Già Thiên

Chương 1594: Quần Anh Hội Tụ




Tuy rằng ở bên ngoài có vô số truyền thuyết, nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn đãi, thế gian cũng không có chứng cớ gì, năm tháng thấm thoát, dòng thời gian trôi qua quá xa xưa không thể đi khảo chứng.

- Hoài Tôn huynh! Chúng ta ở bên ngoài không biết, nhưng huynh thân là điện hạ huyết thống cao quý nhất của Kim Ô nhất mạch, hẳn là biết được chân tướng chứ, các người đến tột cùng có phải hậu đại của Đế Tôn hay không?

Lời này vừa nói ra, không chỉ mười mấy người đang ngồi quanh bàn nhìn lại, mà chư hùng ở xa xa đều cả kinh, từng đôi ánh mắt quét tới, cả thiên địa này đều im lặng đi không ít.

Hoài Tôn Thái tử lắc đầu, áo lông màu vàng trên người chớp động lóng lánh, vang động leng keng như kim khí tạo thành... hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận.

- Đế Tôn là chủng tộc gì, không có người nào biết được, nhưng tuyệt đối không phải cùng tộc với Kim Ô nhất mạch ta!

Hắn trực tiếp phủ định.

Thế gian có vô tận lời đồn, đều nói Đế Tôn vâng chịu thiên địa ý chí mà sinh ra, một mình hấp thu non nửa tinh hoa của chín tầng trời mười tầng đất, mới vừa sinh ra đã vô cùng cường đại.

Trên thực tế, trong các loại truyền thuyết cho rằng Đế Tôn là Nhân tộc chiếm tỉ lệ lớn hơn một chút, bởi vì trước khi hắn chưa chứng đạo vẫn còn là hình người.

Vả lại đủ loại biếu hiện của hắn, cũng có không hề ít liên hệ với Nhân tộc. Nhưng, hắn trời sinh cường đại, đây là một điếm khiến mọi người hoài nghi, vì vậy cũng còn có các loại bí văn.

- Hoài Tôn điện hạ phủ nhận là hậu đại của Đế Tôn, tự nhiên là đúng. Nhưng thế gian có truyền thuyết liên quan tới Kim Ô bộ tộc là hậu đại của Thiên Đế cũng không nhất định là giả!

Thạch Trung Hiên cao lớn đĩnh đạt, anh khí bức người, phi thường thần võ, cộng thêm có một đôi cánh tay đá, làm cho hắn có một loại khí chất đặc biệt.

- Vì sao?

Có người hỏi.

- Đế Tôn là Thiên Đế không giả, thế gian đề cập Thiên Đê đều sẽ nghĩ đến hắn. Nhưng Độc Nhân cũng từng được gọi là Thiên Đế! Mọi người cũng đều biết nguyên nhân không có gì lạ: Là vì họ thật sự quá cường đại, quá hoàn hảo cổ kim. Trên thực tế, khởi nguyên Thiên Đế đúng thật là bắt đầu từ Để Tôn ư? Theo ta xem ra chưa hẳn vậy?

Thạch Trung Hiên lắc đầu.

Cổ sử bao phủ một tầng sương mù, thời đại thần thoại cực kỳ lâu dài. Ở thời kì xa xưa đó có Thiên Tôn tối cao, cũng có Hỗn Độn thể vô địch, cùng với các loại tổ mạch nguyên thủy mạnh nhất.

Từng có người nói ra một cái giả thuyết gần như hoang đường, cho rằng trước kia, cũng từng có một Thiên triều cổ xưa, có thể với Hoang Tháp là ngọn nguồn.

Loại cách nói này cũng không được thế gian tiếp nhận, nhưng lại có không ít di tộc cổ xưa tin tưởng đó là sự thật.

