Diệp Phàm vung thánh kiếm, kiếm quang rực rỡ xé rách thiên địa, gần như chém Âm Dương Thánh nữ thành hai nửa. Nếu không phải có Âm Dương Đồ kia chuyển động thì hắn đã chấm dứt trận chiến này.
- A...
Âm Dương Thánh nữ kêu to, trên người xuất hiện một vết máu khủng bố. Nàng căn bản không thể ngăn được thế công của Diệp Phàm. Đã đại chiến mấy trăm hiệp, nàng có thể kiên trì đến lúc này đã là cực hạn.
Ông~
Đả Thần Tiên trong tay Diệp Phàm vụt sụp đổ hư không, rốt cục đánh bay đạo đồ âm dương hợp nhất kia, cầm thánh kiếm ép tới.
- Tiểu bối, ngươi dám giết đệ tử giáo ta?
Trong Âm Dương Đồ cách đó không xa, một lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi xếp bằng, dáng người mơ hồ nhưng khiếp tâm hồn người.
- Giáo chủ!
Âm Dương Thánh nữ kêu to.
- Giết nàng thì sao chứ?
Diệp Phàm cũng không thèm để ý.
lão nhân râu tóc bạc trắng kia ngồi xếp bằng trong Âm Dương Đồ, không nói một lời nhưng trong mắt lạnh băng vô cùng. Đây đã là một loại uy hiếp cũng cảnh cáo.
- ngươi phá hủy trọng địa giáo ta, nểu giết ta thiên hạ không còn chỗ dung thân cho ngươi!
Âm Dương Thánh nữ nhắc nhở.
- Con người ta không sợ nhất chính là uy hiếp. Giáo chủ vô thượng của các ngươi nếu như đủ mạnh, vậy thì đi tranh phong với tuyệt đại Thần Vương thử xem. Hôm nay ta phải giết ngươi!
Diệp Phàm vung kiếm chém tới.
Âm Dương Thánh nữ cực lực chống lại, Đạo đồ kia cũng bay trở về. Tuy nhiên Diệp Phàm không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đấu Chiến Thánh Pháp cũng bí quyết chữ Giai đồng thời thi triển, muốn một đòn chấm dứt chiến đấu. Hắn sợ có người tới cứu viện.
- ngươi...
Âm Dương Thánh nữ bay lui, còn muốn tiếp tục chạy trốn.
- Tiễn ngươi lên đường!
Thánh kiếm khẽ ngân, kiếm quang xung thiên, chiến lực gấp mười chém xuống, bổ đôi Đạo đồ kia ra. Âm Dương thánh nữ kêu to, lại không thể ngăn được, đương trường bị bổ thẳng thành hai nửa.
Phốc-
Diệp Phàm phất tay một kiếm, bổ tan thần niệm nàng ta, hoàn toàn diệt trừ. Âm Dương Thánh nữ ngọc nát hương tan, máu nhuộm Đông Hoang, từ đây bị chung kết tính mạng.
- Đây...
- Âm Dương Thánh nữ bị giết, đây chính là gợn sóng rất lớn a!
người đuổi theo tới đây đều ngây dại. Diệp Phàm chém một vị Thánh nữ của Trung Châu, tuyệt đối là tin tức chấn động Đông Hoang. Đó là một nữ đệ tử kiệt xuất nhất của đại giáo vô thượng!
Một kiếm cuối cùng uy lực cực lớn, không ai nghĩ nhiều cái gì, đều cho rằng Âm Dương Thánh nữ kiệt lực mà không biết là bí quyết chữ Giai của Diệp Phàm phát uy.
- Tiểu bối...
Thanh âm của lão nhân mơ hồ trong Âm Dương Đồ lạnh băng vô cùng.
- Lên, làm thịt lão luôn!
Bàng Bác mạnh mẽ vô cùng, dẫn đầu phát động công kích tới bức đồ này. Hắc Hoàng cũng bổ nhào tới.
Diệp Phàm tự nhiên biết không thể buông tha cho ấn ký này, nếu không sẽ có phiền toái. Đây là ấn ký của một giáo chủ vô thượng, hơn phân nửa đã nhìn ra bí quyết chữ Giai.
