Ánh nắng chiều rơi xuống mắt hồ giống như dát vàng, sóng nước trong vắt.
Xa xa, ngũ cốc lay động như gợn sóng.
Gà chó cất tiếng, sơn thôn trong ánh nắng chiều tràn ngập vẻ an lành, không có tranh đoạt, giống như một vùng đào nguyên thế ngoại.
Ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, lưng tựa vào tường, kể chuyện cổ cho đám trẻ con, ông lão híp mắt suy nghĩ, nhìn về phương xa, giọng điệu từ tốn, cẩn thận nghe ra thì hóa ra đều là chuyện phát sinh ở chiến trường Vực ngoại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đây là địa chỉ mới của Thiên Chi Thôn, ẩn nơi thôn dã.
Xa xa, một con Thanh ngưu chậm rãi đi tới, mục đồng cưỡi trâu thổi sáo, giống như một dòng nước mát lạnh giữa sa mặc, êm ái dễ nghe.
Mấy bà thím đang giặt đồ bên bờ sông, vài đứa nhóc bắt cá, tràn ngập tiếng cười.
Con đường thành tiên sắp mở ra, Thiên Chi Thôn là ẩn đi, không muốn dây vào. Thậm chí bọn họ còn có kế hoạch vượt tới sâu trong vũ trụ, rời khỏi chỗ thị phi này.
Bởi vì một khi cơ hội thành tiên xuất hiện thì cả viên cổ tinh này sẽ trở thành chiến trường, không biết sẽ chết bao nhiêu người. Đây tuyệt đối là trận chiến đáng sợ nhất.
Tất cả đều đang chuẩn bị. Lông chó của Hắc Hoàng cũng đang rụng đầy ra, dốc hết tâm huyết, phá giải tinh môn, nghiên cứu thấu triệt phi thuyền vũ trụ.
Có lẽ sẽ rời đi, thế nên dù là ông lão hay trẻ nhỏ đều hưởng thụ thời gian cuối cùng khó có này.
Rời xa chiến trường, tạm biệt giới tu luyện này, sống cuộc sống của phàm nhân, mỗi người đều cảm thấy thực thoải mái. Không có bí thuật, không có cổ bảo, càng không có sát phạt giữa các tộc, chỉ có niềm hạnh phúc đơn sơ.
Con người vốn luôn khẩn trương và lo sợ, đợi tới khi qua đi mới cảm nhận được thế nào là thư giản thoải mái, trái tim cũng thả lỏng ra.
Ở dưới một gốc cây bị sét đánh đầu thôn, Lệ Thiên, Thánh Hoàng tử đang ngồi trên ghế đá, nhìn về phía hoàng hôn nơi chân trời. Trên bàn là bình trà tỏa hương thơm ngát.
Diệp Phàm xé mở một gói thuốc lá, châm rồi kẹp vào hai ngón tay, đưa lên miệng, sau đó sương khói bay ra. Hắn cũng thả lỏng một hồi.
Đây là thứ hắn đem tới từ tinh không khác. Hắn cũng không nghiện thuốc lá, gần như chẳng hút bao giờ, chỉ tới khi đại chiến kết thúc như lúc này mới châm một điếu.
Hầu tử kinh ngạc, lấy một điếu, kết quả vừa hút vào liền trực tiếp phun ra. Điếu thuốc bay vọt ra, đục thủng cả một ngọn núi.
Lý Hắc Thủỵ, Lệ Thiên đều thử, kết quả là ho khan, thật sự không hiểu thứ này là hưởng thụ kiểu gì.
Hoa Hoa lấm la lấm lét, mặt không đổi sắc lấy của sư phụ một điếu, sau đso châm lửa, hít nhẹ một hơi, còn thở dài:
- Lá rụng không hiểu được nổi lòng của gió. Đây không phải là hút khói mà rõ ràng là nhấm nháp nổi chua xót.
- Xì!
Cả đám người gồm thiên hạ, Yến Nhất Tịch, Đông Phương Dã đều gõ lên cái đầu trọc của hắn một cái, khiến thằng nhóc này kêu to oa oa, hai mắt đẫm lệ ôm đầu trốn ra xa, vẻ mặt u oán khiến mọi người lập tức cười to.
Mặt trời lặn, Diệp Phàm búng đầu mẩu thuốc lá, đi về phía lửa trại xa xa, nơi đó đã có mùi thịt nướng bay ra. Chân dê nướng vàng óng ánh đã chín rồi, vài hù rượu lâu năm mở ra, hương rượu say lòng người.