Đế Tôn vì sao phải lấy cái tên này? Chính là lấy ra chữ mấu chốt trong danh hiệu của Thiên Đế cùng chín đại Thiên Tôn nhập vào cùng một chỗ, hiển lộ rõ chí cao vô thượng của hắn.

- Không biết tiểu đệ nói đúng hay không?

Thạch Trung Hiên hỏi.

- Loại truyền thuyết này càng khiến người ta khó có thể chấp nhận. Từ xa xưa, về chuyện Thiên triều kia thế gian không ai có thể xác định có thực hay không. Vả lại cho dù từng tồn tại thật sự, cũng không có quan hệ với Kim Ô bộ tộc ta!

Hoài Tôn Thái tử lắc đầu.

Hắn nói thẳng, Kim Ô bộ tộc căn bản không phải hậu đại gì của Thiên Đế. Các loại truyền thuyết cũng có sai lầm, cũng không có một chút quan hệ gì với họ.

- Kim Ô tộc thật sự tồn tại một vị Chuẩn đế sao?

Khương Dật Phi lên tiếng, tươi cười bình thản, khiến người ta có cảm giác như làn gió xuân thổi qua.

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức vắng lặng tới cực điểm, mọi người đều không nói, bởi vì liên quan đến quá nhiều, ai cũng không nghĩ tới tộc chủ Khương gia siêu nhiên thoát trần nhưng lại trực tiếp như vậy.

Bất kể là Phong Hoàng hay là Nguyệt Linh Công chúa hoặc là Thạch Trung Hiên, tất cả đều nhìn về phía Hoài Tôn Thái tử của Kim Ô tộc.

Xa xa, tâm thần mọi người lại đều run run, lặng ngắt như tờ, bất kể là đang bàn luận, hay đang uống trà, tất cả đều như bị cố định lại, ánh mắt nhìn về hướng này.

Hoài Tôn Thái tử mắt lạnh xuống, đồng tử co rút lại, nhìn chằm chằm vào Khương Dật Phi, nói:

- Chư vị đối với tộc ta không ngờ lại cảm thấy hứng thú như vậy. Từ đầu đến giờ, đều muốn nói rõ đến tột cùng hay sao?

- Hoài Tôn huynh không cần hiểu lầm! Chúng ta không có ác ý gì, chỉ là tò mò muốn hiểu rõ một chút mà thôi!

Bên cạnh lập tức có người hoà giải, không nghĩ bầu không khí hiện trường quá căng thẳng.

- Chỉ là hướng tới đối với Chuẩn đế mà thôi, không có ý gì khác!

Khương Dật Phi bình tĩnh nói, tự châm tự uống một ly.

Nguyệt Linh Công chúa tươi đẹp động lòng người, làm cho mặt trời đều mất đi sáng rọi, trên gương mặt trắng mịn xinh đẹp lộ ra vẻ áy náy, nói:

- Hoài Tôn điện hạ nếu không muốn, đừng nói ra là được! Chúng ta chỉ là xuất phát từ tò mò, dù sao Chuẩn đế khó gặp, luôn khiến người ta hướng tới!

Hoài Tôn Thái tử gật gật đầu, ra ngoài dự kiến của mọi người, trực tiếp nói rõ bộ tộc bọn họ này xác thực có Đế, cũng không là giả, mà còn nói ra lai lịch.

- Cái gì? Không phải Thiên Trú điện hạ trở thành Chuẩn đế, mà là lão Chuẩn đế năm xưa chưa chết?

Xa xa có người cả kinh kêu lên, khó nén vẻ khiếp sợ.

- Thiên Trú là ai, lão Chuẩn để lại là chuyện gì xảy ra?

Chỗ địa vực này lập tức ồn ào huyên náo, rất nhiều người không hiểu.

Những chủng tộc này đến từ vạn vực chư thiên, có một số tộc đàn tiếp giáp Hỏa Tang Tinh cổ vực, rất hiểu biết về tộc đó.

