Già Thiên

Chương 1356: Thành Thánh Trở Về




Chín vị Đại đế biến mất nhưng thiên kiếp vô cùng và lôi quang vẫn còn, ù ù phía trên đầu, chấn động tinh vực mênh mông.

Diệp Phàm sừng sững dưới bầu trời, bình phục nỗi lòng. Sau đó hắn nhìn lên trời, biết rằng thiên phạt chưa kết thúc, phía sau còn có nguy cơ đang chờ hắn xông qua.

- Giết...

Một loại khí tức thê lương ập tới, giống như đi tới vũ trụ hồng hoang. Trước có một trận thái cổ thần chiến, tư thế hào hùng, hô giết rung trời.

Diệp Phàm đặt mình trong một vùng chiến trường rộng lớn, giống như trước thái cổ, thiên quân vạn mà chen chúc lao tới, bao la hùng vĩ. Thiên binh thiên tướng vô tận xuất hiện, còn có những tòa cung điên nguy nga, đừng sừng sững trong Hỗn Độn Lôi Quang.

Thiên Đình thái cổ.

Trong lòng hắn hiện lên vài chữ này, tâm thần chấn động mãnh liệt, giống như thật sự trở lại thời gian kia. Vô số những tia chớp hình người vọt tới. Bọn họ là Thiên binh Thiên tướng thời trước thái cổ sao?

Đây là thời đại thần thoại sao? Phương xa có thần linh rống tan tinh tú nhật nguyệt, có Kim Ô chân chính tung hoành trên chín tầng trời, liên tục đại chiến.

Bức tranh tráng lệ, thi ca bất hủ hiện ra. Chiến trường trước mặt này chính là những hình ảnh thật, không gì sánh nổi. cổ nhân thét dài, chí tôn rống giận, đại chiến tới mức tinh hà vỡ nát.

Từng ngôi đền khổng lồ, từng cung kiên cao lớn, nguy nga mênh mông, tọa lạc dưới vòm trời.

Tiên vụ mông lung, khí hỗn độn bao phủ, vùng kiến trúc rộng lớn vô ngần.

Vô số người đang chém giết tại trước vùng cung điện này. Tất cả vẫn đều do tia chớp biến thành như cũ, tràn ngập ý vị của thời đại thần thoại.

- Giết...

Tiếng gầm chém giết rung trời, khắp nơi đều là thiên binh thiên tướng. Đây là một hồi đại chiến có một không hai. Diệp Phàm kéo theo thương thế mệt mỏi, bị cuốn tiến vào, tiến hành trận chinh chiến cuối cùng.

Chu Tước tung hoành cửu thiên, giương cánh đánh nát tinh hà. Đằng xà tràn thương không, đảo qua khiến chư tinh tan vỡ. Đây là một hồi đại chiến diệt vong, cảnh tượng khủng bố vô cùng.

Diệp Phàm thân ở trong đó cũng không lui tránh. Hắn chưa từng bao giờ đi tới bước này, một mình giết về phía trước, chiến huyết sôi trào, chống đỡ tan tác.

Hắn trong đại chiến của Thiên Đình trước thái cổ, tham dự vào trận chinh phạt này, tắm trong vô số tiên huyết, đạp lên vô số hài cốt và thi thể, tìm kiếm phương hướng thành đạo.

Tia chớp hình người, cung điện lôi quang, tất cả trông đều rất sống động, giống như cảnh tượng chân thật. Thậm chí khi đánh một quyền nổ nát đầu một vị Cổ Thánh, máu tươi phun ra cũng giống hệt cảnh thật.

Diệp Phàm suy nghĩ. Những thứ này đều đã từng tồn tại trong thiên địa sao? Đó là do đạo ngân ghi chép lại, lúc này hiện ra ở tương lai à?

Hắn chinh chiến một đường, tìm kiếm con đường đi tới, tâm trí có niềm tin vô địch, lên trời xuống đất, tung hoành mười vạn dặm, duy ngã độc tôn, chém giết khắp nơi không gặp đối thủ.

Trận kịch chiến này thảm liệt vô cùng. Dưới sự tấn công của thiên binh vạn mà, Diệp Phàm vừa mới thành Thánh mà thôi đã trải qua đại kiếp nạn thế này thanh tẩy, với việc củng cố cảnh giới thì có lợi ích rất lớn lao, thăng hoa rồi tiến hành lắng đọng.

