Già Thiên

Chương 555: Vũ Hóa Vương




Cao Lâm Phong bị Diệp Phàm tát một cái bay ra xa tới hơn mười thước, đánh sụp cả vách tường Diệu Dục Am. miệng mũi đều chảy máu.

Hắn tức giận tới run rẩy toàn thân, suýt nữa ngất ngay tại chỗ. Thân là truyền nhân của thế gia cổ bất hủ, hắn chưa từng bị thiệt thòi thế bao giờ.

vút!

Hắn lập tức vọt tới, cả người bừng lên thanh quang, lao về phía Diệp Phàm, trông toàn thân giống như một con giao long nổi lên mặt nước sông xanh. Trong miệng hắn phun ra một luồng sáng xanh bắn về phía trước.

Ấm!

Diệp Phàm cười lạnh, đứng vững không nhúc nhích, chờ tới khi luồng sáng kia tới gần mới đưa bàn tay to màu vàng ra đánh nát.

Sau đó hắn lại đưa tay áp xuống phía dưới, tay phải giống như một tấm thiên bi màu vàng trấn áp xuống, khiến xương cốt toàn thân Cao Lâm Phong rung động.

Cộp.

Hai đầu gối Cao Lâm Phong mềm nhũn, suýt quỳ rạp xuống, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược lại phía sau, lại đánh ra một lỗ thủng hình người trên tường cung điện.

Phụt!

Hắn há mồm muốn nói gì đó nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi. Vừa rồi hắn còn luận Diệp Phàm là bán phế nhân, không có tư cách ngồi ở nơi này, kết quả ngược lại lại bị đối phương đánh cho không thể trả đòn.

- Ngươi...

Chân mày Cao Lâm Phong dựng thẳng đứng, mắt tỏa hung quang, muốn quát lớn một tiếng như vừa phun ra được một từ ngươi liền ngừng lại.

Ấm!

Bàn tay to màu vàng của Diệp Phàm giống như cái thớt đổ ập xuống, khiến lời nói của hắn bị đánh nuốt trở lại.

- Ngươi...thật can đảm.

Cao Lâm Phong bị đánh bay, vừa phun ra một mồm máu vừa nói ba từ này, trong cơn giận dữ, răng nanh nghiến chặt.

Ấm!

Tốc độ Diệp Phàm quá nhanh vọt tới, cả người giống như có một ngọn lửa màu vàng thiêu đốt. Trong khoảnh khác hắn đã tới gần, lại đánh ra một chưởng.

Ấm!

Có thể nói hắn giống như một tia chớp màu vàng, đuổi theo đánh bay Cao Lâm Phong, ở trên không trung đánh lên đánh xuống, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Không phải là thực lực của Cao Lâm Phong không cao mà bởi Diệp Phàm lúc này quá mức cường đại, giơ tay là có thể trấn áp tu sĩ Tứ Cực đại viên mãn, căn bản chẳng tốn chút sức lực.

Cao Lâm Phong được gọi là thiên tài, từ nhỏ đã được người ta ca tụng nhưng khi đối mặt với Diệp Phàm khí huyết màu vàng mênh mông thì hắn tràn ngập cảm giác vô lực.

Vương Trùng Tiêu bên cạnh thần sắc cùng đại biến, âm thầm giật mình. Hắn đã từng chiến đấu kịch liệt với Diệp Phàm, biết rồ tu vi của kẻ này đáng sợ thế nào nhưng vừa rồi trái tim cũng phải gia tốc.

Loại tốc độ này quá nhanh, khiến hắn cũng phải sợ hãi. Nếu trong lúc không phòng bị thì bản thân hắn cũng không chắc né nổi.

Diệp Phàm nhoáng lên một cái, lưu lại một đạo kim quang rồi đã lui về bên trong cung điện, ngồi trên ghế giống như chưa từng di chuyển vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắn thực bình tĩnh, kim quang như ngọn lửa màu vàng thu liềm lại, ngồi yên lặng nhìn Cao Lâm Phong ở dưới bờ tường, chẳng nói lời nào.

Nhưng như thế lại khiến Cao Lâm Phong cảm thấy còn khó chịu hơn là bị dao nhỏ khoét thịt. Bị hắn dùng tư thế khinh thường này nhìn xuống, hắn thậm chí có cảm giác muốn chết.

- Hiện tại ta đã có tư cách ngồi ở đây chưa?

Diệp Phàm bông nhiên cười nói.

Phụt!

Cao Lâm Phong bị tức tới phun ra ba ngụm máu tươi, miệng phát ra tiếng rít gào, sau đó quát lớn về phía bên ngoài:

- Vương lão.

- Có lão nô.

Từ xa xa có một tiếng nói như tiếng cú đêm đáp lại, rất nhanh tới gần.

Vụt!

Hào quang nhoáng lên. Tiếng nói còn chưa dứt nhưng thân ảnh đã hiện ra trong cung điện. Lão nhìn thấy Cao Lâm Phong phun máu tươi, quần áo cũng đều nhuốm đỏ thì lập tức biến sắc.

- Thiếu chủ sao vậy?

