Già Thiên

Chương 1522: Luận Tư Chất




- Tiểu Bất Điểm thật sự là khiến người ta kinh ngạc, chỉ mới trăm năm lại trưởng thành tới từng bước này, xưa nay hiếm thấy!

Diệp Phàm nói, hắn còn nhớ rõ tình cảnh năm đó: Vỏ trứng màu vàng vỡ tan, một con vật nhỏ lông xù xuất hiện, chỉ lớn bằng nắm tay như một cái cầu nhung, phi thường đáng yêu. không ngờ ngày nay lại là cấp Thánh Vương cường giã một phương.

Lửa trại cháy bùng. mọi người đều nhìn về phía Thiếm Điện Hoàng Điếu, làm cho Tiểu Bất Điểm thực ngượng naùng, cúi đầu, một thân lông vù sáng lạn, vùi đầu bên người Cơ Tử Nguyệt.

- Có Yêu Thần Hoa tưoT.1g trợ, quả thật aiủp nó tăng tiến vùn vụt, dọa ta cùng với ca ca nhảy dựng!

Cơ Tử Nguyệt nói.

Con vật nhỏ này tu luyện thời gian đều ngắn hơn so với mọi người, ngày nay lại không kém gì mọi người ở đây, tự nhiên tấn CÔng vào ánh mắt Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt. quả thực trong một đoạn thời gian làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ.

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ vượt qua tất cả chí tôn trẻ tuổi trên cổ lộ.

Bàng Bác nói.

Cơ Tử Nguyệt lắc đầu, nói:

- Nhiều năm qua, nó đã ý thức được cái gì đó, nghe Hư Không Cổ Kinh cũng bút kỳ Đại đế lưu lại, ngày nay đang rèn luyện lại đạo hồn, không hề nôn nóng cầu đột phá tăng cảnh giới!

- Điều này cũng đúng! Nhất định phải súc tích cơ sở đầy đủ trước!

Diệp Phàm gật đầu.

- Ta xem nàng cơ sỡ rất dầy, tương lai thành tựu tất nhiên bất phàm, nói không chìms trong một trăm năm sẽ đột phá đến Thánh Vương mấy tầng thiên, điều này có phải cùng tính xưa nay hiếm thấy hay không?

Bàng Bác hỏi.

Mọi người cũng nhau lắc đầu, kỷ lục như vậy đích xác quá nhanh, nhưng không có khả năng là cường đại nhất.

- Theo ghi lại, từng có người không tới trăm năm đã tu luyện đến Đại Thánh tuyệt đỉnh lưu danh trên lịch sử. Đây mới là kỷ lục nhanh nhất.

Hoàng Kim sư tử nói.

- Nhanh như vậy sao?!

Ngay cả Diệp Phàm đều rimg động, đây là loại tốc độ cỡ nào, quả thực nghe mà rợn cả người.

Hắn tu đạo cũng rất nhanh, chỉ một trăm mấy chục năm thôi, đã đột phá đến cảnh giới Vương của Thánh nhân tầng thứ rất cao, so với Tiểu bất điểm cũng không chậm hơn bao nhiêu.

- Đúng vậy! Đây là kỳ lục nhanh nhất có văn tự ghi chép lại, mà không có ghi là kỳ lục khủng bố trong sách sử, điều đó cũng khó nói rõ!

Thánh giả Hắc Hùng lắc đầu.

- Người này tên gọi là gì, là vị Đại đế ấy?

Bàng Bác hỏi.

- Tên là Đô Mộc, không chỉ là một thiên tài kinh diễm nhất ở thời đại đó, mà cũng là một trong những người có huyết mạch thiên phú mạnh nhất từ xưa đến nay, xuất ra từ Thần tộc!

Hoàng Kim sư tử nói.

- Cũng không có nghe nói qua một vị Đại đế như vậy!

Bàng Bác nghi hoặc

- Đúng vậy! Bởi vì hắn cả đời đều dừng lại ở cảnh giới Đại Thánh tuyệt đỉnh!

Thánh giả Hắc Hùng xen mồm nói.

- Đô Mộc, thì ra là hắn!

Diệp Phàm gật đầu, hắn xem qua rất nhiều sách cổ, từng nhìn thấy qua tên này, không nghĩ tới lai là một Vương tôn Thần tộc có lai lich như thế.

- Tại sao có thể như vậy, đây chẳng phải là dùng một trăm năm tu đến Đại Thánh tuyệt đỉnh, rồi sau đó đến chết cũng không có tinh tiến chút nào, dù là nửa bước sao?!

Long Mã khó hiểu.

- Tốc độ tu luyện mau quá cũng không có nghĩa là nhất định có thể lấy được đạo quả vô thượng!

Cơ Tử Nguyệt khẽ thở dài, lại cử vài cái ví dụ.

