Già Thiên

Chương 1644: Cấm Địa Thái Cổ Sụp Đổ




Tiên Lệ Lục Kim, Hoàng Huyết Xích Kim, Thần Ngân Tử Kim, Long Văn Hắc Kim... mấy sợi xích sắt "leng keng" vang động, phát ra hào quang xông thẳng lên trời cao, từ dưới vực sâu kia phóng vọt lên.

Chúng quấn quanh trên người nữ nhân, trói buộc, hạn chế hành động của nàng. Có người nói đây là nàng tự trói mình, sợ thân thể quá cường đại sẽ làm cho trời sụp đất nứt, nên dùng nó trói bản thân mình lại.

Trên thực tế, nàng thật sự quá cường đại, trước năm tháng dài lâu kia từng có Chuẩn để đứng ở xa xa quan sát đánh giá, cho rằng dù có binh khí Đế sống lại đánh vào đều vô dụng.

"Ầm!"

Chín tòa Thánh sơn to lớn lay động, xuất hiện cái khe nứt lớn, khe hở tối đen như là nối thông với địa ngục, tối tăm âm u, lưu động ra phía ngoài một loại lực lượng kỳ bí, cắn nuốt đạo nguyên thiên địa.

Xa xa, chư hùng bên ngoài vùng cấm tất cả đều cảm giác sởn tóc gáy, cường đại như bọn họ cũng cảm giác tinh khí thần của bản thân chảy ra, hóa thành từng đạo lưu quang chìm sâu vào trong các khe lớn tối đen kia.

Mọi người đều vô cùng hoảng sợ, nhất là các thánh hiền Vực ngoại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy lực lượng của Hoang, ai cũng khiếp sợ tới cực điểm, tất cả đều bay ngược lại, rời xa luôn chỗ cái khe lớn Tiên lộ.

Chín tòa Thánh sơn nứt ra, khe nứt lớn tự trên đỉnh núi kéo dài xuống dưới chân núi. Đây chính là một cấm địa Sinh Mệnh, trước nay chưa từng phát sinh chuyện như vậy, chưa bao giờ có, làm cho linh hồn mọi người ở đây đều cùng theo run rẩy.

Nơi đó có một loại sương mù thần bí, ngưng kết cùng một chỗ với năm tháng, cướp đoạt hết thảy, phàm là có sinh linh đến gần tất nhiên phải chết già, hóa thành xương khô, cuối cùng trở thành bụi bậm!

Nữ nhân kia rốt cuộc muốn làm gì? Đây là một vùng cấm mọi người đều kính sợ, không biết lai lịch của chủ nhân, không biết phía dưới có thứ gì? Đây là một địa phương thần bí nhất.

"Xoạt, Xoạt..."

Hào quang bay lên xông thẳng lên trời cao, chìm sâu vào vòm trời, phi thường sáng lạn, lại như chín dải ngân hà từ trên bầu trời rơi xuống, phân biệt nối tiếp với đỉnh của chín tòa Thánh sơn.

Đất đá bắn tung ra, hào quang nổ tung, trên đỉnh núi đã xảy ra biến cố: chín cây Thần dược tất cả đều đột ngột từ mặt đất mọc lên, hóa thành vầng sáng hừng hực, cùng nhau bay bổng lên.

- Trời ạ! Thần dược định bay đi sao, là chúng làm cho chín tòa Thánh sơn nứt rạn ra ư?

Ở xa xa, chúng hùng đều dao động, tất cả ánh mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm vầng sáng tường hòa phía trên vực sâu, mỗi người đều sóng lòng dâng trào: đó chính là Thần dược, ai mà không muốn thu lấy.

Nếu như chúng có thể bay ra vùng cấm... Ánh mắt của chư thánh tất cả đều trở nên vô cùng nóng cháy, từng người đều há hốc miệng, trái tim trong ngực không ngừng đập "thình thịch" dữ dội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bất tử dược, cây nào cây đó sáng lạn, phiến lá trong sáng, khác biệt với hình dáng ngày thường, lúc này chúng tận tình nở rộ hào quang cùng lực lượng bất hủ của mình, chói mắt làm cho mọi người không mở hai mắt ra được.

- Vì sao lại như vậy, rốt cuộc sắp phát sinh náo động gì đây?

Mọi người tất cả đều nghi hoặc. Trong nỗi khiếp sợ tràn ngập khó hiểu.

