Diệp Phàm không hề bớt ý cười nói:
- Ngươi định làm gì, muốn giết ta sao?
- Một bàn tay của ta có thể nghiền nát ngươi.
Toàn thân Cơ Vân Đằng bừng sáng, bắt đầu khởi động thần lực, long khí cuồn cuộn khắp người, tăng tu vi lên tới cực hạn.
- Khí tức thật mạnh, khí phách thật lớn. Vậy để ta xem cường giả thanh niên của thế gia thái cổ anh hùng tới mức nào.
Diệp Phàm liên tục cười lạnh.
- Hiện giờ ta sẽ xử lý ngươi.
Cơ Vân Đằng hét lớn một tiếng, sau đó liền biến mất trong hư không không chút tiếng động. Hắn triển khai ra Đại Hư Không Thuật.
"Vút."
Khiến người ta không ngờ nổi là hắn to mồm như vậy nhưng giờ lại hiện ra ở chỗ rất xa, cũng không phải nhằm vào Diệp Phàm mà chọn cách bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.
Một loạt những lời nói của hắn hoàn toàn để Diệp Phàm mất cảnh giác, tạo cơ hội cho mình bỏ chạy. Hắn tuy rằng luôn tự phụ, cho rằng thế gia thái cổ là cao nhất nhưng chính mắt nhìn thấy Diệp Phàm một tát đập chết Đạo Cung tam trọng thiên Cơ Vân Bưu thì hắn lập tức biết ngay cả hắn có cảnh giới Đạo Cung tứ trọng thiên cũng không phải là địch thủ của đối phương.
- Ngươi sao nói và làm lại bất đồng thế?
Trên mặt Diệp Phàm tràn ngập ý cười ôn hòa, chặn đường Cơ Vân Đằng.
- Ngươi...
Cơ Vân Đằng vô cùng kinh ngạc. Đối phương động sau mà tới trước, lại còn nhanh hơn cả hắn.
"Vút."
Cơ Vân Đằng lại triển khai Đại Hư Không Thuật, biến mất tại chỗ. Hắn có ngạo khí, càng tự phụ mười phần nhưng cũng không muốn chết, dùng hết thủ đoạn đều muốn chạy trốn.
Nhưng khi hắn lao ra khỏi hư không lại phát hiện ra Diệp Phàm vẫn chắn trước người mình như trước, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười lạnh.
- Ngươi không thấy mệt sao? Bỏ chạy có ý nghĩa gì chứ?
- Họ Diệp ngươi kiêu ngạo quá đó, mạo phạm hai đại Thánh địa, sau này thiên hạ chẳng còn đường sống cho ngươi rồi.
Cơ Vân Đằng bay ngược lại.
- Ta đang định dạo quanh một chút. Mười vạn cân Nguyên mới có thể đột phá Đạo Cung tứ trọng thiên, tất cả đều trông vào Cơ gia và Diêu Quang cho ta thôi.
Diệp Phàm không nhanh không chậm, bước mười mấy bước là đã đuổi theo hắn, bàn tay khổng lồ màu vàng vỗ xuống, không cho hắn có cơ hội chạy trốn nữa.
"Vút vút..."
Năm luồng sáng bạc lóe lên giống như năm con ngân long bay ngang trời, lớn bằng cả căn phòng. Ngân long ập tới, giao thoa với nhau hình thành Long Tiễn bắn về phía bàn tay của Diệp Phàm.
Đây đúng là tuyệt học của Cơ gia – Tiệt Thiên Chỉ, uy lực vô cùng lớn, đáng tiếc còn phải xem là do ai sử dụng. Hắn muốn so chiến lực với Diệp Phàm thì tuyệt đối rơi vào thế kém.
"Chát."
Năm đạo long tiễn liền bị bàn tay màu vàng đánh tan. Bàn tay khổng lồ cũng giáng thẳng xuống, răng rắc một tiếng liền khiến thần sắc Cơ Vân Đằng thảm biến, cánh tay bị đánh nát tại chỗ.
-Á...
Hắn ngửa mặt lên trời kêu to, dùng hết khí lực đánh ra các loại thần thuật khác trong Hư Không Kinh, há mồm phun ra một luồng khí đại đạo nhằm về phía Diệp Phàm.
Đây là Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí ghi lại trong Hư Không cổ kinh, là do một mạch tiên thiên của người thi thuật hỗn luyện hư không mà thành, không gì không phá nổi, thần binh bảo nhận cũng không chặn được.
Có thể thấy rõ ràng một dòng khí lao ra từ trong miệng Cơ Vân Đằng, đại biểu cho Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí, đánh cho hư không vặn vẹo.
"Xoẹt."
Diệp Phàm căn bản không né tránh mà chỉ vung nắm tay màu vàng, thế đánh như vạn quân đập xuống, tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc.
"Cong."
Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí được xưng là không gì không thể phá lập tức bị đánh tan, ánh sáng thần thánh tỏa ra chói mắt, hóa thành một dòng thác không khí tràn ra bốn phương, khiến cả hư không đều rung chuyển.
"Xoẹt."
