Già Thiên

Chương 1728: Đoản mệnh long




Nhân Ma đến đây rồi, bưu hãn như trước, mái tóc chuyển thành màu đen vẫn rối bù như trước, áo da thú che phần dưới cơ thể cường kiện như ly long, da thịt màu đồng cổ thực tráng kiện, tay xách cây Bạch cốt đại bổng, mang theo một loại khí tức hoang dã mà đến.

Đây là một người dũng mãnh!

Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người, bởi vì cảm nhận được sát phạt khí tản ra từ thân thể lão, trên cây bổng xương trắng óng ánh kia mơ hồ truyền ra tiếng gào thét của đủ loại mãnh thú hồng hoang, cây binh khí này chính là tinh hoa thánh cốt cô đọng mà thành.

- Ngao rống!

Thân thể lão rồng cao lớn, chân mày lão dựng thẳng đứng, bước một bước mười vạn trượng, cường thế mà khí phách. Thân là Chuẩn đế nắm giữ sinh tử của nhân gian, hùng thị vạn vực chư thiên, lão có loại tự tin này, đi lên sẽ lập tức đánh chết Nhân Ma.

"Ầm!"

Nhân Ma không thèm quan tâm, vung cây Bạch cốt Bổng trong tay quét ngang tới phía trước, ngăn lại đường đi của lão rồng, tiếng gào thét của cổ thú mãng hoang chấn động thế gian, cây cốt binh phát ra lực lượng đầy dã tính dập nát chân không.

Dám động thủ cùng Chuẩn đế? Mọi người đều vô cùng kinh ngạc!

Nhân Ma rất cường thế, chấn ra lực lượng không gì sánh nổi, Đại Thánh đi lên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chiến lực này không phải bọn họ có khả năng nhìn thấu.

Lão rồng thân thể cường đại biết bao, trong cơ thể có chảy xuôi máu rồng, cộng thêm ngày nay là thân thể Chuẩn đế, lực đạo của lão có thể nói là vào hạng cái thế, thân thể hình người vươn ra một đôi móng vuốt rồng màu tím, sắc bén mà âm lạnh.

"Keng!"

Móng vuốt rồng va chạm mạnh vào cùng nhau với cây Bạch cốt đại bổng, bắn ra đốm lửa văng khắp nơi, trời cao vỡ ra, có tinh tú lớn trực tiếp vỡ nát, rơi tung tóe xuống!

Một kích này của hai người họ chùm tia sáng bắn lên trời cao, xỏ xuyên qua trên trời dưới đất, như một đạo tinh hà rực rỡ buông xuống, phi thường chói mắt, kinh sợ lòng người.

Chuẩn đế!

Mọi người đều kêu to trong lòng, Nhân Ma cũng là Chuẩn đế, hơn nữa dường như tu vi còn tinh thâm hơn, lực thân thể có thể cứng chọi cứng với lão rồng thái cổ cấp Chuẩn đế.

Cây bổng kia là pháp khí Chuẩn đế, được tế luyện đến cảnh giới cũng không biết đáng sợ tới mức nào, dường như còn chắc chắn hơn so với móng vuốt của lão rồng. Sau một kích như vậy, móng tay lão rồng đều đang run rẩy, phát ra tiếng vang động như sắt đá va vào nhau.

Trong mấy chục kích đối kháng nhanh như tia chớp này, Nhân Ma nhưng hai chân như cái đỉnh ghim trên hư không, không hề di chuyển nửa bước, còn lão rồng lại quay chung quanh Nhân Ma đánh ra sáu mươi bốn trảo, tiếng leng keng vang động điếc tai, rồi lại bị chấn ra ngoài, hai móng vuốt đều chảy máu.

Mọi người đều lộ sắc mặt chấn động, chủng tộc có chảy xuôi máu rồng cường đại biết bao, đại biếu cho một loại tiến hóa tối cao, mà bản thể của họ chính là như thế. Vả lại lão rồng đã tám ngàn tuổi, loại tích lũy này thật đáng sợ, một khi trở thành Chuẩn đế khẳng định là dũng tuyệt thế gian!