Ở thời cổ đại, từng có người chỉ hai mươi mấy tuổi trở thành Thánh nhân, chấn động thiên hạ. khắp nơi đều kinh sợ, được xưng là tư chất ngút trời. Thế nhưng cuối cùng thành tựu cũng chỉ là Vương của Thánh nhân mà thôi.

Cũng có người có tài nhưng thành đạt muộn, lúc đầu không tốt. sau lại một đường tiến mạnh hát vang. có cảm giác tuổi xế chiều sắp xuống mộ, đột nhiên huy hoàng. Đại Thánh, Chuẩn đế thì không cần nhiều lời, không hiếm ví dụ.

Mà nghe nói ở thời thái cổ, từng có người năm ngàn tuổi mới miễn cường thành Thánh, chịu khổ tu luyện, cuối cùng lúc hơn sáu ngàn tuổi đắc đạo thành Hoàng, có một không hai của thời đại.

Dưới tình hình chung mà nói, người có thể trở thành Đại đế, đều là phá quan khi huyết khí tối tràn đầy, người hơn sáu ngàn tuổi mới trở thành Hoàng cũng có thể nói xưa nay hiếm thấy.

Không ít ví dụ chứng minh, người lúc đầu tu đạo tiến cảnh nhanh chóng có ưu thế rất lớn, nhưng cũng không nhất định đều có thể tu thành đạo quả chí cao vô thượng, mà người tư chất bình thường tiến cảnh thong thả cũng không nhất thiết một đường nhấp nhô, mà rất có thể người sau sẽ vượt qua người trước, trở thành người thành đạt muộn.

- Cho nên nói, Tiểu Bất Điểm ngươi phải khiêm tốn, tu luyện cẩn thận mới được. Lúc đầu quật khởi không tính là gì, chỉ có đột phá cửa quan Đại Thánh kia mới được, xưa nay hết chín phần thiên kiêu đều kết thúc trong ảm đạm!

Cơ Tử Nguyệt nhắc nhở Tiểu Bất Điểm.

Thiếm Điện Hoàng Điếu lông vũ sáng loáng, ánh mắt như viên bảo thạch đen nhánh, nhưng lúc này nó lại như là con gà con mổ gạo, còn thật sự gật đầu lia lịa, đối với Cơ Tử Nguyệt nói gì nghe nấy.

- Này! Nói như vậy, bổn tọa nhất định ở sáu ngàn tuổi mới có thể thành Đế, thật sự là khiến người ta không cam lòng mà!

Long Mã khoác lác nói.

- Da mặt của ngươi cũng đặc biệt dày đấy!

Tiểu Bất Điểm lẩm bẩm nói nhỏ.

- Nhất định phải thế!

Long Mã không cảm thấy thẹn, ngược lại kiêu ngạo, cho rằng người sống ở trên đời này phải da mặt dày, bằng không sẽ bị thiệt thòi, có vô số sự thật có thể chứng minh.

Đêm nay, bọn họ nói chuyện rất nhiều, mười hai thánh giả được khích lệ rất nhiều, ngày nay lạc hậu không coi là cái gì. quật khởi không cần tranh mấy năm này.

Hơn nữa, tốc độ tu luyện của họ thật sự không chậm, chỉ có điều không thể so với yêu nghiệt nghịch thiên như Diệp Phàm, nhưng bọn họ thăng cấp là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nếu bọn họ đều giống như Diệp Phàm, từ hạng chót một đường xông lên tận trời, rất nhanh vượt qua từng chí tôn trẻ tuổi, những người đó sẽ bi phẫn quá mà tự sát cũng không chừng.

Một hai người như vậy thì chẳng có gì lạ. nếu một đám người vậy thì tâm tình chí cường giả trong thiên địa sao có thể có khả năng chịu đựng nổi?

Sáng sớm. vầng mặt trời đỏ rực vượt lên đinh núi, chiếu rọi màn sương mù đủ mọi màu sắc, thật lâu sau sương mù mới chậm rãi tan đi.

Cơ Tử Nguyệt dẫn đường đi đến hướng vị trí chỗ huynh trường nàng bế quan, đương nhiên mọi người đều được Khi Thiên trận văn bao phủ. người ngoài khó có thể phát hiện.

Thông qua đêm qua nói chuyện với nhau, bọn họ hiểu biết hai huynh muội này từng trải qua.

Những năm gần đây, Cơ Tử Nguyệt cùng với huynh trường gần như chưa từng xuất hiện giao tiếp với người khác, từ lúc phát hiện bóng dáng quan tài chín lớp, luôn luôn truy đuối theo cỗ quan tài Hư Không Đế.

Cổ quan tụng kinh, những người khác đều nghe không được, chỉ có nàng cùng với Cơ Hạo Nguyệt có thể nghe. Lần đầu tiên khi gặp nhau liền hiểu rõ quan tài này là táng tổ tiên họ.