Ngọn núi dưới chân bọn họ dù cách nơi này mấy chục thước nhưng cũng bị lan tới, bị Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí tán loạn chém đi mất ba bốn thước, nhát cắt rất bằng phẳng.
- Ngươi
Sắc mặt Cơ Vân Đằng ửng hồng, một mạch tiên thiên lao ra khiến thần lực của hắn mất đi tám chín phần thần lực nhưng lại bị một quyền của đối phương đánh tan, thật sự khiến hắn khó có thể thừa nhận
- Kỳ học cũng phải xem là do ai thi triển. Thế hệ trẻ của Cơ gia hình như mỗi người đều nắm giữ hai ba loại bí thuật của Hư Không cổ kinh, có thể giảng giải cho ta một phen không?
Diệp Phàm bước về phía trước.
- Tiểu tử họ Diệp ngươi đừng có mơ. Thiên tài Cơ gia ta có vô số, nhiều người có thể trấn áp ngươi trọn đời, không thể ngẩng đầu lên nổi. Ngươi không có đường sống đâu.
Cơ Vân Đằng cắn răng nói.
- Tương lai ta nhất định sẽ đi tìm những thiên tài mà ngươi nói kia.
Diệp Phàm đánh một chưởng về phía trước.
"Ầm."
Cơ Vân Đằng tránh né nhưng vẫn bị bàn tay màu vàng khổng lồ kia chụp lên người. Hắn giống như một cái mền rách, thân thể tan nát rơi xuống mặt đất.
- Họ Diệp ngươi sao không giết ta luôn đi?
- Vì còn muốn thỉnh giáo ngươi Hư Không cổ kinh.
Diệp Phàm đáp xuống đất, vẻ mặt tươi cười ôn hòa nói.
- Ngươi đừng có mơ.
Cơ Vân Đằng cắn răng nói.
Bỗng dưng Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời xa xa. Có bốn thân ảnh lơ lửng như tiên tử cưỡi sóng, tay áo tung bay đang tới gần.
Hắn chế nhạo:
- Cơ gia các ngươi đúng là xem trọng ta, lại phái tới bốn người, chắc muốn kết thúc gọn ghẽ, không lưu lại chút dấu vết nào, tránh cho người ta cười chê đây.
"Ầm."
Diệp Phàm tung một cước đá bay Cơ Vân Đằng. Xương cốt trên người hắn nứt nhiều chỗ, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ngay cả nói cũng không thể nói được nữa.
Cơ Vân Đằng xấu hổ và giận dữ vô cùng, tuyên bố chỉ một chân là di chết đối phương, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh này. Đối phương không giết hắn rõ ràng là muốn đoạt thần thuật trong Hư Không cổ kinh.
"Vụt."
Diệp Phàm mở ống tay áo, tạo thành một khe nứt lớn trên mặt đất, lại vung tay áo một lần nữa, chôn Cơ Vân Đằng ở dưới đó.
Không lâu sau, bốn thân ảnh ở chân trời đã tới gần, trông đầy bụi bậm, dừng lại trong khoảnh khắc, những ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Chư vị có chuyện gì sao?
- Nói nhảm ít thôi. Cơ Vân Đằng và Cơ Vân Bưu đâu rồi?
Một người trong đó cảm thấy chuyện không ổn, giận tái mặt hỏi.
- Đó là người của Cơ gia các ngươi, có quan hệ gì với ta đâu, sao lại hỏi ta?
Thần sắc Diệp Phàm bình thản nói.
- Bọn họ đuổi theo ngươi, sao giờ lại không thấy bóng dáng đâu?
Người kia hét lớn.
- Hả, đuổi theo ta sao? Thế là vì sao?
Diệp Phàm bình tình hỏi.
Bốn người bước về phía trước, trong đó có một người thần sắc lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng có vờ vịt. Nói mau, Cơ Vân Đằng và Cơ Vân Bưu đâu rồi?
- Đừng có quát nạt tạ, ta có nghĩa vụ phải trông bọn chúng cho các ngươi sao?
Thần sắc Diệp Phàm cũng trở nên lạnh lùng
Bốn người Cơ gia đều cảm thấy không thích hợp, đều tự lui lại phía sau để tránh phát sinh chuyện bất ngờ, chuẩn bị tốt cho chiến đấu hoặc rút lui. Nhưng một người trong đó vẫn muốn cả vú lấp miệng em quát:
- Đừng vờ vịt, mau nói ra chỗ của bọn họ, bằng không ngươi không gánh được hậu quả đâu.
"Chát."
Diệp Phàm đột nhiên phất tay áo, trực tiếp tát văng tên con cháu Cơ gia này, lại lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ai vờ vịt? Hậu quả là cái gì hả?
- Ngươi...
Đệ tử Cơ gia này đột nhiên biến sắc, chỉ tay về phía hắn nói:
- Ngươi dám ra tay trước với ta?
Con cháu thế gia thái cổ bất kể ra sao đều giống như trăng sáng được sao vây quanh, rất ít người dám mạo phạm bọn họ.
- Ngươi thì đã là cái quái gì? Ra tay với ngươi thì sao?