Mặc dù như vậy, ở trong lần đầu va chạm lão rồng lại rơi xuống hạ phong, bị thiệt thòi không nhỏ, trong hai móng vuốt máu nhỏ giọt xuống.

- Ngươi... Chuẩn đế!

Lão rồng lộ vẻ mặt kinh hãi, bay ngược ra ngoài, vốn lão tưởng rằng có thể huyết tẩy Man tộc, gạt bỏ Đông Phương Thái Nhất, không nghĩ tới Nhân Ma đi vào lĩnh vực này từ lâu rồi.

- Không sai! So với ngươi sớm hơn rất nhiều năm!

Nhân Ma xách cây Bạch cốt đại bổng dựng thân ở nơi đó, trong mắt sáng quắc như dã thú, phi thường nguy hiểm, không ngừng nhìn chằm chằm đánh giá lão rồng từ trên xuống dưới.

Mọi người đều rúng động, Nhân Ma thật giống như thủ lĩnh bộ lạc nguyên thủy cổ đại sắp săn giết hoang thú loại hình lớn.

Lão rồng lập tức trong lòng chìm xuống, không có người nào so với lão hiếu biết Nhân Ma đáng sợ tới mức nào. Năm đó lão triệu tập không ít người mới chế phục được Đông Phương Thái Nhất, ngày nay một mình đối mặt lão rồng lộ vẻ mặt ngưng trọng.

- Mới vừa độ kiếp xong, ta cho ngươi thời gian củng cố, đi tắm tinh hoa nhật nguyệt và lực lượng tinh tú đi. Nói vậy thân rồng ngươi nướng lên ăn mới ngon!

Nhân Ma lên tiếng.

Mọi người hóa đá tại đương trường, vị lão gia này thật hung tàn, muốn ăn Chuẩn đế? Người nào a, thực giống như người nguyên thủy săn rồng, dã man "không thể tưởng tượng".

- Ngươi đi chết đi!

Lão rồng phẫn nộ. Đầu đầy tóc tím từng sợi dựng thật thẳng, con ngươi màu tím như là hai mũi thương nhọn bắn ra, sắc bén bức người.

- Đừng chậm trễ thời gian, ta đói bụng rồi!

Nhân Ma nói.

Mọi người đều ngẩn người. Cường giả trong khu vực này không thiếu con của Đế, cũng đều ngẩn người một trận. Đây là địch thủ cái dạng gì chứ, nếu như bị thua sẽ bị ăn luôn ư?

Bên trong Hắc Trân Châu Hào, một đám người đều phấn chấn, nhất là Đông Phương Dã thiếu chút nữa gào to đi ra, nói:

- Lão tổ tông tới vừa đúng lúc, đỡ phải lão rồng này làm càn!

- Hắc hắc! Lần này có lộc ăn rồi!

Hắc Hoàng liếm liếm mép nói.

Hoa Hoa cũng chảy nước miếng, hai tay hợp thành chữ thập nói:

- A Di Đà Phật bên trái, Thích Ca Mâu Ni bên phải, sư phụ ở trên, rượu thịt xuyên qua dạ dày, đạo ngã chân phật ngồi trong lòng ta!

Trận văn liễm đi một phần, bọn họ bất cứ lúc nào chuẩn bị xuất kích và hành động.

Một đám ăn hùa!

Phụ cận có người đột nhiên nhìn thấy bọn họ đều có điếm ngạc nhiên, bởi vì những người này giống như là một đám đói khát lâu đời, nghèo rớt mồng tơi, từng người ánh mắt sáng rực có điếm dọa người.

Mọi người đều có điếm ngẩn người, người một thuyền như thế nào đều có đức hạnh thế này? Thật sự là cha truyền con nối mà, muốn ăn cả Chuẩn đế!

