Diệp Phàm cảm thấy quan hệ giữa mình và Lý Tiểu Mạn đã bình thường như nước, chẳng qua họ chỉ còn lại một chút tình cảm cộng đồng cùng bị lưu lạc lại ở nơi này mà thôi.
Trừ lý do này ra, rất khó có thể lý do nào nữa, tình cảm trước kia đã bay theo bọt sóng rồi.
Hắn cũng từng nghĩ tới việc tuy rằng không thể ở chung một chỗ, không còn những tình cảm đã có, nhưng vẫn có thể làm bằng hữu, nhưng lần gặp lại trước kia thôi, hắn mới biết thì ra là mình yêu đơn phương.
Diệp Phàm cũng không tính đi gặp Lý Tiểu Mạn, với cái thái độ lạnh lùng kia, thì có lẽ cứ để thoáng qua thì tốt hơn.
Trước khi đến Thái Huyền môn, Cơ Tử Nguyệt xoa xoa lên gò má phúng phính của mình, lúc đó nàng lại biến thành một con mèo mướp nhỏ, chỉ có một đôi mắt to vẫn rất linh động, lúc này nó đã cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, nàng muốn nắm giữ được những biến hóa trong tâm tình của Diệp Phàm.
Trong tiên sơn vô tận, thì 108 toà chủ phong, đại biểu cho 108 loại truyền thừa, là gốc rễ làm cho Thái Huyền môn trường thịnh không bao giờ suy.
Ngay cả một số truyền thừa hiện nay đã yếu đi, thì vẫn còn những truyền thừa khác đang quật khởi, cho dù vương triều có thay đổi, thời gian có trôi đi, thì Thái Huyền môn vẫn vững vàng không đổ.
Bên trong sơn môn, trên một khoảng đất trống, tập trung tới mấy vạn người, nhưng không ai chen chúc, đều đang chờ đợi đến lượt mình.
Đây mới chỉ là ngày thứ nhất mà thôi, tuyển chọn còn kéo dài 7 ngày nữa, nếu như mỗi ngày đều có nhiều người như vậy, thì cũng có thể đoán được số lượng người tới đây là vô cùng lớn.
Những người này đến từ mấy chục quốc gia ở xung quanh, đều có thiên phú nhất định, nhưng chỉ có một số ít được gọi là thiên phú dị bẩm, cực kỳ xuất sắc mới có thể được chọn.
"Đông đúc tới vậy ư?!"
Dòng người trước mắt vô cùng đông đúc, điều này làm cho Diệp Phàm có thể nghĩ tới việc tuyển chọn sẽ vô cùng nghiêm ngặt.
Cơ Tử Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
"Đương nhiên, Thái Huyền môn danh khí rất lớn, ngày xưa lúc cường thịnh nhất, có thể đứng vào hàng ngũ 100 môn phái mạnh nhất Đông Hoang, đây là một trong số ít những thế lực lớn, có truyền thừa vạn năm."
"Nếu nói như vậy, Cơ gia của các ngươi chẳng phải là càng đáng sợ hơn ư, lại có thể áp chế được cả đại phái như thế này, ta rất khó tưởng tượng, uy thế của gia tộc ngươi như thế nào, mạnh mẽ tới mức nào."
"Thái Cổ thế gia và Thánh địa truyền thừa vĩnh viễn không cách nào suy tính được, có bao nhiêu chuyện bí mật, thì chính là ta ở trong đó, cũng không có cách nào hiểu rõ được hết."
Được nghe câu nói này, Diệp Phàm cũng chỉ có thể hít một hơi khí lạnh, đúng là hắn không có cách nào có thể phỏng đoán được những thái cổ thế gia siêu nhiên như thế này, không biết nó kinh khủng tới mức nào nữa."
"Tiểu mao hài, tại sao ta lại cảm thấy ngươi chẳng có chút hiểu biết gì về những thế lực siêu nhiên vậy?."
"Đừng gọi ta là tiểu mao hài."
Diệp phàm rất khó chịu với cách gọi kiểu này.
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ, đưa tay vò đầu hắn làm tóc tai rối tùm lum, nói:
"Nhìn ngươi cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, mà cũng muốn làm người lớn, giả bộ làm đại nhân vật..."
Đúng lúc này, từ 108 toà chủ phong ở phía xa xa, có mấy chục bóng người bay tới, tất cả đều mặc áo choàng tóc bạc đã bạc trắng, đều là lão nhân nhưng thần trí rất sáng suốt, nam có nữ có, nhìn trông rất giống những lão thần tiên.