- Sư phụ hiện giờ đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Diệp Đồng nói.
Bên ngoài đại loạn, ầm ĩ một mảnh. Hai đại Thần triều bị diệt, Lục Đỉnh ẩn chứa bí mật thành tiên xuất hiện, cũng không biết tác động tới trái tim của bao nhiêu người.
Yến Nhất Tịch gật đầu, nói:
- Nhẫn thêm một thời gian nữa. Hiện giờ mưa sa gió giật, Cổ tộc cũng điên cuồng rồi, tìm kiếm khắp xung quanh. Nếu đi ra ngoài lúc này thì rất dễ xảy ra vấn đề.
Lục Đỉnh bị tàn phá vừa xuất hiện liền khiến các đại hoàng tộc thái cổ ngồi không yên, đều muốn xuất thế, tìm kiếm khắp thiên hạ.
Nhất là con đường thành tiên sắp xuất hiện, ai nấy đều tin rằng cầm loại tiên vật này trong tay có lẽ sẽ có cơ hội nhiều hơn để thành tiên, vì thế cao thủ khắp thiên hạ đều chăm chú.
May mắn là Thiên Chi Thôn chiếm được bốn khối Thế giới thạch, Sát Thánh Tề La luyện hóa, mở ra một tiểu thế giới, ẩn vào trong hư không, không ai có thể tìm ra.
Mà cũng bởi bốn khối Thế giới thạch này mà Sát Thánh Tề La mới gặp được may mắn lớn, tiếp xúc được tới thứ căn nguyên nhất của thiên địa, bắt đầu bế quan.
- Người của các Thánh địa quả nhiên tốt xấu lẫn lộn. Chúng ta phá được Thần triều viễn cổ chỉ có bọn họ thấy Lục Đỉnh, tất nhiên có người trong đó để lộ tin tức.
Lý Hắc Thủy căm giận không thôi.
Đây là chụyện đã rõ ràng. Đêm hôm đó Diệp Phàm dùng đinh xuyên thấu rất nhiều cấm chế trên thế gian, xâm nhập vào sâu trong hư không, mang ra tọa độ của thiên vực, chấn kinh mọi người.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ lo lắng. Ngày nay quả thực Diệp Phàm có kẻ địch khắp thế gian. Chỉ cần hắn lộ diện tất nhiên sẽ dẫn tới bị công phạt, không ai bỏ qua.
Đây là một tình thế vô cũng nguy hiểm, hành động không tốt thì hình thần câu diệt!
Hắn mặc dù cường đại tới mấy đi nữa, chẳng lẽ còn có thể một mình đối kháng vạn tộc sao? Hơn nữa cường giả Nhân tộc phân nửa cũng là hạng lòng dạ khó lường.
- Cái gì mà nguy cơ chứ. Sư phụ thiên tư ngút trời, kẻ địch ở khắp thế gian thì đã sao? Đánh một đường lên Đại đế là được!
Tên nhóc trọc đầu vuốt mông ngựa.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười. Nhưng đây là nụ cười khổ.
Hiện tại khắp thế gian đều có địch cũng không phải chỉ là cường giả ở một viên cổ tinh này mà ở rất nhiều tinh vực, thậm chí còn có thể biến thành đại chiến giữa Thánh nhân trên toàn vũ trụ!
Con đường thành tiên mỡ ra, chư hiền Vực ngoại đều hiện thân, ngày nay đã không còn là thiên hạ của tu sĩ Bắc Đẩu nữa mà trở thành cổ địa nơi các Thánh nhân các vực tranh giành.
Diệp Phàm nếu muốn đi ra ngoài thì hậu quả nghiêm trọng nhất sẽ là tất cả Thánh nhân công kích, khiến đại nạn sinh tử giáng xuống.
Đây là một tình thế đáng sợ, ai nấy đều nhíu chặt đôi mày, có dự cảm không lành.
- Khẳng định là Tứ Tượng Thánh Địa và Cửu Tiêu Thánh Địa. Ngoài loại cặn bã này ra thì còn ai vô sỉ như vậy, tiết lộ chuyện Lục Đinh ra ngoài.
Miệng Long Mã phun khói trắng.
- Cũng không nhất định. Lòng người hiểm ác, ai có thể nói rõ được. Tóm lại là có người muốn Diệp Phàm lâm vào tử địa.
Lệ Thiên nói.
Diệp Phàm nở nụ cười, lắc lắc đầu nói:
- Vào thời khắc lấy Lục Đỉnh ra ta đã nghĩ tới cục diện này rồi.
