Già Thiên

Chương 521: Trở lại Phong tộc




Toàn bộ cao thủ Nhân Thế Gian phái ra đều phải đền tội.

Cộng thêm cả nam nhân áo xám lúc đầu thì Diệp Phàm đã giết tâm đại sát thủ. Một hồi đại chiến này đúng là như gió lốc lôi đình.

Hắn và Kim Sí Tiểu Bằng Vương đại chiến gần trăm hiệp, thân thể vốn bị thương nhưng lại bằng thực lực của mình phá tan sát cục của Nhân Thế Gian, chém giết hết địch nhân. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Lúc này, chỉ biết dùng tới hai từ cường thế và bá đạo để hình dung về hắn. khiến những người quan chiến ai cũng phải lạnh người. Đây chính là uy lực của Thánh thể!

- Thật sự sinh mệnh của hắn không còn nhiều, thọ Nguyên chỉ còn nửa tháng sao?! Làm sao lại có được chiến lực đáng sợ như vậy...

- May mắn là sinh mệnh của hắn đã sắp hết, nếu không đúng là một đại địch cái thể đối với các vị Thánh tử.

Phong Hoàng khó có thể bình tĩnh, dung nhan tuyệt mỹ thoáng hiện sau mặt nạ ngù sắc, hai mắt lóe ra hào quang, không ngừng biến ảo.

Đám người Diêu Hi, Tử Phủ Thánh tử, Triệu Phát cũng khó có thể bình tĩnh. Cả đám người này đều đang âm thầm suy nghĩ, không ai giống ai cả.

Các Thánh tử và Thánh nữ đều cảm giác áp lực rất lớn. hiện không ai dám nói có thể áp chế được Diệp Phàm, số người có thể tranh phong với hắn giờ cũng không nhiều nữa!

Lúc này, nhân vật tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ - Thần vương thể Cơ gia - hai mắt lại rất thâm thúy, nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.

Trên nhân thế, ai cũng nói Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thể tranh phong với Thần thể nhưng ai cũng không biết được Cơ Hạo nguyệt rốt cục mạnh mẽ như thế nào.

Hiện tại khuôn mặt hắn không hề thay đổi, trong hai mắt không ngừng hiện lên hình ảnh giao chiến, vô cùng thần bí khiến không ít người chú ý tới, ai ai cũng sợ hãi.

- Đây là Thiên Diễn Thần Thuật của Thần vương thể. Hắn đang diễn biến cuộc đại chiến vừa rồi.

Cơ Hạo nguyệt đang thôi diễn cuộc chiến vừa rồi. Thấy hắn trấn định và ung dung như vậy, ai cũng âm thầm lắc đầu. Mọi người đều biết hắn có thể đánh một trận với Thánh thể.

Số lần Thần vương thể của Cơ gia ra tay cũng không nhiều. Khi mọi người nói tới chiến lực Kim Sí Tiểu Bằng Vương thường hay dùng hắn làm so sánh, gần như quên mất thực tế hắn mới chính là vua trong thế hệ trẻ của Đông Hoang.

Cơ gia là hậu nhân của Đại Đế cổ, trong Hư Không cổ kinh cũng ghi lại thánh thuật quán thế, có bí mật trọn vẹn của Đại Đế.

Tuy nhiên, mấy tờ cuối cùng của Hư Không cổ kinh tốt cũng ghi lại thần thuật cái thế như thế nào thì người đời hiếm ai biết, nhưng đều đánh giá nó độc nhất vô nhị.

Nếu là Thần vương thể thi triển ra thì sẽ khủng bố như thế nào?! nghĩ tới điều này, ai cũng không kìm được đều phải rùng mình.

Nơi đây, người có biểu hiện đặc biệt chính là Diêu Quang Thánh tử, mái tóc hắn nhẹ nhàng bay múa, theo gió mà động, đôi mắt như hai vực sâu.

Mâu quang hắn không ngừng tiêu tan. như là một thế giới đang không ngừng hủy diệt và sang lập, nhìn vào khiến ai cũng úy kị. Tuy nhiên hắn nhanh chóng lộ ra vẻ tươi cười, khỏi phục thái độ bình thường.

- Rốt cục là ai mời cao thủ Nhân Thế Gian tới giết ta...

Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ, đảo mắt qua toàn trường.

