Già Thiên

Chương 1629: Khách Đến Từ Vùng Cấm




Nghe tin Bạch Y Thần Vương trở về, trong lòng Diệp Phàm vô cùng kích động, Thần Vương không phải sư phụ, nhưng tương đương với ân sư, truyền cho hắn thánh pháp, vả lại còn có ơn tái sinh với hắn. Năm đó đúng là Thần Vương đã dùng căn nguyên thanh tẩy đạo đồ cho hắn, sống qua một cửa kia, bằng không có thể lúc ấy hắn đã vong mạng rồi.

- Nghênh đón Thần Vương!

Diệp Phàm vừa ra mặt, tự nhiên mọi người đều bị kinh động. Các đại chủ sự của Cơ gia lại sớm nhận được tin tức, liền mở rộng cửa chính to lớn, phải bằng lễ tiết cao nhất nghênh đón Thần Vương.

Mọi người đều chú mục, phàm là người ở Bắc Đẩu đương nhiên đều biết lai lịch của Thần Vương, tư thế oai hùng vĩ ngạn của Thần Vương năm đó danh chấn thiên hạ, để lại rất nhiều truyền thuyết.

Vừa đi chính là một hai trăm năm, truyền thuyết huy hoàng của Thần Vương còn đang tiếp tục.

Dao Trì thịnh hội, Bạch Y Thần Vương nhuộm máu, lẻ loi một mình độc chiến với Tổ Vương của các Cổ tộc, khiến thế nhân cảm động và kính nể đến lệ nóng doanh tròng.

Nếu nói Bắc Đẩu ai là anh hùng, không hề nghi ngờ Bạch Y Thần Vương hoàn toàn xứng đáng, bất kể là phương diện nào, Thần Vương đều tuyệt đối đủ tư cách, xưng được với cả đời vĩ ngạn, khi được tôn xưng Thần Vương cũng có cái loại khí phách này.

Khương Thái Hư là một thiên kiêu của thế hệ, không thể nghi ngờ có được loại tài năng này, cũng có thực lực như thế. Đáng tiếc cả đời Thần Vương lại rất không suông sẻ, vận mệnh xảy ra nhiều chuyện không như ý, tuổi già đầu bạc tiễn đưa hồng nhan, sinh mệnh khô kiệt, đi xa ra vùng đất hoang dã... là một nhân vật làm cho người ta thở dài.

Cuộc đời Diệp Phàm bội phục nhất có mấy người, Thần Vương và Trương Lâm tổ sư Nguyên Thiên Sư đời thứ năm không thể nghi ngờ xếp hạng trước nhất, ngày nay gặp lại, trong lòng hắn thật không thể bình tĩnh.

Trương Lâm tổ sư đã mất đi, sớm hóa thành màn mưa hào quang sáng lạn dưới ánh bình minh buổi sáng ngày ấy, mà Thần Vương như trước còn sống, hắn hy vọng Thần Vương vĩnh viễn tuyệt đại, ngạo thị thế gian.

- Bái kiến Thần Vương!

Diệp Phàm hành đại lễ, biểu đạt vui sướng và xúc động trong lòng.

Mặc dù hắn đã thân là Đại Thánh, đã là một trong nhân vật cấp cao nhất đương kim thiên hạ, nhưng vẫn như cũ mang theo lòng kính ngưỡng, ôm trong lòng mối ân tình, Khương Thần Vương vĩnh viễn là người hắn kính trọng nhất.

Nhiều năm trôi qua, Bạch Y Thần Vương dung mạo không có thay đổi nhiều lắm. Chỉ là mái tóc dài như tuyết càng thêm trắng. Ngày xưa khi Thái Vân tiên tử rời thế gian, trong một đêm đầu tóc Thần Vương bạc trắng, đến tận bây giờ cũng không có biến đổi trở lại.

Năm tháng để lại trên người Thần Vương một ít dấu vết. Nhưng không khó nhìn ra, thời trẻ tuổi Thần Vương oai hùng thế nào, chính là hiện tại cũng vĩ ngạn như trước. Dung mạo vẫn còn trẻ, chỉ có điều trong đôi mắt thực tang thương, trải qua nhiều lận đận, rất nhiều đau khổ đã làm cho Thần Vương có một loại thành thục và sâu sắc riêng biệt, khiến người ta gặp mặt một lần là khó quên.

Khương Thần Vương bước tới nâng Diệp Phàm dậy, cẩn thận đánh giá hắn, có một loại vui mừng cũng có một loại cảm khái: năm tháng như dòng nước chảy, một thế hệ con người mới thay người cũ, Thần Vương có một loại thể hội thật sâu sắc.