Bọn họ phiêu phù ở giữa không trung, nhìn mấy vạn người ở phía dưới, một người trong đó mở miệng, lời lẽ hào hùng, thanh âm truyền khắp mọi nơi, làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe rõ.
Dựa theo lời của lão nhân nói, khảo nghiệm đầu tiên là chỉ đi qua toà Tiên môn ở phía trước, nếu như vô duyên với Tiên Đạo thì không có cách nào đi qua được.
Chỉ có qua được cửa này, mới có thể đi tới 108 toà chủ phong, tiến hành kiểm tra, nếu như thích hợp với một trong những truyền thừa của 108 ngọn núi này, thì có thể được nhận làm đệ tử của Thái Huyền môn.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt cũng ở lẫn trong đám người, cùng với mọi người tiến lên, rất nhanh đã tới được tòa Tiên Môn phía trước.
Nó cao khoảng ngàn mét, đây là do núi đá thiên nhiên hình thành, bên trong sương mù mông lung, nói chính xác ra nó là một cái hẻm núi sâu vô tận.
Người đi vào thì nhiều, nhưng có tới tám, chín phần mười bị Tiên quang truyền tống trở ra, được coi là vô duyên với Tiên Đạo.
"Cái cửa đá thiên nhiên của Thái Huyền môn này, nghe nói là do tổ sư đời thứ mười chín tế luyện thành, người không thích hợp với việc tu luyện, thì không có cách nào đi qua cả." Không ít người đang thấp giọng bàn luận.
Những người truyền tống ra đều không cam lòng, lại một lần nữa đi về phía trước, nhưng kết quả không khác gì so với lúc trước, tất cả vẫn bị truyền tống ngược trở lại.
Ở Thái Huyền môn có không có đệ tử trẻ tuổi thủ hộ nơi này, nên không có người nào dám gây sự, sau mấy lần bị truyền tống trở lại, thì buồn bã rời đi.
Đến phiên Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt tiến lên, hai người đều chẳng có gì khẩn trương, cùng với mấy trăm người đồng thời đi vào.
Cơ Tử Nguyệt ung dung quá quan, uyển chuyển bước lên phía trước, nhưng lúc này đột nhiên Diệp Phàm bị truyền tống trở lại.
" Thể chất của tên gia hoả này... quá mạnh mẽ, đâu có phải là củi mục mà bị truyền tống trở lại?"
Cái miệng nhỏ của Cơ Tử Nguyệt há ra tạo thành hình chữ "O", trên mặt hiện lên thần sắc không thể tin tưởng.
Lúc nãy là do Diệp Phàm phong bế ba động của thần lực, Khổ hải cứng rắn như thần thiết, không thể lay động, kết quả là bị truyền trở về.
Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ nguyên nhân, lại tiếp tục tiến lên lần thứ hai, có không ít người đang cười nhạo, chỉ chỉ chỏ chỏ vào hắn.
Lần này, trên thân thể hắn tỏa ra một chút ba động của thần lực, không hề bất ngờ thuận lợi quá quan, điều này làm cho những người vừa nãy chế giễu bất ngờ vô cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Cái tên gia hoả này, lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cơ Tử Nguyệt vô cùng tò mò, nhìn đi nhìn lại hắn mấy lượt, nói:
"Thể chất của ngươi vô cùng đặc biệt, nhất định là có một bí mật gì đó."
Cuối cùng trong mấy vạn người chỉ còn lại có mấy ngàn người, chia nhau đi về 108 tòa chủ phong, từng người tự tìm kiếm tiên duyên của chính mình, trong bọn họ vẫn có bị người lại, những người được tuyển chỉ là một trong những số ít mà thôi.
Trong Thái Huyền môn, có vô số ngọn núi tú lệ, nhưng 108 toà chủ phong ở giữa là tráng lệ nhất.
Có ngọn chủ phong có gió nhẹ thổi phất phơ, tiên nhạc ríu rắt vang lên, mây mù bao phủ, hào quang lấp lánh.
Có ngọn chủ phong, sinh cơ bừng bừng, có thác nước dài đến ngàn trượng, buông xuống như Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây. Có ngọn chủ phong, tiên hạc bay lượn, Thiên cung phiêu phù, vô cùng an lành, giống như một thế ngoại tịnh thổ.
"Những cung điện này không tọa lạc trên đỉnh núi, mà lại phiêu phù trên những đám mây..."
