"Oong"
Quả đấm màu vàng của Diệp Phàm đánh tới, nó tạo ra tiếng vang giống như thần thiết cứng rắn nhất trên thế gian đang rung động do di chuyển quá nhanh, âm vang thật chói tai.
Đây là một cỗ thần lực cuồng bạo, ánh sáng màu vàng nhuộm sáng cả bầu trời, tựa như có một vầng mặt trời bị bể tan tành ngay trên không trung.
"Rầm:
Quả đấm màu vàng khủng khiếp này đánh thật mạnh lên trên ngực Kim Sí Tiểu Bằng vương, làm cho người này phun ra một ngụm máu vàng tươi.
"Rống"
Kim Sí Tiểu Bằng vương rống to, mái tóc dài tung bay theo gió, chuẩn bị đứng dậy. Thân thể tràn đầy lực lượng của hắn bộc phát một cỗ năng lượng kinh khủng, hắn muốn thay đổi tình hình đang bất lợi cho mình.
Thần Bằng giương cánh, hắn không xoay người mà trực tiếp dùng tay quét ngang một vòng ra sau. Cánh tay phải của hắn nặng tựa như một ngọn núi lớn, làm cho cả phương không gian đằng sau phải sụp đổ, thật không thể tưởng tượng nổi lực lượng ẩn chứa trong cánh tay này lớn đến cỡ nào.
"Keng"
Quả đấm màu vàng của Diệp Phàm đập thẳng vào cánh tay chim ưng đang quét tới này, kết quả là tạo nên một âm thanh leng keng rung trời, giống như có người đang rèn sắt ngay trong thiên địa vậy.
Nhục thể của hai người này có thể so với núi cao, độ rắn chắc cũng đạt đến một mức không thể nào tưởng tượng nổi. Chỉ mới vung cánh tay ra thôi, nhưng đã làm cho cả không gian vặn vẹo, rõ ràng bên trong có ẩn chứa lực đạo vô hạn.
"Xoẹt"
Một cơn gió mạnh thổi qua, ngay lúc Kim Sí Tiểu Bằng vương định xoay người lại, Diệp Phàm liền đánh ra một bàn tay to màu vàng, giống như có một bàn tay ma quỷ to lớn đang đánh xuống vậy.
Chiêu này thật là đáng sợ, bàn tay to ấy tựa như được hoàng kim đúc thành, tràn đầy lực lượng hủy diệt. Vừa mới đánh ra thôi, nhưng nó đã làm cho không gian rung động mãnh liệt, khí thế kinh người.
"Xoẹt"
Căn bản không thể nào né tránh được chiêu thức này của Diệp Phàm, bàn tay to phong cả vòm trời lại, rồi nhanh chóng đánh thật mạnh xuống người của Kim Sí Tiểu Bằng vương. Nửa người Kim Sí Tiểu Bằng vương bị đánh trúng.
Kim Sí Tiểu Bằng vương bị đánh bay ra ngoài, lực đạo quá mạnh làm cho một người mạnh như hắn cũng không chịu nổi. Miệng hắn phun ra máu, tóc vàng xõa thẳng xuống, suýt nữa đã ngã quỵ trong hư không.
Diệp Phàm chiếm được thượng phong tất nhiên không muốn để cho Kim Sí Tiểu Bằng vương thay đổi thế cục, nên Diệp Phàm không cho người này cơ hội, liên tiếp thi triển đại thuật sát sinh.
"Phịch"
Bàn tay to màu vàng chặn ngay con đường phía trước rồi đánh xuống, cứ một chiêu tiếp một chiêu. Thế công liên miên không dứt như vậy hầu như khóa chặt Kim Sí Tiểu Bằng vương, trấn áp chặt chẽ.
"Keng"
Kim Sí Tiểu Bằng vương vươn cánh ra, muốn đánh tan bàn tay to màu vàng ở trên cao. Hắn tấn công mạnh mẽ đến nỗi cả hư không dần trở nên mờ ảo, thế công kinh khủng này làm cho tinh khí ở khu vực chung quanh cũng bị hút cạn khô.
