Già Thiên

Chương 1242: Hạ Xuống Vĩnh Hằng




Dưới tinh không sáng lạn, một tiếng thét chói tai vãng vẳng kéo dài, nhưng không ai làm gì được, sắc mặt Phạm Tiên lúc đỏ lúc trắng, nhưng cũng không thay đổi được gì cả.

Phạm Vân Thông muốn đuổi theo đại khai sát giới, nhưng lại cố nhịn lệ khí xuống, hắn mà dám làm như vậy đối với Tiên Vũ Tề tộc, thì Tề Diệu Quang cũng tuyệt đối sẽ tiêu diệt cả Thiên Đường.

Ánh sáng chiếu xuống, Diệp Phàm và Tề Diệu Quang đi tới Tiên Vũ Tinh, tốc độ của bọn họ cực nhanh, dọc đường đi thì vị Thánh, nhân của Tề tộc này đều mang tâm tình rất sảng khoái.

- Này, tiểu tử ngươi làm sao vậy, sao không nói lời nào thế, tiện nghi đã chiếm hết cả rồi, hiện tại đã thành Thánh nhân chưa?

Lão già này bắt đầu tỏ ra rất không đứng đắn.

- Ngươi mới là Thánh nhân ấy!

Diệp Phàm tức giận nói, lại nghĩ tới những gì mới vừa rồi phải trải qua, cảm thấy thật sự rất nhức đầu.

- Người trẻ tuổi thật là có phúc lớn, so với ta năm đó thì còn mạnh hơn nhiều, lại còn rất quyết đoán nữa!

Tề Diệu Quang cười ha ha.

- Lão già mắc dịch nhà ngươi, đúng là loại già mà không nên nết!

Diệp Phàm khẽ day day huyệt Thái Dương, trong đầu của hắn có trăm loại kinh văn, huyền công thông thần, bây giờ chỉ cần vận chuyển chín lần thì tất cả di chứng đều biến mất.

- Hắc, tiểu đạo hữu đừng nói như vậy, đó chính là một đóa Tiên Hoa trong vùng tinh vực này, vậy mà lại bị cắm trên bãi phân trâu nhà ngươi như vậy, chậc chậc... Đúng thật là...!

Lão già kia nói chuyện rất châm chọc.

Diệp Phàm rất muốn đạp cho hắn một nhát, vỗ đầu hắn một cái, cũng lười đôi co với hắn, bắt đầu cân nhắc chặng đường đi tiếp theo.

Tề Diệu Quang rõ ràng là loại thích cạnh khóe, tiếp tục nói:

- Này, người trẻ tuổi, đừng làm ra bộ dáng thâm cừu đại hận nữa. Cũng chưa nói tới ai chiếm tiện nghi của ai, dù sao thì ngươi cũng là một Kim thân bất diệt rất rõ ràng, rất đáng giá để đầu tư và mượn sức!

Trên trán Diệp Phàm xuất hiện từng đợt hắc tuyến, cuối cùng liếc xéo hắn một cái, nói:

- Nếu tiền bối nói như vậy, ta lại cảm thấy Tề Manh tiểu thư cũng rất không tồi!

Tề Diệu Quang kinh ngạc, lập tức ngừng lại, nghiêm trọng cảnh cáo hắn, kêu hắn đừng có mà đi đánh chủ ý lệch lạc, nếu không thì sẽ đuổi giết hắn khắp tận thế giới này, đồng thời tên này cũng không dám tiếp tục châm chọc thêm nữa.

- Tiền bối, ta đang nói thật đó!

Lần này đến lượt Diệp Phàm ép tới.

- Xéo đi, nếu mà làm ta nóng lên, hiện tại ta sẽ lập tức hủy thi diệt tích, giải quyết nhà ngươi luôn, cóc cần quan tâm ngươi là cái gì Kim thân hay là Thánh thể nữa!

Tề Diệu Quang nghiêm cái mặt đen lại, nói.

Tề gia được xây dựng trong một dày núi nguyên thủy, phía dưới là thành thị, phía trên là thần đảo treo lơ lửng giữa bầu trời, các vì sao giăng dày đặc, thoạt nhìn rất đô sộ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm dùng thân phận khách nhân để đi vào trong này, lần này đã được tiếp đãi long trọng, đây chính là người mà Tổ thánh của bọn họ tiếp đãi, tất nhiên là sẽ không có ai dám thất lễ cả.

