Già Thiên

Chương 427: Diệp Phàm và các Thánh địa (Hạ)




Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tiếng thét còn ở bên ngoài thành, vậy mà ngươi đã đi trước một bước ở trong Thần Thành rồi, có thể thấy được tốc độ của hắn khủng bố biết bao.

Rất rõ ràng, hắn đã biết được tình huống ở đây, vừa mới vào trong đại điện, hắn liền nhìn thẳng vào Diệp Phàm, đôi mắt màu vàng không ngừng lóe lên.

Khương Vân hỏi:

- Bằng Vương ngươi tới đây có chuyện gì?

Bằng Vương khí thế oai hùng, trên thân khoác một bộ đạo y màu vàng lấp lánh, hướng về phía Thần Vương trên đại điện thi lễ, sau đó lại nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói ra mục đích tới đây của hắn.

Hắn đến là vì Kim Sí Tiểu Bằng Vương, biết Thánh thể Thái Cổ xuất hiện, liền lập tức chạy tới đây. Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thiên phú ngút trời, rất nhiều người đều cho rằng hắn sẽ đi lên con đường trở thành Đại Đế. Bằng Vương hết sức ưu ái hắn, tất nhiên sẽ không để cho hắn bị người khác giam giữ.

- Đệ tử Diêu Quang của ta cũng có người bị Thánh thể giam cầm, mong hãy thả bọn họ ra.

Thánh chủ Diêu Quang cũng mở miệng.

Diệp Phàm lập tức trở thành tiêu điểm tại đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử không người nào không phải là kỳ tài đương thời, có thể nói là đánh khắp thế hệ trẻ tuổi không có đối thủ.

Mặc dù tất cả đều biết rằng Diệp Phàm trong tình huống không bình thường đã trấn áp cả hai nhân vật cường đại này, nhưng mọi người vẫn lộ ra thần sắc khác thường.

Khương Thần Vương có chút bất ngờ, nhìn thoáng qua Diệp Phàm, nói:

- Thả bọn họ ra đi!

Hắn liền lấy ra Ly Hỏa Thần Lô, ném nó về phía Diệp Phàm.

Trong thần lô có ánh lửa bập bùng, trên thân lô có hình vẽ của thần điểu và mật trời, vừa cổ xưa, vừa gần với đại đạo. Trên nắp lô có khắc chín chữ cổ, thần bí mà huyền ảo, không thể lý giải được ý nghìa của chúng, chính là nhờ có chúng tồn tại thì mới có thể đậy cái lô này lại.

Các Thánh tử và Thánh nữ đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, rất nhiều nhân vật lớp tiền bối cùng nhìn không chớp mắt, tất cả đều tập trung lên người hắn.

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, nhận lấy Ly Hỏa Thần Lô, rất bình tĩnh dùng thủ pháp đặc biệt lau đi chín Đế tự, sau đó đột nhiên đánh cái nắp bay ra ngoài.

Oanh!

Thần hỏa ngập trời, nắp lô lập tức bay thẳng lên cao, khắp nơi đều là một mảnh nóng cháy, hoàn toàn biến thành một biển lửa, như một đại dương mênh mông cuồn cuộn sóng.

Ba thân ảnh hóa thành ba luồng ánh sáng bắn thẳng lên không trung, một cỗ thần uy mãnh liệt trào ra, bọn họ giống như ba vị thần, quanh người nở rộ ánh sáng thần thánh vô cùng vô tận, khiến cho người khác không thể nhìn thẳng vào.

Oanh!

Ba cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi này cùng động, lao thẳng về phía Diệp Phàm, như ba viên thiên thạch khủng bố từ trên trời lao xuống, khiến người khác không kìm nổi phải run lên.

Ầm!

Thần Vương tuyệt đại ra tay, một bàn tay to vươn ra, bao phủ lấy cả ba người, dao động đáng sợ như đại dương mênh mông cuộn trào lập tức biến mất. trở thành sóng yên biển lặng.

- Không được vô lễ!

Bằng Vương và Thánh chủ Diêu Quang quát lớn. sợ ba người này không biết trời cao đất rộng mà mạo phạm Thần Vương, nếu vậy thì ngay cả bọn họ cũng không cứu được.

