Già Thiên

Chương 1807: Trở về




- Rất nhiều chiến bộ không kiềm nổi, bi thiết kêu gọi trong thiên địa mời chúng ta khai chiến, với Chuẩn đế lĩnh quân đánh những cường giả Bá huyết kia, đi diệt sát mấy con của vùng cấm, báo thù cho huynh đệ chết đi!

Năm đó, Thiên Đình vinh quang biết bao, nơi đại quân đi qua quân giặc bị hủy diêt nát tan thành bui, ai dám chống lai?

Thế mà ngày nay tự mình eiải tán, lại còn bị người đánh tới cửa, đây là một loại si nhục, một loại nghẹn uất lớn lao. Rất nhiều người tình nguyện chết trận, kết thúc trong huy hoàng năm đó, cũng không muốn sống như vậy.

- Ta biết, các huynh đệ rất phẫn nộ, rất ủy khuất, nhưng Thiên Đình sớm bị người ta nghiên cứu thấu, bọn họ dám ra tay như vậy, ta nghĩ khẳng định có chuẩn bị lợi hại ở sau. Nên biết ràng những người đó là đến từ vùng cấm, có hoàng khí, có Thần trận, sẽ chờ chúng ta nhảy ra rồi tung một lưới bắt hết đây!

Hắc Hoàng sắc mặt âm trầm nói, hắn từng đi theo Đại đế, không có người nào rõ ràng hơn so với hắn: người như thế rốt cuộc khủng bố tới cỡ nào. Ngày nay những người này liên thủ, sao không dọa khiếp người cho được? Nó đang tận hết có khả năng chuẩn bị toàn bộ các loại ở sau và lực lượng.

- Thật sự nếu không được, cho cô bé đi ra ngoài đi!

Dương Hi nảy sinh lòng ác độc nói. Hắn là phái chủ chiến, rất muốn đánh cho long trời lở đất.

Nhắc tới cô bé, trong mắt Hắc Hoàng xuất hiện càng nhiều sát khí, rồi nó thở dài một tiếng lắc đầu phủ định.

Diệp Phàm trước khi rời đi, không có giữ lại gì với nó, nói cho nó biết một góc tương lai chính mình nhìn thấy kia, vì diễn biến đó, bảo nó nhất định phải cẩn thận.

Quỹ tích tương lai tuy rằng có chếch đi, có điều thay đổi, nhưng vẫn chưa đảo điên toàn bộ, bằng không lão Thần cũng sẽ không chết.

Ở trong góc tương lai kia, cô bé xuất động, nhưng lại gặp phải không chỉ một vị chí tôn cổ đại, muốn làm chuyện xấu xa nuốt sống cô bé, để trở thành đạo quả vô thượng.

Do đó dẫn phát lên một hồi đại chiến xưa nay chưa từng có, trình độ thảm thiết đã không thể dùng ngỏn ngừ để hình dung: vũ trụ vỡ nát, cao thủ ngã xuống, dấu vết sinh mệnh tinh tú và cường giả không còn lại bao nhiêu.

Chỗ Diệp Phàm nhìn thấy tương lai, cuối cùng... đã không có cô bé.

Sau khi Hắc Hoàng biết những chuyện này, nó hết hồn, cũng không dám chờ cô bé đi ra ngoài nữa, nó sợ bi kịch trình diễn, nó sợ gặp cảnh không thể vãn hồi.

- Sư phụ! Nhất định phải trở về nhà!

Tiểu Tùng khẽ nói.

Còn có một năm, kỳ hạn đã sắp hết, mà Diệp Phàm lại ngay cả một đại kiếp nạn cũng chưa từng vượt qua! Tới hiện tại, gần như mọi người đều cho rằng hắn dữ nhiều lành ít, bằng không sớm đã nên xuất hiện.

Tình huống không có thay đổi, ngẫu nhiên còn có chiến tướng Thiên Đình bị giết. Mặc dù bị Hắc Hoàng hạ quyết tâm ra lệnh, đều che giấu ẩn mình đi, không được tụ tập, nhưng kết quả vẫn là có người bị tìm được, chết trận trong tinh không.

Cuối cùng, Nhân Ma không thể nhịn được nữa, cầm kiện thạch khí gần Hoàng Đạo kia đi đại sát, kết quả gặp phải kết quả xấu.

Người trong vùng cấm quả nhiên có chuẩn bị, thực sự lần này có trận văn Hoàng Đạo được mang ra, thậm chí có người mang ra pháp khí cấp số này, bao vây tiễu trừ Nhân Ma lão gia.

