Ở sâu trong vùng đất hoang có rất nhiều ngọn núi giống như bị rìu chặt ngang, núi non sụp đổ. Dường như có một quả tiên chùy đập vào nơi này, đâu đâu cũng là vết thương, lá vàng khô héo tiêu điều.
Trên vách đá dựng đứng đây đó nhuốm những điểm đỏ tươi, lấp lánh ánh sáng. Đây là máu tươi của Thánh nhân, đục lỗ trên đá núi, tạo thành không ít hố sâu.
Khắp nơi trong vùng núi sâu này là máu đỏ tươi loang lổ. Đó là vết máu của Ngân Nguyệt Tổ Vương, nhuộm thành dị cảnh đáng sợ.
Rất nhiều người đều chứng thực là nhìn thấy chiến trường tan nát, rốt cục tin rằng đường đường là một Tổ Vương lại bị Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử giết chết.
Ngã xuống ở nơi này, đại chiến đúng là quá đáng sợ. Ngân Nguyệt Tổ Vương kịch liệt giãy giụa nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi một kiếp, nguyên thần bị hủy diệt.
Thiên Hoàng tử Nhân tộc Diệp Phàm rốt cục muốn làm gì? Đây là nghi vấn của rất nhiều người.
Trong hoàn cảnh này tránh né còn không kịp, hắn lại phách lối xuất kích, thật không biết là Thánh nhân khắp thiên hạ đang truy tìm hắn sao? Chẳng lẽ muốn giết gà dọa khi?
Nhưng ai lại muốn thu tay chứ? Lục Đinh có quan hệ quá nhiều, dù không trọn vẹn nhưng tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều Thánh nhân điên cuồng!
Người trong thiên hạ đều đang nghị luận, Cổ Thánh cũng chấn động. Bất kể là Đông Hoang hay Trung Châu và Nam Lĩnh cũng đều sôi trào!
Diệp Phàm trở thành Bán Thánh, quét ngang một cõi, có thể đối kháng với mọi người, thực là một hồi sóng to gió lớn, khiến khắp nơi đều kiêng kị.
Nên biết rằng đây chính là Thánh thể Nhân tộc trong truyền thuyết, ở một cổ tinh khác được gọi là kim thân bất diệt thể, chiến lực vô cũng, trong thời đại thần thoại có thể đối kháng Thần linh!
- Loại thể chất như vậy nếu thành Thánh thì tuyệt đối là một hồi tai nạn!
Rất nhiều người Cổ tộc bất an nói.
Hỏa Lân Động cổ xưa, tiên hỏa bừng bừng, sương mù mông lung, vô cũng thần bí. Hỏa Kỳ Tử đứng trong động, nói:
- Hắn thành Bán Thánh trước ta một bước. Chúng ta phải về viên tổ tinh kia, tìm những thứ do phụ hoàng và tổ tiên các đời lưu lại. Ta muốn chứng đạo.
Mái tóc Hỏa Lân Nhi như nước màu lam, sợi tóc dài tới thắt lưng, mềm mại như ánh sáng, cũng xuất thần một lúc, nghe nói liền gật đầu:
- Loại thể chất đặc thù này dù không thể chứng đạo nhưng nếu trưởng thành lên cũng là một đối thủ cường đại.
Thân thể Hỏa Kỳ Tử dong dỏng cao, đôi mắt giống như Thần đăng, nói:
- Quá trình có thể rất thảm thiết nhưng hắn nếu không thể thành đạo thì cũng sẽ chỉ là vai phụ trong thiên địa, kết thúc bi thương mà thôi.
Diệp Phàm chỉ kém một bước là tới cửa ải sinh tử, hóa thành một tồn tại cao cao tại thượng. Một khi hắn thành thánh thì lập tức khiến mười phương khiếp đảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một trận chiến này truyền ra xong liền khiến không ít người không yên. Kim thân bất diệt thể huyết khí tràn đầy, nếu thực hóa thành Thánh thể đại thành thì có khả năng đánh một trận với Thần linh. Truyền thuyết từ lâu đời kia khiến da đầu người ta run rẩy.
- Mau chóng tìm ra hắn, không thể cho hắn thời gian lâu hơn, hơn nữa còn phải đoạt Lục Đinh!