Lão rồng cười lạnh, trực tiếp xoay người bước đi, lão thật sự đi củng cố, mới vừa độ kiếp xong có thể tăng lên thực lực vì sao không tiến hành? Lão không sợ đánh lén, bởi vì cách đó không xa có Vạn Long Linh đang chấn nhiếp.

Ầm một tiếng, đầy trời đều là thác nước, trong tinh không vũ trụ cũng không biết có bao nhiêu tinh hà rơi thẳng xuống, rèn đúc ở trên người lão, bỏ thêm vào thân thể như cái động không đáy kia, bổ sung năng lượng cho lão.

Nguyên vốn cơ thể khô quất đều có chút phồng lên, được bao phủ trong tinh hoa nhật nguyệt, cả người lão đều có một loại khí tức thần thánh khó có thể nói nên lời.

Thật lâu sau, lão rồng thét dài, so với vừa rồi cường thịnh hơn một mảng lớn, lão đã tích lũy tám ngàn năm, sau khi độ kiếp thành công cái loại lột xác này không gì sánh nổi, cực kỳ cuồng bạo, tiềm năng mở ra toàn diện.

- Sát!

Một tiếng thét dài lão đánh lại đây, nhằm phía Nhân Ma, vả lại trên đầu xuất hiện một cái chuông lớn màu tím, đó là binh khí của lão, muốn quyết sinh tử cùng

Đông Phương Thái Nhất.

"Keng!"

Bạch Cốt đại bổng quét ngang trời, đánh vào với cái chuông lớn kia, ai cũng không nghĩ tới lần thứ hai tranh phong mới ngay từ đầu hai người chính là dùng tánh mạng cùng đọ sức.

Không có dấu hiệu quấn lấy nhau đấu đá, đây là phải chỉ trong khoảnh khắc phân sinh tử, quyết ra một cái sống mái, thủ đoạn thật thảm thiết.

Sóng âm tiếng chuông lan rộng ra, mọi người đều thối lui không dám tới gần. Giữa hai người có hào quang tím bùng nổ như gợn sóng, bọn họ đánh vào trong vũ trụ, những hào quang kia đều là sóng âm tiếng chuông, chấn cho quần tinh như trái cây chín rục ầm ầm rơi xuống, rồi không ngừng nổ tung.

Đây là uy lực của Chuẩn đế không hề giữ lại, vô cùng khủng bố, không thể chống cự.

Va chạm càng ngày càng kịch liệt, sóng âm tiếng chuông truyền khắp trong vũ trụ, cái loại đạo văn màu tím này chấn vỡ bờ bát hoang, dập nát vạn vật.

Thế nhưng, Nhân Ma cũng càng đánh càng dũng mãnh, cầm trong tay Bạch cốt đại bổng múa lên, như Lôi công vô cùng cuồng bạo.

Cây Bạch cốt đại bổng giáng xuống, đánh thẳng xuống đầu lão rồng, mỗi một lần đều nện trên cái chuông lớn kia, phá hủy sóng âm tiếng chuông, truyền ra tiếng kim khí va chạm dồn dập.

Lão rồng ánh mắt lạnh xuống, thúc dục cái chuông lớn dùng cứng chọi cứng. Trong cơ thể lão có chảy xuôi máu huyết của Long tộc, vả lại cái chuông này cũng không phải là do một người lão tế luyện, mà là pháp khí Chuẩn hoàng tổ truyền, vẫn luôn săn sóc ân cần ở trong cơ thể lão, lúc này, toàn diện sống lại, thần năng mười phần, lão không tin Nhân Ma chỉ dùng một cây bổng xương đó có thể có uy lực được bao nhiêu.

"Keng!" Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiếng chuông vang vọng chấn động, đâm thấu vào trong linh hồn người ta. Phàm là tu sĩ nghe được, bất kể cách xa xôi đến cỡ nào, đều cảm giác như nguyên thần sắp vỡ nát.

Mặc dù tinh không cách xa nhau, rất nhiều người cũng đều thống khổ khó ngăn chống, không thể không phong bế cảm giác thần thức, không dám chú ý tới trường đại chiến kia, bằng không nguyên thần bản thân sẽ bị hủy nát dưới âm ba tiếng chuông của lão rồng.

