Mười mấy cô gái tức giận đến nổi thân thể nhỏ nhắn run run, nhưng không cách nào chống cự, đã mất đi năng lực chiến đấu.
Mười mấy cô gái Thánh địa Tử Phủ bị bắt giữ, sắc mặt tái nhợt, nhìn một con chó lớn không ngừng kêu gào, muốn thu các nàng làm nhân sủng.
- Con chó chết này, không phải ngươi muốn làm các nàng sụp đổ đó chứ?
Đồ Phi tức giận lên tiếng.
- Gâu, tố chất tâm lý kém, tự nhiên phải đào thải.
- Giống cái dạng như ngươi, ai mà không sụp đổ.
- Gâu, ngươi có ý gì?
Một người một chó thiếu chút lao lên cắn nhau.
Diệp Phàm đi tới nói:
- Để các nàng ta lại, nhớ là không được dọa suy sụp, để sau còn để các nàng ta đào quặng nữa.
- Quá xa xỉ đi chứ?
Đồ Phi líu lưỡi.
Diệp Phàm nói:
- tương lai ta muốn khóa long mạch, tìm bảo vật ẩn chứa trong Thần Nguyên, nhất định phải cần một ít tay chân, ta định mượn người từ các Thánh địa, để cho bọn họ tới hỗ trợ.
- Để cho người các Thánh địa thành đại đội đào quặng?
Bàng Bác cười to.
- Tốt nhất là bắt giữ mấy Thánh tử cùng Thánh nữ, tạo thành đội hình xa hoa siêu cấp, nên nhớ mấy người đó là Thánh Chủ cùng Thánh Mẫu tương lai đó.
Bọn họ đứng đó nói chuyện không coi ai ra gì, mười mấy cô gái xinh đẹp mặt mày hoảng hốt, trong lòng lạnh mất một nửa.
Cuối cùng mười mấy cô gái bị phong ấn vào trong bảo vật, trở thành "nữ thợ mỏ" cao cấp, Đồ Phi mắng to phí của trời.
Không lâu sau bọn họ trở lại đại tuyết sơn chỗ Băng Tuyết Cung, cũng không xảy ra biến đổi gì, sinh vật thái cổ không đuổi ra ngoài.
- Bên trong Vạn Long Sào ẩn chứa rất nhiều thần tàng kinh thiên, nếu tương lai có thể dọn sạch, tuyệt đối sẽ có được nội tình sâu đậm hơn cả Thánh địa.
- tương lai muốn khai tông lập phái, đánh hạ Vạn Long Sào này, căn bản không cần tích lũy gì là đã đủ để hùng bá thiên hạ rồi.
- Nói dễ nghe quá, trong Vạn Long Sào có Vương của thái cổ, đó là tồn tại quét ngang trên trời dưới đất đó.
- Chờ Thánh thể đại thành ta sẽ đi vào đó, gặp thử cái gọi là Vương của thái cổ. Cái khác không nói, nhưng mà nhất định phải đào ra gốc thần dược kia, trồng ở bên người.
Mấy người trở về nơi này, không khỏi bàn luận tới Vạn Long Sào.
Ngay trong ngày đó, long khí nội liễm, Vạn Long niết bàn chấm dứt, dưới lòng đất liền bị phong ấn.
Đợi ở băng nguyên ba ngày, thần sắc Bàng Bác vừa động, nói:
- Đến rồi, Diêu Quang Thánh tử dự khuyết xuống núi.
Lý Thụy tự xưng là thiên tài, tuy rằng không phải vô địch cùng lứa như Diêu Quang Thánh tử, nhưng mà tuyệt đối nổi bậc, cũng là cao thủ đứng đầu cùng lứa.
Nhưng mà từ khi hắn xuất thế, nhiều lần gặp nạn, đầu tiên là bị tuyệt đại kỳ tài Hạ Cửu U đè ép, suýt nữa xấu mặt, gần đây thì bị Bàng Bác đuổi giết thiếu chút nữa chết oan chết uổng.
Không phải là hắn không đủ mạnh, bằng không thì sẽ không được lập thành một trong các Thánh tử dự khuyết, thật sự là hắn gặp phải kẻ địch quá mức vô địch, đè ép hắn gắt gao.