Cùng không biết giết qua mấy ngày mấy đêm, Diệp Phàm cảm thấy sức cùng lực kiệt, cũng không gặp bóng người nào nữa. Dưới chân hắn thây chất đầy đất. Hắn một mình xâm nhập vào chỗ sâu nhất của Thiên Đình cổ.

Lá rụng khôn cùng tung bay tán loạn, mỗi tấm lá đều dính máu, mang theo hàn ý và một cảm giác thê lương.

Đây là cảnh tượng ngay ngoài Thiên Cung. Nơi này không người canh gác, yên lặng và tĩnh mịch, cũng có sự cô đơn sau bi thương muôn đời.

Tro tàn bay khắp nơi, tích lũy thành một tầng dày đặc. Tuy ràng tất cả đều do tia chớp biến thành nhưng cùng chân thật như vậy, gần như trăm vạn năm không có người bước vào.

Diệp Phàm đi tới kiên định, từng bước đi vào Thiên Cung trung ương, tiến qua thềm đá, vào bên trong cung trống trải.

Trong lòng hắn vẫn đề phòng, nhìn về phía ngai vàng vô thượng kia, lập tức chấn động. Nơi đó không phải trống không mà có một thân ảnh mờ ảo mông lung.

Lẻ loi ngồi một mình, giống như nhận sự tịch mịch muôn đời, như có như không, mơ mơ hồ hồ. Vũ trụ tinh hà chuyển động xung quanh hắn, có một loại khí khái duy ngã độc tôn, khí nuốt hồng hoang.

Đế Tôn.

Diệp Phàm dừng lại, hồi phục thương thế, đứng tại trung ương của Thiên Cung, giằng co với thân ảnh ảm đạm kia.

Ở trung ương của Thiên Cung, tại nơi này sẽ có một trận chiến khiếp sợ cổ kim, có một không hai sao? Diệp Phàm đã chuẩn bị tốt rồi.

Đế Tôn này tất nhiên cường đại tới cực độ, thực lực sâu không thể tưởng tượng, bằng không thì dựa vào đâu mà khống chế được Thiên Đình cổ. Diệp Phàm sắp gặp khảo hạch sinh tử rồi.

Thần sắc hắn bình tĩnh, trong lòng trấn định, có tín niệm vô địch, có khí khái nuốt lục hợp bát hoang. Bất kể đối mặt với ai hắn cũng đều có thể ung dung chiến đấu.

Mặc dù là Đế Tôn thật thì đã sao? Hắn cũng có thể đánh một trận.

Trong lòng Diệp Phàm không sợ, ý chí vô địch không dao động. Hắn mang theo thương thể tiến về phía trước, vốn muốn đánh với Đế Tôn một trận nhưng ánh sáng mông lung kia đã tan hết mà cường giả vẫn chưa hiển hóa ra.

Đế Tôn trước thái cổ tan theo gió, hoàn toàn mơ hồ ảm đạm đi.

- Hắn cũng chưa từng xuất hiện tại đây sao?

Diệp Phàm tự nhủ, mang theo một tia buồn bã và thất vọng, cũng có chút tiếc nuối.

- Thứ mà ta chứng kiến kia là một tia ý chí không trọn vẹn của Đế Tôn, bảo vệ Thiên Đình tới cuối cùng sao? Cuối cùng lại mai một đi trong bi thương muôn đời. Ta nhìn thấy...

Ầm.

Đột nhiên một cái đỉnh phong cách cổ xưa bay ra, ba chân hai tai, chính là vật dẫn đạo, trấn áp cổ kim, tương lai.

Nó vữa xuất hiện liền nhằm về phía Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đầu Diệp Phàm, va chạm kịch liệt, tỏa ra từng luồng tiên quang, công phạt về phía hắn.

- Là nó... Lục Đỉnh. Đây đúng là trạng thái... Khi vừa thành Thánh khí của nó.

Diệp Phàm giật mình nhìn lại.

Hai đỉnh oanh kích, tinh vực sụp đổ. Một số hình tinh bị đánh dập nát, những nơi bị quét qua, vạn vật đều tan tành.