Tiếng chuông vang vang dồn dập không ngừng, suốt một trăm lẻ tám lần, rồi sau đó truyền đến một tràng tiếng động dữ dội.

"Ầm!"

Như pháo hoa nở rộ. Mọi người nhìn thấy trong tinh không một đóa quang đoàn màu tím nở rộ, như cái nấm mây, cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ khắp tinh không.

- Cái gì? Binh khí của lão rồng bị Bạch cốt đại bổng đánh nát!

Nếu nói về binh khí, binh khí của lão rồng tuyệt đối thắng hơn rất nhiều, nhưng lại bị binh khí yếu hơn của Nhân Ma đánh nát, đây là thể hiện của thực lực!

Hơn nữa, điều quái dị nhất chính là, toàn bộ mảnh nhỏ hình thể cái chuông dập nát, hóa thành hào quang màu tím chìm sâu vào trong cây Bạch cốt đại bổng kia, xúc tiến tiến hóa của nó. Mọi người trông thấy mà khiếp sợ.

Bạch Cốt Bổng này thật khó lường, không ngờ có thể tiến hóa như vậy, khó trách có thể từ xương trắng từng bước một trở thành binh khí Chuẩn đế, loại trưởng thành đáng sợ này tính ra còn hơn xa rất nhiều thần binh trên thế gian.

Trên thân cây Bạch cốt đại bổng xuất hiện ấn ký hình thể một cái chuông, đặt song song với ấn ký của từng con Côn bằng, Thương long, Huyết phượng hoàng... trở thành đồ án đạo tắc trên thân nó.

Lão rồng thần sắc thảm biến, đả kích này không nhỏ: sau khi trở thành Chuẩn đế cũng không phải đối thủ của Nhân Ma, hơn nữa chênh lệch không nhỏ, khiến lão mặt xám như tro tàn.

"Ầm!"

Đột nhiên Nhân Ma chưa kịp động thủ, khí tức của Thái Cổ Hoàng bùng nổ, Long nữ đầu đầy tóc tím bay múa, con ngươi sắc bén như kiếm quang, tay áo phất phới như một Thiên thần màu tím bay tới, Vạn Long Linh hóa thành một con chân long trấn áp thiên địa.

Nhân Ma thay hình đổi vị, ngay khoảnh khắc lui ra ngoài mười vạn dặm, tuy rằng Nhân Ma hung mãnh, nhưng lại không có chống lại, lão biết khi nào thì nên phát lực liều mạng huyết chiến, khi nào thì nên tránh lui.

Trên Hắc Trân Châu Hào trong lòng mọi người trầm xuống, đây chính là pháp khí Cổ Hoàng, là thứ đáng sợ nhất đương thời. Binh khí Đế gần như đều bị hủy trong hắc ám náo động, còn lấy cái gì để chống lại nó.

Diệp Phàm liền đứng ra, cầm trong tay Hỗn Độn Thanh Liên, làm tốt chuẩn bị xuất chiến!

Thế nhưng, khiến người ta bất ngờ chính là Nhân Ma rất bình tĩnh, ánh mắt lấp lánh, lão cũng không có rút đi, lại nhìn thẳng vào Long nữ, sát khí lúc ẩn lúc hiện.

Chuẩn đế thực đáng sợ! Nếu không đạt tới cấp bậc này, ngay cả có cầm trong tay binh khí Đế cũng thực rất khó giết chết bọn họ.

Long nữ tiến lên, Nhân Ma liền rút lui, không tranh phong cùng, nhưng cũng không rời nơi đây, lão muốn tìm cơ hội xử lý hai người của Vạn Long Sào.

Đây là nội tình của Chuẩn đế, mặc dù đánh không lại cũng có thể rút lui an toàn, pháp lực và đạo hạnh như biển sâu không lường được.

- Ta đến đây!