Hắn dưỡng thương ở Băng Tuyết Cung mấy ngày, rốt cuộc khôi phục xong, ôm tâm tình buồn bực xuống núi, trở về sư môn bế quan lần nữa.
Nhưng mà hắn mới bay đi ngàn dặm liền cảm thấy không ổn, có người đang theo dõi, hơn nữa dường như không chút kiêng kỵ đuổi thẳng sau lưng, căn bản không có chút che giấu.
Hắn bật người đứng lại, quay đầu nhìn liền thấy Bàng Bác tóc đen tung bay ngự không đi đến như ma thần, hắn liền biến sắc.
Lý Thụy xoay người chạy ngay, nhưng mà phía trước cũng có người chặn đường, Diệp Phàm cầm Đả Thần Tiên đứng đó, còn Đồ Phi nâng Thôn Thiên Ma Quán cười lạnh không thôi.
Ngoài ra, còn có một con đại hắc cẩu vẫy đuôi chạy loạn trên trời, bỏ ra ba trăm sáu mươi lăm khối Tinh. Thần Thạch phong tỏa hư không.
- Các ngươi...
Lý Thụy biến sắc, một mình Bàng Bác đã đủ giết hắn, còn có trợ thủ mạnh như thế, lòng hắn hoàn toàn chìm tận đáy.
Diệp Phàm cười lạnh nói:
- Người Thánh địa các ngươi không phải là rất thích hợp lực đuổi giết ta mà, hôm nay ta muốn đánh ngược lại thử xem.
- Phế thể thái cổ ngươi có dám độc chiến với ta?
Lý Thụy muốn khích tướng bắt lấy Diệp Phàm tìm cơ hội phá vây.
- Phế con mẹ ngươi đó!
Đồ Phi không chút để ý mắng.
- Lúc các ngươi dẫn cao thủ ra đuổi giết ta, tại sao không nói độc chiến, bây giờ mới nhớ ra?
Diệp Phàm nâng Đả Thần Tiên đi lên trước, Đồ Phi đội Thôn Thiên Ma Quán đi cùng hắn lên trước.
Bàng Bác cản bọn họ đi lên, nói:
- Các người không cần ra tay, đây là lần đầu tiên ta gặp đối thủ có trọng lượng, có trước có sau, ta muốn tự tay giải quyết hắn.
Lý Thụy nổi giận, đường đường Thánh tử dự khuyết Thánh địa Diêu Quang lại bị người ta khinh thường như thế.
Giết!
Lý Thụy đánh ra Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật, băng nguyên rung động, thánh quang bao phủ thiên địa, khí huyết của hắn ngập trời như thần lô đang thiêu đốt hừng hực.
Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật có thể tinh lọc thiên địa, đốt cháy bầu trời, uy lực vô cũng không thể cản nổi.
Ngoài ra lực phòng ngự kinh người, không có mấy loại thần thuật sánh được với nó.
- Yêu Đế Cửu Trảm - Diệt Hình!
Bàng Bác hét lớn, chắp hai tay sau lưng đứng tại chỗ, tóc đen tung bay, hai mắt bắn ra ánh sáng bạc, những nơi đi qua hư không sụp đổ, một mảnh thánh quang bị mạnh mẽ chém tắt.
Phốc!
Hai tia sáng bạc xuyên qua hư không, xuyên thủng thân thể Lý Thụy. Hắn la to một tiếng, phun máu lui ra, đồng thời tỏ trong miệng phun ra một cái tháp nhỏ màu vàng.
Tháp vàng nhỏ nhanh chóng phóng lớn ra, như một ngọn núi lớn đè xuống Bàng Bác.
Bàng Bác không chút sợ hãi, chắp tay sau lưng đứng Nguyên tại chỗ, ánh mắt như hai con Chân Long màu bạc xuyên thủng thiên địa đánh lên tháp cổ.
Rắc!
Món trọng bảo này lập tức bị đục thủng, thật khó tưởng tượng nổi hai ánh mắt kia ẩn chứa lực lượng khủng bố đến mức nào.
- Đó là thần thuật gì, đáng sợ quá!
Đồ Phi líu lưỡi.
- Đại đế Yêu tộc truyền xuống cổ kinh, thần thuật trong đó tự nhiên phải khủng bố.
Trong mắt đại hắc cẩu tràn ngập nóng cháy.
- Thần Quang Lưu Ly Giới!
