Già Thiên

Chương 1747: Thần quân đại bại




- Đừng chạy! Bổn hoàng còn chưa có phát uy mà, ngươi chạy trốn như vậy tính cái gì, đứng lại!

Hắc Hoàng nhanh chân điên cuồng đuổi theo, ở phía sau kêu to, dai dẳng không bỏ phải lưu lại Đế chủ, mọi người trông thấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Đế chủ vừa rồi cường thể đến cỡ nào, quả thực giống như người chủ Thần giới hạ phàm, bễ nghễ vạn vực chư thiên, ở trên nhìn xuống quần hùng thiên hạ, cái loại uy nghiêm đó cả thế gian khó sánh.

Như thế nào chỉ trong nháy mắt quay đầu bỏ chạy? Trước sau tương phản quá lớn.

- Đó là cái gì?

Rất nhiều người đều cảm ứng được cổ khí cơ bạo cường ở chỗ sâu trong vũ trụ kia, là nó kinh động Đế chủ sao? Nhất định là như vậy.

Người càng cường đại càng cảm ứng sâu đậm, binh sĩ quân đội Thần bình thường ngẩn người, tuy có điều cảm giác, nhưng không phải sâu sắc như vậy, nhìn chằm chằm phương xa, nhân vật vô thượng như Đế chủ không ngờ lại đang chạy vắt giò lên cổ, làm cho bọn họ không thể chấp nhận.

Gần cả trăm vạn quân đội Thần Đình đông nghìn nghịt, từng giáp trụ lành lạnh, binh khí trong tay lấp lánh hàn quang, vì Thiên Đình mà đến, trở thành một mảng sắt thép mênh mông.

Một đám người thực lực cường đại kinh người như vậy, do Đại Thánh thống lĩnh, đều là nhân mã tinh nhuệ nhất của Thần Đình, nhưng lúc này lại đều choáng váng, nhìn Đế chủ vượt ngang không trung chạy đi, rất nhiều người đều không biết vì sao.

Bọn họ là hùng binh vô địch, là Đế binh định Thiên Đình, định yên cơ nghiệp muôn đời mà đến, sẽ khai sáng một đoạn năm tháng huy hoàng nhất, nhưng Đế chủ vô thượng như thế nào bỏ chạy thục mạng?

Hết thảy phát sinh quá đột ngột, làm cho bọn họ đều không kịp phản ứng.

- Sát!

Diệp Phàm vung tay lên, đại quân Thiên Đình như hổ lang sống chuồng, phóng vọt tới như trời long đất lở, đây là một đám cường giả như hoang thú, hóa thành dòng thác lũ thổi quét tám phương.

- Sát a!

- Không cần để một người chạy thoát!

- Tiêu diệt toàn bộ Thần Đình, báo thù cho huynh đệ đã chết đi!

Đây là một loại đối lập rõ ràng, một phương hóa đá, trở tay không kịp, một phương kia khí thế như cầu vồng, như sóng lớn vỗ bờ tấn công mà đến, cuồng mãnh không thể ngăn cản.

Đại quân Thần Đình ai cũng không nghĩ tới, vốn một hồi chinh phạt tất thắng lại diễn biến thành cái dạng này, đầu lĩnh chạy trốn mất tiêu, hoảng sợ đến mức không quản tới bọn họ.

"Phốc!"

Song phương mới vừa va chạm, máu bắt đầu phun tung toé, xa xa nhìn lại, như một mảng sóng biển màu đỏ xông lên tận trời.

Thiên Đình cắt ngang mà vào, mới vừa đối mặt đã khiến cho quân đội Thần Đình thương vong vô số nhân mã. Bầu trời giữa hai phe nhuộm màu đỏ tươi, hóa thành một con sóng triều màu đỏ rúng động lòng người.

Trận quyết đấu này tới đột ngột như thế! Chỉ riêng từ khí thế mà nói, quân đội Thần Đình từ một cực điểm đỉnh phong rơi xuống tới đáy cốc. Nghịch chuyển quá nhanh! Mà Thiên Đình thì lại sĩ khí bạo tăng, tất cả đều như Thần ma phụ thể, sát khí chấn động vũ trụ, đánh giết lại đây không còn úy ky.

- Sát a!