Lão rồng sắc mặt xanh mét, đối phương quá kiêu ngạo, hoàn toàn không sợ binh khí Cổ Hoàng, vẫn như cũ không đi, còn tính toán ăn thịt lão đây! Quả thực khiến trong lòng lão vô cùng phẫn uất.

Thế nhưng, đúng lúc này Diệp Phàm nhích động, nếu như để lão rồng cầm binh khí Cổ Hoàng đó, khẳng định Nhân Ma sẽ trước tiên rút đi, như vậy thật sự không thể tranh phong, chỉ có thể trong bóng tối ngấm ngầm săn giết.

"Ầm" một tiếng, thiên địa rung chuyển kịch liệt, Diệp Phàm xé mở hư không, cầm trong tay Hỗn Độn Thanh Liên chặn ngang giữa Long nữ và lão rồng, cắt đứt liên hệ giữa bọn họ.

- Ngao rống...

Tiếng long ngâm vang động chín tầng trời, Vạn Long Linh màu tím hóa thành một con rồng lớn đáp xuống, đáng sợ tới cực hạn, Cổ Hoàng uy mênh mông cuồn cuộn, rúng động lòng người.

Trong lòng Diệp Phàm quả thực không bình tĩnh, dù sao đối mặt chính là pháp khí Hoàng Đạo, nhưng không thể không thử xem, với Thanh Liên trong tay bay tới nghênh tiếp, bộc phát ra một vầng hỗn độn khí.

- Cái gì? Chư binh khí Đế trên thế gian không phải bị hủy diệt hầu như không còn rồi sao, như thế nào lại có thêm một kiện?

Rất nhiều người khiếp sợ kêu lên.

Thế nhưng, Hỗn Độn Thanh Liên cũng không có lực công kích, chỉ là bị động ngăn chặn Vạn Long Linh mà thôi, chung quanh tinh không sụp đổ, con rồng lớn kia dập nát chư thiên.

Ngay giờ khắc này, Nhân Ma nhích động, lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện lại ở ngay trước người lão rồng.

"Ầm!"

Nhân Ma cử cây Bạch cốt đại bổng đập xuống, hùng mãnh tới cực hạn!

Lão rồng sợ tới mức hồn bay phách tán, xoay người bỏ chạy, rất nhanh tránh lui, xông tới hướng Long nữ nơi, tìm kiếm pháp khí Hoàng Đạo che chở.

Thế nhưng, Diệp Phàm cầm trong tay Hỗn Độn Thanh Liên ngăn chặn uy thế của Hoàng binh, làm cho Long nữ không thể phân tâm quản tới lão rồng được!

Nhân Ma tốc độ quá nhanh, Thái Âm Thái Dương hai loại thần công đan vào, thân thể lão biến thành nửa trắng nửa đen, rồi sau đó bộc phát ra hào quang hừng hực, trong nháy mắt đuổi theo kịp lão rồng.

"Phốc!"

Máu bắn văng tung toé khắp nơi, lão rồng bị đánh đứt gân gãy xương, nguyên thần trong đầu vỡ vụn. Pháp tắc Chuẩn đế tuy rằng cường mãnh, nhưng toàn bộ bị đánh tan, sinh cơ của lão bị tan biến sạch sẽ.

- A...

Long nữ thét một tiếng chói tai.

Một vị Chuẩn đế a, bất kể là ở quá khứ, hay là ở thời kỳ thịnh thế hoàng kim mà nói đều rất khó có được, rất khó tu thành, nhưng lúc này lại đã chết, đây là thương tâm của Vạn Long Sào!

Mới vừa trở thành Chuẩn đế, lão rồng lại lập tức bị mất mạng, thời gian quá ngắn, đối với bản tộc mà nói là một loại tổn thất lớn lao.

Nàng cầm Vạn Long Linh đánh tới phía trước, muốn hủy diệt địch thủ nhưng cây Thanh Liên kia thực đặc biệt, cũng không chủ động công kích chỉ bị động phòng ngự, phá giải hết thảy mọi pháp tắc Hoàng Đạo.