Lý Thụy hét lớn, trọng bảo bị hủy, hắn triển khai dị tượng.
Đó là một cái tiểu thế giới tràn ngập thần quang, hắn đứng ở giữa được vạn đạo thần quang vây quanh, tựa như thần linh Thiên giới phủ xuống thế gian.
- Tiên Linh thần quang, U Minh thần quang, Đại Hoang thần quang, Lưu Ly thần quang...
Lý Thụy quát tên một loạt thần quang, cuối cùng quát:
- Thần quang vĩnh hằng!
Thần quang đầy trời, ngàn vạn đạo như vạn long rời tổ bổ nhào tới trước.
Đối mặt dị tượng khủng bố như vậy, Bàng Bác vẫn không chút để ý tới, tóc dài tung bay quát:
- Yêu Đế Cửu Trảm - Bác Đoạt!
Một mảnh ánh sáng bạc hoa lệ chợt hiện lên, xuất hiện ở trong Thần Quang Lưu Ly Giới, xuyên qua vạn đạo thần quang mạnh mẽ kéo Lý Thụy đi ra.
- Cái này... quá mạnh chứ!
Đồ Phi khiếp sợ.
Đây là Yêu Đế Cửu Trảm, Diệp Phàm cùng đại hắc cẩu đều tự mình hưởng thụ qua, biết rõ chỗ đáng sợ của nó.
Lý Thụy hoảng sợ cùng cực, thần thuật của đối phương quá mạnh mẽ, có thể tách hắn đánh bật ra khỏi dị tượng, thủ đoạn đúng là nghịch thiên mà.
Hắn hét to một tiếng xoay người bỏ chạy, cái gì mặt mũi tôn nghiêm đều không quan trọng bằng sinh mạng, hắn muốn mạnh mẽ xuyên qua trận văn Tinh Thần Thạch.
- Yêu Đế Cửu Trảm - Diệt Hình!
Bàng Bác quát lạnh, hai mắt như đuốc, ánh bạc hình rồng bắn ra xuyên thủng thiên địa, thẳng đến Lý Thụy.
- A...
Hắn kêu la thảm thiết, tế ra đủ loại Pháp bảo đều không cản nổi, ngay cả Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật cũng bị bắn thủng.
Trên thân thể hắn lại xuất hiện hai lỗ máu, hắn bị trọng thương hấp hối, rốt cuộc không chạy thoát. Lý Thụy nghiến răng, thần quang bùng lên ở mi tâm, muốn thi triển chung cực Thánh Quang Thuật thiêu đốt bản thân cùng chết với đối thủ.
Bàng Bác không cho hắn có cơ hội này, như yêu thần thần uy lẫm liệt quát:
- Yêu Đế Cửu Trảm - Thần Thương!
Lý Thụy hét to, mi tâm tràn máu ngửa mặt rơi khỏi bầu trời, rơi rụng trên băng nguyên.
- Bàng Bác huynh đệ thật quá mạnh mẽ, quá bùng nổ, quá khủng bố!
Đồ Phi liên tục ba câu như thế.
- Ta chỉ tu thành ba thức đầu trong Yêu Đế Cửu Trảm, đây là thần thuật mạnh nhất của ta, nếu hắn chống đỡ được thì ta cũng không còn cách nào.
- Ngươi đừng khiêm nhường, ai mà chống đỡ được ba loại thần thuật này? Sử dụng lặp lại thì đủ để quét ngang cao thủ cùng cấp rồi.
Đồ Phi than thở.
Bọn họ đáp xuống, đại hắc cẩu chạy tới trước tiên, vươn móng vuốt lay lay Lý Thụy, đặc biệt nhiệt tình nói:
- Nhân sủng...
Lý Thụy nghe hai chữ này bị tức giận phun ra ngụm máu, chết ngất đi.
- Xử lý hắn sao đây?
Đồ Phi hỏi.
- Tiếp tục phong ấn, tương lai để cho hắn đi lấy quặng.
Diệp Phàm lập tức phán quyết.
- Đội hình lấy quặng càng thêm xa hoa.
Đồ Phi cũng không biết nói gì hơn.
- Đó là nhân sủng của bổn hoàng!
Đại hắc cẩu rất bất mãn.
