Già Thiên

Chương 1755: Lão nhân đốn củi




Bất Tử Thiên Hậu đến đây, với một loại khí thế đứng trên thiên hạ muốn lão nhân đốn củi phải nhường lại di chỉ Thiên Đình.

- Tắm trong máu của chư Đế tọa hóa sống lại, nhất mạch này rốt cuộc đáng sợ tới mức nào...

Mọi người nghĩ tới rất nhiều, cảm thấy lưng phát lạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ở thời cổ đại xa xôi kia, đến tột cùng từng phát sinh biết bao nhiêu huyết án, nếu truyền ra nhất định là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, rất nhiều người cảm thấy có chút phát lạnh thấu xương.

Trên lịch sử cái chết của một vài Đại đế có vẻ không bình thường như vậy, chẳng lẽ có liên quan với chuyện này sao?

Còn nhớ rõ, Tiên Phủ thế giới ở Trung Châu của Bắc Đẩu Tinh Vực, đã từng phát hiện Thái Hoàng bị bầm thây gây chấn động, một vị chí tôn có lực công kích kinh người như vậy đi lên con đường thành tiên lại là thân thể vỡ nát mà chết, máu chảy xuống đến nay còn đang bùng cháy.

Hơn nữa, có người còn nghe được trong khu vực kia truyền ra tiếng rống giận dữ khủng bố của tồn tại cấp Cổ Hoàng, lớn tiếng quát mắng Bất Tử Thiên Hoàng... liên tưởng đến những chuyện này, khiến mọi người cả thân thể lạnh lẽo...

Đó phải là một người ở thời đại lâu dài cỡ nào, chẳng lẽ nói xỏ xuyên qua sử sách tu luyện dài dòng hay sao? Hắn... vẫn còn sống, điều này quả thực không thể tưởng tượng, dọa khiếp lòng người.

Truyền ra một tiếng thét dài, chấn động chư thiên, Hoàng Sào vẫn như cũ mông lung, bao phủ trong màn sương máu lượn lờ, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ một cây huyết phượng hoàng tạo thành hình dáng Thần sào. Đúng lúc này, thân ảnh một người cao lớn dựng thân ở phía trên nhìn xuống nơi này, âm thanh lạnh lùng nói:

- Thiên Hoàng là tiên thần, thiên hạ không ai có thể đo lường!

Mặt trời trăng sao cùng nhau rơi xuống chuyển động quay chung quanh hắn, hắn như là trung tâm vũ trụ, nơi đó tinh hà vạn đạo, cảnh tượng kinh người.

Đây là một nam nhân tuyệt mỹ, giống như một vị Thần, đầy đầu tóc dài màu bạc buông xuống đến thắt lưng, chớp động sáng bóng lóng lánh, không có một chút biếu hiện già cả.

Hắn thoạt nhìn thực trẻ tuổi, anh khí kinh người, giống như một Thần minh trẻ tuổi từ viễn cổ đi tới, sống đến kiếp này, cả thế gian cùng tôn sùng.

Đúng là Nhật Nguyệt thần tướng, đây cũng không phải là hư thân khi hắn đối phó với Diệp Phàm, Nhân Ma, mà là bản thể chân chính đi ra phần mộ, huyết khí tràn đầy.

- Này! Tám đại thần tướng trong truyền thuyết, mỗi một người đều từng tỏa sáng muôn đời, thực lực cường đại đến nghịch thiên, không thể tưởng được không chỉ một người còn sống sót. Đáng tiếc, cũng không còn rầm rộ! Năm đó trong số các ngươi đúng là có người thiếu chút nữa Thành Đạo nha! Hiện tại đều trở thành phượng hoàng bị nhổ lông!

Lão nhân miệng đầy răng vàng khẽ lẩm bẩm nói, rồi sau đó dẫn đứa cháu của mình đi tưới cây tiên mộc. Cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Ở trên gió lớn, để ý đừng bị thổi xuống dưới! Nơi này đã không phải năm đó, không ở đỉnh phong không nên đứng trên đỉnh núi, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, nam nhân không đứng trên tổ chim!

"Ầm!"

Màn sương máu mênh mông, Thần sào cực lớn đè xuống phía dưới, che phủ bầu trời. Di chỉ Thiên Đình đều rung chuyển. Bất Tử Thiên Hậu với hai đại thần tướng bức tới gần.

- Thiên Hậu nếu muốn liều mạng chiến một trận, ta sẽ đón tiếp!

Trên đạo đài Âm Dương, lão đạo nhân kia bay lên, nhìn lên trời cao, ánh mắt trầm tĩnh.

Phía sau, Chu Nghị và Lâm Giai đều chấn động, đã rất lâu không có nhìn thấy lão nhân đốn củi như vậy. Lúc này lão không hề già nua, mà như một thanh Thần đao tuốt ra khỏi vỏ, chém về phía bầu trời.

