Xoạt!
Hai lão già tóc tai bù xù chợt lóe tránh thoát, xuất hiện ở phía xa, thoát khỏi hai trảm còn lại của Yêu Đế Cửu Trảm, cả người bọn họ là máu, hoảng sợ nghi ngờ nhìn hai người.
Bí quyết chữ Giai cũng Yêu Đế Cửu Trảm đều là thần thiuật vang dội cổ kim, làm cho hai lão già này trong lòng khiếp sợ không thể hiểu nổi, sinh ra ý sợ hãi. Bọn họ cao hơn Diệp Phàm và Bàng Bác mấy cảnh giới, vẫn bị chém thương, không thể không hoảng sợ.
Đây là chuyện căn bản không thể xảy ra, một đời vương giả trẻ tuổi nếu muốn ngược chiều phạt Tiên, nhất định phải thi triển ra dị tượng mới đúng.
- Âm Dương hợp nhất, vô địch thiên hạ...
Bà già kia nói, đột nhiên nhớ tới gì đó, trợn to mắt, giọng run lên nói:
- Đừng gặp Cửu Bí!
- Chẳng lẽ là loại bí thuật đó...
lão già hai tay dài quá gối, chiến lực kinh người, hai mắt to như lồng đèn.
Trong năm tháng vô tận trước kia, tiền bối của bọn họ thành tựu Thánh hiền cổ, âm dương hợp một thân, vô địch ở Trung Châu, không ngờ đi tới Đông Hoang lại bị đánh bại, chỉ vì gặp Thánh hiền có truyền thừa Cửu Bí.
Bà già cũng lão già như khi đột kia nhìn Diệp Phàm cười lạnh nói:
- Chúng ta biết ngươi dùng thánh thuật gì, nhưng mà ngươi không thể sử dụng liên tục, chỉ cần không ngừng đánh ra, chúng ta âm dương hợp nhất chậm rãi giết ngươi.
- Còn có ngươi...
Bọn họ lại nhìn về phía Bàng Bác, nói:
- nam giữ thánh thuật vô thượng yêu tộc, nhất định là Yêu Đế Cửu Trảm vang dội cổ kim!
Hai lão già tóc bạc nhuộm máu, âm trầm dữ tợn, dù gặp va chạm mạnh, nhưng vừa rồi Âm Dương Đồ tan vỡ đã hóa giải phần lớn lực lượng lên bọn họ.
Ầm!
Bọn họ lại chắp tay, tế ra âm đồ cũng dương đồ, hợp cũng một chỗ, lưu động khí cơ đại đạo đánh giết tới.
- Đáng tiếc, trong âm chưa chứa một chút dương, trong dương không chứa một chút âm, tuy rằng hợp với nhau nhưng chưa thành thái cực, thiếu đi hai cái mắt âm dương.
Bàng Bác cười lạnh.
Hắn cũng với Diệp Phàm rút lui, đối phương âm dương hợp nhất, chiến lực tăng gấp bốn năm lần, bọn họ không muốn chọi cứng.
Hai lão già đuổi giết, Thánh thể ẩn chứa bí mật lớn, trên người Bàng Bác cũng có truyền thừa vô thượng, làm cho bọn họ đều đỏ mắt, vốn muốn giết hai người, hiện giờ rất có khả năng sẽ lấy được cổ kinh khoáng thế, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Âm!
Diệp Phàm lại kích động bí quyết chữ Giai, toàn thân ánh vàng tận trời như một vị thần linh, bắt đầu giết ngược lại bọn họ, Bàng Bác cũng tế ra Yêu Đế Cửu Trảm.
Bà già cũng lão già kia dùng Âm Dương Đồ xé rách không gian nhanh chóng bỏ chạy, không dám đối đầu, biết bí quyết chữ Giai lợi hại, mỗi khi ảnh hưởng biến mất thì bọn họ mới quay đầu đánh trở về.
Hai bên rơi vào giằng co, sau khi Diệp Phàm kích thích bí quyết chữ Giai, hai lão già liền rút lui, bị Diệp Phàm cũng Bàng Bác đuổi giết ngược, hai bên thay phiên nhau đánh qua đánh lại.
Không thể không nói hai lão già này rất khủng bố, bản thân bọn họ đã đủ mạnh, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú, cực kỳ khó chơi.
- Tốt lắm, được rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đúng lúc này, Đồ Phi cũng Lý Hắc Thủy hét lớn.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác đồng thời cười to, nhanh chóng rút lui, Hắc Hoàng sớm lao tới dân đường cho bọn họ.