Một phương Thiên Đình xuất động đều là chiến tướng tuyệt đỉnh, từng người pháp lực như hải dương, chiến khí mênh mông.

Nhân Ma phóng vọt qua, mục tiêu của lão tự nhiên là Đế chủ, cầm trong tay kết hợp thể giữa cây cốt bổng và Thạch Lệnh, mặc dù không có đặc biệt nhằm vào quân đội Thần Đỉnh, nhưng vượt ngang qua như thế cũng là một hồi tai nạn.

Khi lão xông qua trăm vạn quân đội Thần Đình, trực tiếp cày ra một mảnh đất chân không, phần còn lại của chân tay cụt, mảnh xương vụn và màn sương máu đều nổ tung bay tản ra bốn phương.

Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử cũng y như thế, trực tiếp liền đánh chết tươi mấy người đáng sợ nhất trong đại quân Thần Đình, tiếp sau đó như hồng hoang mãnh thú truy kích theo hướng người chủ Thần Đỉnh.

Còn ở lại phía sau, Đông Phương Dã, Cơ Thành Đạo, Hoa Hoa, Song Hoàng máu bạc... đâu có người nào là hạng người dễ đối phó, từng người đằng đằng sát khí, như sấm sét quét ngang vạn quân.

"Ầm!"

Long Mã rít gào, hóa thành một con Xích Long, tuy rằng so ra kém Đế chủ, nhưng cũng khí tượng kinh người, dài tới ngàn dặm, như một dãy núi màu máu quét ngang qua. Nó hóa thành một cái máy ép thịt, vô cùng khủng bố.

Bên kia, Kim Sí Đại Bằng Vương không cam lòng yếu thế, hai cánh màu vàng mở ra ngang không trung. Như hai thanh Thiên Đao chém ra một mảnh luyện ngục màu máu, vô số tử thi lót đường. Cuối cùng, hắn lại hóa thành hình người, vung một đôi Đại Bằng Vương Quyền đánh nổ tung càn khôn, đánh gục thống lĩnh cấp Đại Thánh, dẫn dắt đại quân đánh tới phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trừ bọn họ, còn có các thánh giả Hắc Hùng, Cửu Vĩ Ngạc Long, Hoàng Kim sư tử, Thiên Hạt, Thanh Loan... thực lực từ lâu đã leo tới một cảnh giới khủng bố, chống lại Đại Thánh không thành vấn đề.

Đây là mười hai thánh giả ngày xưa thu phục trên tinh không cổ lộ, đã ngã xuống vài người, phàm là sống sót trước mắt đều trở thành người mạnh tuyệt đỉnh uy chấn một mảnh tinh vực.

- Gâu!

Hắc Hoàng kêu to, nó chở cô bé, đỉnh đầu treo Thôn Thiên Ma Quân, quả thực như là một Ma Thần, mắt ở mi tâm đều mở dựng thẳng, điên cuồng đuổi theo Đế chủ.

Mà trong quá trình này, lại dọa khiếp mọi người quân đội Thần Đình, đó chính là Thôn Thiên Ma Quân nha, hung danh chấn muôn đời, ở thời đại hắc ám náo động cũng không phải đã từng vỡ nát, là một trong vài kiện Thần khí chí tôn còn lại hiện nay!

Thụy quang dâng lên, Thôn Thiên Ma Quân quét ngang mà qua, những nguyên lão, trọng thần Thần Đình kia lập tức quỳ sụp xuống, không chịu nổi loại uy áp này, đó là binh khí do thân thể nữ Đế vô thượng chân chính biến thành, khủng bố tuyệt thé.

Phiến chiến trường sôi sục, máu không ngừng bắn cao nhiễm đỏ vòm trời, đại quân Thần Đình lúc này liền tan tác, ngay cả thủ lĩnh đều bỏ chạy trối chết, bọn họ còn có thể làm thế nào được?

Đối mặt với thiên binh thiên tướng như mãnh thú hồng hoang, bọn họ căn bản không còn lòng dạ nào ham chiến, cũng không ngăn chặn được, bên này quá nhiều cường giả, không thể chống lại.

"Ông!"

Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên cùng chung vận dụng binh khí Chuẩn đế: Thần Nữ Lô! Đây là thần vật xuất từ tay Đại đế, trong khoảnh khắc phóng lớn mấy chục vạn trượng cao, trấn áp một mảng tướng lãnh Thần Đình, toàn bộ cũng không có sức phản kháng.

Tiếng phượng hót vang trời, Tiểu Bất Điểm của Cơ Tử Nguyệt nuôi lớn, như một con phượng hoàng hoàng kim bay ngang không trung. Nó thiên phú rất kinh người, năm đó thậm chí tốc độ tu luyện còn nhanh hơn so với Diệp Phàm, nhận được Yêu Thần Hoa xây dựng cơ sở, trở thành Vương trong yêu nghiệt, thiên phú có một không hai, sớm tiến vào cảnh giới Đại Thánh rất nhiều năm, một thân tu vi đăng phong tạo cực. Phượng hoàng vỗ cánh tham gia trận chiến, bốn phương sụp đổ, lao xuống trong đại quân Thần Đình, lửa đốt vạn quân hủy diệt nát tan thành bụi, căn bản không thể ngăn cản.

"Ầm!"

Lý Hắc Thủy khống chế Hắc Trân Châu Hào, đây là một tòa bảo thuyền binh khí Chuẩn đế hóa thành, mặt trên lại có một thanh Xích Huyết Thần chùy, quét ngang càn khôn, làm cho phía trước lập tức hóa thành khoảng không.

Trận chiến đấu này tiến hành tới đây, không có gì trì hoãn, đại quân Thiên Đình bẻ gãy nghiền nát, đuổi giết quân đội Thần Đình lên trời không đường xuống đất không cửa, trực tiếp bị đánh tan tác không còn hình dáng.

Đến từ các nơi vũ trụ, quan sát một trận chiến này, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, kết quả hoàn toàn không giống với trong dự đoán, bọn họ nghĩ rằng hôm nay Thiên Đình tất nhiên phải diệt vong, nhân vật chủ yếu hơn phân nửa đều sẽ bị đánh chết, ai có thể nghĩ tới dĩ nhiên là một nghịch chuyển động trời như vậy.

- Khó tin!

- Thiên Đình quá cường đại, lại quét ngang đại quân Thần Đình!

Mọi người ngạc nhiên thán phục, từng người tâm huyết sôi trào, cảm thấy điều này rất không chân thật, càng có không ít người đều trố mắt nhìn trân trối, nói không ra lời.

Trong đó có một bộ phận người sắc mặt trắng bệch, trong lòng sợ hãi. Bọn họ từng xâm chiếm đất đai vùng ranh giới của Thiên Đình, ở thời điếm Diệp Phàm trở về đã định trả về, thế nhưng đúng lúc Đế chủ xuất quan, kết quả bọn họ chuyển theo chiều gió, mạnh mẽ lưu lại những tài nguyên tinh tú kia, hiện tại hối hận trong ruột đều tái xanh.

Như thế nào lại là kết quả này? Những người này bắp chân đều như bị chuột rút, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Kết quả này làm cho trước mắt bọn họ biến thành tối sầm, nếu Thiên Đình nổi giận, bọn họ đến lúc đó chính là ngập đầu tai ương.

Cũng có không ít người nhìn chằm chằm về phương hướng Bắc Đẩu, nơi đó có một cổ khí tức Đại đế đang bùng phát, càng là người cường đại cảm thụ càng sâu sắc, số ít mấy người thậm chí thấy được một quang ảnh mơ hồ đứng sừng sững trong tinh không, quan sát nơi này.

- Chí tôn cổ đại, tuyệt đối là chí tôn cổ đại!

Sau khi đoán được kết quả này, mọi người đều lưng phát lạnh, từ đầu lạnh tới chân, một số ít người biết là lần này Đế chủ đá phải thiết bản, trên thế gian này còn có người có thể uy hiếp hắn.

Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong tinh không một mảnh yên tĩnh, Đế chủ vượt qua ức vạn dặm, bước qua cũng không biết bao nhiêu tinh hệ, một khắc cũng không dám dừng lại.

Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Nhân Ma, cùng với Hắc Hoàng chở cô bé, hợp cùng một chỗ, điên cuồng đuổi theo không tha.

- Cẩu cẩu! Hắn ở phương vị kia! Đừng chạy sai lệch nha!