"Rắc!"

Trong đôi mắt lão nhân đốn củi bắn ra hai tia sáng vạch ra trên hư không hai cái khe nứt lớn, như đao đang ngân vang, như kiếm đang rung chuyển "leng keng"!

- Ngươi còn có thể chiến một trận không? Trận chiến năm đó chúng ta đều bị thương, hiện tại quyết đấu tiếp đối với ai đều không có lợi!

Hoàng Sào đang ép tới gần, bên trong truyền ra thanh âm giòn tan của Thiên Hậu.

Vô thanh vô tức, Khôn Thiên thần tướng cũng xuất hiện, đứng song song chung một chỗ với Nhật Nguyệt thần tướng, đứng trên Hoàng Sào, đều tự làm tốt chuẩn bị đại quyết chiến.

Mà đúng lúc này, đại hán râu quai nón bước ra một bước, đi tới cạnh sư tôn mình. Đồng thời ngay lúc đó, lão nhân miệng đầy răng vàng bỏ lại thùng gỗ trong tay, buông ra đứa cháu, cũng đi tới bên cạnh, giằng co với hai đại thần tướng trên bầu trời.

- Để chúng ta nhìn thử xem, thần tướng năm xưa lợi hại cỡ nào, còn lại được mấy thành công lực!

Đại hán râu ria xồm xòm khí phách hào hùng cười nói.

Lão nhân răng vàng khẻ thì lắc đầu, nói:

- Ta ghét nhất là đánh nhau, đánh đánh giết giết thật không có ỵ nghĩa gì! Ta thích nghiên cứu các loại hoa cỏ, các loại huyết mạch... Huyết thống của Thiên Hậu, ta nghĩ nhất định rất đặc biệt đi, thật sự là thực chờ mong nha!

- Ngươi đi chết đi!

Khôn Thiên thần tướng sắc mặt âm trầm, bước ra một bước, ngay khoảnh khắc

bay xuống dưới, đánh tới hướng lão nhân kia.

Mặc dù tám đại thần tướng thái cổ địa vị cao cả, ngạo khí ngút trời, thậm chí cũng không đặc biệt tôn kính Bất Tử Thiên Hậu, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho người ngoài bất kính với Thiên Hậu.

Lão nhân không mảy may lùi bước, quét lên một luồng lốc xoáy màu vàng xông lên tận trời, một bàn tay khô vàng cứng chọi cứng với một kích của binh khí thần tướng.

Truyền đến tiếng nổ mạnh động trời, có mặt trời trăng sao vỡ nát. Mọi người đều hoảng sợ, lão nhân đáng khinh này không ngờ lại cường thế như vậy, điên cuồng như vậy, tay không liền dám đối chọi cùng thần tướng ngày xưa.

Phù văn đầy trời, nơi đó có một mảnh tinh hà bị dập nát, Khôn Thiên thần tướng thần thông là chủ chưởng thiên địa, lấy ra căn nguyên vũ trụ làm của mình dùng, hắn chụp tới một mảnh tinh không vũ trụ lại bị lão nhân đánh nổ tung.

Thiên qua màu đen trong tay Khôn Thiên thần tướng cũng "ong ong" rung chuyển, như là gặp phải một đòn nghiêm trọng, cả người hắn đều loạng choạng mấy cái, suýt nữa bị thương nặng.

Kết quả này không người nào không hoảng sợ!

Tám đại thần tướng ngày xưa nha, để lại rất nhiều truyền thuyết, không ngờ lại có người có thể chống lại.

- Quả nhiên phượng hoàng bị nhổ lông không bằng gà! Ngươi còn lại mấy thành công lực, còn có thể khôi phục đến đỉnh phong sao? Nếu như có thực lực của năm đó, lão nhân ta lập tức bay trốn rồi!

Lão nhân răng vàng khẻ cười hắc hắc nói, càng ngày càng có vẻ đáng khinh.

Khôn Thiên im lặng, có thể sống sót chính là một kỳ tích, nếu không nhờ cắn nuốt bộ phận cặn của tiên đan, có thể hắn còn chưa tỉnh lại được nữa.

- Thật bất ngờ nha! Lão đốn củi ngươi lại tìm ra một cao thủ tuyệt thế như vậy giúp ngươi, so ra kém thần tướng năm xưa, nhưng cũng không xa lắm!

Bất Tử Thiên Hậu trong Hoàng Sào lên tiếng thanh âm giòn tan động lòng người, giống như một cô gái đang tức giận.

- Thiên Hậu! cấp cho ta hai trăm cân máu phượng hoàng, ta bán mình cho ngươi, nguyện trung thành với ngươi!

Lão nhân đáng khinh thực không có tiết tháo nói.