Kim Sí Tiểu Bằng vương cuồng bạo hẳn lên, sát khí hiện rõ lên trong mắt, hắn ta gần như điên cuồng phản kích. Xung quanh thân thể còn có một ngọn lửa thần bốc cháy hừng hực, hắn ta đang cố gắng thoát khỏi hoàn cảnh xấu này.
"Keng", "keng", "keng"...
Nhưng mà rõ ràng thể chất của Thánh thể Hoang Cổ Diệp Phàm mạnh hơn, dùng lực kháng lực, dùng chiêu đánh chiêu. Quả đấm màu vàng gần như muốn đánh xuyên qua vòm trời, lực đạo ẩn chứa bên trong mạnh mẽ không có gì so sánh nổi.
Hai người va chạm kịch liệt, giống như cổ thiên đình giáng thế trấn áp cả thiên địa, lại tựa như ngân hà cùng nhau rủ xuống chấn mạnh đại địa!
Quả đấm màu vàng của Diệp Phàm phảng phất như đã ngưng kết cùng với thiên địa, mỗi một lần đánh ra đều làm cho trời cao run rẩy, những người ở xa thấy vậy đều kinh hãi không thôi.
Thật khó tưởng tượng được lực đạo bên trong một quyền của Diệp Phàm cường đại đến mức nào!
"Rầm", "rầm"...
Từ trước đến nay rất khó thấy một trận chiến của tu sĩ trẻ tuổi nào kịch liệt đến như vậy, một người là Thánh thể Hoang Cổ, một người là hậu nhân Thần Bằng có thể đánh giết cả chân long.
Thân thể của hai người này đại biểu cho hai thể chất cực mạnh trên thế gian, bọn họ chiến đấu làm lay động hồn phách người khác, khiến cho cả phương không gian xung quanh cũng bị chấn động.
Thần lực của Diệp Phàm dường như không cạn khô, không biết mệt mỏi là gì, càng đánh khí thế của hắn càng tăng lên, ngay cả Kim Sí Tiểu Bằng vương không ai sánh nổi cũng phải kinh hãi. Mỗi lần quả đấm màu vàng ấy tiếp xúc với thân thể của mình, Kim Sí Tiểu Bằng vương lại có cảm giác giống như có một ngọn núi lớn đập mạnh lên trên thân thể vậy.
Lúc này, thần cánh của Thiên Bằng không thể gây thương tổn cho đối phương được nữa, ngược lại mỗi một lần quả đấm màu vàng kia tung ra là cả không gian phải sụp đổ, cánh tay hắn đón chặn rung lên bần bật, lực lượng cuồng bạo làm cho hắn phải hộc máu.
Diệp Phàm công kích liên miên như thế là vì không muốn để Kim Sí Tiểu Bằng vương có cơ hội chuyển bại thành thắng. Từ lúc tu hành đến giờ, hắn chưa bao giờ dám khinh thị địch thủ, huống chi hắn còn đang đánh với Thiên Bằng gần như quét ngang toàn bộ các tu sĩ trẻ tuổi khác.
"Phịch"
Thế công của hắn như gió bão mưa rào, làm cho Kim Sí Tiểu Bằng vương không thể nào chịu nổi. Khóe miệng của Kim Sí Tiểu Bằng vương không ngừng chảy máu, đôi tay sáng chói đã ảm đạm hơn rất nhiều.
"Xoẹt"
Quả đấm màu vàng của Diệp Phàm rốt cuộc cũng xông qua màn phòng ngự bằng cánh của Kim Sí Tiểu Bằng vương, đấm thẳng vào ngực của hắn. Lực đạo thật sự quá mạnh, Kim Sí Tiểu Bằng vương gần như không thể chịu nổi, cảm thấy cả người đau nhức.
Kim Sí Tiểu Bằng vương bay ngược ra xa, máu tươi phun ra ngoài làm cho mái tóc màu vàng đang xốc xếch cũng bị lây nhiễm những giọt máu tươi, thân thể hùng vĩ khẽ run rẩy.