- Hắn không nói, chúng ta cũng biết! Thẳng thắn thành khẩn nói ra, chẳng qua là tạo cho người ta có cảm giác trung hậu mà thôi!

Có người cười lạnh.

- Đạo hữu thỉnh nói rõ!

Rất nhiều người đều vội vàng hỏi tới.

Mà trước tòa lầu, ngồi vây quanh bên bàn đá Khương Dật Phi, Phong Hoàng, Thạch Trung Hiên, Nguyệt Linh Công chúa... đều không nháy mắt nhìn Hoài Tôn Thái tử, mời hắn nói rõ.

- Ngày xưa, Kim Ô bộ tộc cực kỳ cường đại, Hỏa Tang Tinh huy hoàng tới mức tuyệt đỉnh, tộc đó xuất thế mười vị Thái tử, kém cõi nhất đều đạt tới cảnh giới Thánh nhân.

Xa xa, người biết chi tiết nói nhỏ, kể rõ chân tướng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Hơn nữa, nghe nói mười vị Thái tử kia còn đang lên cao.

- Một nhà mười con còn không có toàn bộ đi vào đỉnh phong, nhưng kém cõi nhất đều là Thánh nhân, môn này cường đại biết bao chứ?!

Mọi người cả kinh kêu lên.

- Cả viên tinh tú Hỏa Tang đều là Kim Ô, rất ít ngoại tộc, có nhiều thánh giả cũng có thể hiểu, nhưng một nhà mười con cường đại như vậy vẫn là hiếm thấy. Tuy nhiên, người ta cũng có thể nghĩ thông suốt, bởi vì phụ thân bọn họ là một vị Chuẩn đế!

Xa xa, Diệp Phàm vẫn thực bình tĩnh, nhưng nghe đến mấy câu nói sau này, trong lòng hắn cũng nhảy dựng, nghĩ tới một đoạn huyết án ở bến bờ tinh không khác.

- Sau lại không biết vì nguyên nhân gì, một môn mười con Kim Ô cùng đi ra viễn chinh ở một tinh vực cổ. Nhưng thực đáng tiếc, mặc cho bọn hắn thần thông bằng trời, ở nơi đó cũng không được, gần như toàn bộ ngã xuống, cuối cùng chỉ có một vị Thái tử còn sống trở về, hắn tên là Thiên Trú!

Diệp Phàm thở dài trong lòng, quả nhiên là đoạn huyết án kia, Kim Ô một môn mười con gây tai họa ở Trung Quốc cổ, bị Đại Nghệ bắn chết, chỉ chạy thoát một người, tên là Thiên Trú.

Sau lại, Chuẩn đế bản tộc tức giận, đích thân tới Trung Quốc cổ, đáng tiếc cho Đại Nghệ anh kiệt một thế hệ, dù có tu vi thông thiên triệt địa, đạt tới Đại Thánh đỉnh phong, thậm chí sắp bước ra một bước đột phá kia, nhưng phải nuốt hận, máu nhuộm trời đất mênh mông.

Đáng tiếc, ở thời đại đó, Trung Quốc cổ tuy có Chuẩn đế cá biệt, nhưng đều rời đi, không có người nào để ra mặt vì Đại Nghệ, bảo vệ tánh mạng hắn, cuối cùng một thiên kiêu tráng niên của thế hệ sớm mai một.

Đoạn huyết án này, người ở đây đương nhiên không biết, mà Kim Ô tộc tự nhiên cũng không nói rõ ra, nơi này gần như không có người nào biết uy danh của Đại Nghệ.

Hoài Tôn Thái tử bình thản lên tiếng:

- Thiên Trú là tổ phụ ta! Ngày nay ông còn không có bước ra một bước kia. về phần Đại đế theo như lời thế gian là tằng tổ phụ của ta!

Mọi người ồ lên, có một ít người biết được, nhưng đa số đều chưa từng nghe nói qua. Lúc này nghe chính miệng hắn chứng thật, không khỏi biến sắc, trong lòng sợ hãi.