Diệp Phàm vô cùng giật mình.
"Vậy thì có cái gì kỳ quái, những siêu cấp thế lực lớn thì đương nhiên phái như vậy rồi, ở trong nhà chúng ta còn có cả những tòa thành vĩnh hằng cơ.
"Việc này..."
Diệp Phàm chỉ có thể yên lặng cảm thán.
"Ở đây ẩn trốn một thời gian, ta sẽ bí mật quan sát, xem ai muốn đối phó ta, đến lúc đó ta sẽ bắt tất cả bọn họ"
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt chớp động, sau đó lại nói:
"Nhưng mà tới nơi này không phải là chuyện uổng công, bên trong Thái Huyền môn còn có một số loại thần bí cổ pháp trong truyền thuyết làm cho Thái Cổ Thế Gia và Thánh Địa rất mê thích."
Diệp Phàm kích động, nói:
"Vậy còn có do dự cái gì nữa, chúng ta hãy chọn những ngọn chủ phong có truyền thừa bí pháp này đi."
"Đáng tiếc, có người nói, những bí pháp này dường như bị gián đoạn truyền thừa rồi, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa vào thời vận."
Cơ Tử Nguyệt đến từ Thái Cổ thế gia, kiến thức rộng rãi, đối với Thái Huyền môn có sự hiểu biết nhất định, cuối cùng hai người đi về phía một toà chủ phong rất hoang vắng.
Toà chủ phong này cũng không phải là hùng vĩ, cũng chỉ cao khoảng 3000 mét mà thôi, "Từ phong" cũng chỉ có mấy chục toà, ít hơn không ít so với các tòa chủ phong khác.
Rất hiển nhiên, đây là một trong những truyền thừa bị xuống dốc, nơi đây vô cùng yên tĩnh, hầu như không nhìn thấy bóng người, trên chủ phong cổ mộc mọc san sát thành rừng, dây leo chằng chịt, vô cùng hoang vắng, dường như đã lâu không có người qua lại.
"Mặc dù là một trong 108 toà chủ phong, cũng đại biểu cho một loại truyền thừa cường đại, nhưng trông bộ dạng này hình như là hoàn toàn xuống dốc rồi, nơi đây quá hoang vắng, ngay cả đệ tử thủ hộ sơn môn đều không có." Diệp Phàm cảm giác khó có thể có thu hoạch ở đây.
Cơ Tử Nguyệt vuốt vuốt khuôn mặt hề của mình, sau đó trong đôi mắt to bắn ra hai đạo thần quang, gần như sắp hóa thành vật chất, bắt đầu nhìn quét qua tòa chủ phong ở phía trước.
"Năm xưa, toà chủ phong này cường thịnh vô cùng, nhưng đáng tiếc năm trăm năm trước, chủ của tòa chủ phong này tranh đấu với một thái thượng trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa, đồng quy vu tận, truyền thừa gần như đoạn tuyệt."
"Vậy còn tới nơi này làm gì?"
Diệp Phàm không hiểu hỏi.
"108 toà chủ phong của Thái Huyền môn, chưa bao giờ truyền thừa bị cắt đứt hoàn toàn, bởi vì mỗi toà chủ phong đều có một bộ kinh thư thiên nhiên. Cho dù nó có xuống dốc mấy trăm, thậm chí hơn ngàn năm, thì sớm muộn cũng có một ngày hưng thịnh, kinh thư tự hiện, truyền thừa lần thứ hai sẽ mở ra."
"Rốt cục nơi này có cái gì, mà làm cho ngươi cảm thấy hứng thú như vậy?"
"Theo truyền thuyết, truyền thừa của ngọn núi này là một loại tiên thuật, cao thâm tới mức quỷ thần khó dò, làm cho tất cả Thánh Địa và Thái Cổ Thế Gia đều đỏ mắt."
Đôi mắt to Cơ Tử Nguyệt tỏa ánh sáng, nói.
"Tiên thuật?"
"Đúng vậy, cũng chính bởi vì nó quá thần bí, gần như yêu tà, cho nên nó được gọi là Tiên thuật."
"Nó có chỗ độc đáo gì?"
Diệp Phàm rất tò mò, cảm thấy loại truyền thừa này nhất định không bình thường.
"Loại tiên thuật này nếu có thể tu luyện, sau khi sử dụng, có thể làm cho chiến lực của con người tăng lên mấy lần, thậm chí mấy chục lần."
Cơ Tử Nguyệt nghển cổ nhìn về phía trước.
