Già Thiên

Chương 478: Khó bề phân biệt




Yên Đô là vùng đất mà phần lớn các triều đại trong lịch sử viễn cổ hưng suy cũng đều lựa chọn nơi này là thủ đô.

Thay đổi một vương triều trong mắt phàm nhân là một đại sự khó lường nhưng trong lòng tu sĩ thì lại chẳng đáng gì. Có cường giả cả đời có lẽ còn có thể nhìn thấy cả luân hồi mấy đời người.

Tường thành cổ kính trước mắt đầy vẻ tang thương của năm tháng. những vết đao kiếm để lại chứng kiến các đời hưng suy thay đổi.

Diệp Phàm tung ra đủ loại tin tức. Chuyện hắn ho ra máu tiến vào bên trong Yên Đô tất nhiên chỉ là giả vờ. Hắn phải lôi địch thủ tâm cơ âm trầm tới Yên Đô, sau đó giết chết.

Đối phương có thể khiến một cường giả tuyệt đỉnh tới đột kích hắn đủ để nói lên sự đáng sợ của mình, có được nửa bước đại năng bảo vệ.

Có lẽ lão già gầy gò đã chết kia cũng không phải là chân thân mà chỉ là một binh khí hình người. Đây là phỏng đoán của Lý Nhược ngu. Bởi lẽ thân thể kia đã rất cổ xưa rồi.

Có một nhân vật cường đại như vậy bảo vệ, Diệp Phàm chẳng dại gì mà mạo hiểm ẩu đả với hắn. chỉ có đặt bẫy lôi kéo đối phương tới, đánh chết ngay ngoài thành mới là thích hợp nhất.

Hắn đoán đối phương chiếm được thừa kế của độc nhân Bắc Vực, nhất định phải lấy được căn nguyên Thánh thể, biết ha sắp sửa tiến vào cấm đại Thái Cổ thì nhất định sẽ tới, bằng không vĩnh viễn sẽ mất đi cơ hội.

Mặc dù có cao thủ tuyệt đỉnh bảo vệ nhưng nửa bước đại năng tu luyện ma công không thể tùy tiện ra ánh sáng. người như vậy nếu xuất hiện tại Yên Đô thì khẳng định sẽ khiến mấy Đại Thánh địa và đại giáo vô thượng của Trung Châu tiêu diệt.

Diệp Phàm dựa thấy mấy giáo phái vô thượng này hái Bất Tử Thần Dược, tề tụ tại Yên Đô, cũng đủ chấn nhiếp nửa bước đại năng, khiến kẻ này không dám hiện thân.

Nếu kẻ kế thừa của độc nhân xuất hiện thì tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, có thể cắn nuốt căn nguyên thể chất khác, là kẻ mà toàn bộ thiên hạ đều muốn diệt trừ. Năm đó độc nhân vô địch thế gian, so với Vô Thủy Đại Đế còn mạnh mẽ hơn, một người chống lại toàn bộ thiên hạ.

Bất kể là Trung Châu hay là Đông Hoang, chỉ cần là tu sĩ thì ai cũng sẽ thảo phạt kẻ kế thừa người này. Bởi hắn vốn cần chém giết tu sĩ khác để làm bản thân lớn mạnh, không thể được chấp nhận trong chư giáo trên thế gian này.

- Ta sắp biến mất trên nhân thế, thử xem ngươi làm sao có thể nhẫn nhịn nữa. Nếu ngươi ló mặt ra thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là máu chảy thành sông.

Diệp Phàm cũng rất kiêng kị thuật kế thừa nghịch thiên này, có thể không ngừng khiến bản thân lớn mạnh. Nếu có thể thu tất cả căn nguyên của chư vương trong thiên hạ vào một người thì kẻ đó sẽ cường đại tới mức nào chứ?

Mỗi khi nghĩ tới vấn đề này cả người hắn đều lạnh ngắt. Cũng không biết năm xưa độc nhân sau khi trở thành Đại Đế mạnh tới mức nào.

Kế thừa và binh khí của đổ thạch phường của Độc Nhân Đại Đế khiến ngay cả lão yêu tinh như Hắc Hoàng cũng chảy nước miếng cả ngày, nhớ thương không phải chỉ một hai ngày đâu.

- Không biết nếu Vô Thủy Đại Đế và độc nhân cũng sinh một thời, khi va chạm sẽ thế nào. Hai người đều là yêu nghiệt nghịch thiên thường xuyên gặp phải thiên kiếp...

Diệp Phàm tự nhủ. Hắn thực sự mong nhìn thấy a hai vị Đại Đế cổ này. Đó tuyệt đối có thể coi là một niềm vinh hạnh.

Đáng tiếc từ xưa tới này, Trung Châu, nam Lĩnh, Bắc Nguyên, Tây Mạc, Đông Hoang cho tới giờ chưa từng sinh ra hai Đại Đế trong cùng một thời đại.