Trong thế giới toàn tia chớp này, ngay cả Lục Đỉnh cũng đều bị khắc họa mà hiển hóa ra, quả là kinh thế hãi tục. Hai đỉnh liên tục va chạm, đại chiến kịch liệt.

Sau một ngày một đêm, Diệp Phàm kéo theo thân thể mệt mỏi, trên đầu có đỉnh mang phong cách cổ xưa, xông qua Thiên Đình cổ.

Ở khắc này tất cả các loại di tượng hiện ra, tràn ngập vũ trụ. Đáng tiếc là ngoại trừ Long Mã ra thì không có ai chứng kiến được. Đây đều là những dị tượng khủng bố nhất từ xưa tới nay.

Cửu tinh giáng thể, mười mặt trời đồng thời xuất hiện. Một số dị tượng như thần linh thét gào, tinh vực hủy diệt cũng hiện ra. Côn bằng chấn động, đánh qua ba ngàn thế giới, dáng vẻ độc ác ngập trời.

- Đã xong...

Diệp Phàm đi tới đỉnh cao, ngồi trước hỗn độn hải. bình thản nhìn đỉnh chìm nổi trên đầu.

Đột nhiên sấm sét vang lên, khí hỗn độn bắn ra bốn phía, rung động ầm ầm, đồng loạt quét về phía đỉnh, đồng thời cũng trút vào thân Diệp Phàm.

Bước cuối cùng của luyện đỉnh là dùng quang hỏa hỗn độn khiến hoa văn vạn vật phức tạp trên bề mặt thay đổi, trông rất sống động, giống như sắp sửa xuyên vách mà ra.

Thần linh bên trong đỉnh tụng Cổ Kinh của cửu long kéo quen, khiến đỉnh này trở nên ngưng thực hơn, mang theo phong cách cổ xưa, mênh mông như đối mặt với một vùng vũ trụ trong suốt vậy.

Cuối cùng tất cả tan hét, chỉ còn Diệp Phàm đứng giữa không trung, trên đầu có đỉnh tràn ngập ánh sáng, vạn luồng mẫu khí, khiến hắn nhìn như mơ hồ không thực.

Lần này Diệp Phàm độ kiếp rất lâu, trở thành Thánh qua mười năm chinh phạt, mười năm huyết chiến, mười năm áp chế, sáng nay mới đột phá lên được tầng thứ ba của Thánh nhân.

Nếu có người nào đó ở trong này thì nhất định sẽ hóa đá. Thánh nhân muốn tiến lên một bậc sẽ phải tiêu hao rất lớn, bao nhiêu năm cũng khó có thể có tiến bộ. Thể mà ngày nay lại có người vừa thành Thánh liền đột phá ba bậc.

Tia chớp biến mất. Toàn bộ vùng ting vực này có rất nhiều hành tinh bị đánh tan, mãi tới lúc này mới bình tĩnh lại được. Ánh sáng lấp lánh chiếu rọi nơi này.

Diệp Phàm thét dài một tiếng, thác nước đầy trời màu bạc giáng xuống, ánh sáng trăng sao vô cùng ngưng tụ về phía hắn, tẩy sạch thân thể, bổ sung hết những tiêu hao.

Sau khi thành Thánh có thể độc hành trong vũ trụ, hấp thu Hư Vô Chi Lực. Toàn thân Diệp Phàm đều tỏa sáng, có tinh hà, có ánh trắng, cũng có các thần năng khác của vũ trụ.

Suốt một ngày một đêm hắn mới dừng lại, cơ thể thể lấp lánh sáng, mái tóc đen như nước, rất nhiều bảo tàng, thần môn trong cơ thể đều được mở ra, trút vào đầy thánh lực.

Ở mi tâm, người nhỏ màu vàng bước ra, đỉnh tròn ba chân hai tai lập tức thu nhỏ lại, bị hắn ôm vào trong lòng, sau đó bay vào tiên thai, biến mất trước xương trán.

Tất cả đã trọn vẹn. Diệp Phàm giơ tay nhấc chân đều cảm thấy có lực lượng vô tận. Giờ khắc này hắn có thể hái sao lấy trăng trên trời. Đó không phải là ảo giác mà là một loại uy lực chân chính.

