Già Thiên

Chương 1655: Tiên Lộ Kết Thúc




Ngay cả chủ nhân của cấm địa Thái cổ cũng ra tay, tung một chưởng đánh vào hang động hỗn độn, thần uy cái thế, làm cho nơi đó sụp đổ.

Ở Vực ngoại rất nhiều người mở to hai mắt, đều lộ vẻ khó tin, tất cả đều khiếp sợ, không ít thánh hiền đều nghĩ là Hoang đang ra tay đối phó với Tu Di Sơn.

Mà các chí tôn cổ đại lại hiểu rõ cũng không phải như thế, nàng là đánh vào con đường thành tiên, tuy nhiên cũng không muốn đánh để đi vào, mà là muốn mạnh mẽ đánh đứt đoạn!

Bất kể thấy thế nào, hành động của nàng đều ra ngoài dự đoán, khiến mọi người kinh sợ chấn động, tràn ngập khó hiểu, người khác vì để thành tiên, mà nàng lại căn bản không thèm để ý tới.

- Ngươi đây là ý gì?!

Thạch Hoàng tức giận, lúc này hắn lộ ra chân thân, là một người nam nhân trung niên cao lớn uy vũ. Tuy rằng toàn thân đẫm máu, nhưng cái loại khí cơ cái thế đó không giảm, con ngươi sắc bén như điện, cầm trong tay Thiên Hoang Kích màu đen chỉ thẳng vào Hoang chủ.

"Keng!"

Nhưng nữ nhân áo trắng xuất trần còn cường thể hơn so với hắn, thấy hắn dùng đại kích màu đen chỉ tới, lập tức đánh ra một chưởng, đon giản mà trực tiếp, thô bạo mà cường đại. Bàn tay trắng như ngọc va chạm với đại kích phát ra một mảng tia sáng rực rỡ, chấn cho Thạch Hoàng hộc máu. Bởi vì trước đó hắn đã bị thương thể nghiêm trọng, thiếu chút nữa chết ở bên trong, giờ khắc này gặp phải chấn động, tự nhiên là máu Để rơi.

Cả thế gian rúng động!

Người cấp số này rốt cục phải ra tay sao? Giữa họ sẽ sinh ra quyết đấu!

- Tốt! Bổn hoàng tuy già, cũng đã bị thương, nhưng không tin trên thế gian này có người nào có thể giết chết ta!

Thạch Hoàng rống to, tóc đen dày rậm trên đầu dựng thẳng, trong con ngươi bắn ra tia sáng hết sức khiếp người, còn rực rỡ hơn so với tia chớp.

Hắn cầm trong tay Thiên Hoang đại kích màu đen, bộc phát ra hào quang không gì sánh nổi, tràn ngập hỗn độn khí, từng bước một tiến lên, muốn triển khai đại quyết chiến đáng sợ nhất.

- Trên con đường thành tiên không có tử địch, hai vị tốt hơn là ngừng chiến đi!

Trường Sinh Thiên Tôn khuyên nhủ.

"Ầm!"

Đúng lúc này, hang động hỗn độn nổ tung làm gián đoạn ân oán ở bên ngoài, bên trong đẵ xảy ra chuyện phi thường đáng sợ, phát sinh bùng nổ kịch liệt.

"A Di Đà Phật!"

Chúng sinh tụng phật hiệu của Phật môn Đại đế vang vọng thiên địa, rồi lại truyền ra, bùng phát ra từng mảng mưa ánh sáng, như là lông chim vô cùng trắng nõn bay múa, sáng lạn xinh đẹp, khí tường hòa ập tới mọi người.

- Cái gì? Thành tiên! A Di Đà Phật Đại đế thành công rồi sao?! Nguồn truyện: Truyện FULL

Cảnh tượng này dẫn phát một hồi chấn động lớn, làm cho một ít Chuẩn để ở Vực ngoại cũng nắm được, tất cả đều kêu lên sợ hãi.

Mà trên con đường thành tiên, chí tôn cổ đại cũng đều khiếp sợ. Giờ khắc này lộ ra hào quang kỳ diệu, thật sự có người sẽ thành tiên sao? Mà lại nở rộ ra hào quang sáng ngời như vậy.

Vũ hóa phi thăng, mưa ánh sáng đầy trời, không phải là loại cảnh tượng sao này? Khí cơ của Tiên tràn ngập, đây là dấu hiệu báo trước sắp thành công lột xác!

Muôn đời đến nay, Thiên Tôn, Cổ Hoàng, Đại đế chưa từng có người thành tiên, chẳng lẽ sẽ bị A Di Đà Phật Đại đế một người đánh vỡ, khai sáng một kỷ nguyên mới chưa bao giờ có!?