Có lẽ trở thành Đại Đế quá gian nan, từ xưa tới này cũng chỉ có vài người mà tôi. Nhưng Diệp Phàm vẫn cảm thấy nghi vấn, dưỡng nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Từ xưa tới này trong năm tháng vô tận có ức vạn sinh linh sinh ra, chẳng lẽ lại không có người có tư chất để cuối cùng trong một thời đại xuất hiện hai vị Đại Đế sao?

- Chẳng lẽ có liên quan tới vùng thiên địa này sao?

Diệp Phàm tự nhủ. Hắn đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa thể hiểu nổi.

Diệp Phàm bố trí tất cả mọi thứ tốt xong liền đi về phía trước, tới một khu nhà trọ, cuối cùng tới quán rượu của Trương Văn Xương.

- Cô bé...

Diệp Phàm rất muốn gặp lại bé gái kia. Nếu không phải nhờ hòn đá bảy màu của nàng thì lần này phân nửa là hắn đã phải chết bên trong cấm địa Thái Cổ, không có khả năng sống sót.

Nhưng hắn biết sắp tới khẳng định không thể gặp được cô. Bởi hắn nghe Trương Văn Xương nói là cô bé đã bị một nữ nhân bắt mang đi.

Trương Văn Xương không nhìn thấy nữ nhân kia, Diệp Phàm đoán là Diệp Tuệ Linh. Hắn tới đây vì muốn chứng thực, tiến vào bên trong nhà trọ liền tìm ông chủ, sau đó thăm dò thức hải của hắn.

Diệp Phàm khá lo lẳng. Lúc trước cô bé rất hay ốm đau, không ngừng nhắc tới hòn đá nhỏ nào đó, khiến người trong nhà trọ sợ nàng chết ở nơi này, vài lần muốn đuổi nàng đi.

- Đây là...

Diệp Phàm thông qua thăm dò ký ức của ông chủ nhà trọ mà phát hiện ra một chuyện thật kinh người. Mỗi lần cô bé ốm nặng đều là thời gian mà không vận dụng hòn đá nhỏ bảy màu kia.

Nhất là lần đầu tiên hắn nắm hòn đá đó trên Thánh sơn, lúc nó ảm đạm gần nhưng không có chút ánh sáng thì cô bé ốm nặng suýt chết đi. Điều này khiến hắn tự trách bản thân vô cùng.

- Khối đá này không thể để mất, không thể rời khỏi cô bé được.

Diệp Phàm kinh hãi. Mặc dù lúc này hòn đá nhỏ rất sáng nhưng hắn vẫn để nó vào bên trong bình ngọc chứa Thần Tuyền ôn dưỡng cho nó.

Diệp Phàm cho tới lúc này còn nghi hoặc, rốt cuộc có phải là Diệp Tuệ Linh đưa cô bé đi hay không? Hắn tìm hiểu ký ức của mọi người trong nhà trọ, cũng không phát hiện ra manh mối gì khác, chỉ thấy một đám sương mù, giống như có người cố ý xóa đi.

- Theo thời gian mà nói thì chắc là Diệp Tuệ Linh. Nhưng ngay sau đó nàng lại bị người của Vương Trùng Tiêu tập kích, sau đó biến mất vẫn chưa thấy xuất hiện, rốt cục là đi đâu rồi?

Yên Đô gió nổi mây phun, lớp cường giả cao tuổi thường xuyên lui tới. Thiên tài trẻ tuổi cũng thường hiện thân, đưa tới rất nhiều đề tài, mỗi ngày đều có không ít tin tức.

Một ngày nọ Diêu Quang Thánh tử tới, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Hắn gần như là nhân vật vô địch trong thế hệ trẻ, được mọi người xem trọng. Rất nhiều người cho rằng hắn có khả năng sánh với Đại Đế khi còn trẻ.

Diêu Hi tiên tử cũng xuất hiện. Hai người giống như một đôi người ngọc, phong thái động lòng người, khiến mọi người đều nhìn lại.

- Diêu Quang Thánh tử trí tuệ mênh mông, quả nhiên có khí phách lớn, không nhớ thù trước, muốn tới thăm hỏi Thánh thể.

- Hắn có lẽ tiếc nuối trong lòng. Nếu muốn đi theo con đường của Đại Đế cổ thì Thánh thể chính là hòn đá mài dao tốt nhất, là đại địch cần phải đánh bại. Đáng tiếc là hiện giờ đối thủ sắp sửa rời khỏi thế gian.

Mọi người đánh giá Diêu Quang Thánh tử cực cao. Rất nhiều nhân vật cao tuổi đều cho rằng tương lai hắn nhất định sẽ leo tới tuyệt đỉnh, nhìn xuống khắp Đông Hoang.

Cùng ngày, Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt đã đến. Thần thể xưng vương Đông Hoang, căn bản không thể hoài nghi, tất nhiên cũng là nhân vật trong mắt mọi người.