Sau khi leo lên một tòa cổ thành treo lơ lửng giữa trời, Diệp Phàm cảm nhận được một loại khí chất tang thương và hùng vĩ, đây là địa phương mà năm đó Thái Thượng Tiên thể đã bế quan, ngày nay đã trở thành cổ địa thần thánh mà các Thánh nhân đều rất kính ngưỡng.

Trên đường phố, các tảng đá lót đường đã bị thời gian năm tháng mài mòn, đi lại trong này, dường như cảm nhận được hương vị của khoảng thời gian xa xăm, trong lòng Diệp Phàm trở thành một mảnh không minh, địa phương này là một nơi hiếm thấy, có thể khiến cho người ta tĩnh tâm lại.

Tề Diệu Quang cũng rất giảo hoạt, tất nhiên là hắn cũng muốn thu được bất diệt kim huyết, nhưng lại không có chút áp bức nào, ngược lại còn rất chiếu cố đối với Diệp Phàm, cũng không bắt buộc hắn.

- Lão tổ tông, Tề Vân đã bị giết, chẳng lẽ thật sự để cho chuyện này trôi qua như vậy hay sao?

Có người không cam lòng hỏi.

Tề Diệu Quang nghiêm khắc cảnh báo con cháu trong nhà mình, muốn cải thiện quan hệ cùng với Diệp Phàm, không được là địch nhân của người này, bởi vì hắn đã nhìn ra tiềm lực của Diệp Phàm, khi trưởng thành lên thì nói không chừng sẽ trở thành vô địch thiên hạ cũng nên!

Có một bằng hữu như vậy, còn hơn xa những tính toán thiển cận kia, đương nhiên điều kiện đầu tiên là Diệp Phàm có thể sống sót, có thể trưởng thành đến một cảnh, giới kia.

Có một vài thứ mà Tề Diệu Quang cũng chưa tính đến, một tên hậu nhân của mình trời sinh đã là một tên miệng rộng, bọn họ trở lại Tiên Thành của Tề tộc còn không đến nửa canh giờ, vị này đã thêm mắm thêm muối, truyền câu chuyện Phạm tộc tiền mất tật mang ra ngoài rồi.

- Cái gì, ngươi nói Phạm Tiên cùng với vị khổ tu sĩ kia ở dưới tinh không...!

- Không thể nào, một đóa thần hoa của Vĩnh Hằng tinh vực chúng ta lại bị người ta hái đi như vậy hay sao? Tên khổ tu sĩ chết tiệt kia, ta muốn giết hắn!

Bên ngoài, đã trở thành một mảnh sôi trào!

Tam giáo cửu lưu, nhân mã khắp nơi, tất cả đều bởi vì điều này mà xuất động, chứng thực những tin tức này, tinh không trở thành một mảnh đại loạn, rất nhiều người bạo động, không thể tiếp nhận sự thật này.

Sau khi Tề Diệu Quang biết được, hắn tức giận tới mức muốn tát chết tên chắt trai miệng rộng này, sắc mặt đen như đít nồi, đây chẳng phải là ngồi không rỗi việc, cầm đá đập chân hay sao?

- Ta không tin, chỉ là một tên khổ tu sĩ Vực ngoại mà thôi, làm sao có thể xứng đáng với tiên châu của tinh vực chúng ta, khẳng định đây là tung tin vịt mà thôi.

- Nếu như đây là sự thật, ta nhất định sẽ đi giết tên Kim thân bất diệt kia!

Trong phiến tinh vực này, Phạm Tiên có danh vọng cực cao, xảy ra đại sự cờ này, tất cả một thế hệ trẻ tuổi đều không thể bình tình được nữa, nổ ra một hồi sóng to gió lớn, rất nhiều người còn mài gươm soàn soạt.

Về phần Thiên Đường, rất nhiều người thì tức đến mức nổ phổi, lần này đúng thật là tiền mất tật mang, cái gì cũng không đạt được.

Diệp Phàm nấn ná mấy ngày ở Tề gia, có đánh chết cũng không chịu mang ra một giọt hoàng kim huyết, thậm chí ngay cả tóc của mình mà cũng sợ rơi xuống một sợi, đối đãi với Tề Diệu Quang giống như đang đề phòng giặc cướp vậy.