Nơi này đa số là người trẻ tuổi, bị mâu quang sắc bén của hắn đảo qua. nhiều người chấn động, không dám trực diện nhìn lại, có cảm giác muốn lui về sau.

- Gâu!

Đại hắc cẩu đột nhiên sủa lớn một tiếng, dãy núi lay động, nó đáp xuống, miệng ngậm một cánh tay màu vàng.

Đây chính là cánh tay của Kim Sí Tiểu Bằng Vương, thứ duy nhất mà Bằng Vương xem nhẹ, bảo giữ lại, kim quang lóe sáng.

- ngươi muốn nó làm gì?

Lý Hắc Thủy hỏi.

- Đây là Thiên Bằng thần sí, lát nữa sẽ hóa thành bản thể!

Đại hắc cẩu nhễ cả nước miếng nói.

- Hắn là hậu nhân của bằng tộc Thánh nhân, thần sí thế này khả ngộ bất khả cầu, là thứ vô giá!

Lý Hắc Thủy nhìn cánh tay đầy máu này có chút ngẩn người, bị lời nó nói khiến ngẩn ra, lẩm bẩm:

- ngươi đúng là thứ gì cũng ăn được!

Chung quanh, những người khác cũng có chút ngây người, không biết nói gì cho phải. Khẩu vị con chó này đúng là quá nặng, quá vô đạo dức.

- Cẩu Cẩu, ngươi không nên ăn bậy bạ như vậy!

Cô gái nhỏ rất sợ hãi, đưa tay lên che mặt, căn bản không dám nhìn.

- Yên tâm đi, bổn hoàng chỉ dùng nó chế thuốc thôi!

Không biết là nó nói thật hay giả, hào quang chợt nhoáng lên, đã bị nó thu mất.

- Nhân Thế Gian muốn chân chính hiện thế sao?

Từ bầu trời xa xa truyền tới dao động cường đại, nhưng nhân vật tuyệt đỉnh như Thánh chủ Phong tộc rất nhanh bay tới, khuôn mặt hiện ra vẻ ngưng trọng.

Bọn họ nhận được tin tức lập tức chạy tới, lúc này xem xét chiến cục, nhặt lên một mảnh kiếm vụn, cẩn thận quan khán.

Thiên Đình đã bị hủy diệt ở thượng cổ nhưng Nhân Thế Gian và Địa Ngục vẫn được truyền thừa, những nhân vật cấp Thánh chủ tất nhiên đều hiểu rõ.

Hai vương triều sát thủ viễn cổ này vẫn rất an phận, tuy rằng thi thoảng có hành động nhưng lại rất điệu thấp, mà nay lại công khai diệt sát Thánh thể khiến người ta vô cùng bất an.

Diệp Phàm cũng đang cân nhắc, đảo mắt qua mọi người, rất khó xác định là ai mời Nhân Thế Gian đi ra. Hắn chỉ biết chi những thế lực truyền thừa xa xưa mới có thể liên lạc được với Thần Triều Sát Thủ viễn cổ.

Đến tột cũng là ai? Đây là một địch nhân rất nguy hiểm, muốn đẩy hắn vào chỗ chết nhưng hắn căn bản lại không biết địch nhân ở nơi nào.

Một trận chiến này, Diệp Phàm bị thương khá nặng. Nguy hiểm nhất chính là một kiếm suýt xuyên qua đầu kia, chỉ cần tiến thêm một tấc thì hắn đã mất mạng rồi.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương lưu lại không ít vết thương trên người hắn, hiện hắn ngồi yên giữa hư không, huyết khí màu vàng sôi trào bao phủ lấy hắn.

Hắn đang vận chuyển thánh thuật lưu lại trong Niết Bàn Kinh, đây chính là bí pháp chữa thương do An Diệu Y đưa cho hắn, dù không phải là cổ kinh Phật giáo trọn vẹn nhưng cũng là một chương thần văn tinh hoa nhất.

Huyết khí màu vàng hướng tiêu, mỗi tấc huyết nhục của Diệp Phàm đều đang rung chuyển, thánh huyết như Trường Giang, lưu chuyển ầm ầm, phát ra những tiếng động vang trời.