Nếu không nhờ lão có huyền công cái thế, những năm gần đây tu luyện tu vi đã tiến nhanh, tất nhiên đã chết ở bên ngoài. Dù vậy lão nhân gia cũng bị thương nặng, mang theo một thân đầy máu trở về.

- Đừng đi! Ta thiếu chút nữa rơi vào trong sát trận Hoàng Đạo. Đám người này chuẩn bị không chỉ một loại đòn sát thủ!

Nhân Ma lão gia sắc mặt âm trầm nói.

Kết quả này khiến mọi người trầm mặc.

- Con bà nó! Bọn chúng đừng ép ta điên cuồng!

Đại hắc cẩu hung tợn kêu lên.

- Sư bá còn có cái gì chuẩn bị ở sau, đều sử hết ra đi, nếu cỏ thể diệt bọn chúng sớm tế ra đi!

Hoa hoa nói.

- Có thể diệt, nhưng bổn hoàng cũng sẽ biến mất, ngươi vĩnh viễn không thấy được, ngươi muốn vậy sao?

Hắc Hoàng lộ ra một miệng răng nanh trắng toát nhìn hắn.

- Không muốn!

Hoa hoa vội lắc lắc đầu.

Ở thời điểm bầu không khí Thiên Đình u ám, ở bên ngoài cũng đã xảy ra đủ các loại đại sự.

Thể Ngoại Tam Thần tìm được tung tích Hỗn Độn thể, một đường đuổi theo, nhưng đáng tiếc chỉ thấy được bóng dáng của hắn, dùng Ánh Thiên tinh thạch ạhi chép lại.

Hỗn Độn thể xuất hiện, làm cho lực chú ý của các con vùng cấm phân tán một ít, bọn họ cũng một đường đuổi theo, phải tìm hiểu cho rõ ràng.

Bởi vì người này liên quan đến quá nhiều. Ở thời đại thần thoại, Hỗn Độn thể là huyết mạch siêu nhiên nhất, được xưng một khi xuất hiện, cuối cùng tất nhiên phải vô địch thiên hạ.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, người này xuất hiện đã phân tán bớt áp lực cho Thiên Đình.

Thế gian rất nhiều người đều đang phỏng đoán, cho rằng Hỗn Độn thể nếu đạt tới cảnh giới Chuẩn đế, không có khả năng nhiều năm qua như vậy vẫn vô thanh vô tức, khẳng định phải đi ra lịch lăm, hẳn là có người nhìn thấy.

- Là hắn! Chúng ta tận mắt thấy người đó!

Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương cả kinh nói.

Trong Thiên Đình cùng có người thảo luận Hỗn Độn thể. Thậm chí, Hắc Họàng đều thừa nhận, thế gian có lẽ chỉ có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai có thể đặt song song với Hỗn Độn thể.

- Năm đó khi chúng ta đi tới Thiên Đình, nhìn thấy hắn đang độ kiếp, đuổi theo đám thanh long, hóa xà dài vạn dậm giết chóc, hỗn độn khí sôi trào, vô cùng khủng bố!

Long Vũ Hiên nói bổ sung.

Ngày đó, bọn họ với Trương Văn Xương cùng nhau vượt qua tinh hà, đi về hướng Thiên Đình, ở trên đường nhìn thấy hình ảnh một nam nhân tuổi còn trẻ đang độ kiếp, cùng là bóng dáng đó.

Ngày nay, đối lập hình ảnh Ánh Thiên Thần Tinh, bọn họ nhận ra, đúng là người nhìn thấy ngày đó. Nam nhân đó có linh giác sâu sắc khủng bố, lúc ấy còn từng đuổi theo, nếu không nhờ đang ở trong thông đạo không gian, ba người tất đã chết rồi.

Đáng tiếc, chính là bọn họ cùng không cổ nhìn thấy dung mạo của người kia, khoảng cách quá xa quá mơ hồ.

- Người này hẳn là cảnh giới không cao bằng sư phụ, còn chưa từng bị chí tôn cảm ứng được. Tuy nhiên nếu tiếp tục độ kiếp... có lẽ sắp rồi.

Hỗn Độn thể xuất thế, cùng với phong ba của Diệp Phàm làm cho trong tinh hải này có cảm giác tương lai có mưa to gió lớn, luôn làm cho người ta cảm thấy sắp có một hồi đại chiến chấn nhiếp thế gian.

Mấy ngày sau, Hỗn Độn thể lại lộ ra tung tích, một người trong Thế Ngoại Tam Thần đuổi theo, đã xảy ra va chạm mạnh, kết quả vị "Thần" kia bị đánh cho trọng thương.