Mọi người đều lộ ra dị sắc, thật cổ quái, lại có binh khí như vậy.

Diệp Phàm cầm trong tay Hỗn Độn Thanh Liên, thẳng hướng Long nữ mà đi, nếu đã như thế, vậy cứ đánh giết triệt để, phải xử lý chỗ hy vọng quật khởi của Vạn Long Sào.

Mà Nhân Ma cũng tiếp cận lại đây, bất cứ lúc nào chuẩn bị ra tay!

Bị Chuẩn đế cường đại nhìn chòng chọc, mặc dù có nắm giữ pháp khí Hoàng Đạo cũng không được, dù sao không có khả năng lúc nào cũng làm cho binh khí sống lại, không có người nào đủ pháp lực luôn luôn có thể khống chế binh khí này như thế.

"Ầm!"

Long nữ cũng thật quyết đoán, thấy đại thế đã mất, chấn động Vạn Long Linh phá vỡ hư không chạy đi.

Long ngâm chấn động chín tầng trời, con rồng lớn màu tím dài đến mấy vạn dặm, Long nữ dựng thân ở trên đầu rồng chìm sâu vào hư không, dập nát vòm trời cao từ đó biến mất.

Cường đại như Diệp Phàm, dũng mãnh như Nhân Ma đuổi theo, cuối cùng cũng uổng công quay về, theo không kịp pháp khí Hoàng Đạo, nó biến mất ở trong thời không loạn lưu.

Trên chiến trường, một mảnh lặng ngắt như tờ, mọi người vô cùng rúng động!

Đó chính một vị Chuẩn đế, cứ như vậy bị đánh chết.

Trước đó, ai ai cũng đều cho rằng Vạn Long Sào sắp quật khởi, bởi vì một vị Chuẩn đế sinh ra đủ để cho các tộc vũ trụ đều phải sợ hãi, cộng thêm trong tay bọn họ có Hoàng binh, ai dám tranh phong?

Nhưng đây là một hồi đại sự phi thường châm chọc, lão rồng mới vừa độ kiếp thành công liền trực tiếp bị người đánh chết. Chuyện này hơn phân nửa là Chuẩn đế có sinh mệnh ngắn nhất trên lịch sử.

Mọi người ngơ ngác sững sờ, lão rồng của Vạn Long Sào trong một ngày sáng tạo ra hai kỷ lục, thành Chuẩn đế khi tuổi cao nhất trên lịch sử, mà thời gian dừng chân ở cảnh giới này lại là ngắn nhất trên lịch sử.

Điều này làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Muốn cười, nhưng cũng vì lão cảm giác được một loại bi thương, con đường này quả nhiên khó đi, đường tu đạo vô tình, đời người rất vô tình.

Xa xa, Nhân Ma lão gia lôi kéo tới một cái thân rồng màu tím thật lớn, nó thật sự còn muốn dài hơn so với dãy núi. Kéo về hướng này làm cho núi cao đều ù ù nổ vang.

Cuối cùng Đông Phương Thái Nhất sử một pháp thuật biến hóa lão rồng nhỏ lại trở thành còn dài mấy trượng, lúc này mới vác trên người. Toàn thân nó lấp lánh sáng mờ tím vàng, vô cùng sáng lạn.

Khí tức Chuẩn đế tràn ngập, người bình thường không có khả năng đến gần, ngoại trừ Diệp Phàm không việc gì, ngay cả Hắc Hoàng đều cảm giác cố hết sức, đám người Lý Hắc Thủy thì càng không cần phải nói.

Bởi vì, lão rồng chết bất đắc kỳ tử, vừa mới chết đi trong cơ thể Thần liên trật tự tán loạn, mảnh nhỏ đại đạo chạy loạn trong máu, có thể đả thương tới tu sĩ ở phụ cận.

Đây là chỗ đáng sợ của Chuẩn đế, ngay cả chết đi cũng khiến người ta vô cùng kiêng kị.

