Già Thiên

Chương 1681: Thăng Hoa Cực Hạn




Thạch Hoàng mặc dù người bị thương nặng, nhưng vẫn ổn định lại, không có chính chủ chủ đạo, hắn cũng không cảm thấy rơi vào kết cục hẳn phải chết, liền triển khai phản kích.

Hắn vung tay lên, xuất hiện một tòa sát trận đồng dạng rất khủng bố. Trong đó lệ khí xông lên tận trời, đây là một loại huyết trận cắn nuốt vạn linh mà dưỡng thành, không ngờ hắn lại còn có chuẩn bị ở sau.

Giờ khắc này, huyết khí ngập trời, cuồn cuộn sôi trào, bao phủ khắp cả phiến tinh vực.

Đúng lúc này hắn vung tay chụp vào Diệp Phàm. Bởi vì lúc này Diệp Phàm đã bị thương nặng, chiến đến nửa người tàn phế, Vô Thủy Kinh không có máu thêm vào, đã không thể phát ra pháp tắc đạo của Đế.

- Huyết tế sát trận của ta đi!

Thạch Hoàng nói.

Diệp Phàm không có phản kháng, tới gần hắn, mới nói:

- Cho ngươi tế!

"Ầm!"

Hắn phi thường cương liệt, trực tiếp cho thân thể nổ tung, muốn kéo theo nửa cái mạng của Thạch Hoàng. Đồng thời có một loại lực lượng hóa đạo lan tràn ra, hắn muốn cho máu huyết của chính mình thiêu đốt thành tro tàn, không lưu lại mảy may vật chất sinh mệnh gì cho hắn.

Thạch Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay vỡ ra, thiếu chút nữa đứt rơi xuống. Phần Diệp Phàm dĩ nhiên là vỡ nát tan tành, ở trong màn ánh sáng hóa đạo sắp đi vào hướng tự hủy.

- Muốn chết à? Không dễ dàng như vậy, ta cho ngươi chết mới có thể chết, ta cho ngươi sống mới có thể sống, sinh tử của ngươi do ta làm chủ!

Thạch Hoàng sắc mặt lạnh lùng, chữa trị cánh tay, mi tâm nở rộ ráng màu tường hòa. Hắn há mồm phun ra một búng máu, rồi lại trực tiếp tưới dập tắt màn ánh sáng hóa đạo kia.

Sau đó, hắn vung tay, làm cho thân thể vỡ nát tan tành của Diệp Phàm hợp nhất lại, rồi ném vào trong huyết trận, nói:

- Lưu lại tính mạng của ngươi, giày vò trong biển máu đi!

Diệp Phàm cười thảm, ngay cả muốn tự bạo cũng không hoàn toàn thành công, chỉ làm bị thương một cánh tay của đối phương mà thôi, nguyên thần không đủ cường đại, không có pháp tắc đạo của Đế, quả nhiên là kém quá xa.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn thật sự chỉ là một con kiến, ngay cả đi vào sát thân thể một con cự long, cũng không cách nào nghịch thiên được.

Hắn biết sinh mệnh không còn nhiều, sắp phải rời khỏi thế gian này, có cười vui, có nước mắt, từng người và từng chuyện tất cả đều hiện lên trong lòng hắn, một giấc mộng, một bi kịch.

Hắn cũng không muốn cứ như vậy buông tha cho, nếu có cơ hội hắn vẫn như cũ quyết ngọc thạch câu phần, với lực lượng của tan xương nát thịt làm cho đối phương bắn máu tươi lên ba ngàn thước mới cam lòng.

Xa xa, Lão Tử, Thích Ca Mâu Ni từ chỗ sâu trong tinh vực vô tận một lần nữa tới đây, ném vài toà pháp trận Đại đế không trọn vẹn vào trung tâm chiến trường!

Địa phương này tiến thêm một bước cuồng bạo, hiển nhiên tình thể chuyển biến xấu cực độ, mất đi khống chế, làm hai đại chí tôn cũng đều nhíu mày.