- Không hay!
Hai lão già kêu to, nhưng đã quá muộn.
Âm!
Mây đen sôi trào ngập trời, tràn ngập sát khí vô tận, thiên địa bị trấn áp, bọn họ bị lá cờ đen giam giữa hư không, đó là do Diệp Phàm cũng Hắc Hoàng truyền âm, để cho đám người Đồ Phi âm thầm bày ra.
Đại hắc cẩu là toàn tài phương diện trận văn, có thể gọi là cường giả cấp đại sư, được Diệp Tuệ Linh, Đồ Phi cũng Lý Hắc Thủy hỗ trợ, thần không biết quỷ không hay bày ra một mảnh siêu cấp trận văn, giam cầm cả một khu vực rộng lớn.
Các cường giả Âm Dương Giáo không có một ai trốn ra, đều bị vây ở bên trong.
- Tiểu bối...
Bà già cũng lão già hoảng sợ, nhưng không lao ra được.
- Có thể tách bọn họ ra được không?
Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi Hắc Hoàng.
- dễ thôi.
Đại hắc cẩu tràn đầy tự tin, trong đó có mười lá cờ lớn tung bay, lệch khỏi quỹ đạo cũ, tách khu vực này thành hai không gian.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác liếc nhìn nhau, chia ra chọn một đối thủ, bắt đầu chiến đấu, bằng không chỉ dựa vào trận văn thì không biết bao lâu mới luyện hóa được hai nhân vật lão tiền bối này, bọn họ không muốn chờ.
Lần này, dù cho Diệp Phàm không cần dùng bí quyết chữ Giai cũng có thể đại chiến với đối phương, hắn vẫn tìm tới bà già kia.
Bàng Bác chống lại lão già khó coi kia, nhưng mà hắn không xâm nhập vào, chỉ khoanh tay đứng ngoài trận văn, Yêu Đế Cửu Trảm chỉ cần có pháp lực ngập trời sẽ khủng bố vô hạn, hắn như xắt củ cải bắt đầu từ từ tước lão già kia.
- Tiểu bối, có gan ngươi vào đây, tỉnh kế ta như thế thì có bản lĩnh gì?
lão già như khi đột kia nổi điên.
- Thượng binh phạt mưu, cắt bỏ cái miệng thối của ngươi là xứng đáng, không phải ngươi muốn uống máu Diệp Phàm hả, ta thấy làm cho ngươi chảy sạch trước thì tốt hơn.
Bàng Bác dùng Yêu Đế Cửu Trảm gọt cắt không ngớt.
Đen khi Diệp Phàm giải quyết xong bà già kia, Bàng Bác cũng cắt lão già này thành củ cải khô, giải quyết xong chiến đấu, ngay cả Lý Hắc Thủy cũng Đồ Phi cũng phải nhìn thẳng mắt.
- Ta đang bắn bia thôi mà...
Bàng Bác lắc đầu.
Thu dọn chiến trường rất phiền phức, trận văn vây khốn không ít người, không thể giết toàn bộ, Diệp Phàm không thể xuống tay được, thăm dò thần thức của bọn họ cắt đi trí nhớ liên quan, khiến nó thành trống rỗng, sau đó thả cho chạy đi.
Còn những đứa nhỏ thì rất phiền phức, Diệp Phàm nhức đầu, có tới ba mươi mấy đứa nhỏ, đều là hạng tư chất phi phàm, hắn không biết đưa đi đâu.
- Dứt khoát khai phái lập tông cho xong, những đứa nhỏ này đều là mầm tiên, đều là tiểu thiên tài.
Lý Hắc Thủy nói.
Mấy người đều giật mình, những đứa nhỏ này đều có thiên tư rất hiếm thấy, thật không biết làm sao Âm Dương Giáo tìm ra được.
- Nhanh rời khỏi nơi này thôi.
Diệp Phàm đã tiêu cơn giận, không muốn đi tìm Thánh nữ Âm Dương Giáo gây chuyện. Không thể ở đây lâu, đây là mật địa đại giáo vô thượng, nếu xuất hiện một vị đại nhân vật thì sẽ là họa lớn.
- Đại ca ca, ca ca thật sự quen với bé hả?
Bé con chớp mắt to hỏi.
- Tự nhiên là quen.
Diệp Phàm vuốt mũi nàng.