Nhân Ma lão gia ra tay, ngay khoảnh khắc hủy diệt sát khí, dập nát bộ phận mảnh nhỏ đại đạo trong máu, lúc này đám người Hoa Hoa, Cơ Thành Đạo mới dễ chịu một chút.

- Ha ha... Lão tổ tông! Rốt cục lại gặp được ngài!

Đông Phương Dã cười to. Hắn cũng trần trụi nửa thân trên, bước tới nghênh đón, phong cách ăn mặc của hai người đều rất giống nhau.

- Ma gia ở trên! Chúng ta chỉ cần gặp ngài là có lộc ăn rồi!

Hoa Hoa cười đùa.

Hắc Trân Châu Hào đi xa, chở theo một cái thi thể rồng cấp bậc Chuẩn đế, quả thực rúng động không ít người trong bóng tối. Nhưng không có người nào ra tay, tất cả đều thần sắc phức tạp.

Không hề nghi ngờ, sự kiện phát sinh hôm nay là một loại đả kích thật lớn, hiện tại chinh phạt phiến chiến trường này thăng cấp rồi, cần cảnh giới Chuẩn đế mới có thể tung hoành bát hoang.

Bằng không, căn bản không thấm vào đâu!

Nhân Ma đã đến, Diệp Phàm xuất hiện phá vỡ bình tĩnh nơi này.

Mặc dù, nơi này sớm xuất hiện chiến lực cấp Chuẩn đế, cân bằng rất sớm trước kia đã bị phá hủy, nhưng cũng không rúng động lòng người giống như hôm nay, đây là lần đầu tiên có người đánh chết Chuẩn đế.

Tinh quang ảm đạm, sương mù màu đỏ bao phủ bầu trời.

Nhưng trên đỉnh một ngọn núi lại khí thế ngất trời, nghiệp lớn nướng rồng đang tiến hành tại đây. Lần này là Diệp Phàm chủ trì, thịt rồng vàng óng ánh sáng bóng, mỡ nhỏ giọt trên ngọn lửa phát ra tiếng vang "xèo xèo".

Đây là đạo hỏa của Nhân Ma lão gia. Tuy nhiên trong lòng lão cũng không chú trọng trên thịt rồng vàng óng ánh, hôm nay khó có được một lần lão không hề động tâm. Bởi vì lão đang rèn luyện cây Bạch cốt đại bổng của mình, cho nó tiến hóa.

Hôm nay, đối với Đông Phương Thái Nhất lão nhân mà nói thu hoạch quá lớn, cây Bạch cốt đại bổng kia đập vỡ nát kiện Thần chung pháp khí Chuẩn hoàng, rồi sau đó hấp thu toàn bộ tinh hoa của nó.

Mà lúc này, Nhân Ma lại rút ra toàn bộ xương cốt của con rồng, dài đến tới mấy vạn trượng, lưu động bảo huy lóng lánh.

Đương nhiên, đây là kết quả bị lão luyện hóa, bằng không phải to lớn hùng vĩ hơn xa so với chiều dài này.

Lão Nhân Ma thúc dục đạo hỏa tế luyện, Diệp Phàm dùng để nướng thịt, mà chính lão thì đang luyện binh, chậm rãi dung nhập toàn bộ xương rồng cực lớn vào bên trong cây Bạch cốt đại bổng dài không tới một thước kia.

Ngay khoảnh khắc dung hợp xong, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy như sóng lớn vỗ bờ, địa phương này quả thực như sắp phải bùng nổ.

May mắn Diệp Phàm trước tiên đã trồng cây Hỗn Độn Thanh Liên ở bên cạnh, lay động ra sương mù màu trắng cố định được càn khôn, bằng không đám người Hắc Hoàng, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên... cũng không biết sẽ bị quét đi tới nơi nào nữa.

Binh khí của Nhân Ma thăng cấp vô cùng khủng bố, nhưng bề ngoài thoạt nhìn lại càng thêm trong suốt, mặt trên có các loại đồ án điếu thú, là chỗ mấu chốt của binh khí Chuẩn đế này có thể trưởng thành đến từng bước này.