- Không phải là ta keo kiệt, nếu các ngươi dùng gien của ta, làm xuất hiện một Kim thân khác, giống ta như đúc, vậy thì ta sẽ đặt vào đâu, còn làm được gì nữa?

Tề Diệu Quang vỗ ngực cam đoan, nói:

- Ngươi cứ yên tâm đi, ta chỉ muốn thu lấy một chút bất diệt kim huyết mà thôi, dùng để tu luyện, chứ tuyệt đối không có cái loại ý tưởng này, hơn nữa giá trị của một phục chế thể như vậy cũng không lớn, khó có được căn nguyên thần tính của ngươi!

Diệp Phàm nhìn hắn, đánh chết cũng không tin, kiên quyết không cho chút nào, mấy ngày nay toàn thân hắn trở nên trong suốt, không một tì vết nào, quan sát tỉ mỉ, không để thiếu một sợi lông nào, chỉ e đối phương lợi dụng sơ hở mà cướp lấy.

Cuối cùng, hắn cho lão Thánh nhân này một ít thần dịch mang từ Thành Tiên Trì đến, dùng để tạ ơn, vậy mà không ngờ khiến cho đối phương chấn động, trong những chất lỏng này vậy mà lại ẩn chứ một loại khoáng vật có thần tính.

- Tiểu tử, ngươi vẫn không tin Tề gia ta có thể tinh luyện ra Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ tư hay sao?

Diệp Phàm kiên trì muốn rời đi, Tề Diệu Quang cũng không tiện ngăn cản, tuy rằng biết được khối Kim thân bất diệt này có giá trị rất lớn, nhưng mà hắn cảm thấy ích lợi này vẫn không lớn bằng việc kết giao tốt với đối phương.

Diệp Phàm cần Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ tư, nhưng sau khi hiểu biết kỳ càng tỉ mi thì lại chỉ có thể cảm thán một phen, loại đồ vật này này quá mức nghịch thiên, bằng Tề gia thì việc tinh luyện giai đoạn thứ ba cũng không thành vấn đề, nhưng mà muốn tiến thêm một bước thì lại gần như không có khả năng.

Bởi vì nó thiếu một loại tài liệu thần tính chủ yếu, thứ này căn bản không có khả năng tìm thấy được, tục truyền bốn ngàn năm trước thì loại đồ vật này chỉ còn sót lại một khối, bị người ta lấy ra bán đấu giá, đáng tiếc đã sớm tiêu hao hết rồi.

Trong vòm trời mờ mịt, muốn tự mình đi tìm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, giống như mò kim đáy bể vậy.

Ngày nay, bất kể là Thiên Đường hay là Tề gia thì đại bộ phận khoáng vật có thần tính đều là do nhiều năm tích lũy xuống, hoặc là trả giá cao để trao đối với người khác, hiện tại muốn đi tìm thì thực sự quá mức khó khăn.

Mấy ngày qua, Tề Diệu Quang giống như đang đề phòng lũ lang sói, không cho Diệp Phàm đến gần Tề Manh, điều này làm cho hắn không kìm nổi trợn trắng mắt.

Trước khi rời đi, Diệp Phàm muốn kiến thức một chút Thái thượng tiên kính, kiện bí bảo này rất thần kỳ, có thể tìm ra hắn từ trong biển người mờ mịt, thật sự rất đáng để cảnh giác.

Tề Diệu Quang mang bí bảo tới, đây là một tấm kính cổ xưa, năm tháng mà nó đã vượt qua phải dùng vạn năm làm đơn vị mà tính, trong tấm kính mang phong cách cổ xưa này vẫn còn tràn ra nhiều đợt tiên khí, hiển lộ ra sự thần bí của nó.

- Ngươi có thể yên tâm, Vĩnh Hằng chủ tinh chỉ có một tấm bảo kính này mà thôi, ngoài thứ này ra, không ai có thể nhìn thấu ngụy trang của ngươi cả!

Tề Diệu Quang mỉm cười nói.

Tấm kính này rất thần kỳ, chỉ cần ánh sáng chiếu ra, bao phủ vào người, thì mặc kệ ngươi có che dấu tới mức nào, thì tất cả đều không trốn tránh được vào đâu cả.

Tiên Vũ Tinh rất nhô, vì vậy kính quang có thể chiếu xuống khắp các nơi, nếu như ở trên Vĩnh Hằng chủ tinh thì nó sẽ không linh nghiệm như vậy được.