Mới đầu trong lòng người còn có ý tưởng đều chậm rãi lạnh xuống, tuyệt đối không có mảy may hy vọng: Nữ nhân kia dựng thân ở trên đỉnh núi, sao có thể để những con kiến bọn họ đắc thủ.

Đúng vậy, mặc dù thánh hiền ở trước mặt nữ nhân, chỉ sợ cũng chỉ là một con kiến, thực nếu động thủ, có lẽ trong nháy mắt nàng có thể tiêu diệt vạn tộc trong thiên địa.

Sương mù càng lớn hơn nữa, lực lượng thần bí kia vẫn như cũ đang lưu chuyển, cũng may không có lan rộng cuốn ra ngoài, tất cả đều vờn quanh ở miệng vực sâu, bằng không có thể là đại tai họa diệt thế, chúng sinh đều phải bị cướp đoạt đi sinh mệnh.

Còn chín cây Thần dược kia bật gốc ngoi lên lại càng rực rỡ hơn. Dường như chúng sắp tan chảy, hòa tan trở thành chất sáng gì đó, không còn hình dạng chân thực nữa.

Nàng muốn hủy diệt Bất tử dược hay sao? Mọi người trong lòng chấn động mãnh liệt!

- Nàng đang chế thuốc, tương truyền đây là thủ đoạn của Đại đế cổ, ở trong hư không luyện đại dược nhân thế, có thể kéo dài sinh mệnh một đời!

Có lão Thánh nhân ngạc nhiên thán phục, hiểu biết càng nhiều, đối với nữ nhân kia càng ngày càng sợ hãi. Nàng vẫn chưa nhích động, chỉ là với ánh mắt nhìn

chăm chú, chú ý quá trình quang hóa của Thần dược này.

Con đường thành tiên dường như thật sự sẽ lập tức mở ra, bằng không nàng vì sao có hành động như vậy, có lẽ nàng muốn kéo dài sinh mệnh, phải bằng vào trạng thái đỉnh phong đại chiến với chí tôn cổ đại!

Đây là rất nhiều lão Thánh nhân suy đoán, tất cả đều như ngừng lại hô hấp, khẩn trương chú ý.

Quá khứ không thể nhận ra, tương lai cũng không có khả năng nhìn thấy, một nhân vật cấp số này khiến mọi người kính sợ tận đáy lòng.

Đáng tiếc, mọi người đều đã đoán sai rồi! Đại dược cũng không có bị uống vào, cũng không bị hủy đi, mà chúng giống như chín vầng mặt trời vắt ngang không trung, treo lơ lửng ở nơi đó, rồi sau đó rất nhanh di chuyển.

"Ầm!"

Cùng với tiếng gầm rú trong đại đạo, không đếm được bao nhiêu mảnh nhỏ đại đạo bay ra, thoát ly từ trong ánh sáng, sắp hàng ở trên hư không rồi một lần nữa tổ hợp lại, trở thành màn mưa ánh sáng phi tiên, cực độ sáng lạn.

Mọi người đều sợ ngây người, hận không thể lập tức tiến lên, để được màn mưa ánh sáng kia thấm nhuần, thu lấy mảnh nhỏ đại đạo vô cùng tận kia vào trong cơ thể.

Quá trình này kéo dài thời gian rất lâu, rồi sau đó chín quang đoàn nhằm về phía nhau, va chạm sinh ra vầng hào quang chói mắt nhất, mà những mảnh nhỏ đại đạo kia cũng cùng theo đó hòa tan vào với nhau.

Ngay chỗ trung tâm đó liền ngưng kết thành một cái quang đoàn, vô cùng to lớn, hừng hực loá mắt, ép cho hư không đều sắp sụp đổ.

Cuối cùng, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một gốc cây Bất tử dược thành hình, hóa sinh mà thành, chín cây cũng là một cây, trở thành một gốc cây tiên dược hoàn chỉnh.

Nó tổng cộng chia làm chín nhánh, mỗi một nhánh đều mọc ra lá không giống nhau, cộng tất cả có chín loại màu sắc, trong sáng rực rỡ. Cả cây cao không tới một thước, vỏ cây giống như vảy rồng, cành nhánh như phượng hoàng bay, cực kỳ huyền diệu.

Đây mới là hình dạng vốn có của nó, tên là Cửu Diệu Bất Tử Dược!

