Hắn biết vì sao mình lại đáng giá như vậy. Ngoại trừ ân oán song phương thì quan trọng hơn là trên người hắn có Vạn Vật Mẫu Khí, nếu có thể thu được thì dù là trăm vạn cân Nguyên cũng không hề đáng tiếc.
- Mười vạn cân Nguyên đòi đổi mạng và chiếc đỉnh của ta sao?! Nhưng chủ ý này đúng là rất hay!
Diệp Phàm đứng ở trước cửa thành cười lạnh.
Từ phía chân trời ngoài Hỏa Vân Thành đột nhiên có mấy chục người cưỡi dị thú lao tới. Những dị thú này chân không dính đất, đạp không mà đi, cười trên đó là một đám kỵ sĩ mặc thiết y, đúng là người Cơ gia.
- Chết tiệt! Tin tức có giá trị gần như không có, thật không biết tới bao giờ mới có thể bắt được tiểu tử họ Diệp kia. Nếu hắn dám xuất hiện, ta một tay sẽ bóp chết hắn!
Một tên kỵ sĩ trẻ tuổi Cơ gia lạnh giọng nói.
-Hừ!
Một người trẻ tuổi cầm đầu khác hừ lạnh, quét mắt nhìn hắn nói:
- Cơ Vân Đằng, không nên khinh thường hắn! Không nhất thiết Đạo Cung tứ trọng thiên có thể áp chế được hắn!
Cơ Vân Đằng cười lạnh nói:
- Chỉ là một phế thể quá hạn mà thôi, có gì đặc biệt cơ chứ!? Nếu cùng giai thì có thể không đánh được hắn nhưng ta không tin Đạo Cung tứ trọng thiên còn không giết được một gã Đạo Cung nhị trọng thiên như hắn. Tên rác rưởi này nếu dám ra đây, ta một chân đạp chết hắn!
- Không nên tự đại! Diêu Quang Thánh tử mạnh như vậy, Kim Sí Tiểu Bằng Vương kiêu ngạo như vậy mà không phải cũng để hắn chạy thoát sao?!
Tên trẻ tuổi cầm đầu vô cùng ổn trọng, nói với những cường giả trẻ tuổi khác.
Cơ Vân Đằng không phục nói:
- Đó là do Hỗn Độn Thạch định trụ những người đó, bằng không một phế thể nho nhỏ như hắn thì làm sao có thể chạy thoát được cường giả trẻ tuổi tuyệt đỉnh Tứ Cực Bí Cảnh được?!
- Hắn nếu thật dám tới đây, ta chỉ dùng một ngón tay cũng giết chết hắn!
Một tên trẻ tuổi khác háo cường nói.
Bọn họ phụ trách tìm tòi ở Hỏa Vân Châu, mấy ngày qua vô cùng tức giận, tràn ngập oán khí, hận không thể bắt được Diệp Phàm.
- Tiểu tử này khiến chúng ta phải dãi nắng dầm mưa, ngày nào cũng đi truy tìm manh mối hắn. Ta chỉ hận không thể tát phát cho hắn thành tro!
- Tên tiểu tử họ Diệp này cũng chỉ là phế thể mà thôi, không ngờ tạo ra phong ba như vậy, tốt nhất đừng để ta bắt gặp, bằng không thề giết hắn như giết một con sâu mà thôi!
Mấy tên trẻ tuổi này vô cùng oán hận, khống chế tọa kỵ tiến vào trong thành.
Khóe miệng Diệp Phàm nổi lên một tia cười lạnh nói:
- Với giải thưởng hơn vạn cân, không bằng ta tự mình tới lĩnh là tốt nhất!
Dùng Nguyên của địch nhân để thành toàn cái động không đáy như hắn là lý tưởng nhất. Hắn phất ống tay áo, lắc mình tiến vào Hỏa Vân Thành...
Đường phố tại Hỏa Vân Thành rất cổ xưa, mặt đường ghồ ghề đá tảng, là do người đi lại nhiều tới mức mòn hết cả, có thể thấy nơi này cổ xưa tới mức nào.
Bên trong thành thì sức sống bừng bừng, khắp nơi đều đỏ như lửa, người dân tại đây rất ưa chuộng Hỏa Vân Thụ, hai bên đường đều có một dãy cây này, như những con rồng lửa nằm giữa phố.
Diệp Phàm đi lại trên đường, toàn thân thả lỏng, như một người bình thường đang du lịch tại đây, bày ra một bộ dáng không quan tâm tới gì cả.
Năm đó tại ngôi thành này có một thế gia thái cổ, mặc dù không tồn tại nữa, nhưng hàng năm đều có các tu sĩ trẻ tuổi tới đây, hy vọng nhận được cơ duyên, kế thừa được thứ gì đó.