Mọi người ngẩn ra, cũng nhìn về phía hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
- Các ngươi biết ta cuối cùng phải bước lên tinh không, đi dọc theo con đường kia.
Diệp Phàm nói.
- Ngươi cố ý, muốn kéo kẻ địch vào tinh gì, làm cho bọn họ cũng đi với ngươi, tiêu diệt trên đường?
Diệp Phàm mỉm cười nói:
- Nếu muốn đoạt đỉnh, hy vọng giết ta thì phải theo ta ra đi. Không nói gì khác, chỉ riêng chủ tinh Vĩnh Hằng đã là một chiến trường lớn, song phương luôn luôn khai chiến. Không bằng ta xe chỉ luồn kim, cho thêm một mồi lửa nữa.
- Cái tên này!
- Vì Tiến hóa dịch, vì né tránh sự náo động của con đường thành tiên, Thiên Chi Thôn tốt nhất cũng rời Bắc Đẩu, ẩn dấu đi.
Mọi người bàn bạc, tới ngày con đường thành tiên kia mở ra thì người phàm không có khả năng tranh đoạt, bảo toàn thực lực thì tốt nhất nên rời đi.
Mà bọn họ là những người nổi bật, nếu không cam lòng có thể tự trở về, tranh đoạt tiên lộ!
- Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài. Có những kẻ tưởng rằng muốn xử ta thế nào cũng được sao. Đến lúc đó phải tới thăm bọn họ đã! Nào, chúng ta cũng uống vài chén.
Trước lửa trại, mọi người cụng chén, mồm ăn miếng thịt to, rượu uống chén lớn, phi thường vui vẻ. Ngay cả Tiểu Tước nhi cũng uống tới đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tên nhóc đầu trọc tinh quái thì không cần phải nói, mở miệng lớn tiếng nói muốn đi Tu Di Sơn, lên đó gặp lão đại.
Ánh lửa bập bùng, rượu ngon tòa hương, thịt của Ngạc Tổ bày ra, trở thành Yêu Thánh bi thảm nhất trong lịch sử, mỗi lần có yến tiệc lớn lại bị đem ra nhấm nháp, nói tới vị ngon của nó.
- Ngao ô... Ta nói với các ngươi, Vô Thủy Đại đế hắn...
Hắc Hoàng líu lười nói.
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên, trông mong nhìn nó, hy vọng có thể nghe được bí mật gì.
- Hắn...thật ra cũng rất thích ăn thịt nướng!
- Phì!
Cả đám người phỉ nhổ nó. Con chó này tuyệt đối là trêu mọi người.
- Ta nói với các ngươi... Độc Nhân Đại đế của các ngươi đi qua Côn Lôn. Anh của hắn chết ở đó... Chuẩn đế họ Dung Thành cũng từng đi qua, mang theo Nhân Sâm Quả Thụ trong truyền thuyết, không biết về sau có tự hào là Trấn Nguyên đại tiên hay không.
Long Mã ở Côn Lôn trà trộn trong nhân thế một thời gian, biết truyện Tây Du Ký rồi.
Mãi tới khuya mọi người mới giải tán.
Ngày thứ hai, Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử rời khôi Thiên Chi Thôn, xuất hiện ở thế giới bên ngoài.
Gió thổi mưa giông nổi lên trước cơn bão!
Các thánh Vực ngoại lục tục xuất hiện, dẫn phát ra bão gió lớn lao. Ngày này tin tức của Lục Đinh phát ra, lại càng khiến cổ tinh Bắc Đẩu rung chuyển.
Không chỉ có Cổ tộc, dù là tu sĩ trong vũ trụ cũng tìm kiếm Diệp Phàm, muốn đoạt đỉnh của hắn.
- Oa...
Hỏa Nha ngang trời, ánh sáng màu vàng bừng lên trên mặt đất, khiến cả vùng đất hoang dã biến thành biển dung nham.
Những tiếng động ồn ào vang lên. Hai con Kim Ô kiêu ngạo tuyên bố Thánh thể Nhân tộc thuộc về bọn họ, bất kể là hồn hay thân thể đều là thức ăn của bọn chúng.
Về phần Lục Đỉnh kia lại càng thuộc về bộ tộc Kim Ô, bởi vì Đại đế của bọn họ sớm đã từng mưu đồ từ thời thượng cổ, ở một vùng tinh vực khác mất đi chín con nối dõi. Lúc này có thể tái hiện chính là thiên ý muốn cho tộc Kim Ô nổi lên.