- Ngươi đã trtrởng thành rồi! Con đường tương lai sẽ rất khó khăn, nhưng phải quyết chí tiến tới!

Bạch Y Thần Vương khẽ nói.

Diệp Phàm gật đầu, đây là hy vọng ký thác của Thần Vương, cũng chính là con đường hắn vốn muốn đi, đương nhiên phải vượt qua đến cùng.

- Ai vậy, cái gọi là Thần Vương là chỉ Vương trong Thần sao, ai phong? Ai có thể tin phục!

Đúng lúc này, vang lên một thanh âm khó nghe.

Ở trường hợp ngày hôm nay, trong hoàn cảnh vui mừng này, thanh âm như vậy tự nhiên có vẻ không thích hợp, rõ ràng không phải thuần túy là tham gia lễ đính hôn, mà kẻ đến mang lòng bất thiện.

Thiên địa ngày nay, quần hùng cùng nổi lên, chư Vương tranh bá, Đại Thánh thường lui tới, Giáo tổ một phương buông xuống, Chuẩn đế đều xuất thế, càng không nói chí tôn trong các cấm địa Sinh Mệnh đều thức tỉnh... đây là một thời đại thế trước nay chưa có, nhất định sẽ rất phức tạp.

Ở trong hoàn cảnh lớn như vậy, tự nhiên dạng người gì cũng có, đến từ vạn vực chư thiên khẳng định sẽ có người nhằm vào Diệp Phàm, điều này có thể đoán trước được.

Nhưng không nghĩ tới chuyện hôn lễ vừa mới bắt đầu, còn chưa liên quan đến Diệp Phàm, đã có người nhảy ra, mà lại chọn chọc vào Thần Vương tuyệt thế.

Diệp Phàm thoắt xoay người, ánh mắt khiếp người nhìn chằm chằm về hướng đó. Bất kể là ai khinh thị Thần Vương, đều là chuyện càng nghiêm trọng hơn so với nhằm vào hắn.

- Ta chỉ là nói một câu lời nói thật mà thôi! Lòng có nghi vấn, không phun ra không thoải mái! Có lẽ Nhân tộc thật sự rất kiêu ngạo, nhưng cách xưng hô Thần Vương này thật sự không thể dùng loạn!

Đó là một nam nhân hai mươi lăm hai sáu tuổi, thoạt nhìn cũng không lỗ mảng, giọng điệu thong thả mà hữu lực, có chút bức người, mà ánh mắt lại như ngọn lửa hừng hực. Cộng thêm trên người hắn mặc Minh Thiết Thần Y màu đen, trong màu đen lấp lánh trong suốt lãnh liệt còn đặc biệt có sáng bóng của kim khí, làm cho hắn thoạt nhìn thực khiếp người.

Người này dáng dấp to lớn, khí vũ phi phàm, như là một Chiến Thần cổ đại từ trong năm tháng hồng hoang đi tới, dưới chân không dính bụi trần, chiến y màu đen trong suốt bao bọc cả bàn chân, cả toàn thân, bên ngoài có một vầng sáng thần thánh.

Hắn từ xa xa đi tới, giống như một Thần linh!

Màu đen tóc dài tung bay xỏa trên vai sau lưng, duy nhất giáp trụ Minh Thiết không có bao phủ chính là đầu, nên có thể thấy được gương mặt của hắn: Đôi mắt hắn sáng rực, nét mặt rất cương nghị, hai chân mày lưỡi kiếm hiển lộ ra hết nhuệ khí... nói tóm lại người này tài năng cao vượt trội, phi thường bất phàm, vừa thấy chính là một nhân vật khó lường.

Ở đương kim thiên hạ Bắc Đẩu có mấy người chưa nghe nói qua Khương Thần Vương, lại có mấy người dám đối chọi gay gắt với Diệp Phàm, thật sự quá ít, người này tất có lai lịch lớn lao.

Có gan ra mặt gây chuyện, tất nhiên có chỗ cậy vào hoặc phải có bản lãnh!

- Ở trường hợp này, dưới hoàn cảnh này mà có thể nói ra lời nói như vậy, ngươi còn kiêu ngạo hơn! Nếu muốn nhằm vào ta thì cứ phóng ngựa lại đây, ta tiếp đón!

Diệp Phàm nhìn hắn.

