Long sào trường tồn muôn đời, dùng long mộc màu đen luyện chế thành, sờ vào lạnh băng, leng keng rung động. Loại gỗ này ngày nay gần như tuyệt chủng.
Nghe nói thời đại thần thoại có rồng ở đây xây tổ, để lại một cổ sào đen nhánh cao như núi. Vào thời thái cổ, Cổ Hoàng ở đây sinh sôi nảy nở ra một hoàng tộc lớn, Độc Nhân Đại đế đời sau chọn cổ sào vùi quan, tiến thêm một bước tăng thêm tính thần bí của nó.
Sương tím lượn lờ, Long nữ dáng người thướt tha, da thịt tuyết trắng, nhanh như một đạo tử điện mang theo đàn lớn tộc nhân lui lại.
Trên đường, bọn họ từ rất nhiều cổ huyệt mang ra đại lượng kỳ trân, kho báu cùng với những trọng địa khác bị thổi quét sạch sẽ.
Ầm!
Uy áp vô thượng buông xuống, cổ sào không thể tới gần. Vừa tới nơi đây còn chưa nóng chỗ mọi người đã bị ép muốn nghẹt thở.
- Chúng ta xông không vào.
Mọi người sắc mặt tái nhợt.
Địa phương này là vùng cấm, ngày thường bọn họ sẽ không tới đây. Cổ quan trong hỗn độn long sào kia phát ra uy áp to lớn, khiến Thánh nhân đều hồi hộp khiếp sợ.
- Vạn Long Linh sống lại đi, ngươilà kéo dài sinh mệnh của phụ hoàng, xin che chở tộc ta.
Long nữ dập đầu, cầm đầu mọi người hướng về Hoàng binh đã ảm đạm kia cúng bái.
- Hoàng đạo sống lại, bảo hộ tộc ta.
Những người này đều quỳ xuống, cùng thúc giục thần lực tế hướng Vạn Long Linh.
Thần âm hóa thành sóng âm tiếng chuống, cổ binh thông thần quả nhiên ẩn chứa ý chí Thần linh, tản mát ra tử quang ngập trời bao phủ mọi người.
Xa xa, mấy vị lão tộc trưởng của Hỏa Lân Động, Huyết Hoàng Sơn, Nguyên Thủy Hồ thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm Nhân Ma lại nhìn về phía Diệp Phàm, vài lần muốn ra tay nhưng lại nhịn được.
Nhân Ma kinh thái cổ, là một hung nhân tuyệt thế. Trừ khi đương trường đánh chết hắn bằng không vạn nhất để hắn chạy thoát tương lai sẽ có họa lớn vô cùng.
Bọn họ cũng không nắm chắc. Đối phương nắm giữ Lục Đỉnh, nếu muốn bỏ chạy trực tiếp xé rách hư không, trừ khi Chuẩn hoàng chân chính ra tay bằng không khó thể giữ lại.
- Cứ như vậy nhìn Vạn Long Sào bị san bằng sao?
NhânMa dọc theo lỗ hổng trận đồ đi tới, xâm nhập vào trong, chậm rãi tìm hiểu, khẳng định có thể đi xuyên qua. Nếu không có gì bất ngờ, hủy diệt tộc này không phải là vấn đề.
Trước cổ sào, người của Vạn Long Sào sắc mặt tái nhợt, tế luyện thần linh màu tím. Bọn họ vừa thất vọng lại tuyệt vọng, mấy vị lão tộc trưởng thủy chung không ra tay.
Nói đến cùng, Cổ tộc đều có lòng riêng, cũng không phải bền chắc như một khối thép. Nhất là giữa hoàng tộc tồn tại quan hệ cạnh tranh nghiêm trọng. Nếu không, trước khi Càn Lôn Đại Thánh diệt vong nên có người cầm Cổ Hoàng binh tới cứu viện mới đúng, sao chỉ có một Hồn Thác khuyên can.
- Bọn họ hy vọng thực lực tộc ta giảm mạnh, nhưng cũng không hy vọng bị diệt. Nhưng là lại khiếp sợ uy của Nhân Ma, do dự không tiến tới. Không dựa vào bọn họ được, chỉ có thể dựa vào chúng ta.
Long nữ nói, ý bảo tộc nhân không phải sợ. Nhảy vào ô sào, dựa vào đó phòng ngự nói không chừng sẽ có kết quả ngoài dự đoán.
- Khải!