Tề gia là nửa chủ nhân của Tiên Vũ Tinh, có thể làm việc mà không có cố kỵ gì, chiếu xuống tất cả các thành trì cũng đều không thành vấn đề, nhưng mà rời khỏi nơi đây thì sẽ không đơn giản như vậy nữa.

Diệp Phàm sờ sờ cằm, cảm thất yên tâm, tấm kính này không thể tính toán ra thiên cơ được, chỉ là kính quang có chút thần bí mà thôi, lần trước bị chùm sáng quét qua thì mới hiện hình, nếu là như trong một vùng đất rộng mênh mông, hoặc là trước lúc đó kịp thời tránh đi, tấm kính này sẽ không có hiệu quả nữa.

Vào một ngày, Diệp Phàm rời đi, Tề tộc giúp hắn xây dựng một tinh môn ở Vực ngoại, nối thẳng với Vĩnh Hằng Quốc Độ, miễn đi hắn phải tự mình đi tìm đường, bô qua các bước rườm rà đó.

- Bản thân ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Tào gia đã thề muốn lấy thần huyết của ngươi, chém đứt mệnh hồn của ngươi, mấy ngày qua Tề gia chúng ta đã phải chịu rất nhiều áp lực thật lớn đó!

Tề Diệu Quang nói.

Hắn mặt không chút đổi sắc, tiễn Diệp Phàm đi, vô thanh vô tức, đã thu một sợi tóc rụng vào tay.

Diệp Phàm lập tức sinh ra cảm ứng, trong khọảng cách gần thế này thì hắn tuyệt đối không kém bất kỳ Thánh nhân nào, liền cố ý quay sang nói với lão già:

- Tiền bối, đến khi nào thì ngươi mới đồng ý tác hợp cho ta với Tề Manh muội muội đây?

- Xéo đi!

Tề Diệu Quang tức đến rung cả râu, có xúc động muốn đánh người.

Trong nháy mắt này, Diệp Phàm đã hóa sợi tóc thành tro, sau đó cũng không quay đầu lại, vọt vào trong tinh môn, từ đó biến mất không thấy nữa.

Bên trong hư không thông đạo là một mảnh tối đen như mực, cũng không biết đã trải qua bao lâu, Diệp Phàm lao ra ngoài, phía trước có một ngôi sao rất lớn, một loại khí tức Thần minh khiến cho người ta phải kính sợ đang cuồn cuộn mãnh liệt ập đến.

Nó vô cũng mênh mông rộng lớn, cũng không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với Tiên Vù Tinh, giống như có một Chân Thần còn sống đang ngủ đông tại viên cổ tinh này, khiến người ta phải sợ run khi đối mặt với nó.

Đây là Vĩnh Hằng chủ tinh!

Chỉ riêng về mức độ bao la hùng vĩ mà nói, nơi đây tuyệt đối có thể sánh được với Bắc Đẩu Sinh Mệnh cổ Tinh, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, dường như đúng như truyền thuyết đã nói, nơi này từng sinh ra cả Thần minh.

Diệp Phàm cực kỳ cẩn thận đi tới, dùng Khi Thiên trận văn để che phủ thân thể, lại dùng bí pháp của Thiên Đình để dung nhập vào trong hự không, sau đó hướng về phía viên tinh cầu to lớn này mà bay tới, hắn không muốn vừa tới gần thì đã bị người ta phát hiện ra.

Cuối cùng, hắn thuận lợi hạ xuống, đứng trên viên tinh cầu to lớn này, lập tức cảm giác một loại khí tức mãng hoang và mênh mông đang ập thẳng vào mặt.

Rừng núi đột nhiên trở nên rung chuyển, một đám cổ thú lao ra, mỗi con đều giống như một ngọn núi nhỏ, lao qua các cây cối phía trước, nghiền nát rất nhiều đại thụ.

Đây là một thế giới đã từng sinh ra Thần minh, rộng lớn không thấy bờ bến, các ngọn núi lớn đứng sừng sững, dòng sông cuồn cuộn chảy xuôi, núi sông tại đây bao la hùng vĩ khôn cũng, rất nhiều loại vật mà hắn đến nghe cũng chưa từng nghe thấy.