Hoặc có thể nói là do chúng sinh Phật Giáo cùng nhau phá vỡ. Lực lượng này không chỉ là một mình A Di Đà Phật, mà còn có niệm lực của tất cả tín đồ đến từ bát hoang vũ trụ, tập hợp cùng một chỗ, tạo thành đạo quả lớn lao như vậy.

"Ầm!"

Trong hang động phi tiên, truyền ra một tiếng nổ mạnh kịch liệt, tiên quang càng tăng lên, bắn tung ra từng dải hào quang, như là từ thế giới bên kia bay tới.

- Không đúng, có biến cố!

Một vị chí tôn cổ đại lạnh lùng nói, rất nhanh ữánh né qua một bên.

Cùng lúc đó, trời sụp đất nứt, vốn trong hang động hỗn độn rách nát không chịu nổi bắn ra loạn thạch xuyên qua không gian, lập tức Tu Di Sơn ngọn núi đệ nhất của Bắc Đẩu vỡ nát tan tành.

Bên trong đã xảy ra sự kiện đáng sợ nhất, trong mơ hồ nghe được tiếng bi ca của chúng sinh. Huyết quang vô cùng tận, đó là từng sinh mệnh đang tiêu vong, mà Đại Lôi Âm Tự lại đổ sập hơn phân nửa.

"Keng..."

Tấm biển đồng Đại Lôi Âm nổ tung, trong đó một mảnh vỡ bay tới đánh vào con đường thành tiên, cố định ở trong hỗn độn, mặt trên máu tươi chảy đầm đỉa, có máu của chúng sinh cũng có máu của A Di Đà Phật, nhìn thấy mà ghê người.

Thất bại rồi! Phật môn cũng thất bại thảm hại, không thể thông qua, bọn họ cũng không phải là người chính xác! Thần ngã từ niệm lực luyện chế thành kia, tuy rằng ở vào trạng thái tối đỉnh phong, nhưng chung quy không phải bản thân của A Di Đà Phật Đại đế!

- Đây là một hồi đại họa, là một thảm kịch mà!

- Khắp Tây Mạc, phật đồ trong Phật quốc ức vạn dặm, tất cả đều đã chết!

- Vũ trụ bát hoang, niệm lực của chúng sinh thêm vào tới đây đều nổ tung rồi!

Có chí tôn cổ đại nói nhỏ, ngay cả bọn họ đều động dung, loại bại vong này quá mức thảm thiết, thương vong quá lớn, bi thương thảm liệt tới cực điểm!

"A Di Đà Phật..."

Mảnh vỡ của Tu Di Sơn vỡ tan kia cùng nhau vọt ra, mặt trên có oan hồn ai oán khóc than, ức vạn sinh linh chết oan chết uổng, tất cả đều tan biến, đó là hồn niệm không cam lòng của họ.

Trong nháy mắt, những tiếng ai oán này tất cả đều biến mất, bọn họ hóa thành từng mảng lớn màn mưa ánh sáng, lạc ấn trên con đường thành tiên, tiếp tục cấu trúc cho con đường này.

Điều này làm cho mọi người đều trợn mắt nhìn trân trối, trong lòng nhảy dựng, chẳng lẽ nói tất cả các loại cảnh vật chứng kiến trên con đường này đều là thật sự, là người ngày xưa ngã xuống hòa tan hình thành ở trong đó?

- Thất bại rồi! Ngay cả Phật môn dựa vào lực của chúng sinh đều thất bại, còn có ai có thể đánh đi vào được nữa?

- Chỉ có người đương thời thành đạo, mới có thể thành tiên!

Điều này làm cho người ta tuyệt vọng, kết cục này khiến người ta không biết nói gì, chỉ tràn ngập bi thương mà không làm sao được. Không có người nào có thể thành tiên, thật sự dao động tín niệm của mọi người!

Có tiên không?

Có thể trường sinh không?

Như thế nào làm được?

Điều này làm cho mọi người kinh nghi: kết quả này làm tan biến không chỉ có sinh mệnh của chí tôn cổ đại, cũng làm tan biến hy vọng và chờ đợi trong ánh rạng đông của thế nhân.

Tu Di Sơn vỡ nát tan tành, bị nhiễm đỏ máu tươi. Đỉnh núi Đại Lôi Âm Tự đổ sụp hơn phân nửa, các loại kiến trúc trên đó đều bị tổn hại, Huyền Không Tự các tự... cũng rách nát, thiếu chút nữa tan biến.

Trong lòng núi vô tận tín ngưỡng lực dường như khô cạn, không còn có một tia nào tràn ra, điện thờ Tu Di Sơn vỡ ra rách nát, bay trên trời mà đi, một lần nữa đáp xuống Tây Mạc.