Mấy vị di lão rống to, dùng hết sức lực thúc giục thần binh. Đầu rồng cổ binh ngẩng cao, chùm tia sáng càng tăng vọt, thân rồng đem mọi người cuốn lại.
Tử long quay quanh, giống như một ngọn núi rắn đem bọn họ bảo vệ dưới thân thể. Mỗi một đoạn đều là tiếng chuông văng vẳng, rồi sau đó chỉnh thể chìm vào long sào.
- Đi vào rồi, bọn họ biến mất trong ô sào.
Mấy vị lão tộc trưởng đều lộ vẻ dị sắc, rất giật mình.
Nhân Ma dự cảm được cái gì, quyết đoán rút lui mang theo Diệp Phàm đứng sừng sững trên bầu trời, nhìn vào khu vực đó.
Ầm!
Tử quang che mặt trời, hóa thành một vùng đại dương mênh mông cuốn lên trời cao, đánh sập vòm trời, đánh ra vực ngoại, khiến rất nhiều ngôi sao đều lay động.
Về phần viên cổ tinh này tuy rằng không có địa chấn nhưng khí tức Đại đế cổ tràn ngập mà ra, phàm là cao thủ tuyệt thế ai cũng cảm ứng được.
- Cổ Hoàng.
- Trời ạ, có dao động Cổ Hoàng sống lại. Đây là thật chăng?
Có thể làm ra loại phán đoán này đều từng là bá chủ quân lâm một phương vào thời thái cổ, bọn họ may mắn nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng.
Loại dao động này tuy rằng vẫn chưa khuếch tán bốn phương chỉ đánh vào vực ngoại lại khiến mỗi một vị Tổ Vương run rẩy, không kìm nổi muốn cúng bái.
So với khí tức trận đồ Chuẩn hoàng trước đây càng khủng bố, cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
Về phần những người khác thì trực tiếp cho rằng đây là lực lượng phi tiên, vượt qua cực hạn thế gian cho phép, bởi vì bọn họ nhìn thấy vực ngoại có tinh tú nổ tung, bị tử quang chém rụng.
- Đây là trận đồ Cổ Hoàng.
Thần sắc Nhân Ma ngưng trọng vô cùng, nhìn chằm chằm long sào đen thui, bên trong hỗn độn cuồn cuộn, tử long chìm vào.
- Không nghĩ tới Vạn Long Sào có trận đồ vô thượng của tổ hoàng tộc này di lưu lại, ai có thể phá, ai dám phá?
Mấy vị lão tộc trưởng đều rùng mình từng cơn.
Tử khí tận trời kia, cột sáng đánh ra vực ngoại kia, từng đợt đạo ngân đại biệt vô thượng chí tôn kia đang không ngừng đan vào, chấn nhiếp cổ kim.
Mặc dù mấy trăm vạn năm rồi, nó vẫn bất hủ, khiến thiên kiêu cúi đầu, không thể địch lại, không thể chống lại. Đây chính là Cổ Hoàng đồ, một khi sống lại, thần minh đi vào cũng phải nuốt hận, khó thể tránh thoát, sẽ bị tiêu diệt.
- Trận đồ Thái Cổ Hoàng trân quý như Cực Đạo cổ binh, nhưng nếu xâm nhập đối mặt uy hiếp sẽ càng lớn, có thể giết chết bất luận kẻ nào.
- Đây là... Cổ Hoàng đồ không sứt mẻ sao?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng không bình tĩnh, hắn cảm nhận được một loại bàng bạc, quả thật quá mức cường đại và khủng bố.
Nhân Ma trầm mặc hồi lâu, lẳng lặng quan sát nói:
- Không phải đồ không sứt mẻ, còn lại ba bốn phần mà thôi.
Diệp Phàm càng thêm rung động. Trận đồ ba bốn phần còn có uy thế như vậy, nếu là hoàng đồ không sứt mẻ chẳng phải là nghịch thiên?
- Chân Long Bất Tử Dược.
Mấy vị lão tộc trưởng của Hỏa Lân Động, Huyết Hoàng Sơn, Nguyên Thủy Hồ trong mắt bắn thần quang, loại tâm động và khát vọng này không thể che giấu.
Bọn họ sắp hết tuổi thọ, không còn vài năm để sống, tiên dược nghịch thiên bậc này chỉ còn lại mấy gốc, nếu có thể lấy được có thể cho bọn họ sống thêm một đời.
- Nó từng đi theo hai tổ hoàng của Vạn Long Sào...