- Gia gia!

Dưới tiên thụ, đứa nhỏ kia bỉu môi nói, vẻ mặt không vui, cảm thấy gia gia của mình rất mất mặt.

- Ta vì ai chứ? Còn không phải là vì ngươi! Kiếm chút máu phượng hoàng, dùng trên người của ngươi để tương lai đối phó với cái trứng đá kia!

Lão nhân lẩm bẩm nói, rồi sau đó ánh mắt nóng bỏng nhìn lên bầu trời, nói với Hoàng Sào:

- Thế nào Thiên Hậu? Nếu không ta giảm cho ngươi năm mươi phần trăm, một trăm cân máu phượng hoàng là được!

Mọi người trong lòng giật mình, nhìn nhìn đứa nhỏ kia, lại nhìn về phía lão nhân đáng khinh, rốt cuộc có lai lịch gì vậy? Định đối phó với trứng đá kia, là chỉ viên trứng đá ấp dưới Bất Tử Thiên Đao kia sao? Thật kinh người!

Khôn Thiên thần tướng lao xuống, công kích lão nhân, mà Nhật Nguyệt thần tướng cũng là đầu đầy tóc bạc trắng bay múa, nhằm về phía đại hán râu ria xồm xòm, phát sinh đại chiến kịch liệt.

Một lát sau, trong Hoàng Sào truyền ra thanh âm bảo Khôn Thiên và Nhật Nguyệt thần tướng lui về phía sau, sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì hai người không còn đại thần thông viên mãn của năm xưa.

- Ngươi sợ rồi à! Thừa nhận không bằng ta?

Lão nhân bộ dáng đáng khinh lộ vẻ mặt hưng phấn, như là con gà trống chiến thắng, khí phách hùng hùng hổ hổ hiên ngang mà đi.

Nhưng sau khi lui trở về, mặt lão lại biến thành quả mướp đắng, dùng sức phủi phủi tay, liên tục kêu lên thảm thiết, nói:

- Đau chết mất! Con bà nó! Không phải phượng hoàng bị nhổ lông sao, như thế nào còn lợi hại như vậy!

Mọi người tức cười, vừa rồi lão nhân này chính là dùng tay không chống lại binh khí của đối phương, một lóng tay liền dập nát mặt trời trăng sao mà. Như thế nào hiện tại kêu lên đau đớn, cảm quan tri giác tụt hậu nghiêm ữọng sao?

Dưới cây tiên mộc, đứa nhỏ kia bưng kín mặt, cảm thấy thật thẹn thùng. Là gia gia mình biếu hiện không tiết tháo mà cảm thấy đỏ mặt.

- Ngươi và ta nếu tiếp tục chiến một trận chết sống, khẳng định đều sẽ có nguy hiểm tánh mạng, vậy ba kích quyết thắng bại đi!

Trong Hoàng Sào truyền ra thanh âm của Thiên Hậu.

- Được! Vì để sống lâu vài năm, cứ chiến ít vài chiêu đi!

Lão đạo nhân ngẩng đầu, sau đó bay ngược lên trời cao.

Trong phút chốc, nơi đó trắng xoá một mảnh như là sóng thần vỡ đê, Thần âm và dao động thật lớn chấn cho rất nhiều người chết ngất đi. May mà trong di chỉ Thiên Đình có cấm chế vô thượng, bằng không có nói mọi người đều phải máu tươi bắn tung toé cũng không sai biệt lắm.

Lão nhân đốn củi và Hoàng Sào bị bao phủ, nhìn không thấy bọn họ quyết đấu, nhưng mọi người đều có thể cảm ứng được loại dao động thật lớn này.

Bọn họ trực tiếp bay vào trong vũ trụ, đứt đoạn từng dãy tinh hà. Như là có pháp tắc Hoàng Đạo phát ra, làm sao nói cái gì là ước định ba chiêu, rất nhanh thấy đã trôi qua ba mươi lần va chạm.

Cái loại va chạm này khiến mọi người khiếp sợ, một lần so với một lần lực lượng cường đại hơn, mọi người đều hít thở không thông.

Phiến tinh hệ trong vũ trụ kia bị ảnh hưởng vỡ nát, hoàn toàn bị hủy diệt. Mọi người còn thật sự nhẩm đếm, hoảng sợ phát hiện trận chiến đã thăng cấp theo thời gian trôi qua, đã qua đi ba trăm chiêu.

- Đây là đang quyết một trận tử chiến mà!

Bàng Bác cảm thán nói.

Diệp Phàm, Hầu tử, Nhân Ma, Hắc Hoàng ai nấy đều lộ vẻ mặt ngưng trọng. Cấp số này đại chiến ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ, mỗi người đều ở từ xa theo dõi, hy vọng nhìn thấy hết.