Diệp Phàm là rõ ràng như vậy, không muốn nhiều lời cái gì, trực tiếp liền muốn động thủ. Mà hôm nay chính là một ngày mừng của hắn, hắn lại hoàn toàn không có mảy may dấu hiệu cần phải ẩn nhẫn.

Mọi người cả kinh, lúc này mới vừa mới bắt đầu a, còn chưa chính thức vào lễ đính hôn, đã bắt đầu một hồi chiến đấu hay sao? Người tới đây rất nhiều, có Cổ tộc, có chư thánh Vực ngoại, cũng không phải đều là kẻ thân thiện, rất nhiều người phấn chấn, ai cũng muốn chứng kiến một hồi long tranh hổ đấu.

Diệp Phàm là người nào, là Thánh thể Nhân tộc, là một trong những người cường đại nhất một thế hệ ngày nay, vô địch trên cổ lộ Nhân tộc, được xưng là đánh khắp tinh không không đối thủ.

Người tới nếu không phải là một người cùng đẳng cấp sao dám như thế? Thân phận tất nhiên vô cùng hiến hách, bằng không sao có thể dám khiêu chiến!

- Có thể! Vậy ngươi cứ tới đây đi. Lâu nay nghe tới tên của ngươi, cũng muốn kiến thức một phen!

Người tới thực tùy ý nói, xem thường, giống như sắp tiến hành một chuyện đùa bình thường, không sợ chiến một trận với Thánh thể chiến lực nghịch thiên.

Toàn thân hắn giáp trụ màu đen chớp động ô quang, càng thêm lấp lánh, dưới chân cất bước, phát ra tiếng vang kim khí "leng keng", nghe vào trong tai mọi người như một khúc ma âm chấn nhiếp tâm hồn.

Hắn quá mức tự tin, ở trước cửa Cơ gia, đối mặt với Khương Thần Vương, đối mặt với Thánh thể Nhân tộc, mà dám có tư thái như vậy, đương nhiên khiến mọi người đều ngưng trọng trong lòng.

Đám người Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy, Yêu Nguyệt Không, Ngô Trung Thiên... ai cũng tức giận, người này quá mức không coi ai ra gì.

Hơn nữa, loại tự phụ này là phát ra từ trong khung, không phải cố ý, cũng không làm ra vẻ, là trời sinh như thế... làm cho người ta hoài nghi thân phận lai lịch của hắn.

Diệp Phàm đi tới phía trước, đạt tới trình độ ngày nay, hắn đâu sợ bất kỳ một trận chiến nào, một thân uy danh của hắn tất cả đều từ chiến đấu mà ra!

- Nếu đã nói chuyện với ta, cứ để cho ta tới đi!

Bạch Y Thần Vương bình tĩnh lên tiếng, phong thái vô thượng, khí vũ hiên ngang mà ung dung, có một loại ý vị siêu phàm nhập thánh y như trước kia.

Thần Vương không già, sống ra đời thứ hai, chỉ là có một tâm sự tang thương mà thôi! Cả đời Thần Vương này đều không hề thua kém ai, sao có thể e sợ khiêu khích của một hậu bối.

- Không!

Diệp Phàm kiên quyết không đồng ý, thân phận Thần Vương ở trong lòng hắn cao biết bao, có hắn ở đây sao có thể để Thần Vương tự mình động thủ, liền nói:

- Ngài là người trên, đối phó với hắn cần gì phiền tới ngài, để cho ta ra tay như vậy là đủ rồi!

- Ta có chính là thời gian! Có thể tiếp từng người từng người!

Nam nhân mặc Minh Thiết chiến y nói, ánh mắt rực rỡ, tóc đen dày rậm, toàn thân phát ra vầng sáng càng thêm kinh người. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Mọi người đều cả kinh, những lời này quá tự phụ!

Lúc này thật sự làm cho đám Đông Phương Dã phẫn nộ, Thánh Hoàng tử lập tức sa sầm mặt xuống, chỉ thẳng vào hắn. Dưới loại hoàn cảnh này không muốn để cho Diệp Phàm ra tay, phải nghỉ ngơi, bởi vì dù sao hôm nay cũng là ngày vui của hắn.

- Ta biết ngươi! Phụ thân ngươi quả thật rất cao, cũng không biết ngươi như thế nào? Không bằng cùng nhau lên chiến một trận đi!

Nam nhân mặc Minh Thiết chiến y giống như là một vị Thần đấu sĩ, được thần quang bao phủ như ngọn lửa bừng bừng, khí thế kinh người.

"Ầm!"