Một vị lão tộc trưởng thanh âm run rẩy.
Những người khác cũng đều miệng nóng lưỡi khô, gian nan nuốt một ngụm nước miếng. Đây là đại cơ duyên tuyệt thế, đáng tiếc bọn họ không dám xông vào, có Hoàng binh nơi tay cũng không được.
Thần dược màu vàng cao nửa thước, có mọc chín phiến lá sáng lạn, ở trên đỉnh kết ra một con rồng nhỏ dài bằng bàn tay, toàn thân vàng óng rực rỡ lóa mắt. Nó có sinh mệnh, đang run rẩy hướng sang bên này dò xét.
Mùi thơm tỏa ra, thấm vào trong xương tủy, mỗi một làn hương thơm đều như một luồng khí Tiên vực tràn ra, khiến người ta lỗ chân lông giãn nở, toàn thân thư thái.
Đáng tiếc, không ai có thể thu thập đến dược như vậy.
Nó cách Cổ Hoàng binh có một đoạn khoảng cách, cắm rễ trong hỗn độn, ở trước một chiếc cổ quan thần bí, nhẹ nhàng lay động, tiên quang hoàng kim lấp lánh.
Cổ dược tỏa hương bay, di lão trong Vạn Long Linh kia cũng rất muốn bắt được nó, có người ra tay, vươn ra ngoài thần linh, kết quả kêu thảm thiết, bị một cỗ khí tức lớn lao nghiền nát.
Trong hỗn độn long sào có tuyệt thế sát khí, chiếc cổ quan kia có thể chống lại trận đồ Cổ Hoàng, trấn áp nơi đây, không người có thể đến gần.
- Quan tài này thật là khiến người giật mình.
Mấy vị lão tộc trưởng đều biến sắc. Bọn họ sau khi sống lại ở kiếp này, đều từng bị Càn Lôn mời đến, trên thực tế phàm là đầu sỏ của Cổ tộc đều từng tới đây thương lượng và nghiên cứu quan tài này.
Đến cuối cùng, không ai dám động thủ, mặc dù có Hoàng binh cũng không dám vọng động, bởi vì cảm nhận được một loại đại sát khí bất diệt.
Bọn họ nghiêm trọng hoài nghi, trong quan không chỉ có thi thể của Đại đế cổ còn có sát trận đồ vô thượng, sẽ quét ngang mọi người.
- Ngày nay xem ra, trong quan trừ đế thi ra có thể thật sự có trận đồ Cổ đế, bằng không vì sao có thể trấn áp ô sào.
Sắc mặt mấy vị lão tộc trưởng đều rất khó coi. Chân Long Bất Tử Dược gần ngay trước mắt nhưng không cách nào chiếm được, rất không cam lòng.
Trên thực tế, nhiều năm qua như vậy Cổ Thánh của Vạn Long Sào lại càng nóng ruột, thủy chung không thể chiếm được thần dược của tổ hoàng. Năm đó bọn họ ngủ say từng bị thức tỉnh, thấy được nữ nhân một mình tới nơi này, như tiên giáng thế, không dám chống lại.
Cuối cùng, nàng nhấn chìm quan trong long sào, không để ý đến bọn họ mới khiến toàn thể tộc này thở phào một cái.
- Trận đồ tổ hoàng để lại quá nghịch thiên, bộ phận bị trời xanh ma diệt hóa ở trong năm tháng, còn có một bộ phận bị cổ quan này trấn áp, vì vậy ngày nay mới biểu hiện ra ba bốn phần đạo văn.
Một vị lão tộc trưởng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đây là một nơi bảo địa nghịch thiên, đoạt thiên địa tạo hóa, cực kỳ huyền bí, được coi là độc nhất vô nhị với Tử Sơn, địa vị ngang nhau. Hai nơi đều từng có Cổ Hoàng chiếm cứ, kết quả kết cục cũng giống nhau lại bị Đại đế Nhân tộc chôn quan, không khỏi khiến người suy nghĩ miên man.
Ngao!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời, không chỉ là tu sĩ cho dù người thường đều nghe thấy được. Tiếng này rõ ràng mãnh liệt truyền khắp năm địa vực vọt tới vực ngoại.
Trong long sào đen nhánh có một phần ba khu vực phát sáng, hiện ra một cái thần thai chiếu rọi hào quang bất hủ.