- Bằng huynh. Diêu Quang huynh, đã đắc tội rồi!

Diệp Phàm nói.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương khôi ngô oai hùng, khí thế bức người, trên thân có một luồng thần diễm màu vàng đang hừng hực thiêu đốt, đôi mắt hắn như hai lưỡi kiếm sắc bén, tràn ngập dã tính.

Hắn đang cầm trong tay thanh Đại Hoang Kích vô cùng nặng này, mái tóc vàng không ngừng bay múa. đôi mắt khiến kẻ khác phải khiếp hồn. giống như một Ma Chủ vượt qua các tầng trời tới đây.

Hắn ngừa mật lên trời thét dài một tiếng, sát khí bốc lên tận trời, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sát ý mãnh liệt, vô cùng vô tận trào ra.

Bên cạnh hắn. Diêu Quang Thánh tử được thánh quang vô tận bao phủ toàn thân, giống như một vị thần.

Hắn đứng thẳng trên không trung. có khoảng một trăm lẻ tám vòng sáng đang vờn quanh hắn. khiến hắn thoạt nhìn có vẻ tường hòa thần thánh, nhưng đồng thời lại có một cỗ khí tức khiến người khác phải run sợ đang dao động.

Lúc này, Diêu Quang Thánh tử quả thực giống như một vị Tiên Vương hàng lâm tại vạn trượng hồng trần, khiến cho rất nhiều người có tu vi thấp không kìm được muốn quỳ xuống vái lạy.

Hắn như đang nhìn xuống chúng sinh, siêu nhiên mà uy nghiêm, khí tức Tiên Vương khiến cho rất nhiều nhân vật lớp tiền bối cũng đều hết hồn.

- Diêu Hi tiên tử, phong tư của nàng lại càng thêm động lòng người a, có thể nói là vẻ đẹp chiếu rọi khắp thiên hạ.

Diệp Phàm lại mỉm cười nói với Diêu Quang Thánh nữ.

Diêu Hi tươi đẹp xuất trần, giống như Cửu Thiên Huyền nữ xuống trần, tài hoa tao nhà, tiên cơ ngọc cốt, không nhiễm chút khói lửa nhân gian nào.

Nàng khiến cho người ta có cảm giác như xa vời vợi, rõ ràng đang đứng trước mặt. nhưng lại có ảo giác như đang đứng trên cung trăng, không rõ khuôn mặt như thế nào, vĩnh viễn không thể tới gần được.

Diêu Quang Thánh tử, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Hi đều là những nhân vật trẻ tuổi tuyệt đỉnh, từ trong Ly Hỏa Thần Lô thoát khốn mà ra, sát khí bốc lên tận trời.

Bọn họ bị nhốt trong thần lô mấy tháng, không thấy ánh mật trời, chịu thần hỏa nung xương, phải chịu đau khổ chưa từng thấy trong đời.

Bọn họ đều là thiên tài tuyệt thế, chưa từng bao giờ phải chịu khổ như vậy, bọn họ luôn là vầng trăng sáng giữa bầy sao, ngạo thị trong cùng thế hệ, đây là lần đầu tiên bị người ta nhốt lại tra tấn.

Hơn nữa, kẻ này lại là một tu sĩ nho nhỏ có tu vi kém xa bọn họ, mỗi khi nghĩ tới đó, bọn họ liền nóng ran người, sát khí tràn ngập khắp nơi.

- Đều là các kỳ tài kinh diễm, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước được.

Khương Thần Vương nhẹ nhàng gật đầu.

Hiển nhiên là Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã được lão Bằng Vương truyền âm cảnh cáo, nhưng hắn trời sinh đầy dã tính, kiệt ngạo bất tuân, tay phải cầm Đại Hoang Kích có thể đè vỡ hư không, chi xéo lên trời, quát:

- Thần Vương, ta không phục!

- ngươi không phục cái gì?

Thần Vương ngồi ngay ngắn trên đại điện, bình tĩnh hỏi.

- lão nhân gia ngươi tại sao lại che chở cho hắn? Ta muốn quyết chiến cùng hắn, nếu thắng thì ta sẽ tha mạng cho hắn. được không?