Đây là tiếng lòng của rất nhiều Cổ tộc.
Bên trong Dao Trì, hoa thơm chim hót, cây cỏ thanh tú. Dưới cây Bàn Đào cổ thụ cứng như sừng rồng kia, cửu khiếu Thạch Vương phun nuốt tinh hoa thiên địa, Dao Trì Thánh Nữ đang đứng, nghe tin tức của Diệp Phàm, đôi mắt sáng lên, lẳng lặng suy tư.
- Thần thai trải qua thánh huyết hun đúc, cũng có linh tính hơn trước kia, ngày sau nếu xuất hiện thì sẽ trở thành tồn tại thế nào, có thể nắm trong tay chăng?
Trên dăy núi nguy nga chọc trời, một thân ảnh đứng sừng sững, giao hòa cũng thiên địa, cả người dung nhập vào sâu trong hư không, sâu không thể lường được.
- Ta muốn siêu thoát con đường của tổ tiên Huyết Hoàng Sơn, muốn đi một đường bất đồng, một đi tới cổ tinh của tộc ta một chuyến, tìm hiểu nguyên nhân hậu quả.
Hoàng Hư Đạo xoay người chìm sâu vào trong cổ sơn. Hắn chỉ sống vì đạo, không nghĩ tới gì khác, mục tiêu cả đời chính là chứng đạo thành tiên!
Khí tức an lành khắp trời, vạn sơn như rồng, cao tới tận chân mây. Đây là một vùng tiên địa Tử Phủ, muôn hình vạn trạng, cổ thành lơ lửng giữa trời, giống như thần cảnh.
Nơi này là Tử Phủ Thánh Địa đại danh vang đội, được xưng là nơi tiên ngủ say. Một bà già nói với một tượng đá:
- Thánh thể đời này bất phàm nhưng lại có thể đánh vỡ nguyền rủa, tu luyện tới tận cảnh giới này, sắp thành Thánh tới nơi. Mà giáo ta cũng xuất hiện đạo thai, thiên tư xưa này hiếm thấy, bước vào Tiên Thai cảnh liền bắt đầu giao hòa cũng đạo. Ta cũng không biết có nên quyết định như vậy hay không. Tiên Thiên Thánh thể Đạo Thai có thể liệt vào thể chất khủng bố nhất vũ trụ, dù có người đọ được thì cũng chỉ đặt song song mà thôi, chưa thể vượt qua. Ta suy nghĩ có nên để thể chất này xuất hiện ở nhân gian hay không...
Một số nhân sĩ cấp tiến của Cổ tộc lại xuất hiện nói:
- Giết hắn, nhất định phải giết hắn. Ngày xưa hắn căm thù chúng ta như vậy, tới khi trưởng thành nhất định sẽ là một đại họa.
Năm đó có Cái Cửu U, ngày nay hắn rời đi rồi, dù một Vệ Dịch cũng chỉ là một tay khó vỗ nên vang. Dù sao thì Lục Đỉnh có quan hệ quá lớn, ngay cả chư thánh Vực ngoại cũng đều động tâm. Đây là thời điểm hợp lý để tiêu diệt Thánh thể Nhân tộc.
- Hai năm trước hắn đã giết Hoắc Thản, Tổ Vương mới thành Thánh không lâu, ngày này càng không kiêng nể gì, lại chém Ngân Nguyệt Tổ Vương. Hiện tại nếu không diệt trừ hắn thì tương lai nhất định sẽ rất tồi tệ.
Đây là một dòng thác lũ cuốn qua mặt đất. Hầu hết người Cổ tộc đều thấy không thoải mái, có cảm giác bất an mãnh liệt. Diệp Phàm trưởng thành quá nhanh, so với người tới từ chủ tinh Vĩnh Hằng còn khiến bọn họ tức giận hơn.
- Vẫn còn là cá trong ao chớ để cho hắn cơ hội hóa rồng. Dù hắn có tiềm lực cũng không được! BỊ thiên địa cũng thiêu đốt, trước khi cá hóa rồng phải bị giết chết!