- Cổ Hoàng Thai, dĩ nhiên là Thái Cổ Hoàng thai xây thành, tương truyền có thể xuyên thấu vũ trụ, tiến vào một bờ khác của ngân hà mênh mông, đạt tới cuối vũ trụ.
Một vị lão tộc trưởng kích động kêu lên.
Hào quang bốn phía, xua tan hỗn độn khí khiến hết thảy nơi đó rõ ràng có thể nhìn thấy. Vạn Long Linh hóa thành chân long cuốn những người kia nhảy vào trong một đạo tinh môn, từ đó biến mất.
- Trời ạ, cử tộc đi xa. Chẳng lẽ bọn họ mượn vào thứ này về đến tổ tinh, tới cuối vũ trụ?
Người của Hỏa Lân Động, Huyết Hoàng Sơn, Nguyên Thủy Hồ đều kêu sợ hãi. Đây là một thế cục thay đổi to lớn, một hoàng tộc lớn thái cổ cứ như vậy biến mất khỏi Bắc Đẩu.
- Thái Cổ Hoàng để lại đường lui, có thiên môn trở về tổ tinh. Tổ hoàng của chúng ta có phải cũng bày ra một cái thiên lộ như vậy hay không?
Bọn họ cũng không cấm tự hỏi, tất cả đều nghiêm túc suy tư.
Thái Cổ Hoàng ngạo thị cổ kim, Đại đế Nhân tộc cũng khí nuốt núi sông. Ánh mắt bọn họ cao xa chấp nhận vạn tộc cùng tồn tại. Bằng không một người chứng đạo, tộc khác trong thiên hạ sẽ không còn đường sống.
Trong ô sào hỗn độn mênh môn, Cổ Hoàng đồ kia tắt ngấm, còn lại một chiếc cổ quan cũng sắp bị sương mù hỗn độn bao phủ. Chân Long Bất Tử Dược lay động, mùi thơm tràn ngập, trung thành ở bên cạnh quan tài.
- Đó là quan tài Độc Nhân Đại đế ngủ say sao, vậy Hoang là ai?
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Thanh Đồng Tiên Điện, cấm địa Thái Cổ, đại một dưới lòng đất Diêu Quang, Vạn Long Sào... Mỗi nơi di tích đều có chút quan hệ với nàng.
- Khi nào ta mới có thể nhìn thấy Đại đế còn sống, đường thành tiên mở ra, tới lúc đó sẽ có đế hiện thân sao?
Diệp Phàm nỉ non.
Hắn vô cùng chờ mong, thật sự rất muốn kiến thức một vị chí tôn sừng sững trên chín tầng trời. Tu luyện nhiều năm như vậy, ngay cả uy thế của Chuẩn đế đều chưa từng ra mắt.
Cái Cửu U từng là Chuẩn đế, nhưng là huyết mạch cạn khô, cảnh giới rơi xuống, không hề có uy thế ngày xưa.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm cổ quan dần biến mất trong long sào hỗn độn, không khỏi nghĩ tới lời than thở của Hắc Hoàng.
- Nhìn thiên lộ, giấc mộng thê lương. Đầu bạc rối tung, trời xanh biển biếc khô cạn, muôn đời ba mươi đế, bao nhiêu thánh hiền trong bụi bặm...
Đường thành tiên sắp mơ rra, sẽ là tình thế hỗn loạn như thế nào, có thể nào hóa thành một trận kiếp nạn hay không?
Vạn Long Sào cử tộc biến mất. Cuối vũ trụ kia là một nơi như thế nào. Đều còn có tộc đàn, cổ tinh sinh ra Thái Cổ Hoàng có mấy viên.
- Thái Cổ Hoàng khí nuốt núi sông, Đại đế Nhân tộc cũng có đại khí phách. Bọn họ chấp nhận vạn tộc cùng tồn tại, đạo hữu, chúng ta hà tất hướng mũi đao vào nhau, diễn biến đến mức độ này?
Một vị lão tộc trưởng nói.
- Ta chỉ biết, trời phải mưa, người phải ăn cơm, đi tới trước. Người tới giết ta, ta liền nuốt hắn. Đại đế có pháp luật của Đại đế, ta có đạo lý của ta. Ta vẫn còn là một người.
Nhân Ma nói.
Là cách nói mãi mãi không thay đổi hay là đạo lý cá lớn nuốt cá bé. Vài vị lão tộc trưởng của Cổ Hoàng tộc đều ngẩn người. Điều này không gì chân thật và đơn giản hơn.