Đáng tiếc, thế gia mười mấy vạn năm bất hủ rốt cuộc cũng trở thành bụi mờ của lịch sử, không lưu lại cho hậu nhân chút vết tích gì.
Diệp Phàm cũng không vội vã hành động, không đi tìm người của Cơ gia, mà đi dọc theo đường phố khám phá tòa thành này, hắn cảm nhận được một phần hương vị năm tháng trôi qua tại đây.
Đây là thời gian tích lũy, năm tháng lưu lại, tòa cổ thành quả nhiên bất phàm, đã trải qua thời gian dài như vậy mà vẫn khiến người ta cảm nhận được hương vị thời gian rõ ràng tới mức này.
Thành trì rất phồn hoa, không hổ danh là trung tâm của ốc đảo, nhưng lại không có chút ầm ĩ nào, hai bên đường phố có Hỏa Vân Thụ tòa bóng mát, người đi đường rất nhiều, nhưng không có chút chật chội nào cả.
Từ trước tới nay, Diệp Phàm luôn đắm chìm trong tu luyện, ngẫu nhiên mới có dịp thả lỏng tâm trang như thế này, đi dạo trong cổ thành, vậy mà lại cảm nhận được một tia không linh.
Dòng người đi lại cũng không ảnh hưởng tới hắn, nước chảy bèo trôi, hắn đi lại không mục đích trên đường, càng lúc càng thả lỏng, tinh khí thần hợp nhất, tiến vào trong một trạng thái kỳ diệu.
Diệp Phàm y phục không dính chút bụi, nhẹ nhàng phiêu dật, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều giống như hòa vào thiên địa, dù đi lại trong dòng người đông đúc nhưng lại vẫn rất tự nhiên, mỗi một bước chân hạ xuống đều sinh ra khí vận đại đạo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bên trong Đạo Cung. "Thệ ngã" vẫn đang tiếp tục tụng kinh, "Đạo ngã" thì câu thông với thế giới, tìm hiểu đại đạo, tẩm bổ chủ mệnh, tâm pháp Tây Hoàng Kinh ghi lại tự động vận hành.
Cùng lúc đó, Khổ Hải màu vàng của Diệp Phàm dao động, cả gốc Thanh Liên cũng dao động theo, sương mù tỏa ra mông lung mờ ảo, bí thuật đạt được trong di hài thái cổ cũng phối hợp với Đạo Kinh để tự động vận hành.
Lúc này, huyền pháp song song, hài hòa tự nhiên, Luân Hải và Đạo Cung cùng chung nhịp đập, thần lực xen kẽ lẫn nhau, khiến hắn cảm thấy như có thể kết nối với trời đất, cưỡi mây cưỡi gió mà đi.
Diệp Phàm trong trạng thái không linh, giống như đại đạo, mặc dù đang đứng trong biển người, nhưng thân thể lại như đang ở trên mây, có cảm giác siêu nhiên xuất trần.
Hắn biết, đây là một huyền cảnh kỳ diệu, là sự lý giải và thông suốt đối với việc tu luyện, Luân Hải và Đạo Cung cùng phối hợp với nhau, thủy hỏa tương dung, khiến đạo của hắn sinh sôi không ngừng.
Diệp Phàm tiếp tục đi tiếp, vô tình đã tới một khu vực đặc biệt trong thành trì, nơi này là trung tâm thành thị, nhưng lại không có kiến trúc nào to lớn cả.
Nơi đây được trồng rất nhiều cây cổ thụ, không chỉ có Hỏa Vân Thụ mà còn có Thường Thanh Thụ, nhiều không đếm xuể, có rất nhiều gốc cây lớn tới mức mười mấy người cũng không ôm hết, lại có cây chỉ to bằng thân người, trong thành thị lại có một địa phương như thế này, thật khiến cho người khác kinh ngạc.
Đây là vết tích mà thế gia thái cổ năm đó lưu lại, dưới cổ thụ có rất nhiều gạch ngói vụn, ghi lại hưng suy, thành bại khi xưa.
Thực ra, cả tòa thành này chỉ là một góc của thế gia thái cổ, đáng tiếc tất cả đã là dĩ vãng rồi, không còn tồn tại nữa, chỉ còn một chút di tích dưới khu rừng cổ thụ này mà thôi.
Diệp Phàm đi lại rất tự nhiên, thể xác và tinh thần tiến vào trạng thái không linh, tuy không thể đột phá tiến vào Đạo Cung tứ trọng thiên, nhưng lại hiểu được tự nhiên, trời đất do ta mà sinh ra, vạn vật như một.