Bắt đầu từ hôm nay, khắp Tây Thổ rơi vào tĩnh mịch, không còn có ức vạn dặm Phật quốc, không còn có hào quang sáng ngời, không còn có thanh âm tụng kinh, không còn có khí tường hòa.

Tây Mạc trở thành một vùng đất chết!

Đúng lúc này, Hoang chủ lại một lần nữa định ra tay, muốn đánh dập nát con đường thành tiên, san bàng nơi này.

Mà đồng thời ngay lúc đó, nam nhân khổng lồ bên cạnh nàng kia, toàn thân đều là bộ lông màu vàng cũng đi tới phía trước, muốn ra tay với Trường Sinh Thiên Tôn chủ nhân của Tiên Lăng Mộ.

- Chậm đã! Ta biết ý ngươi cho rằng kiếp này thất bại không thể có người thành tiên, định hủy diệt nơi đây. Nhưng chúng ta không cam lòng, vẫn phải xông vào lần nữa!

Kỳ Lân Cổ Hoàng nói, hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, toàn thân đều là máu.

- Không sai! Thà rằng chết trên Tiên lộ!

Có chí tôn cổ đại khác nói. Kết cục của họ đã chú định, đều muốn với chiến mà chết.

- Ta không muốn chết, hiện tại ta cũng không nghĩ buông bỏ con đường thành tiên đâu!

Thạch Hoàng nói giọng lạnh căm, cầm đại kích đứng đó.

- Tốt! Ta cho ngươi thời gian, nếu ngươi chết trên Tiên lộ thì thôi, nếu ngươi trở về, chiến một trận giải quyết ân oán!

Nam nhân cao lớn toàn thân đều là lông màu vàng nói với Trường Sinh Thiên Tôn.

Nữ nhân áo trắng xuất hiện một hồi mơ màng ngắn ngủi, như là không có hồn phách, ngay sau đó hồi phục vẻ lạnh lùng nhưng không ra tay nữa.

Hiển nhiên, trạng thái của nàng rất đặc biệt, chí tôn cổ đại cũng ngờ vực không hiểu. Bởi vì có cảm giác đây chỉ là một khối thể xác vô thượng mà thôi, nguyên thần khi có khi không.

- Các ngươi đều nhìn thấy, đây là con đường thành tiên, hãy nhìn cho kỹ, pháp của chúng ta, đạo của chúng ta, con đường của chúng ta!

Có chí tôn Nhân tộc quát to truyền tới Vực ngoại. Rồi sau đó dứt khoát kiên quyết nhảy vọt vào trong hang động thành tiên, đi làm một cố gắng và thử nghiệm cuối cùng.

- Sát! Có Cổ Hoàng lại nhảy vào hang động thành tiên, bắt đầu đọ sức với tính mệnh lần cuối cùng.

- Ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, ở trên Tiên lộ nghe khúc ca mai táng chính mình, ta không hề cam lòng nhưng dứt khoát xác minh đạo của ta, đạp trên con đường thành tiên, ta còn sống, ta phải đi tới phía trước!

Có người bi thương kêu to.

- Cả đời này, kiếp này, ta đã đi qua, ta từng tồn tại, cái chết với ta không tính là gì!

- Dùng sinh mệnh sắp tắt của ta đi nghiệm chứng pháp thành tiên, dùng máu còn nóng của ta đi tưới đẫm con đường thành tiên, đạo của ta, mạng của ta, cả đời của ta, thiêu đốt ở trong ánh lửa, nở rộ hào quang!

Chí tôn bi thương kêu lên vang khắp thiên địa! Họ đã từng thống ngự hết thảy vũ trụ hồng hoang, chiến đấu khắp trên trời dưới đất vô địch thủ! Từng bễ nghễ nhân gian giới, không có chuyện gì họ không làm được, không có địch nhân nào họ không trấn áp được! Thể mà ngày nay lại phải kết thúc như vậy.

Ngoại trừ hai chí tôn vỡ vụn thành máu và xương trắng, các chí tôn cổ đại khác đều vọt đi vào, muốn thực hiện một lần đọ sức cuối cùng.

Cuối cùng, nơi này trở thành hỗn độn, có máu bắn tung tóe, có tiếng bi ca truyền ra... Cường đại như chí tôn vô thượng cũng không thay đổi được kết cục này, kiếp này không người nào có thể thành tiên!

Mọi người đều thất bại, chung quy là không thay đổi được kết quả của kiếp này, không thể đánh đi vào!

Muôn đời thành không!

- Con đường của ta tới cuối rồi! Nếu đã như thế, cứ quay về trong thiên địa này đi!

Có chí tôn thật là tiêu sái ung dung! Như đèn hết dầu không còn có một tia huyết khí, nguyên thần mục nát, ngồi xếp bàng ở trên mặt đất, trực tiếp hóa đạo, màn ánh sáng bốc lên.

