Già Thiên

Chương 1674: Máu Còn Đang Chảy




Tiếng khóc của cô bé dần xa rồi biến mất, Diệp Phàm gần như trong nháy mắt liền đi tới Vực ngoại. Đứng ở chỗ này, hắn có thể cảm ứng được ở chỗ sâu trong vũ trụ tiếng hò hét và rít gào làm cho người ta tuyệt vọng, đúng là đang tiến hành huyết chiến trời sụp đất nứt!

Hắn không thể chịu được, không có thời gian nghỉ chân, trên đầu bốc lên ráng màu tường hòa, cái đỉnh đồng xanh sống lại tới cực hạn, thân thể phát sáng, máu sôi trào! Hắn cầm trong tay bảo bình, chứa tinh huyết của Vô Thủy, làm tốt chuẩn bị chiến một trận, liền đi tới.

Bỗng nhiên, một trận đế khí tràn ngập, chợt lóe sáng hừng hực ngăn cản ở phía trước.

Ở Vực ngoại xuất hiện một thân ảnh, khí tức Đại đế cổ lan rộng, tiên quang hoàng kim khủng bố mà lại cường đại bay tản khắp trong vũ trụ này.

- Thánh thể... Diệp Phàm?

Từ thân ảnh truyền đến một đạo thần niệm, kêu ra tên của hắn.

- Là ta, ngươi là... Đạo Nhất!

Một khối tiên giáp màu vàng cực kỳ đẹp mắt đứng ở phía trước, từ Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành, rực rỡ loá mắt, tôn ngập ra khí tức Đại đế, đang ở trạng thái sống lại.

Đây là chiến giáp của chí tôn, đến từ Vĩnh Hằng Tinh vực, thuộc về Đạo Diễn Đại đế, ngày nay mặc ở trên người Đạo Nhất con của Đế.

Diệp Phàm đánh giá rất cao đối với Đạo Nhất, năm đó hắn với thực lực một mình đánh bại Cổ tộc, quả thực kinh người. Mà hành động lớn nhất của hắn chính là hết thảy làm ở thế giới của Thần, chỉ một bố cục làm đảo điên hoàn toàn nơi đó, thành công đoạt lại Sinh mệnh cổ thụ, quả thực khiến người ta kinh sợ úy kỵ.

- Đúng thật là ngươi! Không thể tưởng được Thánh thể nhất mạch các ngươi phi phàm như vậy, có thể dung hợp lại cùng nhau!

Đạo Nhất lên tiếng.

- Ngươi có việc gì sao?

Giữa họ không thể nói là tử địch, nhưng cũng không phải bạn thân, từng phát sinh va chạm với nhau do liên quan đến đối kháng của binh khí Đế.

- Ngươi là Thánh thể, sau khi nhập chủ Thánh thể đại thành huyết mạch tương thông, có thể phát huy ra uy lực lớn nhất. Đây là muốn đi vào vũ trụ chiến một trận sao?

Đạo Nhất hỏi.

- Không sai!

- Dung hợp với Thánh thể đại thành, hơn nữa có bình máu Đế vô thượng kia khiến người ta cảm giác sợ run, có lẽ có thể làm cho một vị chí tôn bắn toé ra máu Hoàng, nhưng ngươi cứ đi như vậy hết tám phần không quay về được!

Đạo Nhất nói.

- Nếu ngươi tới chỉ để nói những lời này, thì không cần nhiều lời!

Diệp Phàm định đi tiếp.

Hiển nhiên, Đạo Nhất thực thông minh, cũng tới Bắc Đẩu Tinh Vực né tránh tai họa! Ngày nay ở địa phương này là an toàn nhất! Lúc này hắn chuẩn bị rời đi vừa lúc phát hiện Diệp Phàm cùng với đại hắc cẩu và cô bé. Bằng vào tài trí của hắn tự nhiên có thể nghĩ tới rất nhiều chuyện.

"Leng keng..."