Xuất hiện kết quả này, dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn.

Các nơi vũ trụ sôi trào! Người này quả nhiên rất cao thâm, ngay cả một người trong Thế Ngoại Tam Thần sâu không lường được đều bị đánh bại, không phải đối thủ của hắn.

Hơn nữa, thông qua chiến dịch này cũng chứng thật rõ ràng, hắn chính là Hỗn Độn thể, đều không phải là giả, không chỉ là đồn đãi.

Trong một đêm, Hỗn Độn thể chấn động bát hoang vũ trụ, uy danh thẳng tắp tăng lên, làm cho người ta cảm nhận được sự cường đại và tiềm lực vô tận của hắn. Người này nghiễm nhiên là một người tuổi còn trẻ khác trên Đế lộ đang quật khởi sắp thành Đại đế.

Trong một trăm năm, hai người hai loại vận mệnh khác nhau, Diệp Phàm vốn cũng đang hào quang rực rỡ, được rất nhiều người ký thác vô tận hy vọng, nhưng hiện tại lại sống chết trở thành câu đố, còn không hề xuất hiện, từ từ ảm đạm.

Mà một người khác thì ở trong loạn thế xông thẳng lên tận trời, rất có khí thế "nhất phi phá thương vũ", ánh mắt của cả vũ trụ đều ngắm nhìn.

- Ha ha... đây là số mệnh sao? Ta xem trọng ngươi, ctáng tiếc ngươi không có trở về. Hiện tại xuất hiện một người khác, tia sáng chói mất như vậy! Nếu Hỗn Độn thể thực thành đạo chỉ sợ có thể so sánh cao thấp với Đế Tôn rồi sao?

Ngoài Địa phủ, một thiếu niên ngồi xếp bằng, một mình đối mặt Âm phủ u tối rộng lớn. Hắn lúc trước là mặt búp bê nhưng cũng đã hiện ra già lão, sợi tóc bạc trắng.

Nhiều năm qua, hắn lại nhớ tới nơi này liền tới chấn nhiếp Minh Hoàng trong Địa phủ. Một người đối mặt với một thế lực lớn tối cổ xưa. Đây coi như là một loại uy thế cái thế.

Đáng tiếc, cuối cùng sinh mệnh hắn đi tới chung điểm, mệnh hỏa sắp tắt, hắn có chút tiếc nuối, có chút thương cảm, nhìn vào chỗ sâu trong tinh không xa xa.

- Ta nên kết thúc rồi...

Hỗn Độn thể vừa hiện, sau đó không lâu liền biến mất, không còn có xuất hiện, hoàn toàn thoát khỏi truy tung của cường giả vùng cấm. Thế nhưng trong lời nói của hắn lại chưa hết, vầng hào quang thêm vào thân thể.

Theo hắn biến mất, áp lực lên Thiên Đình lại tăng thêm. Các con của vùng cấm cùng với người của Bá huyết nhất mạch tất cả đều truy đuổi tung tích Thiên Đình muốn diệt trừ.

- Thánh giả Hắc Hùng chết trận rồi!

- Cái gì lão Hùng bị giết? Con bà nó! Bổn tọa theo chân liều mạng với bọn chúng!

Long Mã tức giận! Năm đó mười hai thánh giả ngày nay không còn lại mấy người, lại bị giết như vậy làm cho nó chiến huyết sôi trào.

- Duy nhất may mấn chính là các chiến bộ không hề xao động, đều ẩn nhẫn, tán ở khắp nơi vũ trụ, hẳn là không có thêm thương vong quá lớn!

Sát Thánh Tề La nói.

Dù vậy, bộ chúng Thiên Đình cũng rất đau lòng. Chung quy là đã chết không ít người, trong lòng mỗi người đều cất giấu một cơn lửa hận, hận không thể lập tức đi đại sát một trận.

- Diệp Phàm nếu đã chết, bổn hoàng bằng bất cứ giá nào, sẽ dẫn dắt các huynh đệ đi đại sát, đảo lộn vũ trụ này báo thù cho các huynh đệ chết đi!

Đến cuối cùng, Hắc Hoàng tử thái độ, dùng tánh mạng bảo đảm.

Thương vong giảm bớt, nhưng phong ba cho tới bây giờ cũng không hề bình lặng.

Mấy người con của vùng cấm kia hoành hành trong vũ trụ, tuyên bố thẳng thừng: phải càn quét Thiên Đình, không cho bọn họ cơ hội.