Ngoài cơ thể hắn, điện mang phách vũ màu vàng, kim quang lượn lờ, khiến thân thể hắn trở nên sáng rực, như một thần minh.

Không lâu sau, tất cả vết thương trên người hắn đều đã khép lại, nội thương cũng khá hơn phân nửa. Cái giá hắn phải trả là tiêu hao một lượng huyết khí màu vàng nhất định.

Tuy nhiên, cường đại nhất của Thánh thể chính là thân thể, tinh khí cuồn cuộn không dứt có thể nhanh chóng bù lại khiến hắn luôn bảo trì ở trạng thái cường thịnh?

Hiện giờ, cường địch âm thầm như hổ rình mồi, hắn muốn bản thân luôn ở trạng thái đỉnh phong, không có thương thế nếu không rất có thể sẽ bị người ta áp chết.

Xoát!

Diệp Phàm mở hai mắt. bắn ra hai đạo thần mang, khiến ai cũng cảm thấy căng thẳng, càng thêm kiêng kị với Thánh thể.

Diệp Phàm thấy các Thánh tử và Thánh nữ kiêng kị với hắn thì đứng lên, sau đó mạnh mẽ bức mình phải tràn ra hai lũ máu tươi.

- Mạnh mẽ như vậy mà còn hộc máu sao...

Rất nhiều người nhanh chóng không nói gì, đều cho rằng hắn đã sắp chết. Nhưng khi thấy hắn đại chiến lại long tinh hổ mãnh, không thể không khiến người ta hoài nghi.

- ở Bắc Vực hắn bắt đầu hộc máu, tới Nam Vực vẫn vậy, sau đó là ở Trung Vực. Nhưng sao càng hộc máu người này càng lợi hại...

Rất nhiều người căm hận không thôi.

Phong tộc Thánh chủ đi tới gật đầu với hắn nói:

- Thật khó lường... Một người có thể độc sát bảy cao thủ hạt giống của Nhân Thế Gian!

- May mắn mà thôi!

Trước mặt đám cao thủ tuyệt đỉnh này Diệp Phàm cũng không dám qua loa, toàn lực che giấu trạng thái bản thân.

- Tuy nhiên ngươi phải cẩn thận, cao thủ Thần Triều Sát Thủ viễn cổ nhiều như mây, tìm hiểu đại đạo sát sinh, trong ám sát thì bọn họ đúng là độc bộ thiên hạ!

Thần Triều Sát Thủ viễn cổ sâu không lường được, tuy rằng đã qua rất nhiều năm tháng nhưng ngay cả Thánh địa cũng phải kiêng kị.

Trong điện phủ cổ kính của Nhân Thế Gian có một cốt tháp được xây dựng từ đầu lâu chư vương xây thành, mỗi đời đều có cường giả có thể diệt sát chư vương.

Không nói tới nội tình đáng sợ của truyền thừa thượng cổ, chi nói tới điểm nhỏ nhất thì thế hệ trẻ cũng vô cùng khủng bố. Nếu tiền bối có thể diệt sát chư vương thì đám hậu bối cũng có người chống lại được Thánh thể.

Tìm hiểu đại đạo sát phạt, chém giết hết thảy nhân kiệt trên thế gian. dùng họ để ấn chứng đại đạo, không thể tranh phong! Bọn họ là một đám nhân vật khủng bố, từ nhỏ đã được dạy dỗ ý niệm khác xa thường nhân, rất khó dây vào.

Diệp Phàm vốn định rời đi, lập tức đi Thánh Nhai tìm kiếm Cửu Bí nhưng một câu nói của Phong tộc Thánh chủ lại khiến hắn vô cùng đau đầu.

- Vương thần y tới đây, đang ở trong Bất Bách Thần Đảo của Phong tộc. ngươi lưu lại đi, để hắn bắt bệnh cho ngươi coi sao!

Thần Vương có đại ân với tổ tiên vị thần y này, ở Bắc Vực từng mới hắn tới khám và chữa bệnh cho Diệp Phàm. Tự trảm tu vi chính là ý kiến do hắn đưa ra.

Diệp Phàm muốn từ chối cũng không được, Phong tộc Thánh chủ vô cùng nhiệt tình, không cho hắn rời đi, nhất định bắt hắn đi gặp Vương thần y, tìm cách giữ mạng.