Diệp Phàm cũng không biết đã vượt qua mấy trăm vạn dặm, cuối cùng cũng lao ra khôi vùng đất hoang dã này, cẩn thận hỏi thăm, chậm rãi tìm hiểu, rõ ràng cảm nhận được một vài thế lực lớn có quyền thế ngập trời tới mức nào.

Nguyên Thành là một tòa cự thành có lịch sử lâu dài, từ thời thượng cổ đã trường tồn tới tận bây giờ, các kiến trúc có phong cách cổ đại, cũng có nét hiện đại, rất phức tạp và kỳ lạ.

Nơi đây chưa từng có kiến tróc cao tầng nào cả, nếu không thì tất cả các cổ điện đều đã bị kiến trúc hiện đại bao phủ rồi, lúc này thì thoạt nhìn nơi đây còn có hơi hương cổ điển hơn.

Cổ bảo, thủy tinh thành, vườn cây, các biệt thự hiện đại cũng kết hợp với nhau, thoạt nhìn rất có ý cảnh, đây là một trong mười đại danh của Vĩnh Hằng chủ tinh, các thế lực lớn khắp nơi đều muốn làm chủ, là một Thánh thành thượng cổ đã trở nên rồng rắn lẫn lộn.

Diệp Phàm rất không biết nói gì, hắn thấy các biển quảng cáo thật lớn, trên mặt vậy mà lại là Phạm Tiên, nàng là diễn viên chính trong bộ phim "Thần minh", khiến cho Diệp Phàm phải trợn mắt há mồm một phen.

- Chẳng lẽ là giống như điện ảnh trên địa cầu hay sao?

Hắn thật sự có chút không biết nói gì cho phải, khó trách Tào Thanh sẽ từ Vĩnh Hằng chủ tinh đi tới tận Thiên Đường, xem ra hiệu ứng minh tinh mỹ nữ cũng không bị giới hạn trong một vùng tinh không khác, mà ở nơi nào cũng đều giống nhau cả.

Diệp Phàm đi trên con đường lớn còn giữ lại khí tức thượng cổ, nhưng đang bị các nét hiện đại và cổ điển liên tục tấn công, bước không mục đích về phía trước, trên đường đi hắn thấy một tảng đá mà Đại Thánh thượng cổ từng lưu lại dấu chân, cũng thấy con cháu của Thần minh sống trong các di chỉ cổ bảo, lại còn thấy nhiều hơn nữa các rạp hát hiện đại.

Đột nhiên, một cỗ khí tức lãnh liệt ập tới trước mặt hắn, phía trước dường như có thiên quân vạn mã đang ào ào xông tới, khí tức sát phạt khiến cho ngay cả hắn cũng đều phải kinh hãi.

Diệp Phàm khẽ hé mắt nhìn qua, đó là một tòa giác đấu trường có diện tích rất lớn, trên mỗi một khối cự thạch đều có khắc đại đạo phù văn, lưu đầy dấu vết của năm tháng.

Rất nhiều người dừng chân theo dõi, bởi vì trên tấm quảng cáo bề mặt rộng có ghi rõ, ba ngày sau nơi này sẽ có một trận đại quyết đấu kinh diễm, là một lần va chạm mạnh của Thần thể siêu cường.

Diệp Phàm ngay tại chỗ trở nên hóa đá, bởi vì hắn thấy một người tham dự giác đấu trên tấm quảng cáo kia, tuy chỉ có một bên mặt, nhưng mà hắn có thể nhận ra, đây là một vị cố nhân của hắn!

Nam nhân trên tấm áp-phích đó có mái tóc đen nhánh, dày rậm như thác nước, xõa rối tung trước ngực và sau lưng, trong mắt có vô số các vì sao đang tiêu tan, thâm thúy tới mức khiếp người, giống như một Yêu Thần.

Tuy rằng chỉ có hình ảnh một bên mặt của hắn, nhựng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được cổ khí thế lặng lệ đó, khuôn mặt giống như dùng đao gọt thành, như thượng cổ thần linh chuyển thế, ở sau lưng hắn có các luồng khí tức tường hòa đang mênh mông cuồn cuộn dâng lên, khiến người ta phải kiêng kỵ.

Nam Yêu Tề Lân!

Diệp Phàm rất kinh ngạc, không nghĩ tới một vị giác đấu sĩ tham chiến lại chính là hắn, rất nằm ngoài dự đoán, đây chính là cố nhân tại Bắc Đẩu a.