Hào quang chói mắt trên người Đạo Nhất, truyền ra từng tràng tiếng vang kim khí, đó là Tiên Y hoàng kim hào quang chói mắt phát ra khi rời khỏi thân thể hắn.

Một mảnh lại một mảnh giáp trụ màu vàng, chiếu rọi ra tiên quang cắt qua vũ trụ, làm cho người ta hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào, tiếng leng keng vang động như là mười vạn thanh Tiên kiếm cùng ngân vang.

Chiến giáp bất hủ này do Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành, lúc này phân giải treo ở trong vũ trụ, không còn ở trên thân thể Đạo Nhất.

- Nói ra đừng khách sáo! Đạo Nhất ta ở đương thời cũng là một nhân vật ở trong một thế hệ với ngươi này, ta không sợ bất luận kẻ nào. Ngươi có thể làm con thiêu thân lao đầu vào lửa đi chiến một trận. Ta sao có thể không bằng người? Chỉ là bằng vào bản thân ta có đi thật sự cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nên kiện tiên giáp này ngươi mặc vào đi, tiến hành chiến một trận!

Đạo Nhất nói thực rõ ràng, lời nói hữu lực.

Hắn lộ ra chân thân, thân thể thon dài tư thế oai hùng cái thế, mái tóc tung bay có một loại ý vị siêu nhiên xuất trần.

Diệp Phàm ngẩn người ra, hắn có ấn tượng về Đạo Nhất là kẻ tâm cơ hơn người, thực lực đáng sợ và cường đại. Bằng không cũng sẽ không có hai hành động trứ danh năm đó. Ngày nay, lại có nhận thức hoàn toàn mới đối với hắn, không thể tưởng được thời khắc mấu chốt này, hắn lại khẳng khái cởi ra Tiên Y giao cho hắn đi chinh chiến!

- Thân thể của ngươi rất mạnh, nhưng nguyên thần thật sự không được. Ở trước mặt chí tôn cổ đại yếu ớt như đồ sứ, bắn nhẹ ra một chỉ lập tức thành bột mịn!

Đạo Nhất nói thẳng không khách sáo.

- Đa tạ!

Kết quả này khiến Diệp Phàm thực bất ngờ, nhưng hắn không có chối từ, bởi vì hắn thật sự rất cần.

"Keng" một tiếng, từng mảnh từng mảnh tiên giáp hoàng kim bay tới, phát sáng rạng rỡ, sáng lạn chói mắt. Nó sớm đã chân chính sống lại, đối với Diệp Phàm không có mảy may áp bách, mà là thực thích hợp hạ xuống, chìm sâu vào trong Tiên Thai của hắn, bao phủ quanh tiểu nhân màu vàng kia.

Trong tiếng leng keng vang động, nguyên thần của Diệp Phàm được võ trang. Tiên Y do Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành phụ thể, được tiểu nhân màu vàng bằng nắm tay mặc vào, phát ra tiên quang kinh người, chiếu sáng vòm trời.

Theo Tiên Y của Đạo Diễn Đại đế hoàn toàn hợp cùng một chỗ, Tiên Thai của Diệp Phàm như là có vô số thái dương từ thiên linh cái bắn ra đang bùng cháy tỏa hào quang ngút trời, kinh động khắp vũ trụ.

Đạo Nhất lên tiếng, nói:

- Hy vọng ngươi có thể sống sót, tuy nhiên nếu thật sự còn có thể gặp lại, ngươi và ta vẫn như cũ là đại địch tranh hùng trên Đế lộ, nhất quyết phân cao thấp!

- Tốt!

Diệp Phàm gật đầu, sau đó xé rách vũ trụ trực tiếp đi xa.

Đây là một đối thủ khiến hắn kính nể, hắn không muốn nhiều lời làm gì. Nếu còn có thể sống sót trở về, chiến đấu với người như vậy, cũng là một loại vinh hạnh.