Lúc này bầu trời đã đầy sao, Diệp Phàm đánh với Kim Sí Tiểu Bằng Vương từ giữa trưa cho tới đêm, tiêu hao quả thật rất lớn.

Ánh trăng chiếu xuống. cả dãy núi là một mảnh mông lung, các loại thú điểu lúc này mới dám quay về rừng, bị trận đại chiến lúc trước đuổi chạy hết.

Diệp Phàm trở lại Bất Bách Thần Đảo của Phong tộc, dọc đừng không ngừng diễn biến vết thương đại đạo, bao phủ lên sinh mệnh căn nguyên. cuối cùng mới tạm hài lòng.

Trong đêm này, không khí ở trọng địa Phong tộc vô cùng vui vẻ, đa số tu sĩ đều chén qua chén lại.

Thần đảo lơ lửng giữa bầu trời, xung quanh có mây mù lượn lờ, giống như đang ở Thiên giới, cảm giác vô cùng gần gũi các ngôi sao.

Diệp Phàm vẫn ngồi cũng một thế hệ trẻ tuổi, phía trên đều là đám nhân vật hùng chủ một phương, những nhân vật hậu bối không ai có tư cách ngồi cùng.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn. Cô bé còn không tới ba tuổi, không thể lấy được những món ngon trên bàn ngọc, Diệp Phàm phải không ngừng gắp đồ ăn cho cô bé.

Cô bé rất vui vẻ, đôi mắt còn sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời. Tâm tư của nàng rất đơn thuần, ăn rất ngon miệng.

Xung quanh, những người khác cảm giác có chút áp lực, ngồi cũng chỗ với Diệp Phàm có thể cảm nhận được một cỗ dao động huyết khí tràn ngập, nghĩ lại đủ loại chuyện trong đại chiến, rất nhiều người đều như đang ngồi trên đống lửa!

Đám thế hệ trẻ tuổi của Phong tộc cũng không ai dám gây sự, đều rất ngoan ngoãn. chỉ uống rượu nhắm thịt mà thôi!

Phong Hoàng thướt tha yểu điệu, vẫn mang mặt nạ ngũ sắc đi qua các bàn tuy nhiên không dừng lại lâu, tận lực tránh né. Trận chiến hôm nay khiến nàng vô cùng chấn động.

Mấy người hoàng tử Đại Hạ, Thiếu chủ Thiên Yêu Cung Yêu Nguyệt Không, tiểu ni cô áo trắng đều tới chúc mừng thắng lợi của Diệp Phàm, không hề cố kị gì.

Sau đó, Diêu Quang Thánh tử cũng đi tới nâng chén chúc mừng. Cơ thể hắn lưu chuyển thần huy, có ý vị siêu phàm thoát tục. Dù hắn đứng ở nơi đông người nhưng chỉ liếc mắt cũng sẽ bị nhận ra.

Diệp Phàm nghĩ tới một chuyện, ngày xưa Kim Sí Tiểu Bằng Vương từng nói muốn phân cao thấp với Diêu Quang Thánh tử, nhưng từ khi bị phong tiến Ly Hỏa Thần Lô thì không còn kêu gào gì nữa.

giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì, từ đó cũng có thể đoán ra vài phần. Diệp Phàm không khỏi nghiêm nghị, Diêu Quang Thánh tử đúng là sâu không lường được.

Đồng thời, hắn nhớ lại lúc trước khi ở trong thái sơ cấm khu thì Diêu Quang Thánh tử từng muốn dùng một quyển cổ kinh đổi lấy Hoàng Huyết Xích Kim của hắn.

Diêu Quang Thánh tử từng nói ra đó không phải là cổ kinh của Diêu Quang Thánh địa nhưng là một tàn quyển hắn thu được khi đi lịch lãm bên ngoài.

Diệp Phàm cũng cân nhắc kỹ lưỡng, người này tuyệt đối có đại cơ duyên, không chỉ tu luyện một loại cổ kinh mà chỉ sợ còn có nhiều thủ đoạn nghịch thiên khác.

Diệp Phàm sở dĩ suy nghĩ về Diêu Quang Thánh tử là do người này rất khó nhìn thấy, luôn luôn khiến người ta có chút bất an đáng ngờ nhưng đối phương vẫn chưa từng gây chuyện.

-o0o-