Trên thực tể, các Cổ Hoàng tử khác cũng đều như thế, dùng Thiên Nhãn từ xa theo dõi trận chiến trong tinh không.

Vật đổi sao dời, một trận chiến này không ngờ tới sau ba ngàn chiêu mới kết thúc, Hoàng Sào của Bất Tử Thiên Hậu chậm rãi di chuyển, sau đó rời khỏi phiến tinh hệ này.

Trước khi đi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng truyền khắp nơi đây:

- Huyết mạch Cổ Hoàng theo ta đi, tương lai sẽ có một thế giới Tiên vực chân chính chờ các ngươi bước vào!

Hôm nay, một sự kiện so với một sự kiện càng khiến người ta giật mình! Bất Tử Thiên Hậu trước mặt mọi người mời chào Cổ Hoàng tử, nói thẳng ra một tin tức như vậy, khiến mọi người biến sắc.

"Phốc!"

Lão nhân đốn củi không có gì che giấu, liên tục hộc ra mấy ngụm máu lớn, thân thể đều lảo đảo sắp ngã, ngay cả mi tâm nơi đó đều xuất hiện một cái lỗ máu. Thân mình đáp xuống trên đạo đài.

Mọi người đều sắc mặt trắng bệch, đây là đã trải qua một hồi chiến đấu như thế nào?

Chu Nghị và Lâm Giai vội bước lên phía trước, lấy ra một cái hồ lô vỏ xanh, trút ra một viên kim đan cho lão đạo nhân ăn vào.

Lão mà còn bị thương thành cái dạng này, nhưng Bất Tử Thiên Hậu không có truy kích theo xuống, có thể thấy được nữ nhân tuyệt đại trong Hoàng Sào tất nhiên cũng bị thương nặng, không kém bao nhiêu so với lão nhân đốn củi!

"Vù!"

Một đạo xích quang phóng xuống, ai cũng không nghĩ tới sau khi Bất Tử Thiên Hậu rời đi, mới vừa bình tĩnh trở lại, một con Xích Long đột nhiên hiện ra đánh xuống, nhắm thẳng vào lão nhân đốn củi.

Loại dao động này quá kịch liệt, quá mức khủng bố, làm cho tất cả trận văn trong di chỉ Thiên Đình đều sáng lên, phát ra uy lực.

- Đế chủ đến đây!

- Hắn cũng muốn đi vào nơi này!

Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác biến sắc.

Lão nhân đốn củi khẽ quát một tiếng, trong miệng phun ra một đạo tiên quang, chém về phía con Xích Long kia.

- Lớn mật!

Bên kia, lão nhân miệng đầy răng vàng khẽ cũng lên tiếng mắng một tiếng. Một đạo xích quang khác đánh tới phía lão, muốn đoạt đi cây tiên mộc khô héo kia.

Trên thực tể, đạo quang này mới là chân thực, Xích Long phóng tới phía lão nhân đốn củi tuy có chiến lực cường đại, nhưng chỉ là hóa thân.

"Ầm!"

Lão nhân đáng khinh kia bị chấn thối lui, không ngăn được Đế chủ.

- Là hắn, chủ nhân Thần Đình, một kẻ sắp thành đạo! So với Bất Tử Thiên Hậu và lão nhân đốn củi tuyệt không yếu kém, là cao thủ tuyệt thế cùng cấp!

Rất nhiều người cả kinh kêu lên.

"ử ù!"

Cây tiên mộc từ mặt đất nhô lên, sắp sửa rời mặt đất. Đế chủ đến đây, cường thế xuất kích, khiến mọi người đều run lên, dường như không có người nào ngăn chặn được.

Ngay cả Diệp Phàm và Bàng Bác đều cảm thấy khó tin.

- Ngươi là vì cây tiên căn này mà đến, nhưng dù có cho ngươi cũng không thành đạo được!

Lão nhân đốn củi nói.

Lão nhân bức lui đạo hóa thân kia, rồi từng bước đi tới trước tiên thụ, cố định được nó, giằng co với chí cường giả mặc Xích Long giáp trụ, toàn thân bọc trong vầng hào quang đỏ lấp lánh kia.

Mọi người nhớ tới một truyền thuyết: tiên thụ của Thiên Đình ẩn chứa pháp và đạo của Đế Tôn, hằng ngày hắn xướng tụng kinh ở trước cây này, mà còn dùng Thần dịch Mệnh Tuyền của mình tưới cho nó, nên cây này được xem là chí bảo vô giá.

Đế chủ tới đây, hiển nhiên là vì đạo ở bên trong cây khô này, muốn đoạt lấy mảnh nhỏ đại đạo của Đế Tôn, muốn tìm kiếm một bước bí mật cuối cùng của thành đạo, hắn chờ đợi đã lâu lắm rồi.