Mái tóc màu vàng của hắn bay múa, Đại Hoang Kích trầm xuống, chỉ về Diệp Phàm ở phía xa, sát ý vô cùng vô tận lao ra, giống như sóng biển ngập trời.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương dã tính khó thuần, dám ở trước mặt Thần Vương tuyệt đại mà cầm Đại Hoang Kích nói ra câu này, khiến cho rất nhiều nhân vật lớp tiền bối đều thầm gật đầu, cho rằng hắn là một tên hậu bối dám nghĩ dám làm.

Thần Vương cũng không có vẻ mất hứng, ngược lại còn có chút tán thưởng, nói:

- Ngươi có thể đánh một trận với hắn, chỉ cần hắn tiến được vào Tứ Cực Bí Cảnh thì trong một thế hệ trẻ tuổi này, ai cũng có thể quyết đấu sinh tử cùng hắn.

Lời này của Thần Vương vừa phát ra, tất cả mọi người đều phát ra tiếng cảm thán. Phá vỡ lời nguyền. tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, thật sự có thể xảy ra sao? Tuy nhiên, không có ai dám phản bác lại hắn.

Trong đôi mắt màu vàng nâu của Kim Sí Tiểu Bằng Vương lộ ra sát khí, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lão Bằng Vương đã ra tay, một bằng trảo màu vàng to lớn lao ra, nháy mắt đã che phủ cả không gian, lôi hắn lại.

Thần Vương tuyệt đại còn ở đây, ai dám bất kính? Nếu làm càn quá mức, nhờ đâu chọc giận Thần Vương thì không ai có thể cứu được hắn cả.

Diêu Quang Thánh tử như Thái Dương Thần tử hàng lâm. ngay cả mái tóc cũng bị nhuộm thành màu vàng chói lọi, khí chất và thần vận đặc biệt xuất chúng, tựa như một thần linh đang đi lại trong nhân gian.

- Tốt, ta sẽ chờ Diệp huynh tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, đánh vỡ lời nguyền từ xưa tới nay, một lần nữa để cho ánh huy hoàng của Thánh thể Thái Cổ phát sáng.

Hắn bình tĩnh mà ôn hòa, được một trăm lẻ tám vòng sáng lượn quanh, trông giống như một vị thần vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diêu Quang Thánh tử ung dung trở lại sau lưng Thánh chủ Diêu Quang. Mọi người giật mình phát hiện ra số lượng vòng sáng trên người hắn bằng với số lượng của Thánh chủ Diêu Quang, chỉ là không rực rỡ bằng mà thôi.

Diêu Hi có phong thái không thể khinh nhờn, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, giữa mi tâm có một ánh lửa lập lòe hiện lên như một vị thần, khiến cho cả các nhân vật lớp tiền bối cũng phải rung động, lộ ra vẻ kinh hãi.

Nàng cũng nhanh chóng lui sang một bên, như đi lại trên cung trăng, áo không nhiễm chút bụi, thanh lệ thoát tục, đôi mắt phượng như vô tình khẽ lướt qua Diệp Phàm, nhưng không nói câu gì cả.

Nếu Diệp Phàm mà tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh được thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với ba nhân vật tuyệt đỉnh, đáng sợ nhất trong thế hệ trẻ tuổi, không lâu sau chắc chắn sẽ có một hồi đại chiến kinh thế hãi tục diễn ra.

Khương Thần Vương nói:

- Thực ra mà nói thì ba người các ngươi lại nhân họa đắc phúc, ở trong Ly Hỏa Thần Lô chiếm được một tia cảm ngộ của Đại Đế.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ, toàn bộ đại điện to lớn này lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều chấn động, cảm ngộ của Đại Đế chính là thứ vô giá trên thế gian a.

- Có đúng như vậy không?

Có một số nhân vật lớp tiền bối run run hỏi.

Cảm ngộ của Đại Đế chính là thứ mà tất cả các tu sĩ đều tha thiết mơ ước, là một con đường sáng đi tới Cực Đạo đỉnh phong, là tinh thần ấn ký vô thượng có thể đưa người trở thành thánh.

- chỉ là một tia mà thôi, nhưng cũng đủ để bọn họ nghiên cứu rồi.

