn nhiếp toàn bộ thái cổ, nhưng lại chết trước mặt nó, chết vì cạn kiệt thọ nguyên.
Tận mắt thấy một vị Đấu Chiến Thánh Hoàng ngã xuống, cho dù vẫn biết là lão ba của mình có uy danh vang dội cổ kim, không ai có thể địch được, nhưng nó vẫn cho rằng Bất Tử Thiên Hoàng còn mạnh hơn cha nó một chút.
Bởi vì đây chính là một vị thần trong cảm nhận của các chủng tộc thái cổ, quá mức hư ảo, không thể xác định được có tồn tại hay không, bị người ta thần thoại hóa, ai nấy đều tôn sùng.
- Hơn phân nửa là có người nào đó vô cùng tôn sùng Bất Tử Thiên Hoàng, nên mới đật tên nơi đó là Bất Tử Sơn, sống luôn tại đó, có lẽ có chút liên hệ nào đó với hắn, có khi còn chiếm được truyền thừa của hắn cũng nên.
Hầu tử nói.
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, Đấu Chiến Thánh Hoàng, Bất Tử Thiên Hoàng, những tồn tại vĩ đại như vậy cũng không thể thành tiên được, bị mai một trong dòng sông thời gian!
- Đại đế cổ của Nhân tộc không phải cũng như vậy sao, kết quả đều là từng người một nối tiếp nhau ngã xuống!
- Độc Nhân Đại đế là kinh tài tuyệt diễm, là hạng người khủng bố đến nhường nào, bễ nghễ thế gian, vô địch muôn đời, cuối cùng lại còn hóa sinh ra thần thai, tuyệt đối còn sống lâu hơn cả các Đại đế bình thường khác, nhưng rốt cuộc cũng vẫn bị cuốn trôi trong dòng thời gian đó thôi!
- Đúng vậy, biết bao nhân kiệt cũng trở thành cát bụi, Vô Thủy Đại đế ngạo thị cổ kim, tung hoành thế gian, cuối cùng cũng không thể địch lại năm tháng, đành tọa hóa trong Tử Sơn.
Mọi người đều rất cảm khái, bất kể là cổ Hoàng hay Đại đế vĩ đại tới mức nào, cũng không ai có thể sống sót được, đây chính là một điều vô cùng đáng buồn đối với bọn họ.
Tiên là một cảnh giới khiến cho không ai không khát vọng, nhưng lại không thể với tới được, biết bao chủng tộc trải qua vô tận năm tháng, từng sinh ra các nhân vật vô thượng ngút trời, cũng không thể đánh tan xiềng xích của vận mệnh được.
Cô bé lại túm góc áo Diệp Phàm, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, khẽ hỏi:
- Ca ca, thần là gì vậy?
- Đó cũng là một loại tồn tại hư vô mờ mịt, cũng giống như là tiên, có lẽ là người cường đại nhất thời cổ đại, sau khi được thần thánh hóa thì sinh ra truyền thuyết về họ.
Diệp Phàm đáp.
- Tại sao vẫn là không thể xác định họ có tồn tại hay không vậy?
Cô bé chớp chớp hàng mi, đôi mắt trong suốt vô cùng tinh thuần.
- Đúng thế, chính là vì không hiểu rõ nên mới bị che phủ bằng một lớp màn thần bí, sinh ra đủ loại truyền thuyết, do đó mới được gọi như vậy.
Diệp Phàm xoa đầu nàng, nói:
- Có lẽ tiên và thần cũng chỉ là do người ta dựng lên như vậy mà thôi.
- Không nói về tiên nữa...!
Trong mắt hầu tử hiện lên vẻ ảm đạm, nó lại nghĩ về lão bà của mình.
Đấu Chiến Thánh Hoàng là một trong những tồn tại cường đại nhất từ xưa tới nay, được xưng là có thể tranh đấu với trời, một tay che phủ nhật nguyệt, trong nháy mắt hái cả sao trên trời xuống, nhưng cũng đành mang theo sự tiếc nuối về tiên mà chết.
"Cường giả vô thượng không kính trọng tiên, rốt cuộc thì không có tín ngưỡng cũng là một lại bi ai...!"
Đây chính là lời nói cuối cùng trước lúc lâm chung của phụ thân hầu tử.
- Sau này mà bé bé tin tưởng rằng đại ca ca là thần, có phải đại ca ca cũng sẽ trở thành một vị thần linh chân chính không?