Xa xa, rất nhiều tu sĩ trợn mắt há hốc mồm. Hai người một chó này thật đúng là thế mạnh, giết Thánh nữ của Âm Dương Giáo, ngay cả sinh mệnh ấn ký của lão giáo chủ đều muốn xóa đi.
DỊ tượng của Diệp Phàm, Yêu Đế Cửu Trảm của Bàng Bác, trận văn phức tạp khó hiểu của đại hắc cẩu gần như đồng thời ra tay. cuối cùng đánh nát Âm Dương Đồ, chém rụng đầu lão nhân kia.
- Thật hung tàn. Một tia ấn ký của Thánh chủ Âm Dương Giáo bị diệt rồi!
Mọi người trợn mắt há mồm.
Ngay trong cũng ngày, tin tức bay đầy trời truyền khắp Nam Vực, thổi quét Đông Hoang. Trong thế hệ trẻ tuổi rốt cục có Thánh nữ ngã xuống.
Âm Dương Giáo nổi giận lôi đình.
Tất cả mọi người của Đông Hoang đều bị kinh sợ. Thánh thể cuối đời quá điên cuồng, giết chết Thánh nữ của đại giáo vô thượng Trung Châu khiến người người đều chấn động.
Nhưng chính vào lúc này Diệp Phàm đẩy ba mươi thiên tài nhỏ tuổi đi ra, người của rất nhiều giáo phái đều ở hiện trường, rất nhiều người đều nhận ra là trẻ em ở môn phái mình.
Âm Dương Giáo cảm nhận được áp lực cực lớn, rất nhiều giáo phái Đông Hoang căm thù bọn họ, mấy Thánh địa lớn đều ra mặt đồng thời gây áp lực đối với Âm Dương Giáo.
- Gặp lại nhé Nam Vực!
Một ngày kia, đám người Diệp Phàm, Bàng Bác vượt qua hư không đi tới khu vực trung bộ nơi Bất Tử Sơn và Thánh Nhai, rời khỏi vùng đất thị phi này.
Trung bộ Đông Hoang có rất nhiều truyền thừa Yêu tộc cổ xưa, là VÙng đất bắt nguồn của Yêu tộc, còn có Thánh địa thượng cổ dạng như Phong tộc. Khu vực trung tâm tụ tập một số thế lực lớn đỉnh cấp nhất của Yêu tộc và Nhân tộc.
Ngoài Bất Tử Sơn, Tiên Lăng Mộ trong bảy cấm địa Sinh Mệnh cũng ở khu vực này.
Có thể nói, khu vực trung bộ là vùng đất lãnh phồn thịnh và cổ xưa nhất của Đông Hoang, là vùng đất bắt nguồn của mọi truyền thừa. Tương truyền Cửu Bí đều từ nơi này mà ra.
Đông Hoang - Trong cái tên có một chữ "Hoang" bởi vì nó mênh mông vô ngần. Có Đại Hoang vô tận không một bóng người, có một số khu vực từ xưa đến nay chưa từng có người đặt chân.
- Sai lệch 600 vạn dặm, con chó chết ngươi nhất định là cố ý!
Đồ Phi kêu lên.
Bọn họ vượt qua hư không, đi tới Bất Tử Sơn ở khu vực trung bộ Đông Hoang. Kết quả sai lệch chừng 600 vạn dặm, xuất hiện ở trong một vùng Đại Hoang không thấy dấu chân người.
Nếu không phải phát hiện nửa khối bia đá trên một ngọn núi lớn, còn không biết tới địa phương nào nữa. Đây là di tích ngày xưa một đại giáo cường thịnh sau khi bị hủy diệt để lại.
- Nó tuyệt đối cố ý. Làm sao có thể một lần sai lệch đến 600 vạn dặm, nhắm mắt lại khắc đạo văn, mở ra vực môn cũng sẽ không quá đáng như vậy.
Lý Hắc Thủy cũng nguyền rủa không thôi.
- Khụ. Người có lỡ tay ngựa có mất móng. Trùng hợp mà thôi!
Đại hắc cẩu ho khan, che giấu sự chột dạ của mình.
- Cẩu cẩu thật đáng yêu nha, còn mơ hồ còn hơn cả bé.