Cô bé ở trên lưng Đại hắc cẩu chỉ điếm.

Nếu không có tiểu tử kia, có thể mấy người đã sớm đánh mất mục tiêu rồi! Không thể không nói, biếu hiện của cô bé quỷ khóc thần sầu, quá mức phi phàm, khiến mọi người chỉ có thể ngạc nhiên thán phục.

Đế chủ cường đại biết bao, ngay cả Nhân Ma trời sinh mẫn cảm như dã thú tồn tại chí cường như vậy đều không theo nổi, ngay cả Diệp Phàm bản năng trực giác đều mất đi tác dụng, cô bé lại mỗi lần đều có thể ở thời khắc mấu chốt chỉ ra phương vị chính xác.

Lúc này, Đế chủ sắc mặt trắng bệch, Xích Long giáp trụ mặc trên người đều ảm đạm, hắn thủy chung cảm thấy được phía sau lưng có một cỗ hàn khí, như là một mũi đao sắc bén để ở nơi đó, làm cho hắn có một loại hoảng sợ.

- Đại đế... Đúng thật là một Đại đế còn sống, hơn ba trăm năm trước bình ổn náo động quả nhiên là nàng! Nhiều vạn năm như vậy, vẫn còn sống trên thế gian!

Hắn run rẩy lẩm bẩm, không thể chấp nhận sự thực này.

Khiến hắn sợ hãi chính là, quang ảnh kia không hề truy đuổi theo, nhưng hắn lại có cảm giác đối phương đang theo dõi hắn, mặc dù cách xa nhau vô tận tinh không, thủy chung hắn lại cảm thấy như có mũi nhọn ở sau lưng.

Cuối cùng, cái loại cảm giác này rốt cục mờ nhạt đi, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra một loại khuất nhục và không cam lòng. Bởi vì dựa vào linh giác vô thượng của người sắp thành đạo hắn cảm ứng được một ít cảnh tượng chân thật.

Quang ảnh kia từ đầu đến cuối đều là ở trên nhìn xuống hắn, rồi sau đó yên lặng dời ánh mắt đi, hoàn toàn không hề quan tâm tới, ngay cả ý ra tay cũng không có.

Điều này... làm cho máu trong tim hắn sôi trào, mặc dù là chí tôn cổ đại lại như thế nào, sao có thể tự cao tự đại coi trời bằng cái vung như thế, rồi lại không nhìn hắn?!

Không có gì so với điều này càng làm cho hắn cảm thấy mất mát hơn! Trên thế gian này, hắn gần như sắp vô địch, vốn tưởng rằng đã leo lên tới tuyệt đỉnh, nhưng người kia lại với tư thái ở trên lạnh lùng nhìn hắn trong chốc lát, rồi sau đó liền hoàn toàn không thèm để ý tới.

- Gâu!

Khi Đế chủ dừng lại không biết thời gian bao lâu, phía sau mấy người đuổi theo tới.

Nhất là, nhìn thấy con chó đen lớn kia một đường đuổi theo điên cuồng, làm cho hắn đầu đầy sợi tóc màu đỏ đều dựng thẳng lên, ánh mắt kinh sợ thế gian: "Khinh người quá đáng mà!"

Hắn đường đường là Đế chủ, là chí tôn thiên kiêu một thế hệ chưa từng tinh thần sa sút đến nước này, rồi lại bị con chó đuổi theo cắn? Chuyện như vậy đều đã xảy ra, vũ trụ còn có chỗ nào cho hắn sống yên ổn nữa chứ, mặt mũi mất hết sạch rồi!

Nhưng, khi hắn nhìn thấy cô bé trên lưng đại hắc cẩu, tất cả lửa giận, tất cả khó chịu lại đều như nước thủy triều bình thường rút đi, hắn xoay người chạy đi.

Đạo quả của Đại đế, hắn không thể trêu vào, càng không nuốt được. Nếu bất chấp mới vừa vọng tưởng vọng động, hắn tin tưởng quang ảnh ở Bắc Đẩu kia sẽ ngay khoảnh khắc đến đây, đánh chết hắn trong tinh không.

Cuối cùng, Đế chủ trốn vào biên hoang vũ trụ, trốn vào trong hỗn độn, chấm dứt chiến dịch này.