Lão già này rất béo nhưng động tác lại như như điện, rất nhanh vọt tới.

- Vương lão giết hắn cho ta!

Thần sắc Cao Lâm Phong lạnh lùng vô tình, đứng dậy liền muốn giết Diệp Phàm.

An Diệu Y nhẹ nhàng bước tới, giống như tiên hoa trong gió thơm, mái tóc đen nhánh, vẻ mặt không chút tì vết, tha thướt tiến lên khuyên giải.

- An tiên tử lui lại đi. Tất cả chuyện này đều không liên quan tới ngươi.

Thần sắc Cao Lâm Phong lạnh lùng, con ngươi tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

- Diệu Dục Am cho tới bây giờ không cho phép người khác quyết đấu trong cung.

An Diệu Y khẽ mở đôi môi đỏ mọng.

- Mọi việc đều có ngoại lệ. Hôm nay ta mời một số bằng hữu, hắn không có tư cách, ta không muốn hắn ngồi ở đây.

Thần sắc Cao Lâm Phong vô cùng lạnh lùng.

Vụt!

Lão nô áo xám kia động thủ. Hắn trông như rất béo mà lại nhanh nhẹn phi thường, ra tay nhanh như chớp, lạnh giọng nói:

- Ngươi là Thánh thể kia đó sao? Nếu đã chém nửa tu vi rồi thì tốt nhất là chém hết luôn đi. Để ta giúp ngươi.

Năm ngón tay phải của hắn vươn ra, bán ra năm luồng sáng, xuyên thủng hư không, pháp lực giống như sóng thần mãnh liệt ập tới trấn áp Diệp Phàm.

Bùm!

Diệp Phàm đứng dậy, nắm tay màu vàng giống như một mặt trời đỏ rực, đánh thẳng tới phía trước, dốc sức phá vạn quân.

Thán thể hắn cường đại tới mức nào, có thể nói là phi thường kinh thế, một quyền đánh ra pháp lực vô tận, khiến lão già kia không thể tới gần.

Lão nô dáng người to béo này là cường giả Hóa Long cấp năm, pháp lực như biển, sinh sôi không thôi, tay trái nhấn lên hư không một cái.

Ấm!

Lạc ấn của hắn nối lại như lưới, lan ra trên hư không, tỏa ra sương muối, rất nhanh chụp xuống đầu Diệp Phàm.

Vút!

Diệp Phàm giống như một luồng sáng bay ra ngoài. Hắn không cần dùng tới đạo lực, hoàn toàn dùng tốc độ của thân thể ẩu đả.

Vương Trùng Tiêu luôn luôn quan sát cẩn thận, muốn xách định xem hắn đã tự chém tu vi chưa nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì liền ngẩn ra, không thể phán đoán.

- Lão hủ giúp ngươi làm một phàm nhân.

Cường giả Hóa Long ngũ biến tuyệt đối có sự tự tin này. Hắn quả thực rất đáng sợ, diễn biến ra một tấm lưới lớn trong hư không, có thể phong ấn thiên địa.

Nhưng hiện giờ Diệp Phàm đã sớm đột phát tầng ba Tứ Cực đỉnh phong rồi, vượt qua nhận thức của thế nhân, chiến lực tăng vọt so với trước đây, đủ để đối kháng với đối phương.

Vụt!

Hắn giống như một đạo hư ảnh bay ngược lại, chưa cần dùng tới thần lực, giơ tay đánh tới. Bí quyết chữ Hành cực nhanh kết họp với cường độ thân thể vô song giao chiến.

Rầm!

Lão nô dáng người to béo kia lại đánh tấm lưới kia ra. Hắn cùng biết thân thể Thánh thể đáng sợ thế nào, không dám ẩu đả gần người, dùng pháp lực trấn áp hắn.

Nhưng tốc độ của Diệp Phàm còn nhanh hơn cả sự tưởng tượng của hắn, chi trong chớp mắt đã né khỏi tấm lưới, vòng qua người hắn rất nhanh.

Âm, đông, keng...

Khí huyết màu vàng toàn thân Diệp Phàm bốc lên bức người, liên tục đánh tới, có cảm giác rất có tiết tấu, mỗi một quyền đều có lực lượng của man long, khiến hư không không ngừng sụp đổ.

Đây là một uy thế kinh người, không hề dùng tới đạo lực của bản thân, chỉ dùng thân thể liền có thể đánh sụp không gian. Thán thể hắn tràn ngập khí huyết màu vàng, giống như một thần lô vậy.

- Tiểu súc sinh này lại khó đối phó vậy.

Lão nô áo xám thầm giật mình.

Diệp Phàm giống như con của ánh sáng, không thể nắm bát, tốc độ nhanh tới khiến người thường phải kinh sợ, quay quanh lão già áo xám, tấn công không ngừng, càng ngày càng ép tới gần.

Chát!

Tấm lưới kia đã không còn ngăn nổi hắn nữa. Thán thể thuần túy có thể phá cả pháp lực ngập trời, giống như một con man long hoành hành, đánh tới sát người.