Năm đó, cả thân cây bị người chia ra làm chín phần, phân biệt trồng trên chín tòa Thánh sơn. Ngày nay rốt cục lại hợp nhất, hiển hóa ở nhân gian cho thế nhân nhìn thấy hình dáng chân chính của nó.

Cùng lúc đó, chín tòa Thánh sơn sụp xuống, ở trong bụi mù "ù ù" hủy hoại, chín nguồn Thần Tuyền khô cạn, không bao giờ còn chảy ra nữa, tất cả Thần Thủy cũng không thấy.

Đây là một hồi biến cố lớn kinh người!

Cái khe nứt cực lớn kia lan rộng, dài cũng không biết bao nhiêu dặm, chín tòa Thánh sơn cuối cùng đổ sụp xuống. Mà trong quá trình này những tiên kim trên người nữ nhân kia kêu lên vang động, các loại hào quang bay múa.

Như là có một luồng kiếm khí quét ra nối thẳng lên trời, rồi tiếng "leng keng" vang động, những sợi xích sắt kia toàn bộ bị cắt đứt, nàng hoàn toàn giải thoát trói buộc, đứng ngạo nghễ ở nhân gian giới, nhìn xuống vạn vực chư thiên.

"Ầm" một tiếng, mặt đất lún xuống, mấy ừăm dặm gần chung quang vực sâu sụp xuống, phía dưới lộ ra là một mảng phế tích thật lớn, trong đó lại có một tấm bia cực lớn, đứng sừng sững đồ sộ mặt trên có khắc ba chữ to: Thành Tiên Lộ!

Loại văn tự này rất cổ xưa, trong chư thánh cũng không có mấy người nhận biết. Có người nói đó là Tiên Văn Thông Thiên, cũng có người nói đó là văn tự của thời đại thần thoại.

- Như thế nào lại có một tấm bia như vậy?

Mọi người đều ngây dại.

Chẳng lẽ nói, tiên môn cuối cùng lại thật sự mở ra ở chỗ này ư? Bởi vì từ rất nhiều năm trước đã có lời đồn đãi nói: con đường thành tiên sẽ xuất hiện ở dưới vực sâu của cấm địa Thái cổ.

Nữ nhân này chiếm cứ nơi này, trở thành một người chủ của cấm địa Sinh Mệnh, chẳng phải là quá mức nghịch thiên sao?!

- Rốt cục có thể xác định, Thiên Tuyền Thánh Địa năm đó trở nên điên cuồng, là vì để xông vào con đường thành tiên này đây!

Tất cả người của Bắc Đẩu đều thở dài.

Ở niên đại đó, Đông Hoang từng xuất hiện một trận chấn động kịch liệt, có một cái khe hư không vỡ ra, tất nhiên là dấu hiệu báo trước của con đường thành tiên sắp mở ra!

Một đời đó, Thánh địa huy hoàng nhất trên lịch sử cấu trúc đại trận thông thiên, cầm binh khí Đế đánh vào, hy vọng trong nháy mắt xông vào trong tiên môn, kịp thời gian chính xác phi tiên.

Đáng tiếc, bọn họ sai lầm rồi!

Tiên môn vẫn chưa mở ra, sau khi Thiên Tuyền phồn thịnh đến cực hạn xông vào, đại trận thông thiên liền vỡ nát, bọn họ không thể thối lui kịp thời, có binh khí Đế nơi tay cũng không thể bảo hộ bình an cho họ.

Lực lượng của Hoang cổ trong vực sâu đã hủy diệt hầu như toàn bộ nhất mạch bọn họ này, chỉ còn lại mấy người sắp chết chạy ra.

- Còn có một tấm bia khác kia!

Mọi người đều kinh dị, những thứ này là ai di chuyển tới? Tục truyền thời gian đầu, chủ nhân nơi đây không phải là một nữ nhân, nàng là về sau mới nhập chủ lại trở thành chủ nhân.

Đó là một tấm bia cổ cực lớn, mặt trên có phù văn lấp lánh, có đại đạo lưu chuyển, hóa thành từng lũ từng lũ quyền ý vô địch, từ nơi đó bùng phát ra!

- Lục Đạo Luân Hồi Quyền!

Có người cả kinh kêu lên, nhìn thấy mấy chữ to như vậy, về phần pháp môn tu luyện cụ thể lại nhìn không thấy. Rung động lòng người, đồng thời rất kích động, hận không thể lập tức phóng đi lên.