- Thánh thể Nhân tộc gì chứ, kim thân bất diệt cái gì, trong mắt Kim Ô tộc ta cũng chẳng là gì. Nếu dám xuất hiện thì trực tiếp đập chết!
Tất nhiên có người thấy chướng mắt nhưng cũng không dám hành động lỗ mãng, cố gắng giảng hòa. Bởi vì Hỏa Tang tinh cũng rất đáng sợ, toàn bộ cổ tinh đều là Kim Ô, thời kỳ thượng cổ, thần thụ màu vàng kia từng có một vị Chuẩn đế đi ra!
Diệp Phàm sau khi đi ra không lập tức tìm hai con Kim Ô này tính sổ mà tìm kiếm Ngân Nguyệt Tổ Vương.
Lúc trước chính kẻ này và hai đại Thần triều tiến vào Thiên Chi Thôn, muốn đánh chết tươi hắn và Thánh Hoàng tử, cướp đoạt Tiến hóa dịch.
Đánh một trận ngoài Vực ngoại, Vệ Dịch cũng không động thủ với Càn Lôn Đại Thánh nữa, chỉ đánh chết tươi mấy con cá nhỏ.
Ngân Nguyệt Tổ Vương chạy thoát, tránh nhanh hơn ai khác, tránh được một kiếp này, trở về lại gây mưa gió. Chư vương Cổ tộc xuất hiện đều là do công lao của hắn.
Hắn sợ vị ở Tu Di Sơn kia sắp thanh toán hắn, liền đi tìm trợ giúp, tránh tầm mắt của mọi người, khiến thiên hạ đều tìm miếng đồng xanh. Hắn tự mình bẩm báo, mời không ít người rời núi.
- Làm loạn cả lên, chuốc lấy thù hận của ta, tường là ta không biết sao? Trước tiên tiêu diệt ngươi đã!
Diệp Phàm nói.
- Nếu muốn thành tiên thì trước hết phải đánh chết tươi Thánh thể Nhân tộc, đoạt lấy Lục Đinh, có thể có được tiên bí!
Ngân Nguyệt Tổ Vương đi khắp nơi tuyên truyền.
Thánh Hoàng tử tất nhiên có lui tới với một số Tổ Vương thái cổ, mọi người kính trọng cha hắn, cũng đưa nhiều tin tức cho hắn, nói Ngân Nguyệt Tổ Vương có thể gây bất lợi cho hắn.
- Muốn bí quá hóa liều sao? Trước tiên giết hắn lập uy!
Thánh Hoàng tử cũng cười lạnh.
Núi non trùng điệp, cây cối um tùm không dứt, man thú thường lui tới, dị cầm bay lượn, tiếng kêu không dứt, cảnh tượng như thời tiền sử.
Ngân Nguyệt Tổ Vương thật sự rất sợ hãi. Mấy ngày nay hắn dùng ít thủ đoạn, tuy chỉ muốn tự bảo vệ, muốn chư vương xuất hiện, đi đối phó với Diệp Phàm, thuận tiện cũng cũng hỏi tội Thánh Hoàng tử. Nếu giết chết hai người kia thì hắn thoát thân tốt rồi.
Hai đại Thần triều bị hủy diệt khiến mỗi thời khắc hắn đều cảm thấy sợ hãi, sợ con đường của hắn đã tới tận cũng rồi.
Trên đời này có một số người quả là không thể chạy thoát. Ở bên trong một cổ lĩnh, hắn bị Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử bắt được.
- Các ngươi...
Hắn xoay người bước đi nhưng trốn không nổi.
Hắn xác định rất nhanh là không có người theo tới, chỉ có hai "tiểu bối" này mà thôi, lập tức cười nanh ác nói:
- Các ngươi rất tự phủ. Ta là Tổ Vương, một ngày các ngươi chưa thành thánh thì không thể trấn giết ta. Để ta đưa các ngươi lên đường!
Đại chiến bùng nổ. Ngân Nguyệt Tổ Vương kinh sợ, đầu tiên bị một quyền của Diệp Phàm đấm nát nửa người, lại bị một côn của Thánh Hoàng tử đập nát xương sống.
Kết cục bi thảm không thể tránh né!
Khi tin tức Ngân Nguyệt Tổ Vương mất mạng truyền đi thì thiên hạ ồ lên. Thánh thể Nhân tộc muốn gì? Dám ngược gió chiến đấu, tại thời điểm mấu chốt này đại khai sát giới, lá gan cũng quá lớn rồi.