Đây là một loại truyền thừa thần bí, sau khi vận khởi truyền thừa này, sẽ ngẫu nhiên kích phát tiềm lực bản thân lên mấy lần, tuy không thể lần nào cũng thành công, nhưng như vậy nó đã quá kinh khủng rồi, trong khi đối địch, nếu như ngẫu nhiên có thể phát động, thì sức sát thương khó mà có thể tưởng tượng được."
"Còn có thuật pháp như vậy?"
Diệp Phàm vô cùng kích động.
"Có người nói, năm đó có một quyển cổ kinh vô cùng thần bí, không ghi lại tâm pháp thâm ảo gì cả, trong đó chỉ vẻn vẹn ghi lại chín loại bí thuật, thì đã có thể nổi danh cùng với Đạo Kinh, Hư Không Cổ Kinh rồi. Đáng tiếc, quyển Cổ Kinh này bị phân ra, chín loại bí pháp bị phân tán, thất lạc bát phương, có mấy loại bí thuật đã vĩnh viễn biến mất. Theo lời đồn đãi, tiên thuật của tòa chủ phong này là loại bí thuật năm đó."
"Vẻn vẹn chỉ có chín loại bí thuật, thì đã có thể so sánh với Thánh địa cổ kinh..."
Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh, truyền thừa của toà chủ phong này, lại là một trong cửu bí, đúng là có lai lịch rất lớn!
"Hi vọng có thể tìm được loại bí thuật này."
Trong đôi mắt của Cơ Tử Nguyệt có thần hoa lưu chuyển.
"Thái Huyền môn chỉ có một loại bí thuật này hay sao?"
Cơ Tử Nguyệt gật đầu, nói:
"Bọn họ có thể có được một loại bí thuật, thì đã có thiên duyên rất lớn rồi".
Lúc này, tòa chủ phong này vô cùng yên tĩnh, cây cối um tùm, hoang vu vô cùng, chẳng giống một tiên sơn nào cả, ở trên mấy cây cổ mộc cách đó không xa, có mấy con quạ đen oa oa kêu to, vỗ cánh bay lên.
Con đường trên núi hoàn toàn đã bị những cây cỏ dại bao phủ, cây cỏ mọc lẫn lộn với nhau, đúng là đã lâu không có người xử lý chúng.
Đúng lúc này, có một lão nhân trông lọm khọm, run run rẩy rẩy, từ trong một cung điện rách nát trên núi đi ra, nhìn xuống bọn họ.
"Các ngươi đến kiểm tra hay sao?"
Đôi mắt già nua của hắn đã vẫn đục, nói:
"Truyền thừa đã 500 năm rồi chưa hiện, không biết phải đợi đến khi nào nữa, các ngươi tới này, có khi lại phí hoài năm tháng của mình."
"Chúng ta không sợ có thời gian thì có thể chờ đợi."
Cơ Tử Nguyệt cười rất tươi, tiến lên đỡ lấy lão nhân, hoạt bát linh động vô cùng. Trên tòa chủ phong cao ba ngàn mét này, có không ít cung điện, thế nhưng đã bị sụp đổ không ít, cổ mộc mọc tràn lan, dây leo chằng chịt, cỏ dại trong viện mọc cao tới nửa người.
"Nơi này quả thật sắp trở thành một nơi hoang vu rồi..."
"Đúng vậy, truyền thừa không xuất hiện, làm gì có ai muốn tới nơi này, đương nhiên nó phải hoang lương như vậy."
Lão nhân cảm thán liên tục.
Đang lúc này, có hơn chục đạo Thần Hồng vọt tới, bay về phía tòa chủ phong phía trước, Diệp Phàm không nghĩ tới, nhanh như vậy lại được gặp lại Lý Tiểu Mạn, nàng đã là một tu sĩ có cảnh giới Mệnh tuyền, có thể ngự Thần Hồng mà đi.
"Toà chủ phong kia, cực độ cường thịnh, các ngươi lựa chọn ngọn núi này, thì không bằng lựa chọn truyền thừa bên đó."
Lão nhân có ý tốt nhắc nhở.
"Chúng ta chỉ quan tâm tới truyền thừa của ngọn núi này."
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ, nói.
Lão nhân cười híp mắt gật đầu, nói:
"Tốt, có chí khí. Các ngươi nhất định đã biết, truyền thừa của ngọn núi này chính là trong một trong cửu bí theo truyền thuyết, hi vọng các ngươi có thể có thu hoạch."