Diệp Phàm truy kích bám sát vào đối phương như hình với bóng, làm cho đối phương không thể nào thoát khỏi.
"Vèo"
Diệp Phàm thi triển Đại Hư Không thuật, đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh Kim Sí Tiểu Bằng vương. Hư Không Đại Thủ ấn đánh xuống, Tiểu Bằng vương không thể nào tránh né.
"Phịch"
Đây là một đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đánh thẳng vào đầu của Kim Sí Tiểu Bằng vương. Kim Sí Tiểu Bằng vương cảm thấy cả trời đất đang rung chuyển, thân thể mất cân bằng.
Thấy Kim Sí Tiểu Bằng vương mạnh mẽ bị đánh chật vật, máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo như vậy, mọi người ở trên không trung đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Phải biết rằng thần uy kinh khiếp của Kim Sí Tiểu Bằng vương lan xa, không có Yêu tộc trẻ tuổi nào không biết hắn muốn đi theo con đường của Đại Đế, nhưng thật không ngờ lần này lại bị đánh thê thảm đến như thế!
Lần này tuyệt đối là một cơ hội tốt, Diệp Phàm lướt nhanh tới phía trước. Thừa dịp Kim Sí Tiểu Bằng vương còn đang choáng váng, ôm lấy một ngọn ma sơn trấn áp đánh xuống.
Bão Sơn ấn!
"Ầm"
Ngọn núi nguy nga hùng vĩ phảng phất có uy thế long trời lở đất, chỉ trong chốc lát đã áp mạnh xuống Kim Sí Tiểu Bằng vương!
Tất cả mọi người ở nơi xa đều cảm nhận được một cỗ khí tức hủy diệt, không nhịn được mà sợ hết hồn hết vía.
Tuy ngọn núi lớn màu đen ấy đập Kim Sí Tiểu Bằng vương bay ra xa, thân thể của hắn cũng gần như muốn vỡ nát, nhưng cuối cùng vẫn không bị đánh gãy.
"Oong"
Diệp Phàm truy kích, tay trái kết Nhật ấn, tay phải kết Nguyệt ấn, một vầng mặt trời và một vầng mặt trăng cùng lúc xuất hiện tỏa sáng lấp lánh, tạo nên dao động làm cho người ta phải khiếp sợ. Cảnh tượng bây giờ thật giống như Diệp Phàm đang cùng lúc thôi động núi lớn núi nhỏ đánh tới, thế công làm gãy nát cả vòm trời, âm thanh ầm ầm phát ra không thôi.
"Phịch"
Nhật ấn hoành thiên tỏa sáng vạn trượng, tay trái của Diệp Phàm đập mạnh xuống đánh Kim Sí Tiểu Bằng vương lộn một vòng, mái tóc vàng rối bời bị những ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra làm nhuộm đỏ một mảng lớn.
"Xoẹt"
Nguyệt ấn sáng nhu hòa nhô lên cao, tay phải Diệp Phàm lại tiếp tục đánh xuống người của Kim Sí Tiểu Bằng vương, tựa như sóng mạnh vỗ vào bờ.
Cả thân thể Kim Sí Tiểu Bằng vương xuất hiện những đường tơ máu chằng chịt, khớp xương va chạm vào phát ra những tiếng vang lách cách, âm thanh rõ ràng đến mức làm cho người ta phải khiếp sợ.
- Ta không tin đánh không chết ngươi!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, toàn thân sáng lên như cả thần thể được trui luyện nhiều lần, lấp lánh phát sáng.
- Đủ rồi!
Đột nhiên Kim Sí Tiểu Bằng vương gầm nhẹ. Khi nãy hắn bị đánh vào đầu nên có chút choáng váng, nhưng lúc này cơn đau nhức đã làm cho hắn tỉnh táo hoàn toàn lại, lập tức gầm thét lên như một con dã thú.
Thân làm hậu nhân của Thần Bằng, lực lượng sinh mệnh của hắn mênh mông tựa như vô tận. Giờ phút này đây, hắn gần như điên cuồng, ngàn vạn lông vũ màu vàng bắn ra xé rách trường không, mỗi một cọng lông giống như một cây trường thương hoàng kim!