Hai huynh muội này tự nhiên không thiếu Đế kinh, nắm giữ áo nghĩa hư không đầy đủ, nhưng một đường đuổi theo lại chiếm được các thứ cũng loại như bản chép tay cảm ngộ, cũng cấp với tâm đắc tu luyện.

Loại kinh nghĩa này vô giá, không kém Đế kinh, ý nghĩa vô cùng trọng đại với họ!

Nhiều năm qua, cổ quan tài bay lượn trong vũ trụ. từng xâm nhập rất nhiều cổ địa, gặp được rất nhiều linh tú thiên địa, có một số cổ vực thậm chí có dấu vết của Hư Không Đai đế khi còn trẻ tuổi lưu lai, giống như là đi thăm lai cảnh xưa.

Cuối cùng, bọn họ leo lên cổ quan tài cũng đi, rốt cục tới nơi này, Thần Ma dịch đối với bọn họ mà nói, là một hồi may mắn nghịch thiên nhất, mấy chục năm qua không ngừng lột xác, thoát thai hoán cốt.

Chất dịch này không chỉ có thể thay đổi thể chất, mà còn thu được những kế thừa cổ xưa. có ẩn chứa rất nhiều mảnh nhỏ đại đạo của Thần Ma thái cổ, là tập hợp thể của vô số kinh quyến. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đương nhiên, mỗi loại kế thừa đều không trọn vẹn, không có khả năng đầy đủ, chỉ là lạc ấn của huyết tinh hồn cốt lưu lại ở thế gian, hiến hóa ra.

Cơ Tử Nguyệt động tay chân trên người ca ca của mình, cách từ rất xa là cảm ứng được trạng huống an nguy của hắn. Nàng chỉ vào một ngọn núi kiêu ngạo nói:

- Ta trấn áp huynh ấy ở chỗ sâu trong địa mạch, các loại pháp trận giao hòa, trừ phi huynh ấy thẳng cấp, bằng không không thể thoát vây!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Cơ Hạo N su vệt thật đáng thương, luôn xụ mặt với muội muội vì quan tâm quá nghiêm khắc, rốt cục bị nha đầu kia bùng phát trấn áp một phen, không biết khi nhảy ra ngoài sẽ là dáng vẻ gì nữa.

Mọi người tự nhiên sẽ không đi quấy rầy, với Thần Ma dịch thanh tẩy, tiến hành lột xác thoát thai hoán cốt. chỉ xem theo tình huống mà định, có lẽ sẽ mất thời gian thật lâu.

Bọn họ ở đây chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, trong thời gian này Cơ Tử Nguyệt lấy ra một cái bình nhỏ màu tím. định phân ra cho Diệp Phàm và Bàng Bác, bên trong rõ ràng là Thần Ma dịch.

Khi cái nắp bình mở ra, chỉ khoảnh khắc lao ra một mùi thơm ngát, chất lỏng trong suốt lấp lánh sáng rọi, sau đó lao ra từng đạo hư ảnh. như là Thần Ma gào rộng, ập vào mặt mà đên.

- Loại vật này muội cứ giữ lại bảo quản cho tốt. tương lai có lẽ có trọng dụng!

Diệp Phàm lắc đầu nói, Bàng Bác cũng gật đầu đồng ý.

Bất tử dược, Thanh Đế lưu lại Thần dịch, bọn họ đều phân biệt thu được, mấy năm gần đây tăng tiến vùn vụt. không nên luôn dựa vào loại ngoại vật này để đột phá, ngày nay trọng yếu nhất là sáng tạo đạo, hiểu được pháp của chính mình.

Tiếp theo nửa tháng, Cơ Hạo Nguyệt cũng chưa xuất quan, vẫn còn đang tấn công đột phá. Diệp Phàm thông qua Nguyên Thuật nhìn thấy trong địa mạch có một cái kiện lớn đang chìm nổi, tản ra khí tức cường đại.

Đương nhiên, cũng chỉ có Nguyên Thuật bực này mới có thể dò xét được, phía dưới được vô tận trận văn phức tạp bao phủ, người ngoài rất khó phát hiện.

Diệp Phàm cảm thấy khó bảo hiếm được, lại bày ra Khi Thiên trận văn, hoàn toàn phong ấn nơi đây.

Trong thời gian này, Kim Xà đại lang quân, Tang Cổ, Thiên nữ Thần tộc, Địa Thi, Thôn Thiên Thú. Đế Thiên... đều từng xuất hiện, vả lại cũng có Đại Thánh càn quét khu vực này, rõ ràng là được người khác dẫn tới.

- Là ai ác độc như vậy, lại dẫn tới Đại Thánh, nếu tiếp tục thời gian dài nữa có thể sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn!

Bàng Bác nói.