- Đúng vậy, Thiên Đình phải bị diệt!

Đảy là thanh âm và quyết định của bọn hắn.

Có thể nói khinh người quá đáng, bọn họ tàn sát bộ chúng Thiên Đình, còn cao ngạo phách lối như vậy, ở trong tinh hải không kiêng nể gì, hoàn toàn không có đặt Thiên Đình ở trong mắt.

Thế nhân đều cảm thán, thế lực cường đại nhất ở thế gian này quả nhiên là cấm địa Sinh Mệnh, không gi sánh nổi, ai có thể chống đỡ?

Bá huyết nhất mạch lại trực tiếp, cho tới bây giờ không hề dừng lại, cho dù là Thiên Binh cùng không buông tha, mấy ngày này phát động hết thảy lực lượng tìm kiếm, tàn sát bỏ chúng Thiên Đình.

Bọn họ hung tàn, càng thêm đáng giận: trên tay bọn họ đầy máu tươi, còn nhiều hơn các con của vùng cấm. Mãi đến khi cuối cùng rất khó tìm được người của Thiên Đình, bước chân bọn họ mới có điều chậm lại.

Trên thế gian đều hỗn loạn, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm, đại loạn sắp nổi lên, họa thành đạo buông xuống, vùng cấm cũng không yên lặng nữa. Điều này làm cho thế nhân cảm giác hít thở không thông.

Ở biên hoang vũ trụ, trên Hỗn độn thạch, thân ảnh suy nhược kia nhích động, hắn chậm rãi dựng thân ngồi dậy. Tuy rằng thời gian không còn, tuổi thanh xuân mất đi, nhưng trong hai mắt hắn lại bắn ra hai luồng điện lạnh, sắc bén chấn khiếp thế gian!

Hắn vẫn chưa chết đi, ngược lại như là từ trong cảnh ngộ đạo nào đó tỉnh lại. Trên mặt bị lưỡi đao của năm tháng khắc lên dấu vết khó có thể làm phai mờ, nhưng tinh thần lại không giảm. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Trăm năm vội vàng qua, nhưng lại giống như trải qua một vạn năm lâu dài như vậy...

Hắn lẩm bẩm tự nói.

Ngay sau đó, hắn bước chân ra, rời khỏi biên hoang vũ trụ, tiến vào chỗ sâu trong tinh hải bao la, đi tới hướng một chỗ lại một chỗ sinh mệnh cổ địa.

- Trong cơ thể người có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết?

Trên đường đi hắn nghe được một ít lời đồn, chân mày cau lại, hai mắt híp lại phát ra chùm tia sáng kinh người, chấn sụp đổ thiên địa.

- Này! Lão nhân! cẩn thận một chút, tinh vực phía trước bên kia không đi được đâu! Nghe nói nơi đó có bộ chúng Thiên Đình ẩn núp, Bá thể nhất mạch đang lục soát và đuổi giết đấy!

Người đầu bạc không hề quan tâm, bước ra một bước, từ nơi này biến mất, trực tiếp chìm sâu vào tinh hà phía trước.

- Ồ! Không đúng a! Người vừa rồi kia có điểm nhìn quen mắt. Trời ạ! Chẳng lẽ là hắn sập quỷ, ta sẽ không nhìn lầm chứ?!

Tinh hà phía trước, có cường giả của tổ tinh Bá thể tọa trấn, vô số đại quân đang đi tới hướng nơi này, tìm kiếm mấy chiến bộ ẩn tránh ở phiến tinh vực này, muốn huyết tẩy sạch sẽ.

- Ngươi là ai?

Có người quát lớn, tiếp theo một đám chiến giả vọt tới.

Người đầu bạc ánh mắt hừng hực, ngay khoảnh khắc sáng lên, trừng mắt nhìn tới phía trước. Lập tức phát sinh chuyện đáng sợ, những người phía trước rồi lại như là gặp phải Tiên Vương phẫn nộ chém ngang, toàn bộ vỡ nát, hóa thành máu và xương trắng.

Phía trước, đại quân chấn động thét to, tấn công tới hướng bên này, nhưng người đầu bạc ánh mắt hừng hực nhìn quét tới, từng mảng người trực tiếp bị nổ tung trong vũ trụ, bị hủy diệt nát tan thành bụi, trở thành màn sương máu rồi hóa thành bột mịn.

Người này quả thực như là Thiên thần hạ phàm, nhìn xuống sinh linh, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, bất kỳ một loại dao động gì, thậm chỉ là ánh mắt đều có thể làm cho thế giới này sụp đổ.