Thành công tiến vào Thánh nhân, từ đó có sự nhảy vọt về chất.

Xa xa, thiên kiếp của Long Mã đã sớm biến mất nhưng sự lột xác của nó vẫn chưa chấm dứt, vẫn đang tiến hành. Điều này khiến Diệp Phàm khá kinh ngạc.

Nơi đó có một cái kén thánh rất lớn, do các loại trật tự thần liên ngưng tụ thành, bên ngoài còn có từng luồng lực lượng hóa đạo không ngừng giằng co.

Long Mã bị cái kén lớn này bao bọc, lại có mấy mặt trăng quay quanh, cái nào cũng đều có hóa đạo lực, tỏa ra thánh lực mênh mông.

Con ngựa này lại kết kén như tằm, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Diệp Phàm dĩ nhiên đã thành Thánh, ánh mắt sâu sắc như hải dương, bên trong chứa quỹ tích vận chuyển của muôn đời chư tinh, có cảnh tượng tinh vực tan biến, nhìn chằm chằm vào cái kén kia.

Hắn biết rõ Long Mã gặp vận khí hiểm thấy xưa nay. Đại tinh hóa đạo vào trật tự thần liên vô tận kia bao phủ lấy nó, khiến nó phục sinh trong đó, sau khi thành Thánh sẽ sâu không thể lường nổi.

Ầm!

Sau mấy ngày, kén lớn nổ tung, toàn thân Long Mã đều là lửa đỏ, thánh diễm bừng bừng vọt ra, mã đạp tinh không, phát ra tiếng động long trời lở đất.

- Bổn tọa đột phá rồi, grao... Gâu, rống.

Không biết nó là ngựa, là rồng hay là sói, gầm thét đủ kiểu, biểu đạt sự kích động trong lòng.

- Bổn tọa đột phát hai bậc, xưa nay hiếm thấy, ai dám tranh phong?

Long Mã rít gào. Sau khi thành Thánh bản tính vân không sửa nổi, thái độ lông bông thể hiện hết.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Phàm thì nó lập tức ngây dại, không kìm nổi mà kêu

to:

- Có thiên lý hay không, bổn tọa suýt nữa hóa đạo, cửu tử nhất sinh mới có đạo quả hôm nay mà lại còn kém ngươi một bậc sao?

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Phàm bay lên ngồi trên lưng nó, cầm một cây trường mâu hắc kim trong tay, một thương đánh nát vũ trụ, tiến vào thái cổ đàn tràng.

Trước quảng trường của Thánh thành thứ hai của Nhân tộc, mười hai cửa mở ra. Khổ đầu đã, Mục Quảng Hàn, Thác Bạt Ngọc, Âu Dã Ma, Vũ Tiên lần lượt bước ra.

Mà bộ hạ của Đế Thiên, sáu gã Cổ Thánh cũng đều lạnh lùng đứng thẳng ở xa xa, nhìn những cửa ra này. Bọn họ đã đi ra từ sớm, đứng đợi ở nơi này.

Thủ lĩnh Cố Lăng của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cưỡi Thánh lang màu bạc bước qua trời cao, rong ruổi đi ra. Sau đó là rất nhiều tu sĩ trở lại cổ thành.

Trong đó có một người trẻ tuổi ánh mắt lạnh lẽo, phía sau còn có vài lão già đi theo, cùng nhau nhìn ra xa, giống như đang chờ đợi. Người trẻ tuổi có nhiều thuộc hạ đó là Yến Xích Phong. Hắn ở trong thái cổ đàn tràng dùng Thế Tử Thuật tráng được một kiếp.

Thủ lĩnh số hai của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ là Dạ Vô Hồn thúc dục Thánh thú Thương long tiến vào phụ cận, nói nhỏ với Yến Xích Phong vài câu, ánh mắt cũng rất lạnh lẽo.

Sau nửa canh giờ, mười hai cánh cửa đều đóng lại, không hề có người nào ra vào được nữa. Mọi người đều ngẩn ra. Diệp Phàm lại không đi ra. Biểu hiện của hắn rành rành trước mặt mọi người, chẳng lẽ mạnh như hắn lại có thể ngã xuống?