Khương Thần Vương nói.

- Ly Hỏa Thần Lô rốt cuộc có lai lịch gì?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vô cùng nóng lòng muốn biết rõ.

- Nó là binh khí mà Hằng Vũ Đại Đế sử dụng khi còn trẻ, tuy không phải là Thánh binh Cực Đạo, nhưng lại có chứa đạo văn của Đại Đế.

Khương Thần Vương nói ra chân tướng.

Tất cả mọi người đều ngây dại, Ly Hỏa Thần Lô lại là binh khí mà Đại Đế cổ đã từng dùng. từng bước trưởng thành cùng nó, thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Diệp Phàm cũng thật sự giật mình, rốt cuộc hiểu được tại sao cái lô này lại không bị mục nát, bên trong nó ẩn chứa đạo văn, có lực lượng không tưỡng tượng được, nếu có thể phát huy ra thì hủy thiên diệt địa cũng không phải là chuyện đùa.

Thánh lô vô thượng của Khương gia chính là dựa theo cái lô này để chế tạo ra, sau khi Hằng Vũ Đại Đế thu được Hoàng Huyết Xích Kim, liền xâm nhập Thái Sơ Đọa Nhật Lĩnh, dốc hết tâm huyết để rèn chung cực thánh vật.

Nếu truy rõ ra thì tiền thân của thánh lô chính là Ly Hỏa Thần Lô.

- Ân oán đã giải quyết xong.

Khương Thần Vương nói, sau đó tùy ý hỏi:

- Còn có người khác nữa không?

- Điều này...!

Diệp Phàm muốn nói lại thôi.

- Không sao, cho dù còn có ai nữa thì cũng thả hết ra đi, ta sẽ hóa giải cho ngươi.

Khương Thần Vương nói.

Diệp Phàm tin rằng trên đời này không có bức tường nào có thể ngăn được gió cả, nhất là những nhân vật cấp Thánh chủ kia đều có các bí pháp nghịch thiên, có thể thông qua các thủ đoạn đặc biệt để tìm ra chân tướng.

Hắn nghĩ một lát, quyết định nhân cơ hội này rũ đi cục nợ trên người, hoàn toàn nhờ Thần Vương gánh vác giúp hắn, tránh cho sau này lộ ra lại mang đến họa lớn.

Xoát!

Ánh sáng lóe lên một cái, một tòa tháp cổ màu vàng xuất hiện giữa không trung, tràn đầy màu sắc rực rỡ.

Phía xa, đại cường đạo thứ ba tại Bắc Vực là Từ Thiên Hùng có chút ngẩn người, hắn không nghĩ việc này lại có dính dáng đến con cháu của chính mình, tòa tháp này là do hắn tự tay luyện chế thành, tuyệt đối không nhận lầm.

Vốn Từ nguyên là bị Đồ Phi nhốt lại, ngọn tháp cổ này cũng bị Diệp Phàm giao cho Hắc Hoàng giữ, nhưng hắn lại cảm thấy có chút không ổn, sợ liên lụy đến Đồ Phi, nên đã thu lại.

Từ Thiên Hùng bước nhanh về phía trước, ngay các các Thánh chủ cũng đều có chút kiêng kỵ với hắn. tên này còn mạnh hơn cả Thanh Giao Vương bậc đại năng, thực lực sâu không lường được.

Xoát!

Ánh sáng lóe lên một cái, Từ Nguyên bị thả ra, được nhìn lại ánh mật trời, trong khoảnh khắc nhìn thấy Từ Thiên Hùng, hắn lập tức la lớn lên, sau đó chỉ về phía Diệp Phàm cách đó không xa.

Bốp!

Từ Thiên Hùng cho hắn một cái tát, vừa rồi thăm dò thức hải của cháu mình, hắn đã lập tức hiểu được tất cả, đó đều là Từ Nguyên tự mình tìm lấy.

- Gia gia...

Từ Nguyên kêu to.

Cách đó không xa, đệ nhất cao thủ trong số con cháu của mười ba đại cường đạo là Từ Hằng tiến lên, lôi lấy tay đệ đệ mình, không cho hắn có cơ hội nói tiếp.

-o0o-