Xa xa từ chỗ sâu trong tinh không, trên một khối vẫn thạch, Đoạn Đức toàn thân đẫm máu, bên cạnh có một bộ tàn kinh, lan tràn ra trận văn nhuộm máu, hắn suýt nữa đã huyết tể chính mình, cắn răng nói:

- Bần đạo thật vất vả tinh luyện ra Thiên Tôn chân huyết, vừa mới bắt đầu đản sinh ra một ít, tất cả đều kính dâng đi ra. Lỗ vốn lớn, lấy mấy toà mộ phần Đại đế đều không bồi thường đủ được a!

Hắn kêu thảm, vô cùng đau lòng.

Hắn đang huyết tế, Thôn Thiên Ma Cái đang chìm nổi trong trận văn tàn kinh kia lan tràn ra, những huyết quang hóa thành phù văn và lực lượng thần bí, hắn đang kêu gọi cái nắp kỳ bí kia thức tỉnh.

Đây cũng không phải là ý nghĩa binh khí Đế sống lại bình thường, mà là làm cho tiềm thức bên trong nó sống lại!

Bởi vì đây không phải binh khí Đế bình thường, mà là cái đầu của nữ Đế tài ba trác tuyệt hóa thành. Đoạn Đức muốn làm sống lại không phải bản thân binh khí Đế, mà chính là tiềm thức và tiềm năng của nữ Đe!

Cuối cùng, hắn tế ra nửa kiện Thôn Thiên Ma Cái, quát to:

- Nữ Thiên Đế vô thượng, bần đạo trả giá nửa cái mạng, mời ngươi quy về làm một, đi thôi!

Hắn lẩm bẩm trong miệng, chú ngữ vang lên như tiếng sấm, chấn động tinh không. Nửa kiện Thôn Thiên Ma Cái bay lên, nhằm về phía chỗ sâu trong vũ trụ. Đúng lúc này nửa kiện kia sinh ra cảm ứng, ngay khoảnh khắc bay tới.

"Ầm" một tiếng, hai nửa hợp nhất, trong mơ hồ lại xuất hiện một hình tượng nữ nhân từ trong uy áp thiên địa hiện ra lờ mờ!

Đây là một kiện binh khí Đế kỳ lạ nhất trong thiên địa, là thân thể máu thịt của một vị Đại đế tế luyện mà thành, dùng bản thể của chính mình là tiên liệu, luyện chế thành Đế binh có một không hai.

Mà chính mình thì từ trong đó thoát ra Thần thai!

"Ầm!" Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nó nhảy vào chiến trường vũ trụ, hoàn toàn không giống như một kiện binh khí, mà giống như một Đại đế chân chính còn sống, khoảnh khắc tới nơi.

Trong dao động thật lớn, chí tôn Khí Thiên bay tung lên, hắn lộ ra thần sắc khó tin, toàn thân nứt nẻ, gian nan lau sạch máu nơi khóe miệng, nói:

- Là binh khí Đế, hay là người? Cái này thật có điếm quỷ dị!

Chí tôn Khí Thiên ra tay, bổ tới phía trước, thế nhưng Ma Quân sau khi hợp nhất không ngờ lại hiện lên một hư ảnh nữ nhân mơ hồ, thần uy cái thế, một cước đạp xuống bốn phương sụp đổ, làm cho hắn sợ run.

- Một kiện binh khí Đe mà thôi, thật đúng là có thể nghịch thiên sao? Cũng không phải nàng tự mình đến!

Chí tôn Khí Thiên rống to một tiếng, cực nhanh tăng lên chiến lực, thế nhưng ngay mi tâm của nữ nhân đứng trước Thôn Thiên Ma Quân kia tỏa hào quang sáng lạn, bắn ra một lũ lại một lũ sáng mờ, nhưng lại triệt tiêu mọi uy lực của hắn.

"Ầm!"

Mà trọng yếu nhất là Thôn Thiên Ma Quân phát sáng, hiện lên một tòa sát trận thật lớn, cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ toàn bộ nơi này.

Cộng thêm tàn trận của Lão Tử, Thích Ca Mâu Ni tế ra, nơi này trở thành tuyệt địa, các loại Đạo ngân Đại đế cùng nhau tấn công, khủng bố tới cực hạn.