Bắc Đẩu Tinh Vực bắt đầu dậy sóng, sát kiếp nổi lên. Một số Thánh nhân của Vực ngoại cũng đều chú ý tới Lục Đỉnh, muốn giết Diệp Phàm.
- Hắn là của tộc ta, ai cũng không tranh giành nổi!
Hai Kim Ô vẫn ngông cuồng kiêu ngạo như trước, coi như Diệp Phàm là thịt trong bát của bọn họ.
Mà mọi người cũng thật sự không dám đắc tội với chúng. Bởi vì có lời đồn là tồn tại vô thượng ở Hỏa Tang Tinh đã vượt qua hư không tới nơi này rồi!
Người thống trị Hỏa Tang Tinh hiện thân ở đây, nếu có ai dám bất măn thì rất dễ bị hắn nổi giận mà đạp bàng.
- Chư vị còn đợi cái gì? Đánh gục Thánh thể Nhân tộc, đoạt lấy Lục Đỉnh, càng có cơ hội thành tiên!
Một Tổ Vương của Huyết Điện tộc là Xích Vân tới gặp một số đại Cổ tộc, muốn liên hợp lại đánh chết Diệp Phàm.
- Con đường thành tiên sắp xuất hiện, chúng ta nếu muốn mau thành tiên thì phải đánh chết Thánh thể Nhân tộc, đạp lên thi thể hài cốt của hắn trùy tìm tiên lộ. Lục Đỉnh quá trọng yếu.
Xích Vân du thuyết, bám riết không tha, liên hợp một nhóm người, lại mờ một số kỳ nhân tinh thông bói toán của Cổ tộc, tính toán, muốn bắt được Diệp Phàm.
Gió bắc trong trẻo lạnh lùng thổi qua. Mặt đất Bắc Vực tiêu điều một mảnh, đất chết không bờ bến, cũng không có ngọn cỏ nào.
Một đạo thân ảnh đứng thẳng như một cây thương, xuất hiện ở chân trời. Diệp Phàm hiện thân. Hắn đứng ở cách Huyết Điện tộc hơn vạn dặm.
Tộc này có một vị Nữ Vương là Thánh nhân, được gọi là Huyết Điện, là một cao thủ rất khó gặp. Năm đó ở đại hội Dao Trì nàng cũng từng ra tay với Bạch Y Thần Vương, không hề hắn gì, ở đại mộ địa của Diêu Quang cũng đã từng hiện thân, sau đó liền bế quan.
Diệp Phàm còn chưa muốn chọc tới Huyết Điện Nữ Vương nhưng lại muốn giết Xích Vân. Hắn muốn nhân lúc thiên hạ sơ suất, trong thời điểm đầu sóng ngọn gió này giết người.
Ai dám đoạt đỉnh, ai dám giết hắn thì nhưng phải giết. Cứ giết như vậy mà chấn nhiếp vạn tộc.
Đạt tới cảnh giới nhất định xong, Diệp Phàm thật sự có thể trấn định và ung dung, có thể đánh với Thánh nhân một trận, nắm giữ tinh môn, đi lại tự nhiên, chém giết cũng không cần sợ hãi. Thản nhiên đôi mắt với chư hùng.
Xích Vân đi mây về gió, thổi từng luồng gió đỏ chói qua dày núi, đi vào trong tộc. Không biết vì sao trong lòng hắn lại dâng lên sự bất an.
Sau khi đạt tới cảnh giới Thánh nhân, trực giác tinh tế vô cũng, có thể nói là rất chuẩn xác. Trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ, hơi không ổn liền xoay người lại.
Nhưng tất cả đã chậm rồi. Ở phía cuối mặt đất màu đỏ thẫm, một thân ảnh giống như Thần Ma xuất hiện, đánh ra một quyền về phía trời cao.
Đó là một nắm tay màu vàng!
Hắn lập tức biết là ai tới rồi. Chỉ có người này mới có chiến khí màu vàng, ngày này chặn giết hắn ở đây.
Lòng Xích Vân trầm xuống, né tránh rất nhanh nhưng quyền phong khổng lồ kia, chiến ý kinh thiên kia hóa thành một cơn lốc thổi quét tới, chấn cho hắn toàn thân đau đớn.