Bọn họ dẫn theo một đoàn đứa nhỏ, rất không tiện, may là có Diệp Tuệ Linh ở đây. Nàng không như trần thế, xinh đẹp thanh tú, rất được những đứa nhỏ yêu thích, nếu không thì một đống đứa bé khóc to, Diệp Phàm cũng Lý Hắc Thủy chỉ có thể tròn mắt không có cách nào.
Bọn họ đi tới một trấn nhỏ, chuyện đầu tiên Diệp Phàm làm là dẫn bé con mua một bộ đồ mới, quần áo cũ của nàng rất rách nát, giày cũng thủng lỗ, đứa nhỏ ba tuổi cũng không cảm thấy gì, nhưng làm người ta cảm thấy khó chịu.
- Có thể ăn gì trước được không?
Bé con cúi đầu nhỏ giọng nói, bộ dạng hơi sợ sệt.
Nàng mất đi hòn đá nhỏ bảy màu, liền giống như đứa nhỏ bình thường, không ăn sẽ đói bụng, ở mật địa Âm Dương Giáo thì tình cảnh cũng không tốt, thường xuyên bị đói, mặt nhỏ cũng gầy xanh xao.
- Được, ca ca dẫn muội đi ăn trước.
Diệp Phàm nhẹ giọng nói.
- Thật ư?
Bé con quên mất Diệp Phàm, trong thời gian gần đây lại bị người ta đối xử hung dữ, tuy rằng người này đối xử với nàng rất tốt, nhưng tiểu cô nương vẫn có chút bất an, cho nên mới sợ như thế.
- Bé muốn ăn gì?
- Bé muốn....
Bé con nghiêng đầu nghĩ nghĩ, dùng giọng non nớt nói:
- Bé muốn ăn cháo linh dược, bé rất đói rất đói, lúc sắp ngủ thì có tiểu tỷ tỷ lén cho bé ăn một chút, ăn ngon lắm.
Trong lòng Diệp Phàm chua xót, rất hiển nhiên tiểu cô nương nói ngủ là đói sắp hôn mê.
Hắc Hoàng dọn sạch kho linh dược mật địa Âm Dương Giáo, tự nhiên không thể thiếu linh dược, Diệp Phàm nói nó điều chế một chén nhỏ, để bé từ từ ăn.
Sau đó, hắn lại thay cho nàng một bộ quần áo nhỏ xinh đẹp, bé con lập tức thành búp bê má phấn mắt ngọc, làm người ta ưiu mến, ngay cả Lý Hắc Thủy cũng Đồ Phi cũng không nhịn được chạy tới sờ đầu nàng, chọc nàng cười duyên.
Diệp Phàm lấy ra một khối bảo ngọc trong suốt, ấn lên giữa trán bé con, bên trong có trí nhớ ở Yên đô, là hắn đặc biệt lưu lại để phòng ngừa tiểu cô nương quên mất.
- Đại ca ca, là huynh, bé nhớ rồi...
Bé con hết sức vui mừng, sau khi lấy được phần trí nhớ này liền không còn sợ hãi không yên như vừa nãy, bởi vì lúc này bé đã biết Diệp Phàm là ai.
Sau đó, Diệp Phàm lấy ra hòn đá nhỏ bảy màu, đặt vào tay nàng.
- Bé đưa khối đá màu này cho đại ca ca, không cần trả lại.
Tiểu cô nương lắc đầu, bộ dáng rất nghiêm túc.
- Tảng đá này không được đưa cho ai, bằng không bé sẽ bị bệnh, nhất định phải giữ kỳ, không được làm mất.
Diệp Phàm dùng hòn đá nhỏ bảy màu này làm thành một sợi dây chuyền nhỏ, treo trên cổ mịn màng của bé.
Hắn lục soát trí nhớ của chủ khách sạn, nếu hòn đá nhỏ có khác thường thì bé sẽ bị bệnh nặng, nghiêm trọng thì bệnh suýt chết, tuyệt đối không được có sai sót.
Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Đồ Phi cũng đều rất thích bé con, cảm thấy nàng nhu thuận đáng yêu, trời sinh làm người ta thương tiếc.
- Bé con như búp bê vậy, nhưng đi bên người chúng ta có chút không hay lắm, chúng ta thường xuyên phải đối mặt với chiến đấu sinh tử, ngươi tính sao đây?
Bàng Bác hỏi.
- Trước kia, ta định đưa nàng đi Thái Huyền Chuyết Phong làm con gái của Trương Văn Xương, nhưng mà ta bức Hoa Vân Phi thành kẻ địch với mọi người, hiện giờ không thể đi được.
- Bé không muốn đi chỗ khác...