Rất nhiều người đều nghĩ đến Thiên Trú đột phá tới cảnh giới đó, không nghĩ tới vị Chuẩn để đó vẫn như trước là vị lão Đế kia, rốt cuộc lão đã sống bao nhiêu năm? Đến nay còn sống trên đời chưa chết, điều này thật đúng là nghe mà rợn cả người.

Chỉ có Diệp Phàm thầm cười lạnh, Thiên Trú muốn trở thành Chuẩn đế? Điều đó chẳng phải là một truyện cười ư! Từng bị Đại Nghệ bắn giết bỏ chạy trối chết, gần như kinh hoàng té... nếu không có chín vị huynh trtrởng của hắn dùng hết toàn lực huyết chiến, hắn sao có cơ hội chạy thoát.

- Kim Ô tộc bệ hạ khi nào giá lâm?

Thạch Trung Hiên hỏi. Không ngờ lại thật sự có một Chuẩn đế, mà lại là lớp nhân vật người già vô địch. Quả thực khiến mọi người kiêng kị.

- Tằng tổ phụ ta gặp một ít vấn đề, trong thời gian ngắn sẽ không tới đây!

Hoài Tôn nói! Nhưng vậy cũng đủ rồi, hôm nay nói đều đã nói rõ, mặc dù lão

Chuẩn đế bản tộc không xuất hiện, cũng không có người nào dám động tới Kim Ô tộc. Nếu gây hắn thuần túy là tìm chết. Tương lai tất nhiên phải bị thanh toán.

Mọi người không khỏi nghĩ tới Thánh thể Nhân tộc đã giết nhiều cường giả Kim Ô như vậy, tương lai có thể tránh được một kiếp sao? Ngay cả hắn nắm giữ binh khí Đế, cũng không có khả năng lúc nào cũng đề phòng được.

Không hề nghi ngờ, tương lai tất nhiên có một hồi phong ba dậy trời!

- Phong Hoàng tiểu thư kinh diễm tuyệt đại, chính là kỳ tài của thế gian. Khi còn nhỏ đã có thể khai sáng bí thuật thích hợp cho chính mình, ngày nay lại phá giải câu đố của tổ bia, có không giải thích một vài nghi hoặc cho chúng ta?

Có người lên tiếng, rất là hiểu kỳ về tấm bia đá của Phong tộc kia, đều muốn biết ghi lại nội dung như thế nào.

- Một thiên kinh văn mà thôi, các vị đến từ vạn vực chư thiên, người nào không nắm giữ bí thuật đoạt thiên địa tạo hóa?

Phong Hoàng ung dung nhẹ nhàng nói.

Mọi người tự biết, Cổ Kinh là đại bí, các tộc xưa nay không bao giờ để lộ ra ngoài, muốn hỏi cũng không có khả năng.

Tuy nhiên, Phong Hoàng lại nói ra một ít tình huống. Nói đó là một mặt long bi, có khắc văn tự giống như tay người và thân rắn, là của một vị Thiên Tôn cổ lưu lại.

Xa xa, Diệp Phàm chau mày, văn tự tay người thân rắn... Long bi, hắn nghĩ tới Phục Hi của Trung Quốc cổ. Chẳng lẽ cũng giống như Lão Tử, kết xuất ra Luân hồi ấn, tái hiện ở thế gian?

Lời tiên đoán của Linh Bảo Thiên Tôn cuối cùng sắp thành sự thực sao?!

- Phong công chúa quả nhiên là thiên tài ngút trời! Bậc tiền bối các đời đều không thể phá giải, công chúa lại giải ra được câu đố, nhìn thấy một bộ tiên kinh xuất thế, thật sự là một hồi may mắn lớn!

Thạch Trung Hiên nói.

- Phong tộc Công chúa chính là kỳ nữ đương thời, tự nhiên ít có người có thể sánh bằng!