- Quyền pháp vô địch ghi lại trên con đường thành tiên, cách nói này... quả nhiên là sự thật, chính là ở nơi này!

Mọi người ngạc nhiên kinh sợ, nghĩ tới những truyền thuyết kia.

Lục Đạo Luân Hồi Quyền được ghi lại trên con đường thành tiên, sau lại được Lão Phong Tử mang theo ra ngoài, truyền cho Diệp Phàm, hết thảy quả nhiên là sự thật, không có một chút giả dối, trước sau ăn khớp.

Phế tích thật lớn, cung điện sụp đổ, nơi này là một địa phương như thế? Thấy thế nào đều giống như là một khu Cung điện Tiên giới, hư hư thực thực từ Tiên vực rơi xuống mà ra. Cái loại khí tức này làm cho mọi người kinh sợ.

Nữ nhân kia muốn làm gì? Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Chín tòa Thánh sơn sụp đổ, lộ ra cảnh tượng chân thật dưới vực sâu, thế nhân đều phỏng đoán mật địa từ muôn đời rốt cục nhìn thấy ánh mặt trời, cũng để mọi người nhìn thấy chân tướng, nhưng hôm nay hết thảy thật rất quỷ dị.

Trên vùng phế tích một tòa Ngũ sắc Tế Đàn lơ lửng, cũng không rơi xuống.

Nữ nhân nương theo mây mù hạ xuống phía dưới, Cửu Diệu Thần Dược cùng theo sau hạ xuống, đi tới trước tấm bia Thành Tiên Lộ vừa mới hiện ra kia.

Có mười mấy người đón chào! Không ngờ trong phế tích lại có người!

- Đúng rồi, đều là Hoang Nô!

Trong đó một nữ nhân áo trắng ăn mặc như là người hiện thời, phục sức không có gì khác so với người đương thời.

Có một nữ nhân khác thì có người nhận ra hẳn là Thiên Tuyền Thánh nữ đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoang hơn sáu ngàn năm trước. Bởi vì, cái loại phục sức đó đúng là Hà y Thánh nữ của Thiên Tuyền giáo.

Ngoài ra, còn có một người cũng được nhận ra, chính là Hạ Phong Cổ Thánh của hơn một vạn năm trước, từng mấy lần yết kiến Thanh Đe!

Những người còn lại cũng khó mà nhận ra, phục sức cổ xưa kinh người, không thể phân rõ lai lịch.

Mây mù vờn quanh, ngay cả Thiên Nhãn đều không nhìn thấu, khó có thể thấy được hình dáng của họ.

Chủ nhân vùng cấm quân lâm nhân gian giới, mi tâm chợt lóe sáng một cái, "ầm" một tiếng như là đánh nát thiên địa, nơi đó lại trống rỗng xuất hiện một quang môn thật lớn, nàng cứ như vậy từng bước bước đi vào.

Điều này làm cho mọi người nhìn thấy đều trố mắt nhìn trân trối!

Mà càng khiến người ta giật mình kinh sợ là, tấm bia có khắc ba chừ Thành Tiên Lộ và tấm bia cổ có khắc Lục Đạo Luân Hồi Quyền lại hóa thành một đôi cánh cửa thật lớn chắn nơi đó, phong bế thông lộ kia.

Nữ nhân này mang theo mười mấy người Hoang Nô, cứ như vậy tiến vào con đường đó, biến mất không thấy, một thế giới thần bí hoàn toàn bị ngăn cách!

Mọi người đều ngây dại!

- Trời ạ! Đó là con đường thành tiên sao?!

Mọi người đều ồ lên, tấm bia đó viết rất rõ ràng.

Kẻ tu luyện trên thế gian đều muốn bước trên con đường thành tiên, cứ như vậy bị nàng đi vào? Nữ nhân này đợi cho tới lúc thời gian chính xác nhất, đây là muốn... Thành tiên ư?!

Nam Vực sôi trào, Đông Hoang đã xảy ra động đất, cũng không biết có bao nhiêu người chấn động, điều này quả thực khiến người ta khó mà tin được!

Nhưng cũng không ai dám đến gần, không ai dám đạp bước lên con đường đó, bởi vì trong phế tích dâng lên vô số sương mù bao phủ toàn bộ nơi đó, là sương mù có thể cướp đoạt lực lượng của năm tháng.