Lão nô kia hết hồn hết vía. Hắn là cường giả Hóa Long ngũ biến nhưng cùng đã cố hết sức. Đối phương chỉ bằng vào thân thể và tốc độ đã có thể uy hiếp hắn rồi.

- Nếu muốn chém tu vi của ta để ta làm một phàm nhân, ngươi nghĩ minh làm được sao?

Tốc độ của Diệp Phàm càng lúc càng nhành, rất nhanh áp sát tới.

Quyền chưởng của hắn lấp lánh ánh vàng, không gì không thể phá nổi, liên tục đánh lên người lão béo, tiết tấu ngày càng đáng sợ.

Ẳm!

Rốt cục Diệp Phàm dùng sức nhấn một cái, khiến hư không bốn phương tám hướng đều bị đánh sụp. Hắn vọt lên, bàn tay giống như làm từ vàng ròng, chụp xuống như phiên thiên ấn.

Chát!

Tấm lưới do lão nô áo xám kia biến ảo ra chắn ngay trước người nhưng lại bị đại ấn màu vàng đánh nát, biến mất trong khoảnh khác.

Ẳm!

Diệp Phàm đập một cái xuống đầu vai hắn, phát ra tiếng xương cốt găy nát. Lão nô áo xám phun một ngụm máu to, bán tứ tung bốn phía.

Diệp Phàm đánh sau mà tới trước, chặn đường đi của đối phương, ngón tay màu vàng dùng sức chấn động, ầm một tiếng liền đánh hắn lăn trên mặt đất.

- Ngươi...

Thần sắc lão già áo xám thảm biến. Hắn nói muốn giúp Diệp Phàm tự chém hoàn toàn, làm một phàm nhân, không ngờ đối phương lại phế bỏ hắn.

sắc mặt Cao Lâm Phong trắng như tuyết, không ngừng rút lui, trông mặt mày khó coi tới cực điểm, nói:

- Ngươi không tự chém...

Diệp Phàm bước một bước liền biến mất, giống như âm hồn khó có thể vượt qua, nhanh tới khó tin, ngón tay màu vàng trong khoảnh khác đã đặt lên trán hắn.

Lông tóc cả người Cao Lâm Phong đều dựng ngược lên, mồ hôi lạnh hết toàn thân. Thán thể Thánh thể đã vượt qua thần binh, thứ gì cùng có thể đánh vỡ.

Hắn không phải không muốn né mà căn bản không thể né nổi. Lúc này hai chán hắn nhũn ra, gần như sắp không thể đứng thẳng được. Bởi vì hắn cảm thấy uy hiếp của tử vong.

Diệp Phàm hơi dùng lực một chút, ngón tay tỏa ra kim quang. Cao Lâm Phong lập tức xụi lơ trên mặt đất, run rẩy nói:

- Đừng.

- Diệp huynh, tha cho hắn một lần đi.

Vương Trùng Tiêu mở miệng. Quá khứ hắn rất kiêu ngạo như hôm nay cũng phải xuống giọng.

- Xin hày khoan dung độ lượng đi.

Bên ngoài cung điện truyền tới một giọng nói sang sảng. Một nam nhân áo trắng không nhiễm một hạt bụt bước lên ánh trăng mà tới.

Diệp Phàm đẩy nhẹ ngón tay một cái. Cao Lâm Phong kinh hãi kêu to, ngửa đầu ngà lăn ra, cả người toàn mồ hôi lạnh.

Hắn vô cùng khó chịu nổi. Đối phương không lấy mạng hắn nhưng chỉ một động tác tùy ý đã khiến hắn thất thố như vậy, đúng là một sự sỉ nhục. Hắn muốn rống to lên nhưng lại phải kiềm nén.

- Ngươi là... Từ Tử Hiên?

Thần sắc Vương Trùng Tiêu ngưng trọng, dường như không ngờ người này sẽ tới.

- Trung Châu Từ Tử Hiên.

Người vừa tới trông thanh tú tuấn lãng, thần sắc tường hòa, bước vào trong cung điện liền mỉm cười gật đầu với mọi người.

- Trung Châu Vũ Hóa Từ Tử Hiên?

Ánh mắt đẹp của An Diệu Y lộ tia sáng kỳ dị, cùng lộ vẻ ngạc nhiên.

- Ra mắt An tiên tử.

Từ Tử Hiên cười gật đầu.

Diệp Phàm thông qua biểu hiện của Vương Trùng Tiêu và An Diệu Y tất nhiên cùng đoán được người này có lai lịch rất lớn, nếu không bọn họ cũng không có thần sắc này.

Vũ hóa đăng thiên, thoát thai hoán cốt. Đây là một loại thể chất hiếm thấy, trên vạn năm cũng không xuất hiện một lần, được gọi là Vũ Hóa Vương.

Loại thể chất này phi thường đáng sợ, có ưu thế mà chư vương không thể sánh nổi, trong quá trình tu luyện sẽ lột xác dũng mãnh, phá kén thành bướm.

Mỗi một lần đột phá Bí Cảnh thì lại có thể mở ra một Thần Tàng trong nhân thể, tiềm lực khôn cùng, hóa đạo thành tiên, ở Trung Châu cùng được xưng là vương giả của một thời đại.

-o0o-