Tiểu cô nương hoảng sợ, mặc dù nàng đang chơi với những đứa trẻ ở xa, nhưng linh giác cực kỳ sâu sắc, nghe được những lời nói ở bên này.
Diệp Tuệ Linh cười khẽ, cúi xuống vuốt cái mũi nhỏ thanh tú của bé, nói:
- về sau ở cùng với tỷ tỷ, đi Trung Châu làm một tiểu công chúa chân chỉnh không lo không nghĩ.
- Bé không muốn xa đại ca ca...
Tiểu có nương gục đầu xuống, buồn bực.
Diệp Phàm nghe lời này, cười nói:
- Yên tâm đi, làm sao bỏ bé lại được chứ.
Hắn nhanh ra hiệu với Bàng Bác không nói nữa.
Bé con lập tức trở nên vui vẻ, ánh mắt sáng lên, tươi cười rất tinh thuần.
- Nhất định phải dẫn bé con theo cạnh, không nên đưa đi nơi khác.
Hắc Hoàng đột nhiên lên tiếng, từ khi nó nhìn thấy tiểu có nương, đại hắc cẩu vẫn luôn suy nghĩ gì đó, không biết là gì.
- Có phải ngươi nhìn ra gì không?
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Đồ Phi cũng nhìn sang.
Hắc Hoàng liền ho khan, lẩm bẩm nói:
- Bổn hoàng không nhìn ra gì hết.
Tiếp đó, nó lắc móng chạy tới bên cạnh tiểu cô nương, dụ hoặc nói:
- Bé con, muốn bái sư không?
- Bái sư làm gì?
Bé con ngây thơ hỏi.
- Bái ta làm thầy, mỗi ngày cho bé ăn cháo linh dược, truyền cho bé tuyệt học vô thượng do ta sáng tạo lúc già, chỉ có hơn chứ không kém.
Hắc Hoàng như sói xám, liên tục dụ dỗ bé quàng khăn đỏ.
Nhất định Hắc Hoàng nhìn ra gì đó, đây là nhận thức chung của Diệp Phàm, Đồ Phi, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy. Con chó chết bầm này thấy bảo bối là cướp, đây là lần đầu tiên muốn cướp người.
- Sau này không cần các ngươi để ý, ta phụ trách chăm sóc bé.
Đại hắc cẩu nói như vậy, ôm đồm mọi chuyện, nhìn chằm chằm bé con như phát hiện chí bảo, nước miếng sắp tràn ra.
- Con chó chết kia, ngươi dám ăn đứa nhỏ, ta lột sống ngươi.
Diệp Phàm rống lên.
- Con bà nó, ngươi nghĩ cái gì vậy chứ, bổn hoàng muốn bồi dưỡng ra một vị Đại Đế, sau này các ngươi chờ xem đi!
Đại hắc cẩu càng nói càng hưng phấn.
- Con chó chết này, rốt cuộc ngươi nhìn ra cái gì?
Đồ Phi hỏi.
- Bé con là Đại Đế, sai rồi, là Đại Đế tương lai?
Lý Hắc Thủy cũng nghi hoặc.
- Bé con... Đại Đế?
Cách đó không xa, Diệp Tuệ Linh đang chơi đùa với những đứa trẻ cũng kinh ngạc nhìn lại, nói:
- Bé con đáng yêu này mới xíu xiu như vậy, có thể nhìn ra trở thành Đại Đế được ư?
Đối với mấy vấn đề này, Hắc Hoàng căn bản không trả lời, ngông nghênh xoay qua, sau đó mặt đáp đầy tươi cười, lại bắt đầu dụ dỗ bé con.
- Ta dẫn bé đi vào Bất Tử Sơn hái dâu ăn, được không?
- Ta dẫn bé đi Tiên Lăng tìm kiếm chí bảo, có đi không?
- Ngươi nói với bé con mấy thứ này, làm sao bé hiểu được?
Diệp Phàm mắng.
- Nói các ngươi cũng không hiểu.
Đại hắc cẩu thì thầm một câu, tiếp đó lại căng mặt ra cười, đùa giỡn bé con, rất là để bụng.
- Chó con thật là đáng yêu.
Bé con rất vui vẻ, giọng nói thật là ngây thơ.
Đại hắc cẩu đương trường hóa đá, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay mới lần đầu tiên nói nó đáng yêu, lại còn là một tiểu cô nương, nó rất muốn cám đầu xuống đất.
- Ha ha....
Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác đều cười to.
-o0o-