Vô Thủy Kinh vốn đang bình tĩnh, nhiễm lên máu của Hư Không, Hằng Vũ còn lơ lửng ở trong này, cùng với tinh huyết của mấy vị chí tôn, cũng lại một lần nữa phát sáng, lật lên một trang thật thần bí, pháp trận đan vào, tạo thành một tòa đại trận khác.

- Cũng chỉ là một số binh khí mà thôi, cũng muốn thí Hoàng, các ngươi không nghịch được thiên!

Hai vị chí tôn đều kêu to, nhưng tình thế lại nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ.

Mỗi một kiện binh khí Đế đều bắt đầu phát sáng, mượn dùng dao động thật lớn ở nơi đây, triệu hoán các loại pháp trận Đại đế lưu lại trong vũ trụ, toàn bộ bay tới trấn áp.

Một số tàn trận sớm đã chôn vùi không thể tái hiện thế gian, giờ khắc này bởi vì nơi này có quá nhiều binh khí Đế rống giận, cùng với uy lực vô lượng khuếch tán nên lần lượt sống lại, đột ngột từ dưới lòng đất mọc lên, bay tới hướng nơi này trấn áp.

- A… a...

Chí tôn Khí Thiên không chịu nổi, đã không có đường lui, đã không có lựa chọn, giờ khắc này hắn chọn thăng hoa cực hạn. Đạo của hắn đang cực nhanh kéo lên, đạt tới tuyệt đỉnh, nở rộ ra vầng hào quang bất hủ.

Chung quanh pháp trận không trọn vẹn tất cả đều nổ tung, không thể áp chế!

Chính là huyết trận của Thạch Hoàng cũng vỡ tan, bởi vì tài liệu không được, không ngăn được loại uy áp cái thế này. Khắp vũ trụ đều run rẩy, rất nhiều đại tinh một viên tiếp theo một viên bùng nổ.

Chí tôn Khí Thiên không hề che giấu loại thần uy này chút nào, giống như có thể một cước đạp vỡ nát khắp vũ trụ hồng hoang!

Chí tôn Khí Thiên tuyệt vọng, không nghĩ tới trước khi thịnh yến giết chóc sắp bắt đầu lại bị bức tới nước này, phải thăng hoa cực hạn, hóa thành một Cổ Hoàng cái thế, ai cũng không ngăn cản được bước chân của hắn. Thế nhưng, điều đó cũng có ý nghĩa: sau không lâu hắn sẽ tự hủy trong vầng hào quang sáng lạn nhất này.

Diệp Phàm không biết là nên vui mừng, hay là thở dài, vị chí tôn này nhất định sẽ chết rồi! Nhưng cái giá phải trả không khỏi quá lớn đi!

- Chí tôn Khí Thiên! Ngươi phải trả giá như vậy, mà Thạch Hoàng lại ngồi yên chờ ngươi thăng hoa cực hạn, không cảm thấy tiếc nuối sao?

Diệp Phàm lên tiếng.

Một đôi mắt lạnh như băng quét qua, rất nhiều tinh vực đều ảm đạm xuống, đây là pháp tắc Hoàng Đạo cái thế chân chính, không có một chút thiếu hụt, chí tôn Khí Thiên lộ thần sắc lạnh lùng như là pho tượng khắc bằng băng.

Nhưng, hắn vẫn chưa ra tay đối phó Thạch Hoàng.

Tới giờ khắc này, ngoại trừ Trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn, Trận đồ của Vô Thủy Kinh cấu trúc, còn có Trận đồ của Thôn Thiên Ma Quân hạ xuống, các trận khác đều bị hủy nát.

Dao động pháp tắc của Cổ Hoàng thổi quét lục hợp bát hoang, rất nhiều binh khí Đế chìm nổi trong Trận đồ, nhưng quét tới chùm tia sáng không thể chân chính đả thương hắn!

Hỏi khắp thế gian, ai địch nổi?

Chân chính Cổ Hoàng xuất thế, chín tầng trời mười tầng đất sẽ không có đối thủ, chúng sinh khắp thế gian đều hít thở không thông. Trong loại không khí nặng nề này tất cả đều run rẩy, đã không còn có mảy may hy vọng.

- Ngọc thạch câu phần!