Xích Vân thật sự kinh sợ. Một vị Bán Thánh mà lại có năng lực chiến đấu với Thánh nhân, có thể mạnh tới mức nào chứ?
Nhưng sự thật lại khiến hắn sợ hãi. Đây tuyệt đối là thực lực mạnh mẽ, đủ để giết Thánh nhân. Kẻ này là người đã để lại dấu vết giết Ngân Nguyệt Tổ Vương tại vùng hoang dã. Trận chiến đó tuyệt đối không gian nan như thế nhân vẫn tưởng.
Ầm!
Xích Vân quyết đấu, bổ ra một chỉ kiếm, hừ lạnh một tiếng rồi rút lui.
Thân ảnh trên mặt đất kia huyết khí bốc lên, áp bức hắn tới sắc mặt khó coi. Diệp Phàm đứng sừng sững ở đó, căn bản không di chuyển nổi một bước.
- Đi!
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm như vậy, xé mở không gian, xoay người bước đi, muốn thoát khỏi vùng đất chết này, rời khỏi nam nhân như Ma Thần này.
Nhưng một tiếng nổ truyền ra. Hư không bị đập nát. Một đại côn màu đen chắn giữa càn khôn, đánh bật hắn ra.
Một Thánh Viên màu vàng đội trời đạp đất, còn cao hơn cả núi cao, cầm trong tay một thiết côn màu đen đang đứng phía sau hắn.
- Thánh Hoàng...
Xích Vân hoảng sợ kêu to.
Trong nháy mắt, suýt nữa hắn đã nhận lầm hầu tử là Đấu Chiến Thánh Hoàng thời thái cổ. Thật sự là quá giống, gần như như đúc với tồn tại vô thượng kia.
Xích Vân ổn địixh tâm thần nhưng sắc mặt trắng bệch. Thánh thể Nhân tộc và Thánh Hoàng tử đều xuất hiện, tiền hậu giáp kích, chặn đường đi của hắn, hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít.
Một tiếng sấm sét vang lên. Diệp Phàm vẫn đứng ở chân trời như cũ nhưng lại ra tay, nắm tay màu vang mang theo quyền ý duy ngã độc tôn chưa từng có từ trước tới này đánh về phía Thánh nhân.
- Dừng tay, ta có chuyện muốn nói.
Xích Vân kêu to.
- Ngươi không phải nói. Muốn lấy đầu ta, đoạt Lục Đinh của ta, cũng chư thánh tìm cơ hội thành tiên sao? Nhiều ngày như vậy ngươi nhảy chồm chồm lên, rất là bận rộn, đúng là quá vất vả rồi.
Giọng nói của Diệp Phàm lạnh như băng, hoàn toàn vô tình.
Một trận chiến này đúng là không có khả năng tránh nổi. Phong lôi trong thiên địa mãnh liệt, chớp vàng từng đạo, đánh tan nát cả vùng núi Bắc Vực này.
Nhưng không ai phát giác ra, không một người tới cứu viện bởi Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử đã sớm bày ra Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế, bao vây càn khôn lại.
- A...
Xích Vân kêu to, khó thoát khỏi kết cục mất mạng, máu tươi thấm đẫm mặt đất, thân thể dập nát, nắm tay màu vàng nổ tung từng tốc, hóa thành từng luồng sương mù máu.
- Chà, quả nhiên là sát cục. Có người sai khiến hắn làm như vậy. Hắn cố ý khiêu khích thế để dẫn ta đi ra.
Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử tìm tòi trí nhớ của Xích Vân, phát hiện ra người này chỉ là một quân cờ, mục đích là dẫn bọn họ vào bẫy.
Tuy nhiên sau khi bầy Khi Thiên trận văn xong thì kế hoạch của đại nhân vật sau lưng kia hiển nhiên thất bại!
Hai người rời đi trong ánh nắng chiếu đỏ tươi, lưu lại hai cái bóng thật dài, phía sau chỉ còn để lại một vùng xương vụn.
- Giết thì giết. Dám ra đây tìm ta thì chờ bị ta chém đầu đi!
Ai cũng không ngờ là Diệp Phàm lại mạnh mẽ như vậy, vẻn vẹn hai người đã giết vị Tổ Vương thứ hai.