Không ít người đều khen tặng.

Lúc này mọi người ở đây chuyện trò, nói về đạo chính thống, không bao lâu, từ xa xa đi tới một nữ nhân yếu điệu, tao nhã tài hoa, mái tóc dài màu thủy lam bay phất phới, đôi mắt sáng lanh lợi, như một tinh linh, nhưng trong vẻ siêu trần thoát tục cũng kèm theo một loại uy áp tuyệt thế.

- Đây là thiên nữ của Hỏa Lân Động từ Vực ngoại quay về, ngày nay tu vi sâu không lường được!

- Áu nữ của Cổ Hoàng chân chính, xuất hiện ở thời đại thể này được ký thác vô tận kỳ vọng. Tự nhiên huynh đệ tỷ muội này đều là người nổi bật!

Mọi người bàn tán, tất cả đều rất kính sợ.

- Anh hùng trẻ tuổi chúng ta đều hội tụ, gần như đều tới đủ rồi! Thật sự là đáng mừng!

Thạch Trung Hiên đứng dậy, cười nói với Hỏa Lân Nhi.

- Lời ấy sai rồi! Có mấy người rất lợi hại đều rời đi, không ở Bắc Đẩu!

Hỏa Lân Nhi mỉm cười, ánh mắt vừa chớp chớp, thiên địa thất sắc. Dung mạo tuyệt đại của nàng, tuyệt đối không dưới Nguyệt Linh Công chúa.

Thạch Trung Hiên vỗ trán, nói:

- Thạch mỗ suýt nữa quên, từng nghe nói Bắc Đẩu xuất ra thiên kiêu, không thẹn với cái tên Táng Đế Tinh: ngày xưa có Diêu Quang, có Trung Hoàng, còn nghe nói có Thánh Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo anh hùng bực này, đáng tiếc hôm nay cũng không được gặp mặt!

Hỏa Lân Nhi cười khẽ, nói:

- Còn có một người lợi hại, ngươi quên rồi! Hắn đã trở lại, ở ngay tại Đông Hoang, rất có thể cũng đang ở tại đây!

Vừa nghe lời ấy, mọi người đều lộ ra dị sắc, lập tức nghĩ tới là ai. Nói về lớp trẻ tuổi, như thế nào có thể bỏ qua vị nào, phân lượng nặng đủ để nghiêng trời lệch đất!

- Cũng đúng! Hắn rất mạnh!

Thạch Trung Hiên thản nhiên nói, thần sắc cùng với vừa rồi khác nhau rất lớn.

- Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm như thế nào chưa có tới?

Xa xa cường giả các tộc đều nhao nhao bàn tán.

Hoài Tôn Thái tử vừa nghe nói tới cái tên này, đột nhiên biến sắc, nhưng cuối cùng tự cố bình phục lại, ngồi im ở nơi đó.

Nguyệt Linh Công chúa cũng vừa động trong lòng, ánh mắt chợt lóe sáng. Năm đó trong Tiên Trì ở Tần Lĩnh, bộ tộc họ từng dùng Cửu Lê Thần Đồ ra tay, thiếu chút nữa đánh chết Diệp Phàm.

Mà Phong Hoàng cũng lộ ra dị sắc, ngày xưa đã xảy ra rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại như bừng tỉnh một giấc mộng. Lời nói quá phận của nàng ngày xưa, ngày nay muốn thành một Chuẩn đế đều khó như vậy!

Nơi này trở nên huyên náo ồn ào, nhắc tới Diệp Phàm tự nhiên sẽ khiến cho chư hùng bàn tán sôi nổi, bởi vì uy danh của hắn thật sự quá lớn.

Đúng lúc này, một chiếc chiến xa cổ xưa chậm rãi chạy tới, bề ngoài cũ nát không chịu nổi, khắc đầy dấu vết của năm tháng, vừa thấy là biết đồ cổ.