Trung Hoàng, Nam Yêu, Tây Bồ Tát... Nhớ lại một thế hệ trẻ tuổi có một không hai hồi đó, là những người tuyệt diễm nhất khi đó, đã cách xa nhiều năm, vậy mà hắn lại nhận được tin tức của Nam Yêu này.

- Người này rất cường đại, chín mươi chín trận liên tiếp bất bại, được gọi là Yêu Thần, có thể nói đây là một thần thoại!

Trước tấm cửa đá cực lớn trước giác đấu trường, có rất nhiều người đang vây xem tấm áp- phích, thấp giọng bàn luận, nói ra một vài tình huống của Nam Yêu.

- Hắn sắp nghênh đón một trận chiến mấu chốt nhất, nếu như có thể đạt được đủ một trăm trận bất bại, thì sẽ có tư cách vấn đỉnh thể chất mạnh nhất, trở thành một thành viên trong danh sách kia.

- Ba ngày sau nhất định ta phải tới xem cuộc chiến này, không thể bỏ qua được, đây khẳng định sẽ là một hồi long tranh hổ đấu, tất sẽ có một trận chiến kinh thế hãi tục, hơn phân nửa sẽ có cường giả tuyệt thế đến ngăn chặn hắn!

Khi Nam Yêu ở Bắc Đẩu Tinh Vực thì tuyệt đối có tư chất ngút trời, khi trảm đạo đã sinh ra dị tượng có khả năng sánh được với Yêu đế thượng cổ, khiến cho vạn yêu cùng bái.

Ngàỵ nay, hắn lại ở trong Vĩnh Hằng chủ tinh, vẫn như cũ quấỵ động phong vân, hiển nhiên là một nhân vật siêu cấp lợi hại, khiến cho thế nhân đều phải chú ý.

- Không biết hắn nguyện trung thành với một gia tộc nào đó, hay là định chiến đấu cho bản thân, lai lịch của hẳn vẫn rất thần bí, không thể tra được chi tiết của hắn.

- Xem ra hắn là một chiến sĩ mạnh nhất do một đại gia tộc bồi dưỡng ra, âm thầm có người đang che dấu tất cả mọi thứ về hắn.

- Nói không chừng đây chính là nô lệ bị bắt từ Vực ngoại về. Bằng không thì làm gì có ai lại đi đánh nhau như vậy, muốn trải qua một trăm trận sinh tử quyết chiến.

Sinh tử quyết chiến một trăm trận, đây là một cái chiến tích khiến người ta kiêu hãnh, từ khi hắn thẳng liên tiếp đến nay, vẫn trở thành một hồi chấn động, nhưng đáng tiếc không có ai moi ra được chút bí mật nào của vị Yêu Thần này cả.

Diệp Phàm ở bên ngoài cửa giác đấu trường đã biết được rất nhiều thông tin, đây là trò tiêu khiển của nhóm người thống trị, là nơi mà con cháu của các Đại vương hầu thích đến nhất. Thường đưa chiến sủng của mình ra tranh phong.

Mỗi một lần thì đều hưng sư động chúng, bởi vì nơi đây có đủ loại cá cược, cá ai thắng ai thua, mỗi một lần cá cược thì cũng phải đến ngàn lượng vàng.

Đây là một loại thi đấu chết chóc, tiến vào giác đấu trường thì sẽ phải đối mặt với sinh tử, hơi vô ý một chút thì sẽ hình thần câu diệt, không có người nào nguyện ý đi vào cả.

Người bình thường thì sẽ không tham dự, bởi vì nơi này rất tàn khốc, đây là đài quyết đấu của các thế lực lớn, đưa các nô bộc cường đại của mình ra chinh chiến, rất nhiều tranh cãi các loại đều được giải quyết tại nơi này.

Đương nhiên cũng có các tình huống đặc biệt, một số ít người muốn tôi luyện bản thân, hoặc là muốn nâng cao danh vọng, hay là vì phải thường quyết đấu, nên mới tham dự vào nơi này.

Phiêu lưu cao thì sẽ có hồi báo nhiều, trong các hầm dưới lòng đất, các tu sĩ đi vào trong trường quyết đấu, các ông chủ cũng quyết đấu với nhau, do đó không tiếc hô lên cái giá trên trời.

