Gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn, quán rượu nhỏ ở một góc đường trông thật giản dị, cũng không có mấy khách.
Vài năm không gặp, Khương lão bá đã già thêm một chút, mái tóc đã bạc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng tăng lên không ít.
Cái bàn này thực sự đã rất sạch rồi nhưng lão vẫn chậm răi lau, đôi mắt đục ngầu hình như đang nhớ lại, vẻ mặt cũng phảng phất như nhớ nhung.
Quần áo trên người lão thực đã rất cũ rồi, đầy vết vá, trên tay tràn ngập vết chai. Động tác của hắn rất chậm, lưng đã còng, mái tóc bạc cũng đã thưa thớt hơn.
Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy chua xót. Người của Khương gia nhận hai ông cháu nhà này tới Bắc Vực, cuộc sống vì sao lại khốn đốn thế này?
Ông lão số khổ này tuổi già còn phải đưa tang con, một mình nuôi dưỡng Tiểu Đình Đình, vốn tưởng rằng bọn họ đi vào Khương gia sẽ thay đổi cuộc sống, không ngờ cuối cùng là thành ra thế này.
Hắn đi vào bên trong quán rượu, mang theo cơn gió lạnh lẽo, thân thể đơn bạc của ông lão này lập tức run lên, chậm răi xoay người.
Diệp Phàm vội vàng đóng cửa lại, ngăn gió lạnh, trên mặt nở nụ cười rồi nói:
- lão bá có gì ăn không?
Khương lão bá nhìn thấy có khách đến, dường như cảm thấy rất hân hạnh, nếp nhăn trên mặt như cũng mờ đi một chút, xoa xoa tay, mang nước trà tới.
- Tiểu ca muốn ăn gì?
- Thứ gì cũng được, không cần chú ý đâu ạ.
Diệp Phàm không muốn lão vất vả, tuổi già như vậy còn phải kinh doanh quán rượu, làm hắn cảm thấy không nỡ.
- Được, ngươi chờ một chút đi.
Khương lão bá xoay người đi xuống.
Diệp Phàm lẳng lặng đánh giá quán rượu nhỏ, rất nhỏ, chỉ đặt được vài cái bàn nhưng lại rất sạch sẽ, gần như giống hệt quán rượu trước đây, cách bài trí cũng giống hệt.
vẫn không có tiểu nhị như trước, chỉ một mình ông lão kinh doanh, ở trong mùa đông giá rét này gần như không có khách tới.
Diệp Phàm đảo qua khắp các ngõ ngách, phát hiện ra dường như ông lão sống một mình. Hắn không tìm được chút gì của Tiểu Đình Đình, chẳng hạn như y phục áo quần gì đó.
Không lâu sau ông lão bưng lên một ít đồ ăn nóng hầm hập, cũng không phải món gì đặc biệt nhưng cũng có thể khiến người ta ăn uống ngon lành.
Diệp Phàm ăn to uống lớn, chớp mắt đã chén sạch đồ ăn.
- Tiểu ca ăn khỏe thật. Lão hán ta hồi trẻ cũng có thể ăn nhiều như vậy...
Khương lão bá cười hiền lành, hỏi hắn đã ăn no hay chưa.
- No rồi. Rất hợp khẩu vị của ta.
Diệp Phàm cười nói.
Khương lão bá thu dọn bát đũa, lại rót trà cho hắn một lần nữa. Cửa hàng có khách, trên mặt hắn tràn ngập nụ cười, trong lòng vô cùng cao hứng.
- lão bá lại ở một mình tại nơi này sao?
Diệp Phàm bắt đầu hỏi.
- Đúng vậy.
lão nhân bắt đầu lau bàn.
- Cái bàn đã sạch lắm rồi lão bá ơi, người nhìn xem nó sáng bóng thế kia, lau tiếp có khi soi gương được luôn đó.
- Người già rồi, không có việc gì làm, không tự chủ được lại muốn lau một chút.
Khương lão bá buông khăn lau, lắc lắc đầu ngồi xuống.
- Người không có thân nhân gì sao?
Diệp Phàm cẩn thận hỏi, sợ làm cho ông lão bi thương.
- Có, còn một đứa cháu gái.
lão nhân dù cười như Diệp Phàm lại thấy trong mắt hắn có vẻ thầm đau buồn, như có chuyện gì ưu sầu vậy.