Bốn ngày sau, Diệp Phàm, Bàng Bác, Đồ Phi cùng đại hắc cẩu bố trí xong mọi thứ trên băng nguyên, rốt cuộc đợi được Thánh nữ Tử Phủ.
Diệp Phàm đầu treo Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, lưng đeo Đả Thần Tiên, đứng một mình trên băng nguyên, những người khác đều nấp đi.
Thánh nữ Tử Phủ không quá lớn tuổi, chỉ mới khoảng hai mươi, áo tím lay động, đứng giữa băng tuyết như đóa tiên hoa màu tím.
Dáng người của nàng thon thả, vòng eo mỏng manh, tóc mai phất phới, ở trong tử khí bao phủ làm dung nhan tuyệt sắc càng mông lung, mi tâm sáng chói xuyên thấu qua sương tím nở ra ráng màu tím, đó là một cái đạo ấn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nàng lẳng lặng đứng trong gió tuyết, bình thản nhìn Diệp Phàm, như hợp nhất với thiên địa, dung nhập đạo ta với tự nhiên.
Diệp Phàm kinh hãi, cô gái này quá mạnh mẽ, nhìn không thấu sâu cạn.
- Tử Phủ tiên tử, còn chưa thỉnh giáo phương danh.
- Tử Hà.
Giọng của Thánh nữ Tử Phủ bình thản không chút gợn sóng, nói:
- Chưa tiến Tứ Cực Bí Cảnh, ngươi đã không sợ hãi, lúc này nhất định bố trí đã lâu rồi, để cho bằng hữu của ngươi xuất hiện đi.
Diệp Phàm kinh ngạc, Tử Hà tiên tử thật là không tầm thường, chỉ khoảng khắc đã hiểu rõ mọi thứ, mặc dù bọn họ sớm có chuẩn bị thì quá nửa cũng có chút khó đối phó.
- Kỳ thật ta không muốn là kẻ địch với ngươi, nhưng mà các Thánh địa đều phái ra đệ tử truy tìm ta, thật là làm ta khó mà bình tĩnh gặp mặt được.
- Cho nên ngươi liên hợp cao thủ lúc này chuẩn bị tập kích giết ta?
Tử Hà vẫn ung dung như không.
Diệp Phàm mỉm cười:
- Còn chưa nói đánh giết, nếu Tử Hà tiên tử bằng lòng đi dạo cùng ta làm khách một thời gian ngắn, ta nghĩ chúng ta có thể ở chung hòa bình.
- Ngươi muốn giam lỏng ta, vậy tới đi.
Giọng nói Tử Hà mang theo từ tính, vẫn không chút gợn sóng những thật êm tai.
Xung quanh hiện ra Tinh Thần Thạch, hào quang bùng lên, như buổi đêm phủ xuống, từng ngôi sao lóe lên biến băng nguyên thành cảnh tượng mộng ảo.
Bàng Bác, Đồ Phi cùng đại hắc cẩu đi vào sân, đến gần đó đối diện với Tử Hà tiên tử.
Bàng Bác không lộ ra hình dáng, dùng mây đen che phủ thân thể, cả người chìm trong bóng đêm.
- Tử Hà tiên tử danh bất hư truyền, vẫn luôn dung nhập trong đạo cảnh, làm cho ta thấy mặc cảm.
Đồ Phi thở dài.
Tử Hà tiên tử ở trong cảnh giới kỳ diệu, trước sau vẫn hợp nhất với thiên địa, phảng phất có thể huy động đại đạo, phong thái tuyêt thế tương liên với đạo.
- Xoạt!
Trước người nàng lao ra một quyển tranh cuộn tròn, mở rộng ra càng phụ trợ nàng không linh gần với đại đạo.
-Sơn Hà Đồ!
Tròng mắt Đồ Phi co rụt, lui ra mấy bước, lấy Thôn Thiên Ma Quán che trước người, nhắc nhở mấy người Diệp Phàm:
- Nhất định phải cẩn thận, tấm đồ kia đã sớm đan vào pháp tắc cùng trật tự, là trọng bảo của Tử Phủ.
Trong quyển tranh kia, núi non hùng vĩ, sông lớn sôi trào, tráng lệ không mất đi xinh đẹp, hòa lẫn cùng Tử Hà tiên tử, thật là hay cho câu giang sơn như họa, mỹ nhân như thơ.
-o0o-