Hắn đang nhận được một sự gột rửa, thân thể lóe ra ánh sáng trong suốt, tinh thần tràn đầy, cả thể xác và tinh thần đều được rèn luyện, thăng hoa, khiến cho cảnh giới đạt tới viên mãn.
Hắn vẫn là cảnh giới Đạo Cung tam trọng thiên, nhưng lại thấy được nhiều thứ khác lạ, Luân Hải và Đạo Cung cùng nhịp đập, khiến cho hắn nắm giữ được quỹ tích này.
Đúng vậy, đây chính là lần đầu tiên Đạo Kinh và Tây Hoàng Kinh thủy hỏa tương dung, hài hòa thống nhất, khiến thể xác và tinh thần hắn đều được gột rửa tới mức tinh khiết, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều giống như đang huy động đại đạo vậy.
"Luân Hải và Đạo Cung cùng kết hợp, Đạo Kinh và Tây Hoàng Kinh cùng nhau vận hành, không có chút sơ hở nào, quả nhiên là hai loại tâm pháp mạnh nhất."
Diệp Phàm thoát khỏi cảnh giới kỳ diệu này, sau khi hai bộ kinh này hài hòa lẫn nhau, hắn cảm thấy chiến lực tăng lên không ít, càng tới gần hơn với đại đạo.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay, đại thuật công phạt trong Cửu Bí tuy không chân chính đánh ra, nhưng hắn có thể cảm giác uy lực của nó được tăng lên rất nhiều, đây là một sự lột xác từ kỹ sang đạo.
"Lực lượng của đạo...!"
Diệp Phàm đi dọc theo con phố, rời khỏi nơi này.
Sau khi đi một chuyến trong cổ thành, tìm hiểu đầy đủ tin tức cần thiết, hắn liền rời khỏi Hỏa Vân Thành, biến mất phía chân trời xa xa.
Không lâu sau, Diệp Phàm quay lại Hỏa Vân Thành, đi tới Đổ thạch phường của Cơ gia, đây là một kiến trúc kiểu lâm viên, có mười mấy tên kỵ sĩ đang gác tại đây.
- Cái gì, có người cung cấp manh mối?
Khu lâm viên này chiếm diện tích rất lớn, chồng chất đầy vật liệu đá, đền đài lầu các, có mấy chục con dị thú đi qua đi lại, vô cùng uy mãnh, dữ tợn.
Diệp Phàm đứng trong lâm viên, CŨNG không phải chờ lâu, có mấy chục người trẻ tuổi đi tới, đã từng gặp qua ở ngoài cửa thành.
- Ngươi gặp tên phế thể đó ở đâu, có cách Hỏa Vân Thành xa không?
Tên nam tử trẻ tuổi cầm đầu hỏi.
Hắn tên là Cơ Vân Ca, là tu sĩ Đạo Cung ngũ trọng thiên, là người cầm đầu nhóm này, trông rất trầm ổn.
- Ta tới cung cấp manh mối, nên cho ta mười vạn cân Nguyên trước chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
Một tên đệ tử Cơ gia lườm hắn, lạnh giọng nói:
- Cung cấp manh mối chỉ được một vạn cân Nguyên mà thôi, dám dùng công phu sư tử ngoạm với Cơ gia ta sao.
Mấy người bên cạnh nghe được, trong lòng vui mừng, Cơ Vân Đằng cười lạnh, nói:
- Tên tiểu tử họ Diệp này rốt cuộc cũng bị phát hiện, lần này ta muốn đánh hắn thành tro.
- Nên như vậy, chỉ vì tên phế thế này mà chúng ta đã phải bôn ba tới mức này, còn không thu được gì, sớm nên tiêu diệt hắn rồi.
- Một tên phế thể Đạo Cung lưỡng trọng thiên mà thôi, giết hắn dễ như lấy đồ trong túi, chỉ là không phát hiện được tung tích của hắn mà thôi, lần này ta muốn luyện hóa hắn tới chết.
Oán khí của mấy người này đều rất lớn, lập tức muốn ra tay giết chết Diệp Phàm, đoạt lấy cái đỉnh của hắn. Không chỉ vì mỗi ngày bọn họ phải đi làm công việc buồn tẻ là tìm hắn, mà còn vị Thái thượng trưởng lão Cơ gia đã bị hắn thiêu chết, khiến cho tất cả đều tức tới nghẹn cả người.
Nếu là bị cường giả giết chết thì không nói, nhưng đường đường là một vị Thái thượng trưởng lão lại bị một tên tu sĩ nhỏ nhoi thiêu chết, khiến họ không thể ngẩng mặt lên được, biện pháp rửa nhục hữu hiệu nhất chính là tiêu diệt Diệp Phàm.
-o0o-