Thế là sao? Đình Đình xảy ra chuyện gì sao? Trong lòng Diệp Phàm nghi hoặc.
- Nàng không ở cùng với người sao?
- Không, nó tu luyện với người ta. Tuy vậy đứa bé này rất hiếu thuận, cứ nửa tháng lại về gặp ta một lần.
lão nhân nói vẻ rất vui mừng.
Nhưng Diệp Phàm lại càng hoài nghi hơn. Bởi vì ông lão này tuyệt đối là đau buồn âm thầm, tích tụ không nói.
Diệp Phàm nghĩ ngợi, đi ra khỏi quán rượu nhỏ, dạo một vòng trong trấn nhỏ, dùng Nguyên Thiên Thần Giác cảm ứng mọi chuyện xung quanh.
Hắn cũng không phát hiện ra tu sĩ nào, không có người của Khương gia, chỉ có một ít người phàm. Hắn liền quay trở lại quán rượu rất nhanh.
- Tới đây, tiểu ca tới uống thêm bát trà đi.
- lão bá còn nhớ ta không?
Xương cốt Diệp Phàm rung động, khôi phục Nguyên trạng. Hắn cần hỏi rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, thật sự không yên lòng cho hai ông cháu nhà này.
- Là cậu đấy sao...
Đôi mắt đục ngầu của Khương lão bá mở to, hơi giật mình.
Mấy năm trôi qua, dung mạo Diệp Phàm đã biến hóa một chút, dáng vẻ đã mười lăm mười sáu tuổi nhưng ông lão vẫn nhận ra rất nhanh.
- Là tiểu ca...
Ông lão vô cùng kích động.
- Khương lão bá ngồi xuống từ từ nói chuyện đi.
Diệp Phàm đỡ lão, ngồi xuống cái ghế trước lò sưởi.
- Ta nghe Đình Đình nói ngươi tạo thành bão tố rất lớn, rất nhiều người đều truy bắt ngươi.
Khương lão bá rất lo lắng cho hắn.
Diệp Phàm cười nói:
- Ta sống tốt lắm, người không cần lo lắng. Không ai có thể bắt được ta.
- Đình Đình mỗi lần trở về đều nói phải tu luyện cho tốt, tương lai sẽ đi cứu ngươi. Ta cũng thực lo lắng cho ngươi.
Diệp Phàm vô cùng cảm động. Khi hắn rời đi Tiểu Đình Đình mới chỉ có bốn năm tuổi, vốn tưởng vài năm trôi qua, ngày xưa nàng nhỏ tuổi như vậy có thể sẽ không nhớ hắn, không ngờ đứa nhỏ hiểu biết này lại vẫn nhớ rõ, còn muốn tới cứu hắn.
Thánh thể Thái cổ tạo thành sóng gió vô tận tại Bắc Vực, người mang thánh vật, tin truyền tới Khương gia, ngay cả Tiểu Đình Đình cũng nghe được.
Khương lão bá đưa bàn tay tràn ngập vết chai nắm tay Diệp Phàm, để hắn ngồi bên cạnh, cẩn thận nhìn hắn rồi nói:
- Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi.
- Rốt cục lão bá đã xảy ra chuyện gì, tại sao người lại không ở trong Khương gia?
- Nơi đó đều là tu sĩ, chỉ có ta là một người bình thường, sống ở địa phương treo trên trời như vậy ta không quen.
- Chỉ sợ còn có chuyện khác phải không?
Diệp Phàm hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ông lão gật gật đầu nói:
- Ta cũng không muốn nghe những tin đồn kia. Ta muốn tự mình nuôi sống bản thân.
Diệp Phàm tức giận nói:
- Người lớn tuổi như vậy rồi mà bọn họ lại không biết xấu hổ đuổi người sao?
Hắn hiểu là Khương gia cảm thấy có lỗi với phụ thân của Khương lão bá là Khương Triết, khiến kỳ tài một đời phải tha hương, ôm hận mà chết. Hiện giờ sao bọn họ lại đối xử với Khương lão bá như vậy?
- Không phải. Chính bản thân ta muốn đi, không muốn ở lại đó. Những người đó đối với ta đều là tiên nhân, ta giống như người phàm sống trên cung điện trên mây, thật sự không được tự nhiên, ngay cả người nói chuyện phiếm cũng không có.