Ngày nay Diệp Phàm dung hợp với hai cỗ Thánh thể đại thành, trực tiếp có thể dập nát tinh không, nhảy một cái là vượt qua một mảnh tinh vực, hắn bay vọt đi như ánh sáng của thời gian!

Dọc theo đường đi này, hắn cảm nhận được mấy cổ khí tức cường đại, phân biệt nghe được tiếng rống giận của họ.

- Dù có chết cũng phải chiến một trận! Kiếp này không thể để Hư Không Đại đế đẫm máu chết trẻ!

- Ta đã khòm lưng già lão rồi, cũng phải đem nhúm xương già lão góp vào thôi, nhưng có chết cũng sẽ không lưu lại cho bọn họ một tia tinh khí sinh mệnh!

Diệp Phàm ở trên đường, nghe được tiếng của mấy vị lão Chuẩn đế gào lên, bọn họ không thuộc Nhân tộc mà đến từ các tinh vực sinh mệnh bất đồng, ngày nay đều muốn đi tham chiến.

Con đường này cũng không còn tịch mịch, có người như hắn như vậy, biết rõ hẳn phải chết cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiến đến trợ giúp Hư Không và Hằng Vũ chiến một trận, cam nguyện dùng sinh mệnh của chính mình góp một phần sức lực.

Gần rồi, rốt cục đã tới khu chiến trường này!

Tinh tú bị đánh vỡ nát, đại tinh rơi xuống, mặt trời nổ tung, nơi này là cảnh tượng tan tác, nơi nơi đều là đá vụn, tất cả tinh hà đều bị chấn nát.

Máu tươi đang vẩy bắn ra, lóng lánh sáng kinh người: đó là máu Đế, đó là máu Hoàng, mỗi một giọt bắn ra, từng mảng tinh tú bị xuyên thủng.

- A... Sát!

Chí tôn cổ đại gào rống, chấn vỡ tinh hà, trời sụp đất nứt, sát khí trấn áp muôn đời. Trận đại chiến lúc này đã tới hồi gay cấn!

Quá mức thảm thiết, trong vũ trụ lạnh như băng, vô tận tinh tú nổ tung, trở thành mảnh nhỏ, hoàn toàn ảm đạm xuống, máu tươi vẩy bắn ra, vô cùng thê thảm: có một cánh tay của chủ nhân Luân Hồi chìm nổi lơ lửng, cũng có đoạn xương ngực của Hư Không gãy rơi xuống dính đầy máu đỏ.

Một trận chiến này đánh tới hiện giờ, tràn ngập mây mù máu đó, tàn khốc đẫm máu, Đế binh bị gãy đoạn mấy thanh, ai nấy đều bị thương.

Hư Không, Hằng Vũ loạng choạng sắp ngã, mà mấy vị chí tôn cũng đều đổ máu. Rất nhiều kiện Đế binh sống lại, phát động lực công kích mênh mông làm cho năm đại Ma Vương cái thế cũng không thể tự tin như trước.

Trong bọn họ đó, có người binh khí đã tổn hại, thậm chí nổ tung!

- A...

Truyền đến tiếng gào không cam lòng với bất khuất.

Phốc!

Máu tươi bắn tung toé, Thạch Hoàng vung cây đại kích màu đen trong tay đánh đứt đoạn thiên địa, bổ thẳng xuống một thân ảnh, trực tiếp đánh thành máu bùn, hóa thành màn sương máu, hình thần câu diệt, ngay cả một mảnh nhỏ xương cũng không có lưu lại.

- Ngươi là một tên Chuẩn đế mà thôi, đừng nói huyết khí ngươi đã khô kiệt, dù đang ở vào đỉnh phong lại như thế nào, cũng dám tham dự vào trận chiến chí tôn, đến đây là muốn chết!