Tuyệt đại Thần Vương Khương Thái Hư bị nhốt trong Tử Sơn bốn ngàn năm, gằn như trở thành đèn cạn dầu nhưng vẫn có thế quét ngang thiên hạ, không có ai có thể so sánh. Chỉ thế đã có thể thấy được sự khủng bố của Thần thể.

Cơ Hạo Nguyệt nếu trưởng thành được, không gặp phải đại kiếp nạn như Khương Thần Vương thì tiền đồ của hắn vô cùng sáng lạng, không thể nghi ngờ gì nữa.

ở bên cạnh hắn, Cơ Tử Nguyệt trong sáng, hàm răng trắng tinh, má lúm đồng tiền hiện lên trên khuôn mặt khiến người ta có cảm giác vô cùng hoạt bát và thông minh. Nàng cũng là đối tượng được mọi người bàn luận.

- Ta từng nghe nói Cơ Tử nguyệt có thể chất đặc thù, năm đó đại năng Nam Cung Chính cùng muốn thu nàng làm đệ tử.

- Tuổi thọ của Nam Cung Chính sắp hết, có người nói hắn đi theo hơn mười vị tuổi cao của Đông Hoang tiến vào bên trong Thanh Đồng Tiên Điện, không biết là thật hay giả.

Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt từ xa xa nhìn Diệp Phàm, cũng không tiếp xúc gần hơn. Thần sắc của hắn vô cùng bình tĩnh, chẳng tỏ vẻ gì.

Mắt Cơ Tử nguyệt như ngân ngấn nước, muốn đi tới gần nhưng lại bị Cơ Hạo Nguyệt nắm chặt tay, không thể tiến thêm một bước.

- Ta chỉ đi tới nhìn, không nói gì với hắn. Hắn sắp chết rồi...

Cơ Tử nguyệt nhìn thấy Diệp Phàm ho ra máu, không kiềm nổi mà rơi lệ.

- chỉ có thể nhìn, không thể tới gần. Hắn dù sao cũng giết tộc nhân của chúng ta. Mặc dù đó là vị tổ cô mà ta không thích.

Cơ Hạo Nguyệt không chịu buông tay, mặt không chút thay đổi nói:

- người càng thiện lương càng dễ bị tổn thương.

Diệp Phàm đi vô mục đích trên đường, tự nhiên cảm ứng được huynh muội này đang ở phía sau, không quay đầu lại mà chỉ thở dài một hơi.

Cơ Hạo Nguyệt tuy rằng không tiến lên nhưng Diêu Quang Thánh tử lại tới. Sắc mặt hắn bình thản, hàm răng trắng bóng khiến người ta có cảm giác thật sáng lạn, cả người đều tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi.

- Diệp huynh, có thể ngồi xuống ôn chuyện cũ hay không.

ngay cả mái tóc của Diêu Quang Thánh tử cũng có kim quang lưu động, giống như Thần tử Thái Dương vậy.

Diệp Phàm ngẩn ra, không ngờ hắn lại là người đầu tiên tìm tới. Hắn không kiềm nổi mà sờ sờ cằm, cân nhắc một chút rồi dùng động tác mời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diêu Hi tha thướt yểu điệu đi bên cạnh, dung mạo động lòng người khiến rất nhiều người không kìm được mà phải chú ý.

- Diêu Quang Thánh tử cùng Thánh thể cuối đời gặp mặt, ta nghĩ hình ảnh này nhiều năm sau vẫn sẽ được nhắc tới. Không biết cuối cùng ai trong bọn họ mới là người tiếc nuối hơn đây.

Trên đường mọi người vẫn đi lại nhưng nước chảy. Có tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này liền nói.

Trên một quán trà rất yên tĩnh, Diệp Phàm và Diêu Quang Thánh tử cùng Diêu Hi ngồi đối diện nhau, vốn là đại địch lại có thể ngồi cùng nhau như vậy, song phong đều có cảm giác quái dị.

- Diệp huynh cũng không cần bi quan. Có lẽ ngươi có thể vượt qua một kiếp nạ này, từ nay về sau biển rộng trời cao mặc sức chim bay cá nhảy.

Diêu Quang Thánh tử nói.

Diệp Phàm đáp:

- Khi ở Bắc Vực vị thần y kia từng nói, nếu ta tự chém tu vi thì hẳn có thể sống sót. Ta có lẽ sẽ lựa chọn như vậy.

Diêu Quang Thánh tử lập tức nở nụ cười, nói:

- Theo sự hiểu biết của ta về Diệp huynh thì người dù chết cũng không chọn cách này.

Lời này vừa nói ra lập tức khiến Diệp Phàm thầm giật mình. mãi tới khi nhìn Diêu Quang Thánh tử và Diêu Hi rời đi hắn mới lẩm bẩm:

- Sao hắn lại là người đầu tiên tìm tới chứ?

-o0o-