Chiêu thức tấn công thật kinh khiếp, lông vũ vô tận hóa thành một những cây trường thương sáng chói, mỗi một cây đều được bao phủ bởi một ngọn lửa màu vàng.
"Xoẹt", "xoẹt", "xoẹt"...
Tiếng phá không vang lên không dứt, tất cả trường thương đều đâm tới Diệp Phàm. Thật là một sát thức làm cho người ta phải sợ hãi!
"Keng", "keng", "keng"... Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Phàm hóa ra bàn tay to màu vàng chặn đánh, ngăn cản các trường thương đang đâm tới.
Nếu như đổi là một người khác, sợ rằng đã sớm bị các trường thương sáng chói đâm xuyên, cạn máu mà chết, nhưng Diệp Phàm lại là Thánh thể Hoang Cổ, thân thể còn mạnh hơn Thiên Bằng một bậc. Trong khoảng khắc nguy hiểm đó, hắn còn tìm ra được một đường sống trong biển trường thương, thậm chí hắn còn đánh thẳng tới Kim Sí Tiểu Bằng vương, như muốn đánh chết hắn.
"Ù", "ù", "ù"...
Diệp Phàm sử dụng các loại ấn pháp, đánh ra các đại thật sát sinh từ từ chấn nát từng cây trường thương, rồi ép sát tới Kim Sí Tiểu Bằng vương.
"Ầm"
Kim Sí Tiểu Bằng vương vung tay lên, vô số lông vũ tụ lại thành một màn sáng, màn sáng này lập tức ép sát tới Diệp Phàm.
Đây là một màn sáng do vô số trường thương sắc bén tạo thành, tuyệt đối là chiêu thức giết người chí mạng. Chỉ trong nháy mắt, nó đã bao phủ Diệp Phàm.
Tất cả mọi người đang quan sát cuộc chiến đều hít một ngụm khí lạnh.
- Điểu nhân này thật đáng sợ! Vào thời khắc quan trọng, mỗi một cọng lông trên người cũng là vũ khí sắc bén giết người, thật khó lòng phòng bị. Ta nghĩ cũng chỉ có Thánh thể Hoang Cổ mới ngăn cản được hắn, những người khác mà đấu với hắn thì đã sớm bị biến thành con nhím rồi!
Đồ Phi cảm thấy tim mình cũng đập nhanh hơn.
- Sợ rằng đây chỉ là hư chiêu thôi!
Thanh Y Tiểu Giao vương trầm giọng nói.
"Ầm"
Diệp Phàm sử dụng các thủ đoạn công sát mạnh mẽ, tất cả ấn pháp xuất hiện nhất thời đánh xuyên qua màn sáng do vô số trường thương sắc bén tạo thành. Màn sáng này nứt vỡ, tất cả trường thương cũng bị vỡ vụn rồi hóa lại thành những cọng lông vũ, bay lả tả rơi xuống đất.
Đột nhiên thân hình của Kim Sí Tiểu Bằng vương mờ dần đi, rồi biến mất không thấy gì nữa, mọi người không thể biết hắn đang ở nơi nào.
Diệp Phàm huyền phù ở trên bầu trời quét mắt nhìn tám hướng, cẩn thận phòng ngừa đối phương thi triển sát chiêu.
Những người khác cũng vội vàng tìm kiếm, quan sát khắp nơi.
- Điểu nhân này phun ra nhiều máu như vậy, nhất định đã bị trọng thương rồi, không phải là chịu thua bỏ chạy rồi chứ?
Đồ Phi tự nói.
Những người khác cũng cảm thấy ngạc nhiên. Khi nãy mọi người đều thấy sát chiêu Diệp Phàm sử dụng, cũng tự hiểu rằng nếu bọn họ đi tới thì đã sớm bị đánh thành bụi bay.
- Kim Sí Tiểu Bằng vương, ngươi không địch lại bỏ chạy sao?
Diệp Phàm mở miệng nói.