Trong một kiện binh khí Đế lập tức truyền ra tiếng thần linh rống giận, rồi hiển hóa mà ra, là một lão nhân, đạo quang chảy xuôi, như là có máu đang thiêu đốt, là người thứ nhất vọt tới rồi sau đó tự chủ nổ tung, đây là dao động cấp Đại đế.

Hắn lựa chọn tử vong, không quản hết thảy tiến lên, không một chút do dự, hóa thành quầng lửa sáng lạn nhất.

"Ầm!"

Thân thể hùng vĩ của chí tôn Khí Thiên lay động, nhưng muốn giết chết hắn quá mức gian nan, không có hi vọng, ngay cả máu của hắn cũng không có một đóa nào bắn ra.

Đây là uy thế và lực lượng của Cổ Hoàng vượt qua hết thảy thế gian, là vô địch cái thế chân chính, chỉ cần có hắn tồn tại vốn không có một loại lực lượng có thể giết chết hắn.

- Sống khuất nhục, không bằng chết huy hoàng!

Một kiện binh khí Đế khác thăng hoa, cả vật thể trong suốt, phi thường trong sáng, đó là lựa chọn tử vong, tự làm chính mình như pháo hoa nở rộ, tiến hành một lần đọ sức cuối cùng.

Đây không phải là binh khí Đế không trọn vẹn, mà là một kiện hoàn hảo, không ngờ lại chấp nhận bước trên con đường này.

"Ầm!"

Binh khí Đế bay tới, nổ tung tan xương nát thịt, tan biến sạch sẽ, hào quang chiếu sáng cổ kim tương lai, chấn nhiếp khắp vũ trụ, biến thành một dòng thác lũ thật lớn tấn công tới phía trước, đánh tới hướng chí tôn cổ đại.

Thế nhưng, chí tôn Khí Thiên đã khôi phục tới tuyệt đỉnh rồi, tuy rằng lay động kịch liệt không thôi, nhưng cuối cùng sau khi vầng hào quang tiêu tán, hắn vẫn như cũ đứng sừng sững ở nơi đó. Mặc dù sinh mệnh có hạn, nhưng giờ khắc này hắn là vô địch cái thế!

Toàn thân hắn đều là Thần liên trật tự quét ngang càn khôn, chống lại cùng các binh khí Đế khác, tiến hành chém giết.

- Hắc ám náo động, đã không còn có hy vọng, mất đi ánh rạng đông, đã chú định rồi sao?

Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, không có bi thương, không có phẫn nộ, ở trong đại bùng nổ vừa rồi, hắn đã thoát khỏi huyết trận của Thạch Hoàng.

Hắn thần sắc vẫn điềm tĩnh nhìn cảnh tượng binh khí Đế nổ tung vừa thảm thiết vừa bi tráng kia, hắn như là một người ngoài cuộc, khẽ giọng nói:

- Hãy để linh hồn và xương cốt của ta cũng táng ở trong này đi!

Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn về chỗ sâu trong vũ trụ xa xa, hắn dứt khoát mà kiên quyết tự thiêu đốt, mượn dùng pháp trận của Vô Thủy Kinh cấu trúc kia ngăn cản, không cho Thạch Hoàng tới gần, rồi sau đó thân thể hắn hóa thành ngọn lửa bất hủ.

Đây là Thánh thể đại thành đang thiêu đốt, ngay sau đó xương trán hắn vỡ vụn, bùng phát ra một đóa hoa máu bản mạng ướt át tươi đẹp nhất bắn tung toé, dẫn động Đạo Diễn Tiên Y cùng nhau vỡ ra, lướt qua trận văn của Vô Thủy Kinh cấu trúc công thẳng tới phía Thạch Hoàng.

Lúc này trong thiên địa đã không có thanh âm, tuy rằng một vầng hào quang rực rỡ sáng ngời đang nở rộ, nhưng Diệp Phàm đã không còn nhìn thấy, chỉ lưu lại trong mắt của chính mình cảnh hoa máu bản mạng bắn tung toé, che khuất hết thảy, hắn giải thể, máu trộn lẫn mảnh xương vụn hóa thành vầng hào quang đánh vào trên người Thạch Hoàng.

Thế giới này tối sầm, hắn không nhìn thấy, không nghe được, mọi cảm giác tiêu tán.