Tiểu bé như phấn điêu ngọc trác, rất có lòng đồng tình, là một người duy nhất còn tin tưởng đại hắc cẩu.
Đại hắc cẩu lúc này muốn đâm đầu vào bia đá. Cho dù là da mặt nó rất dày cũng không chịu nổi hai chữ "đáng yêu" này. Nếu là người khác nó sớm đã nhe răng nhếch miệng.
- Hắc Hoàng "đáng yêu", có phải ngươi nên nghĩ biện pháp hay không? Chúng ta sẽ không phải bay 600 vạn dặm chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Gâu!
- Cẩu cẩu không nên cắn người nha!
Tiểu bé còn không cao bằng chân Hắc Hoàng, nhẹ nhàng vỗ nó, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
- cũng không phải thật sự muốn đi Bất Tử Sơn, chẳng qua là làm ra vẻ cho người thấy mà thôi, cho rằng ngươi phải đi tới đó tìm thần dược kéo dài mạng sống.
Hắc Hoàng lẩm bẩm.
- Vậy cũng phải đi một vòng chứ, làm ra vẻ mà!
Diệp Phàm nói. Lần này mục đích chủ yếu nhất của hắn là đi Thánh Nhai, tìm kiếm bí thứ ba trong Cửu Bí.
- Ta nói với các ngươi, tốt nhất không nên dễ dàng tới gần Bất Tử Sơn. Địa phương đó rất đáng sợ, niên đại hắc ám phát sinh đại náo động đáng sợ, Bất Tử Sơn là một ngọn nguồn trọng yếu.
Hắc Hoàng cảnh cáo.
Thánh thể đại thành dùng đại pháp lực vô thượng từ Bất Tử Sơn chặt đi một khối vách núi. Khi hắn cường thịnh thì cũng không phát sinh cái gì, nhưng lúc tuổi già không biết vì sao máu nhuộm Thánh Nhai. Có người đoán là có quan hệ rất lớn với Bất Tử Sơn.
- Chúng ta trước tiên ở khu vực trung bộ xem kỳ một chút, nơi này là nơi bắt nguồn của rất nhiều truyền thừa cổ kính. nghe nói cũng là nơi bắt nguồn của Nhân tộc Đông Hoang, có rất nhiều bí mật.
Khu vực trung bộ là khu vực trung ương của Đông Hoang. là đất lãnh muôn đời bất hủ, có rất nhiều đại giáo ở đây khai tông lập phái, hưng thịnh hơn Nam Vực và Bắc Vực rất nhiều.
Các Thánh địa: Tử Phủ, Phong tộc, Đạo Nhất, Vạn Sơ đều ở đây, rồng giấu phượng nấp, hội tụ vô tận thanh tú của Đông Hoang, muôn đời không suy phồn thịnh đến nay.
Ngoài ra, Yêu tộc có chừng hơn vạn loại truyền thừa xa xưa trải rộng khu vực trung bộ, tất cả đều là cự phách Yêu tộc không chết sau đại chiến của niên đại hắc ám mười mấy vạn năm trước khai sáng.
Từ xưa truyền thừa tới nay, tuy nói bọn họ là Yêu tộc nhưng vừa sinh ra đã là hình người. có thể nói là trời sinh cường đại vô cùng; hình thành các loại thế gia Yêu tộc cổ xưa.
Bọn người Diệp Phàm vừa xuất hiện ở khu vực trung bộ đã bị người phát hiện, rất nhiều người đều lộ ra vẻ khác thường, nhẹ giọng nghị luận.
Thánh thể giết chết Thánh nữ của đại giáo vô thượng Trung Châu truyền khắp Đông Hoang, tất cả mọi người đều đã biết. Hiện giờ ai cũng biết hắn sinh mệnh không nhiều, trong những ngày cuối cùng tuyệt đối không thể trêu chọc.
Âm Dương Giáo tuy rằng tức giận nhưng lần này thật sự đuối lý. Cướp bóc trẻ em thiên tài, bị các phái Đông Hoang căm thù, bị mấy Thánh địa lớn gây áp lực cuối cùng rời khỏi Đông Hoang.
Đương nhiên, khi bọn họ rời đi vẫn thử vượt qua hư không tiến vào cấm địa Thái Cổ hái thần dược. Kết quả người đi vào như đá chìm đáy biển, không còn một tiếng động nào.