Diệp Phàm cười lạnh, tay áo phất lên giống như một tấm thép đảo qua.
"Chát."
Cánh tay áo như tấm thép đảo qua hư không, vô cùng rắn chắc. Người của Cơ gia kia giơ tay ngăn lại nhưng căn bản vô dụng, bị đánh bay ra ngoài.
"Ầm."
Tên con cháu Cơ gia này giận dữ bay lên trời, đứng giữa trời cao, hai mắt tỏa ra hàn quang lấp lánh, sát ý vô tận. Sau đó hắn đầu dưới chân trên lao xuống, Hư Không Đại Thủ Ấn hung hăng giáng xuống. Bàn tay khổng lồ màu đen giống như một mảng tường màu đen ập tới khiến người ta phải kinh hãi.
Nhưng Diệp Phàm chẳng nhúc nhích chút nào, căn bản không tránh né, ngửa đầu nhìn về phía hắn, cho tới khi bàn tay màu đen này giáng xuống gần mới vung tay trái một cái, chụp về phía trước.
- Mau lui lại.
Ba người phía sau nhắc nhở kẻ này.
"Ầm."
Nhưng đã chậm mất rồi. Một tay của Diệp Phàm tiếp được Hư Không Đại Thủ Ấn, xé hư không mà tới, túm lấy lôi xuống giống như bắt gà con, chẳng tốt chút sức lực nào.
"Chát."
Hắn giơ tay tát một cái trực tiếp lên mặt đối phương, đánh cho nước bọt văng tung tóe, máu tươi phun ra.
- Ngươi muốn là kẻ địch của Cơ gia sao?
Người đệ tử này của Cơ gia phun một ngụm máu, rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu.
- Ra tay đối với người của Cơ gia thì sao? Tưởng Cơ gia là đệ nhất Đại đế của Đông Hoang chắc?
Diệp Phàm cười lạnh, lại giơ tay tát một cái nữa, trực tiếp đập cho đối phương miệng mũi phun máu.
Ba người phía sau không liều lĩnh giống như người này. Bọn họ từ ban đầu đã nhận ra có chuyện bất thường, kéo giãn khoảng cách với Diệp Phàm, đánh hay rút lui đều được.
Trước mắt bọn họ chưa lựa chọn cứu viện mà xoay người rời đi, phi thường quyết đoán. Bởi bọn họ cảm thấy mình không phải đối thủ của hắn
Đáng tiếc là chậm rồi.
"Vút vút vút..."
Diệp Phàm đánh ra mấy chục cây cờ nhỏ, tất cả đều cắm lên mặt đất, tỏa ra sương mù mãnh liệt, che phủ nơi này, cắt đứt đường đi của bọn họ. Những thứ này đều là pháp khí Hắc Hoàng luyện ra, trên có khắc đạo văn phức tạp, vây tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh là chuyện không hề khó.
Diệp Phàm mang theo tên con cháu Cơ gia kia hung hăng đập cho bốn năm phát nữa, khiến đối phương hít vào thì ít, thở ra thì nhiều rồi mới ném xuống đất như ném chó.
Ba người khác hoàn toàn biến sắc. Đạo Cung tam trọng thiên hoàn toàn không cỏ chút sức phản kháng, bị đối phương tát rồi vứt lăn trên mặt đất, khiến trong lòng bọn họ rét buốt.
- Vị bằng hữu này làm sao phải thế? Tính tình Cơ Vân Thăng từ trước tới nay đều liều lĩnh nóng nảy, thường đắc tội với người khác, vừa rồi nếu có chọc giận ngươi thì ta xin thay mặt hắn xin lỗi ngươi.
Một người trong số này nói.
Cơ Vân Thăng miệng phun máu rên rỉ một tiếng, gian nan bò lên nhưng cũng không dám nói linh tinh gì nữa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Hắn biết đã chọc phải phiền toái rồi.
Ba người khác trong lòng bất an, bị phong ấn tại vùng này đúng là cực kỳ nguy hiểm.
- Bằng hữu, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Ngươi cấp manh mối cho Cơ gia chúng ta đuổi bắt tên giặc Diệp Phàm, chúng ta đều rất cảm tạ ngươi.
- Cơ Vân Thăng còn không mau nhận lỗi đi. Ngày thường bảo ngươi đừng có nóng nảy không nghe, giờ ra ngoài gặp tai vạ rồi, về nhà sẽ trị tội ngươi sau.
Ba người tươi cười, mở miệng giải thích, đồng thời còn bắt Cơ Vân Thăng xin lỗi.
Diệp Phàm cười cười nói:
- Xin lỗi thì không cần bởi ta chính là Diệp Phàm mà các ngươi muốn tìm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Cái gì?
Bốn người đều vô cùng kinh ngạc.
Khi Diệp Phàm hiện ra chân thân, lại nói tới việc chôn Cơ Vân Đằng ở dưới đất thì bốn người liền biến sắc, tức tới suýt hộc máu.
- Ngươi muốn thế nào đây?
- Ta hứng thú đối với Tiên Thiên Thái Hư Cương Khí, muốn các ngươi chỉ giáo cho...
-o0o-