Một tiếng hừ lạnh nặng nè truyền đến, rồi một thân ảnh màu vàng xuất hiện. Kim Sí Tiểu Bằng vương ngồi xếp bằng trong hư không, cả người tản phát ánh sáng màu vàng rực rỡ, trong thân thể phát ra âm thanh lách cách rung động của khớp xương.
"Ầm"
Một cỗ yêu khí mạnh mẽ từ trên người hắn xông thẳng ra bên ngoài, bỗng nhiên Kim Sí Tiểu Bằng vương đứng dậy, sự cuồng dã hiện rõ lên trong mắt. Hắn ta lạnh lùng nói:
- Ta thua bỏ chạy? Thật buồn cười, tất cả chỉ mới bắt đầu!
Tất cả mọi người giật mình, khí thế Kim Sí Tiểu Bằng vương tăng lên rồi, giống như là chưa từng bị thương vậy, yêu khí còn tỏa ra không ngừng.
- Điểu nhân này bị Thánh thể Hoang Cổ đánh như vậy mà không bị thương nặng, chỉ trong thời gian ngắn đã phục hồi lại như cũ, thật quá kinh khủng.
Đồ Phi kinh hãi.
- Kim Sí Tiểu Bằng vương quả nhiên có tiềm chất trở thành Đại Đế, hoàn toàn có thể tranh phong với Thánh thể Hoang Cổ đồng giai!
Có cường giả Yêu tộc giật mình.
Thanh Y Tiểu Giao vương cũng giật mình, nói:
- Chẳng lẽ hắn có thể bước lên con đường Đại Đế thật?
Nhan Như Ngọc cũng nhẹ giọng nói:
- Có lẽ...hắn có hi vọng!
Kim Sí Tiểu Bằng vương đáp xuống đứng đối diện với Diệp Phàm, lúc này cả người hắn tỏa yêu khí ngất trời, sát khí mãnh liệt mênh mông cũng tỏa khắp.
- Mười vạn tám ngàn kiếm!
Âm thanh của hắn tựa như có thể xuyên qua sắt đá, chấn động cả trường không, làm cho màng nhĩ của mọi người ở đây đau nhói.
Vào giờ khắc này, trong thiên địa có sát khí kinh thế xuất hiện, từng đạo kiếm quang ngất trời xông thẳng lên trời cao, giống như có vô tận núi lửa cùng lúc bộc phát!
Thần kiếm hạ xuống vòm trời nhiều như rừng rậm, từng thanh từng thanh cắt ngang hư không, mỗi một thanh đều dài đến mấy trượng. Mũi kiếm sắc bén tỏa hàn quang bức người, sát khí trùng thiên.
Mười vạn tám ngàn kiếm!
Mỗi một thanh kiếm đều được tế luyện từ lông vũ Thần Bằng, nhìn qua vừa đẹp mắt vừa làm khiếp sợ tâm hồn người khác.
Dõi mắt nhìn lại, có thể thấy khắp nơi đều là thần kiếm. Rừng kiếm này phát sáng hừng hực, sát khí sắc bén làm đến nỗi lòng người phải kinh hãi.
- Ta không biết Đại Đế thượng cổ lúc trẻ có từng chém Thánh thể Hoang Cổ hay không, nhưng có lẽ hôm nay ta sẽ khai sáng một sự nghiệp vĩ đại, để thánh huyết trải rộng đường Đại Đế ta đi!
Kim Sí Tiểu Bằng vương huyền phù trong hư không, mái tóc vàng tung bay theo gió lớn, đôi mắt tràn đầy khí tức hủy diệt và cuồng bạo.
Diệp Phàm thân ở trong rừng kiếm, tuy đối mặt với sát khí thấu xương và kiếm quang đầy trời nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh lấy Ly Hỏa thần lô ra.
- Ở phương diện thân thể đối kháng ta có thể áp chế ngươi, bây giờ vẫn có thể giẫm ngươi dưới chân!
Thần sắc Diệp Phàm lạnh nhạt, thần sắc vô cùng tự tin, lò lửa trong suốt cao gần một tấc được đặt ngay trong lòng bàn tay.