Lời nói vô tình vang vọng, cây đại kích trong tay hắn hạ xuống, mưa máu bắn toé ra, lại trực tiếp giết một vị Chuẩn đế tuổi già khác. Đáng tiếc cho anh kiệt một thế hệ lại chết oan chết uổng, thi thể hài cốt không còn.

- Đám súc sinh các ngươi này uổng là chí tôn, ngày xưa cho các ngươi thành đạo, trời xanh thật sự là mắt mù rồi!

Một lão nhân máu chảy đầm đỉa rống giận. Đây là một vị lão Chuẩn đế khác không biết là chủng tộc nào. Lão nhân có lòng mà không có lực, tuy rằng có được binh khí Đế tương trợ, nhưng vẫn như cũ không đả thương được chí tôn, mà chính mình lại sắp ngã xuống.

Lời nói của lão nhân dường như xúc động tới ký ức cũ của mấy vị chí tôn: năm tháng thành đạo xưa kia, niên đại thủ hộ vạn linh xưa kia, thời kỳ quân lâm vũ trụ xưa kia, họ cũng đã từng được chúng sinh tôn sùng và kính ngưỡng.

Trôi qua năm tháng muôn đời, hết thảy đều thay đổi, thân thể bọn họ, tâm tư bọn họ, cũng không còn giống như ngày xưa!

- Câm mồm! Con kiến nhỏ bé cũng vọng tưởng nhìn lên thế giới cự long, không biết tự lượng sức mình!

Chí tôn Khí Thiên hừ lạnh một tiếng vô tình, giơ tay chộp tới phía trước, cả không gian đó trực tiếp sụp đổ. Lão Chuẩn để sớm đã không còn đứng vững rốt cuộc không chịu nổi, biến mất tại chỗ, bị pháp tắc Hoàng Đạo hút đi.

"Phốc!"

Chí tôn Khí Thiên ôm cái đầu nát của lão, như là quả đưa hấu nổ tung máu đỏ tươi bắn tung toé, nhìn thấy mà ghê người!

Loại thủ đoạn này rất tàn nhẫn, nhưng hắn ngay cả mày cũng không nhíu một cái, dường như thật sự đang nghiền chết một con kiến, máu lạnh vô tình khiến người ta hết hồn.

Lão Chuẩn đế đúng như không lâu trước khi chết đã nói, sinh mệnh của lão nhân cũng trực tiếp thiêu đốt cháy thành tro bụi, hóa đạo biến thành màn ánh sáng, cũng không có lưu lại mảy may tinh khí cho chí tôn chiếm đoạt.

Hiển nhiên, khi họ ôm một lòng hẳn phải chết tới chiến đấu, cũng đã đoán được loại khả năng này, nên đã làm tốt chuẩn bị trước khi chết trận.

Điều này làm cho chí tôn Khí Thiên nhíu sát chân mày, đối với hắn mà nói thật sự quá lăng phí!

- Hư Không ngươi chết chắc rồi, mấy con trùng con kiến nho nhỏ có tới thì đã sao? Thật có thể kề vai chiến đấu cùng ngươi ư? Hôm nay, ta nhất định phải nhấm nháp máu của ngươi, thật chờ mong loại máu thơm ngọt này!

Chí tôn Luân Hồi tàn nhẫn cười nói. Dù toàn thân đẫm máu, nhưng lại lộ ra một miệng đầy răng trắng toát, hắn từng vứt bỏ một cánh tay, trả giá rất nhiều tinh huyết và năng lực sinh mệnh để trọng tố Đế thể.

"Ông!"

Cùng lúc đó, Thạch Hoàng cũng đánh giết lại đây, trong tay cây đại kích màu đen chọc trời, xé toạt vũ trụ, xé mở trên trên người Hư Không một cái lỗ máu khủng bố, lộ ra xương trắng hếu, máu vẩy bắn ra.

Chí tôn Luân Hồi cũng ra tay nhắm tới phía trước, vừa nói vừa chiến, cũng phá vỡ một cái lỗ máu ở trên người Hư Không. Hắn giơ lên ngón tay ướt đẫm máu cho vào trong miệng nhấm nháp, lành lạnh nói:

- Rất thơm ngọt nha! Ta thích uống cho thống khoái!