Bởi vì có Đại Thánh trực tiếp dập nát thiên địa, công kích rất nhiều dãy núi và cổ lĩnh khác, vạn nhất đánh trúng nơi này, nhất định sẽ đánh văng Cơ Hạo Nguyệt ra ngoài.

Lại một ngày trôi qua, Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên xuất hiện, giống như một đạo hư ảnh mờ nhạt băng ngang qua nơi này, cũng không có dừng lại.

Đây đã là vị Đại Thánh thứ sáu, thực rõ ràng có người dẫn động, bằng không sao có thể đến tận đây, không có khả năng đều trùng hợp xuất hiện ở khu vực này như vậy.

"Ầm!"

Xa xa cát bay đá chạy, sương khói mênh mông, ngọn núi như là tro bụi biến mất, một đạo Thần đồ bay ngang trời, đó là Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quét qua. không có gì có thể ngăn cản, vẻn vẹn chỉ là dao động đã làm cho rất nhiều núi rừng sông suối hóa thành tro tàn.

Duy nhất may mắn là Thần lão đã khống chế nó đi xa, không có quét tới đây, bằng không Diệp Phàm đã lo lắng cường ép đào ra Cơ Hạo Nguyệt khiêng đi rồi.

- Sắp đi ra rồi! Ta cảm giác ca ca thức tỉnh, cái kiện kia sắp nứt vỡ rồi!

Hai mươi mấy ngày trôi qua, Cơ Tử Nguyệt sinh ra cảm ứng.

Đúng lúc này, Tiểu Bất Điểm lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhìn về phía Diệp Phàm, hỏi hắn từng đắc tội với Cơ Hạo Nguyệt hay không. Điều này làm cho hắn ngẩn ra, rất khó hiểu, hỏi lại vì sao.

- Hạo Nguyệt ca ca nói muốn giết ngươi, hắn hiện tại sắp thức tỉnh rồi, tốt hơn là ngươi chạy nhanh đi thôi!

Tiểu Bất Điểm lo lắng, còn thật sự nói.

- Ngươi nói lung tung gì vậy!

Cơ Tử Nguyệt gố nhẹ nó một cái.

- Là thật mà! Hạo Nguyệt ca ca nhiều năm qua chính là nhắc tới nhiều nhất: "Ta muốn giết tên tiểu tử kia, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ đi đến bến bờ tinh không kia tìm được hắn"! Ta từng hỏi qua hắn người kia là ai, hắn lộ sắc mặt khó coi, nói là một tên hỗn đản, sau lại lẩm bẩm nói là Diệp Phàm!

Tiểu Bất Điểm còn thật sự nói.

Cơ Tử Nguyệt mặt đỏ bừng một lần hiếm thấy, làm ra vẻ đang nhìn trời, làm như ánh mất đám người Bàng Bác, Long Mã không nhìn thấy. Thực hiển nhiên Cơ Hạo Nguyệt là vì muội muội mà giận, nên muốn thu thập Diệp Phàm.

Long Mã chờ đợi mãi mới có một lần cơ hội khó có, sao chịu buông tha, chậc chậc thành tiếng, nói:

- Đại cừu ca muốn giết muội phu chứng đạo, còn có thiên lý hay không. Diệp tiểu tử! Ta đề nghị đợi đến khi ngươi gặp mặt hắn trước đánh cho hắn một trận, để hắn hiểu được nắm tay lớn mới là đạo lý cứng rắn!

Diệp Phàm nghe lời nói vô liêm si của nó, liền giơ tay định trấn áp, Long Mã mau chóng nhảy qua một bên, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, nói:

- Đánh đại cửu một trận mới là đạo lý cứng rắn!

- Tiểu Bất Điểm! Há mò uống Thần Ma dịch!

Cơ Tử Nguyệt lấy ra bình ngọc, kêu gọi ThiếmĐiện Hoàng Điếu.

Long Mã thấy thế lập tức lộ vẻ mặt nịnh bợ, lịch bịch chạy tới nói:

- Ta định nói: gặp aờ muội phu như vậy phải hành hung một trận! Chốc lát nữa ta nhất định tương trợ Hạo Nguyệt huynh chưa từng gặp mặt kia, ta cảm giác có chút hợp ý với hắn, nghĩ đến có lẽ là người trong đồng đạo!

Một đám người khinh bỉ hắn, tên hỗn đản này da mặt cũng quá dầy đi! Ngay cả mười hai thánh giả các tiểu đệ của Long Mã cũng đều tỏ ra một bộ dáng ta không biết ngươi, rớt ra một khoảng cách với nó.

"Ầm!"

Đúng lúc này, trời sụp đất nứt, địa mạch nổ tung. đá vụn bắn tung lên không gian, một cái kiến thật lớn từ sâu dưới lòng đất phóng vọt lên trời cao, trên thân kiện phủ kín vết nứt tản ra tiên khí đầy trời.