"Phốc!"

Còn có người không kịp nói ra câu nào, thật sự là đi tới cuối sinh mệnh, mới vừa rời khỏi hang động hỗn độn liền trực tiếp nổ tung, trở thành máu đỏ xương trắng.

- Còn có ai không có đi ra? Còn có một mình Trường Sinh Thiên Tôn ở trong đó!

Những chí tôn này đều sắp không được, tất cả đều sinh mệnh không còn nhiều, kỳ thật lần đầu tiên trở ra cũng đã như thế, lần thứ hai xông vào tiên quan phải tiêu hao càng nhiều.

Mọi người đều sinh mệnh sắp tắt, liên tiếp hai người đã mất đi.

- Đại đế Nhân tộc đã chết! Người đó khẳng định là Đế của Nhân tộc huyết khí khô cạn, cứ như vậy kết thúc trong ảm đạm!

Ở Vực ngoại, mọi người than thở, quá mức đáng tiếc, vô địch muôn đời lại cứ như vậy kết thúc trong tiếc nuối.

Kỳ Lân Cổ Hoàng gầm nhẹ một tiếng, toàn thân đẫm máu, bay lên trời, lập tức chìm sâu vào trong vũ trụ, chấn khiếp mọi người đều phát run, cảm giác như là tai vạ đến nơi.

Nhưng mà, thân ảnh Cổ Hoàng không ngừng lại, cũng không quan tâm tới bọn họ, chỉ khoảnh khắc xẹt qua tới mấy vạn tinh hệ, đi tới một bến bờ vũ trụ khác, buông xuống trên một viên Sinh mệnh cổ tinh thật rộng lớn.

Thân thể hắn lảo đảo, nghiêng ngả tới lui. Thái Cổ Hoàng bễ nghễ chín tầng trời mười tầng đất, chưa từng có loại cảnh tượng thê thảm này? Cả đời vô địch cường thế, kết quả là lại thê lương và bi thương như vậy.

Bước chân từng đạp vỡ vũ trụ hồng hoang, giờ khắc này lưu lại chỉ có một chuỗi máu theo dấu chân, rải theo máu của Hoàng mà đi, thân thể lay động dữ dội.

- Phụ thân!

Hỏa Lân Nhi xuất hiện, cực kỳ bi ai kêu to xé nát tim gan. Nàng rất nhanh phóng vọt tới, nhào vào lòng Kỳ Lân Cổ Hoàng toàn thân đẫm máu.

- Tiểu... Tâm! Ta sắp không khống chế được sát khí, máu này có thể sẽ làm bị thương đến con!

Kỳ Lân Cổ Hoàng, cặp bàn tay kia có thể hái sao lấy trăng trên trời, có thể dập nát ức vạn Tinh hà... lúc này đã không ổn định, đưa lên bàn tay run rẩy lau đi những máu Hoàng trên mặt con gái, trong mắt tràn ngập từ ái.

Hỏa Lân Nhi lớn tiếng khóc ròng, nước mắt thành chuỗi rơi xuống. Phụ thân từng quân lâm trên trời dưới đất, quan sát vạn giới chư thiên, cả đời vô địch, là một người cường thể biết bao. Ngày nay, lại trở thành hình dạng này, toàn thân máu tươi chảy ròng, bị thương nặng không thể tưởng tượng, lắc lư lảo đảo đứng không vững, sinh mệnh sắp đi đến chung điếm.

Một người cường đại như thế mà ngày nay lại rơi vào cảnh tượng thê lương như vậy, làm cho tim nàng như bị đao cắt, ôm lấy Kỳ Lân Cổ Hoàng, lên tiếng khóc lớn:

- Phụ thân! Đừng rời bỏ con, Người phải sống sót, nhất định phải sống sót...

Thân ảnh nam nhân này từng vĩ ngạn, cao không thể với tới, độc nhất vô nhị, chín tầng trời mười tầng đất tất cả anh kiệt đều phải nhìn lên, bao gồm Thần đều phải quỳ sát xuống lễ bái hắn.

Nhưng, ngày nay hắn đã có vẻ sa sút, bàn tay đều run run, hắn không thể chống đỡ thân thể của mình, thân mình loạng choạng, bất cứ lúc nào sẽ ngã xuống... muốn cố gắng lau sạch nước mắt cho con gái mình cũng không được nữa rồi.

Không còn là Thái Cổ Hoàng chí cao vô thượng ngày xưa, lúc này hắn chỉ là một người cha già không nỡ xa rời đứa con nhỏ, không còn là cặp mắt bức người mà đã rất ảm đạm, toàn ngập không cam lòng, không yên lòng cho con gái của mình, luyến tiếc buông tay, dùng bàn tay thô ráp run rẩy vuốt ve gương mặt nàng.