Thứ mà có thể đả động được cường giả, thì không gì khác ngoài tuyệt đại mỹ nữ, Thánh khí và các loại khác, sau đó đến ngay cả tiến hóa dịch mạnh nhất cũng trở thành phần thưởng, làm cho càng nhiều cường giả phải động tâm.

Vì vậy, giác đấu trường càng lúc càng trở nên nóng bỏng, mỗi một lần đều có các cuộc đại chiến nổ ra, tất nhiên là sẽ khiến cho mưa gió thập phương đều di chuyển, rất nhiều Vương hầu đều đích thân tới hiện trường để xem cuộc chiến.

Kẻ thắng lợi trong cuộc quyết đấu lần này sẽ nhận được Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ ba!

Yêu Thần sắp sửa dựng nên thần thoại trăm trận bất bại, khắp thế nhân đều chút ý. Phần thưởng tất nhiên cũng vô cũng nặng, hấp dẫn rất nhiều gia tộc cổ xưa tới tham dự. Rất nhiều người chắc chắn sẽ cá cược lớn trong trận này.

Thời gian ba ngày chỉ trong chốc lát là trôi qua, rất nhiều tu sĩ đều muốn đến hiện trường để xem cuộc chiến. Nhưng mà vé vào lại rất khó mua, cho dù vung tiền như rác cũng không thể có được, chỗ ngồi trong giác đấu trường; sớm đã đầy, bị các Vương hầu khắp nơi chia cắt lẫn nhau.

Diệp Phàm chỉ đành giương mắt nhìn mà không có cách, mặc dù hắn có các loại bảo bối, nhưng mà cũng không dùng được, khó có thể mua được một vé, không có cách nào đi vào trong được.

Tại cửa của giác đấu trường đã có một số lượng lớn người vây lại, đây đều là những kẻ muốn một vé mà không có để đi vào, đột nhiên đôi mắt Diệp Phàm trở nên sáng naời, hắn thấy Tề Manh, nàng vậy mà cũng đến xem cuộc chiến này, có thể nghĩ mà biết ảnh hưởng của một trận chiến hôm nay lớn tới mức nào.

Hắn lập tức đi tới, âm thầm truyền âm, dọa cho Tề Manh kinh ngạc một trận, Tề Diệu Quang lập tức xuất hiện bên cạnh, giống như đang đề phòng lang sói, chặn hắn lại.

- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà đánh chủ ý lên hậu nhân của ta! Nguồn: http://truyenfull.vn

- Tiền bối, không nghĩ tới gặp lại nhanh như vậy, giúp ta kiếm lấy một vé đi!

Diệp Phàm cười nói.

Tề gia có sáu, bảy người đến đây, cuối cùng một tên xui xẻo chỉ đành đen mặt lại, có vẻ không nỡ mà giao ra một tấm vé cho Diệp Phàm, khuôn mặt tràn ngập vẻ oán giận, nhưng mà ngại mặt mùi của lão tổ nên không dám phát tác, chỉ đành buồn bực bỏ đi chỗ khác.

- Tại địa phương này, ngươi ngàn vạn lần phải thành thật một chút cho ta, đừng có mà đi gây chuyện!

Tề Diệu Quang dặn dò.

Giác đấu trường rất rộng lớn. ở giữa là một cái đài đá khổng lồ, giống như một nửa ngọn núi bị cắt ngọt ra, bề mặt được san phẳng, bóng loáng như gương, tục truyền đây là do một vị Đại Thánh thượng cổ cắt ra, rất chắc chắn, được khắc các loại thần văn bất hủ.

về phần người xem, tất cả đều ngồi xung quanh đài đá này, phía trước có tuyệt thế đại trận thủ hộ, không cần lo lắng bị các loại thuật pháp công kích lao tới, có thể an tâm mà xem cuộc chiến.

Nơi này dùng chất liệu đá là chủ chốt, các chỗ ngồi, vòng bảo hộ, bình đài thì đều làm bằng đá, giữ lại một loại khí tức nguyên thủy, phát ra một loại uy áp.

- Trong thời kỳ thượng cổ, thường có Thánh nhân tới đây quyết đấu, mặt đất nơi này đã từng bị thánh huyết nhuộm qua, tuyệt đối là một nơi thần thánh!

Có âm thanh nhẹ nhàng bàn luận.