Bọn người Diệp Phàm tiến vào một tòa cổ thành tên là "Vọng Không". Đây là một trong mười cổ thành của khu vực trung bộ, Hắc Hoàng giống như người rành đường đi lối lại, chạy thẳng đến một tòa đài cao.
- Ta đã nói con chó chết này cố ý chệch đường đi Bất Tử Sơn, nếu không làm sao có khả năng lệch lạc 600 vạn dặm. Nó hiển nhiên là muốn tới Vọng Không Thành.
Lý Hắc Thủy nói.
Cổ thành rất rộng lớn. khu vực trung tâm không có quàng trường mà là một đài cao thật lớn. Lúc này ánh nắng chiều chiếu xuống, cả tòa đài cao có những điểm sáng mờ màu đỏ lấp lánh.
- Cảnh còn người mất a...
Đại hắc cẩu nhìn tòa đài cao này, dường như cảm khái vô hạn nói:
- Năm đó, một vị Đại Đế thường ở nơi này nhìn lên tinh không vô ngần, ngồi một lần là suốt cả đêm, nhưng người tài vô thượng tới đâu cuối cùng cũng không ngăn được năm tháng xâm nhập.
Vô Thủy Đại Đế.
Diệp Phàm không cần nghĩ cũng biết nó nói tới nhất định là Vô Thủy Đại đế, trong lòng không khỏi máy động. Tòa Vọng Không Thai này có chú ý gì sao? Một vị Đại Đế thường ngồi ở nơi này, có lẽ có điểm gì đặc biệt.
- Không cần nghĩ nhiều, vị Đại Đế kia chỉ tu luyện một đoạn thời gian mà thôi, cũng không để lại cái gì.
Đại hắc cẩu lắc đầu.
- Tảng đá này là một món bảo bối, mười mấy vạn năm vẫn trong suốt sáng bóng như vậy. Một tòa đài cao không sứt mẻ, làm sao không có người khuân đi?
Đồ Phi là tên miệng rộng, nghĩ gì nói nấy.
Không ít người đi đường trợn trừng mắt, dường như rất bất mãn đối với những lời này.
- Tảng đá này rất đặc biệt, buổi tối dẫn đường ánh trăng. tẩm bổ cả tòa cổ thành, khiến nơi này trở thành một nơi thanh tú, không ai dám phá hư.
Một lão già mở miệng.
Đoàn người Diệp Phàm rất khiến người chú ý. Tiểu bé ngồi cười trên người đại hắc cẩu, giống như một tinh linh nhỏ bé đáng yêu, đi đến đâu cũng khiến người ta nhìn vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm cũng không che giấu chân dung, bên cạnh lại đi theo một con đại hắc cẩu, lập tức khiến cho người ta đoán ra lai lịch. Bọn họ lên một gian tửu lầu ngay cạnh Vọng Không Thai.
- Đó không phải Thánh thể sao, làm sao đột nhiên đi tới khu vực trung bộ?
- đã sớm nghe người ta nói, đại nạn của hắn sắp tới. Nghe nói muốn tới Bất Tử Sơn ở trung bộ tìm kiếm cơ hội sống sót.
- Nơi đó cũng dám đi vào? Niên đại hắc ám vô cùng náo động, tất cả mọi người đều thấy sự khủng bố của nó, ngay cả lão Thánh chủ lúc tuổi già cũng không nguyện vào Bất Tử Sơn.
Việc buôn bắn của tửu lâu khu vực trung tâm cổ thành tự nhiên là rất thịnh vượng, người ra người vào rất nhiều, không ít người đều nhìn lại.
Bọn người Diệp Phàm chọn một gian phòng, đẩy cửa sổ ra vừa khéo có thể nhìn thấy Vọng Không Thai. Lúc này sắc trời dần tối, sao trời lấp lánh, có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu dải khắp trong thành.
Đại hắc cẩu vươn dài cổ nhìn ra ngoài, nhìn vào Vọng Không Thai dường như đang chờ đợi cái gì.
Đồng thời, bọn người Bàng Bác phát hiện người chung quanh Vọng Không Thai có thêm không ít, trong quán trà tửu lâu cũng kín chỗ.
-o0o-