- Đình Đình ra sao? Có phải cũng gặp chuyện gì hay không?
Diệp Phàm vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
- Cháu gái đáng thương của ta không sống được tới hai mươi tuổi.
Những giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống trên gương mặt già nua của Khương lão bá.
Diệp Phàm cả kinh nói:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Đình Đình là thân thể Thái Âm gì đó, bọn họ nói sẽ phải chết non...
Khương lão bá rơi lệ đầy mặt nói.
Vừa vào lão già, tiến triển tu luyện của Đình Đình cực nhanh, khiến rất nhiều thiên tài phải xấu hổ, thiên phú khiến các lão quái vật cũng phải khiếp sợ.
Đáng tiếc là không lâu sau đó, một lão quái đã thoái ẩn của Khương gia ra tay kiểm tra, phát hiện ra nàng có thân thể Thái Âm hiếm thấy, nói về thể chất thì có thể nói là cường đại siêu cấp.
Nhưng người như vậy lại sống không được lâu, phần lớn đều chết non. Từ xưa tới nay, không có ngoài hai người đã từng tu luyện thành công, những người khác đều không sống quá hai mươi tuổi.
Sau khi kiểm tra ra loại thể chất này, Khương lão bá nghe được rất nhiều tin đồn. Hắn là một người phàm, trong Khương gia đều là tu sĩ phi thiên độn địa, hắn ở trong đó rất cô độc, sau khi nghe thấy những tin đồn kia liền mạnh mẽ yêu cầu được rời đi.
Thông qua lời kể của Khương lão bá, Diệp Phàm cảm nhận sâu sắc rằng Khương gia rất phức tạp, dường như chia làm hai phe.
Khương lão bá và Tiểu Đình Đình là hậu nhân một mạch của Thần Vương Khương Thái Hư. Mạch này không nhiều người nhưng thực lực đều rất cường đại, bọn họ cũng rất chiếu cố cho Tiểu Đình Đình.
Một mạch khác biểu hiện rất lạnh nhạt, tin đồn phần lớn đều tới tai bọn họ.
- Thế thì cũng không đến nỗi keo kiệt cho người một quán rượu nhỏ như vậy chứ?
Diệp Phàm rất bất mãn nói.
- Người thân cận với Tiểu Đình Đình xây cho ta một tòa nhà lớn ở trong đại thành trì của phàm nhân nhưng ta ở không quen, vẫn luôn nhớ ngày xưa, thích cái quán rượu nhỏ ở trong trấn nhỏ tại Nam Vực kia, cho nên ta mới đi tới nơi này.
-Đình Đình thì...
- Đình Đình cũng rất thích, lại đối với ngươi...
Hai mắt lão nhân lại ngầu đục.
Tiến triển tu vi của Tiểu Đình Đình thần tốc, chưa tới năm năm đã là tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn. Nên biết rằng nàng mới chưa tới chín tuổi.
Rất nhiều nhân vật cao tuổi của Khương gia đều kinh sợ. Thân thể Thái Âm tu luyện tốc độ quá kinh người, đáng tiếc lại phải chết non, khiến bọn họ cảm thấy thật đáng tiếc.
Diệp Phàm cũng giật mình. Thế này gần như một năm một cảnh giới rồi, khiến hắn lập tức liên tưởng tới Hạ Cửu u mới mười ba mười bốn tuổi đã đạt cảnh giới Tứ Cực. tốc độ tu luyện của Tiểu Đình Đình tuyệt đối có thể so sánh với hắn.
Nhóm tu sĩ thân cận với Tiểu Đình Đình muốn tìm mọi biện pháp, lục hết sách cổ, dùng đủ loại linh dược đều không có hiệu quả gì, cuối cùng đành phải bó tay không có biện pháp.
- Thật sự là một chút biện pháp cũng không có sao?
Diệp Phàm nghĩ tới Tiểu Đình Đình đáng yêu không còn sống được bao lâu cũng cảm thấy rất lo lắng.
- Ta nghe bọn họ nó nếu tìm được Địa Mệnh Quả mới có thể tránh cho thân thể Thái Âm khỏi chết non.
Vẻ ưu sầu càng đè nặng trên đôi mi của Khương lão bá.
Trái tim Diệp Phàm lập tức nhảy lên. Nhân Nguyên Quả sau khi chín chính là Địa Mệnh Quả, có thể so với thần dược thái cổ, quý hiếm cực kỳ.