- Đến giờ rồi, đóng của đàn tràng.

Đại thống lĩnh Vu Hãn hạ lệnh.

- Còn có tuyển thủ hạt giống là Diệp Phàm chưa đi ra, theo lý thuyết không thể mất mạng trong đó. Đại thống lĩnh nên dùng đạo kính chiếu tiên quang ra xem hắn có phải mất mạng rồi hay không, sau đó hãy quyết định. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Một vị lão giả nói. Đó là một cao thủ dưới trướng Tiếp dẫn sứ.

- Không cần.

Thần sắc đại thống lĩnh lạnh lùng đáp.

- Thế thì... Tựa theo quy củ, cũng cần phải dùng đạo cảnh kiếm tra một lần mới đóng cửa, nếu không có người chưa chết bị nhốt trong đấu trường, hậu quả e là không chịu nổi. Thánh thú vương trong đó nếu thức tỉnh thì rất nhiều người chưa ra được có thể ngã xuống.

- Đóng cửa đàn tràng.

Đại thống lĩnh Vu Hàn ác nghiệt ra lệnh.

Mười hai cánh cửa ù ù vang lên, phong ấn thế giới kia lại.

- Hắc, chết rồi. Ngươi cuối cùng cũng chết rồi. sống không được thì có tích sự

Quản Thừa cười, đầy vẻ lạnh lùng. Đạo tâm của hắn đã ổn định lại, mang theo vẻ lạnh lùng nhìn mười hai cánh cửa, âm lãnh nói:

- Được làm vua, thua làm giặc. Chết ở nơi này, năm sau mở đàn tràng ra thì ngươi chỉ còn là một đống cặn bã.

- Ngươi đang nói gì thế?

Nhuế Vĩ căm tức nói.

- Ta chỉ nói lên sự thực tàn khốc ở đây thôi.

Quản Thừa lạnh lùng đáp.

Ầm!

Đột nhiên một tiếng nổ khiến trời sụp đất nứt vang lên. Một cánh cửa nổ tung. Một người một ngựa đầy thần diễm vọt tới, giống như Chiến Thần cưỡi ngựa hoành thương lao ra, chấn động vòm trời.

-? Hắn đi ra được?

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Một người một ngựa kia được Thần quang bao phủ, sáng như mặt trời, hừng hực tiên hỏa, ù ù chấn động, bước ra khỏi cửa, lập tức tỏa ra thần uy cái thế.

Diệp Phàm cầm trường thương màu đen trong tay, phóng ngựa lao tới, giống như một vị Tiên Vương bất hủ hạ phàm, rung động lòng người.

Nhất là Quản Thừa ở gần nhất thấy cảnh này mà hết hồn. Hắn còn vừa trào phúng, lúc này chính chủ đánh ra, nội tâm tràn ngập vẻ không cam lòng, theo bản năng giơ kiếm đồng lên.

Đây là một loại địch ý, một loại bản năng do không cam lòng tạo thành. Tuyệt thế Đại đế như vậy chưa chết, mạnh mẽ lao ra khiến hắn hận mà bất đắc dĩ.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, mũi thương chĩa tới, vó ngựa mãnh liệt, chấn động lòng người.

Keng.

Kiếm đồng vỡ vụn. Diệp Phàm lao tới, thần quang vạn đạo. Quản Thừa kêu to một tiếng, căn bản không thể ngăn cản, bị một thương xuyên qua, máu tươi đầm đìa. Hắn bị Diệp Phàm cầm thương treo lên giữa không trung.

Mọi người kinh hãi, tràn ngập rung động. Thật sự là quá nhanh. Quản Thừa lộ địch ý, theo bản năng ra tay, Diệp Phàm đánh một thương, tất cả đều hoàn thành nhanh như chớp.

Một thương tuyệt thế.

Diệp Phàm vung tay, ném mạnh trường thương, tạo thành một quỹ tích đáng sợ, mang theo Quản Thừa bay đi, coong một tiếng liền cắm trước người Đại thống lĩnh Vu Hăn.

Máu tươi văng khắp nơi. Trường thương màu đen rung động, đính Quản Thừa trên mặt đất, máu me bắn lên cả người Đại thống lĩnh.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.