Diệp Phàm trực tiếp cất bước, chiến khí màu vàng xông thẳng lên trời cao, thổi quét thiên địa, khí nuốt vạn dặm, phảng phất một Thiên thần viễn cổ buông xuống, nhìn xuống vạn vực chư thiên.

Huyết khí màu vàng mờ mịt, chiến lực vô cùng tận hóa thành đại dương mênh mông thổi quét tới phía trước. Không còn gì để nói, hắn trực tiếp ra tay triển khai một kích trời sụp đất nứt.

Nhưng mà, đúng lúc này, Thánh Hoàng tử cũng là không kiềm nổi xuất động, hắn là loại dữ dằn khí phách cỡ nào, giống như ngọn núi Thần thái cổ bùng nổ, biến động vòm trời, lập tức bức tới.

Đây là muốn tiến hành một trận chiến trời sụp đất nứt!

Mà đúng lúc này, mặt khác cũng đồng thời bạo phát ra hai cổ khí tức: một tự nhiên là đến từ nam nhân mặc Thần Y kim loại đen, người còn lại sắc mặt tái nhợt, như là quanh năm không ra ngoài ánh nắng mặt trời, có một loại dịu dàng bệnh hoạn.

Người này đúng là Ám Bồ đến từ Bất Tử Sơn, ở thịnh hội vạn linh từng xuất hiện một lần. Hắn rất tuấn tú, nhưng màu da trắng bệch như là bệnh nặng mới khỏi, thiếu một loại anh khí.

Nhưng lúc này, lại bộc phát ra khí thế khiến chúng cường giả vạn vực chư thiên đều khiếp sợ: quá mức khùng bố!

Bốn đại cường giả này hiển nhiên đều là cấp bậc con của Đế, sau khi khí thế kéo lên đến đỉnh điếm, khí tức thổi quét lục hợp bát hoang, chấn nhiếp tâm hồn mọi người, rất nhiều cường giả gần như trực tiếp mềm nhũn sụm xuống tại chỗ.

Mọi người ở gần đó nếu không bị cuốn bay ra ngoài, thì ngã nằm trên mặt đất. Tại trường chỉ có một mình Bạch Y Thần Vương, tuy rằng đang ở trung tâm, nhưng thần sắc vẫn bình thản, điềm tĩnh không ngo núng, ngay cả góc áo cũng không mảy may lay động, lẳng lặng nhìn hết thảy.

- Thần Minh! Ngươi có hơi quá đáng!

Ám Bồ lên tiếng, giống như trước giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà dịu dàng.

Mọi người đều chấn động trong lòng. Thịnh hội vạn linh qua đi đã rất nhiều năm, tới hiện tại rất nhiều người đều đã đoán được Ám Bồ đến từ đâu. Lúc này thấy hắn nói chuyện như vậy, dĩ nhiên nói rõ lai lịch đáng sợ của Thần Minh.

Bọn họ tất nhiên là người của một cấp số, đều đến từ cấm địa Sinh Mệnh!

Vừa rồi, mọi người còn cảm thấy người Ám Bồ xưng hô là Thần Minh này quá mức cuồng vọng, nhưng hiện tại thì chỉ còn lại có kính sợ thật sâu sắc: cấp số lai lịch bực này, tuyệt đối có tư cách nói ra như thế.

- Ngươi biết đó, con người của ta luôn luôn rất trực tiếp, trong lòng nghĩ cái gì nói cái đó, sẽ không quanh co lòng vòng!

Thần Minh lên tiếng nói với Ám Bồ, vẫn như cũ là thần sắc như vừa rồi, nói tiếp:

- Đương nhiên, hôm nay ngay ngày lễ đính hôn mà làm như vậy, quả thật rất thất lễ. Nhưng ta thấy cái gì mình thích là làm, thật sự rất muốn chiến một trận, có chút không kiềm nổi!

Hắn cũng không có mảy may làm ra vẻ, nói thực bình thản tự nhiên. Đây là một loại tự tin, cũng là một loại cường thế tự nhiên, nói tiếp:

- Tuy rằng thất lễ, nhưng ta sẽ không xin lỗi, lại càng sẽ không thu hồi lời nói mới rồi, đó chính là tiếng lòng, các ngươi nếu như khó chịu, có thể đến chiến một trận!

- Vậy cứ như ngươi mong muốn!

Diệp Phàm bộc phát ra khí tức như sông hồng vỡ đê nổ tung, lập tức trời sụp đất nứt, thanh âm của hắn lạnh lùng giống như Tử thần đang khẽ quát.