"Ầm!"

Hư Không không nói một lời, dùng chiến lực cường đại nhất đáp lại, Tiên kính cộng minh, chiếu rọi ra một luồng hào quang bất hủ đánh bay cây đại kích màu đen của Thạch Hoàng ra ngoài, đồng thời đánh cho chí tôn Luân Hồi bắn ra hoa máu tung toé, đầu vai hắn gần như bị xuyên thủng.

Bên kia, Hằng Vũ cũng gặp phải tình thế nguy hiểm như nhau. Một trận chiến này cũng không phải công bình lắm, năm vị chí tôn cổ đại cùng ra tay, máu lạnh mà tàn bạo muốn giết chết mấy người bọn họ.

- Chung quy là sắp kết thúc rồi! Chúng ta chờ những con kiến kia tiếp tục cùng ngươi kề vai chiến đấu, đi tìm cái chết, thật buồn cười...

Chí tôn Luân Hồi tàn nhẫn nói, ngón tay dính máu của Hư Không bức tới phía trước.

Đột nhiên, ngay tại bên cạnh hắn, không gian nổ tung, một đôi tay quyền vô kiên bất tồi đánh ra. Đây là thân thể cấp Đại đế, dập nát bầu trời, làm cho tinh hà xa xa đều đứt đoạn, vũ trụ phát sinh bùng nổ!

- Súc sinh, đi tìm chết đi!

Diệp Phàm tới rồi, mượn dùng lực lượng của hai kiện binh khí Đế, thành công vô thanh vô tức mở ra một thông đạo, bất ngờ công kích chí tôn Luân Hồi!

Hắn tung một quyền trực tiếp vào đầu, một quyền khác xỏ xuyên qua trong ngực chủ nhân Luân Hồi. Sợi tóc trên đầu dựng thẳng đứng, hắn hận muốn điên lên, hận không thể lập tức đánh chết tươi tên chí tôn này.

"Ông!"

Tiên Thai của chí tôn Luân Hồi gặp phải công kích, trên đầu tự chủ phát sáng, xuất hiện từng vầng hào quang ngăn cản tay quyền của Diệp Phàm ở ngoài không thể công vào.

Tuy nhiên, áp chế của hai kiện binh khí Đế cùng với Đế quyền đánh tới cũng chấn cho đầu của hắn nứt ra, mặc dù không có thương tổn đến Tiên Thai, nhưng xương sọ nứt ra làm bốn mảnh, máu vẩy bắn ra.

"Phốc!"

Đồng thời ngay lúc đó, một quyền khác Diệp Phàm đánh ra một cái lỗ máu ở trên mình chủ nhân Luân Hồi, máu tươi tuôn ra!

- Muốn chết!

Chí tôn Luân Hồi rống giận. Hắn quá sơ suất, hắn quên mất chiến y Thanh Kim theo hắn chinh chiến cả đời đã bị Hư Không Đại đế đánh vỡ mới đây không lâu, khi gặp phải tập kích hắn theo quán tính còn muốn dựa vào Tiên Y phản chấn lại đối phương, kết quả nơi đó không có giáp trụ, thân thể hắn bắn ra máu tươi ba ngàn thước!

- Ngươi là súc sinh chết tiệt! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Diệp Phàm cũng phẫn nộ rống giận! Thiếu chút nữa đã xé toạt chí tôn, mục đích nguyên thủy nhất đã đạt được, dù có chết cũng xứng đáng.

Mà mở đầu với một chiến cục tốt như vậy, đương nhiên hắn còn muốn mở rộng chiến quả, quên hết sống chết, liều mạng ẩu đả cận chiến, cho dù rốt cuộc không trở về được phải ngã xuống ở nơi này, cũng phải huyết chiến đến cùng.