Đáng tiếc dù là thái cổ thần dược lẫn Địa Mệnh Quả đều đã gần như tuyệt tích, rất nhiều lão Thánh Chủ lúc tuổi già, gần hết tuổi thọ và các Hoàng Chủ đi tìm khắp Đại Hoang cũng không thấy.
Nếu có thể tìm được thì bọn họ còn có cơ hội tái sinh, giá trị đúng là không thể đo nổi. Đáng tiếc là chưa nghe nói có người tìm thấy bao giờ.
- lão bá yên tâm đi. Ta có thể tìm được Địa Mệnh Quả, Tiểu Đình Đình nhất định không sao đâu.
- Cháu có thể tìm được thật sao?
Khương lão bá mở to hai mắt, sau đó lại lắc lắc đầu nói:
- Cháu không cần an ủi ta, ta đã tiếp nhận sự thật này rồi.
- Ta cắt đá ra được một trái Nhân Nguyên Quả, tới khi nó chín chính là Địa Mệnh Quả. Ta nghĩ sau này có thể sẽ có được loại quả thần này.
- Thật sao?
Khương lão bá giật mình nói:
- Bọn họ nói trừ phi là Nguyên Thiên Sư sống lại mới có hy vọng tìm được Địa Mệnh Quả.
Diệp Phàm lập tức nở nụ cười nói:
- Ta sở dĩ nói như vậy vì ta có được thừa kế của Nguyên Thiên Sư. Chuyện của Tiểu Đình Đình cứ giao cho ta đi. Dù là không có được Địa Mệnh Quả ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng tìm được một gốc thần dược thái cổ.
- Thật...thật như vậy sao?
Khương lão bá kích động nghẹn ngào, đôi tay thô ráp già nua nắm chặt lấy tay Diệp Phàm, lặp đi lặp lại.
- Thật mà. Người cứ yên tâm đi.
Diệp Phàm nói rất chắc chắn.
- Vài ngày nữa Đình Đình trở lại thăm ta rồi. Cháu ở đây gặp nó đi.
Diệp Phàm cười nói:
- Tất nhiên là phải gặp nàng. Cũng sắp năm năm rồi, không biết cô nhóc này giờ trông thế nào.
Gió bấc lạnh thấu xương, tuyết lớn trắng xóa. Diệp Phàm nhiều ngày nay vẫn luôn chú ý các loại tin tức. Hắn hy vọng Thần Vương Khương Thái Hư có thể sống sót ra khỏi Tử Sơn.
Nhưng hắn lại hơi lo lắng. Ngay cả Khương Thần Vương còn sống thì phân nửa cũng không còn bao nhiêu tuổi thọ, chỉ sợ cũng không đủ để chấn nhiếp các Thánh Chủ.
- Nếu có mấy trái Địa Mệnh Quả thì tốt rồi.
Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này rất khó xảy ra.
- Nếu có thể cắt được một gốc thần dược thái cổ ở Thần Thành thì cũng có thể giải quyết được việc này.
Hắn thật sự hy vọng Thần Vương Khương Thái Hư không sao, có thể sống lâu hơn một chút. Như vậy thì Tiểu Đình Đình cũng được che chở, không ai dám trêu chọc.
- Đáng tiếc thật. Dù là Lão Hoàng Chủ nắm giang sơn trăm vạn dặm của thần triều bất diệt cũng không thể tìm được thần dược thái cổ.
Bốn ngày sau, một cô bé xinh xắn như ngọc tạc mạo hiểm đi trong gió tuyết, đáp xuống trấn nhỏ, sôi nổi chạy vào trong quán rượu.
- Gia gia...
- Đình Đình.
Khương lão bá rất nhanh chạy tới đón.
- Gia gia không cần lo lắng cho cháu mãi đâu.
Cô bé mặc y phục trắng tinh, còn trắng hơn cả băng tuyết. Nàng giống như một con búp bê, trông đáng yêu và trong sáng phi thường, trên mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ.
Khương lão bá âm yếm vuốt đầu nàng nói:
- Nửa tháng nay con sống có tốt không?
- Tốt lắm nha. Đình Đình rất vui vẻ. Lão tổ tông đặc biệt cho pháp cháu xem nửa bộ trước của Hằng Vũ Kinh.
-o0o-