Cô bé con chớp chớp đôi mắt to, nói ra ý nghĩ kỳ lạ của minh.
Đại hắc cẩu lẩm bẩm gì đó, không ai nghe rõ được, tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm vừa động, cô bé con này là Thần Anh, rốt cuộc thì nàng có lai lịch như thế nào?
Bọn họ còn hỏi hầu tử rất nhiều vấn đề nữa, nhưng đáng tiếc năm đó nó còn quá nhỏ, hiểu biết vô cũng có hạn, chỉ là một tên hóa thạch sống, không thể cung cấp nhiều đáp án được.
- Trước đây chúng ta gọi cả Hoàng của Thái cổ là Vương của thái cổ, rốt cuộc giờ mới biết, thì ra cũng có khác nhau, chỉ có một vài vị cổ Hoàng mà thôi.
- Cấm địa Thái cổ!
Hầu tử nhíu mày, sau khi nghe mọi người miêu tả vị trí chính xác của nơi đó, nó có vẻ nghĩ tới gì đó.
Thời thái cổ cũng không có cấm địa Sinh Mệnh này, nơi này là đời sau sinh ra, hắn suy nghì thật lâu, nói:
- Nếu không lầm thì Nhân tộc thần bí tại thái cổ chính là xuất hiện tại đây.
Vào thời thái cổ thì cấm địa Thái cổ tràn ngập sắc thái thần bí, theo truyền thuyết thì nơi này có liên quan đến Vực ngoại, rất có thể liên quan cả tới Tử Vi cổ Đế Tinh, ẩn giấu một con đường cổ xưa nào đó.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, trong vực sâu của Thái cổ đích thực là có một tòa Ngũ Sắc Tế Đàn, tuyệt đối là một tinh không cổ lộ, chẳng lẽ nó đã tồn tại lâu tới vậy sao?
- Thế gian sắp loạn lạc rồi, không có thực lực cường đại thì sau này không thể sống yên ổn được, Nhân tộc chư vương cùng xuất hiện, Kỳ Sĩ Học Viện cũng mở ra, các chủng tộc thái cổ quay về, Thánh linh cũng xuất thế, đây đúng là một thời kỳ loạn lạc a!
Đại hắc cẩu thì thầm.
Nghe nó nói vậy, mọi người đều cảm nhận được áp lực to lớn, sau này tuyệt đối là thiên hạ của cường giả, các tu sĩ bình thường chỉ e không thấm tháp gì cả.
Nếu những chủng tộc này tái hiện, có trời mới biết đó sẽ là một thời đại như thế nào, tới lúc đó nói không chừng còn có cả đại chiến kinh thế giữa Đế và Hoàng cũng nên.
- Từ xưa tới nay chưa từng có khi nào sinh ra hai vị Đại đế cùng một thời kỳ cả, nhưng lần này thì có chút mơ hồ rồi!
- Nói đâu xa, ngay cả Thánh nhân đương thời thì cũng chỉ có một mà thôi.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, chậm rãi đi trong Dao Trì tịnh thổ, cũng không nóng vội trở lại Tử Trúc Lâm.
Diện tích của Dao Trì rất rộng, có đủ loại địa hình, sau khi đi xuyên qua khu vực đồi núi, bọn họ đi đến một hồ nước có phong cảnh rất xinh đẹp.
Ở đây có rất nhiều hồ nước, như những tấm gương phản chiếu, ánh nước lấp lánh, chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ, mỗi một cái hồ nhỏ đều trong suốt, có đủ loại cá và sinh vật kỳ lạ nhiều màu đang bơi lội bên trong.
Phong cảnh ven hồ như tranh vẽ, liễu rủ mặt hồ, thần thụ lóng lánh, hoa tươi rực rỡ, cánh hoa rơi xuống như mưa, hương thơm theo làn gió quanh quẩn đâu đây.
Nơi đây có rất nhiều hồ nước, cảnh đẹp nên thơ trừ tình, có một số anh kiệt trẻ tuổi đang chầm chậm đi dạo, kết bạn với nhau, đang bàn luận gì đó.
Đám người Diệp Phàm tới đây, liền phát hiện ra một số Thánh nữ, mỗi người đều được mấy tên nam tử trẻ tuổi vây quanh, làm trung tâm để mọi người tán dương.
-o0o-