Chiếc quan tài thủy tinh như mộng như ảo, hào quang lấp lánh, Yêu Đế Thánh Tâm bên trong ráng đỏ tỏa ra tạo thành quang hoa ngút trời, làm cho nhật nguyệt đều ảm đạm thất sắc, không thể nào tranh tỏa sáng với nó.
Tần Dao mở chiếc quan tài ra, sinh cơ tỏa ra mãnh liệt như đại dương, làm cho mọi người cảm thấy có một làn gió xuân ấm áp thổi đến, khí tức sinh mệnh cường đại như vậy, nếu như có thể thường xuyên ở bên cạnh nó, thì là một sự trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện.
Từ đó cũng có thể tưởng tượng Yêu Đế trước kia cường đại tới mức nào, thời gian đã vạn năm đã qua, hắn cũng chết đi từng đấy nắm, nhưng lại để lại Thánh Tâm cường đại tới như vậy, đúng là không cách nào phỏng đoán được thực lực của hắn.
"Tu vi Đại Đế thâm sâu như vậy, nhưng cũng không có cách nào có thể thành tiên, thật sự khiến người ta hoài nghi, tiên nhân có tồn tại trên thế gian này hay không?"
Một lão bà vô hạn cảm thán. Nhan Như Ngọc quỳ xuống, dập đầu với chiếc quan tài bằng thủy tinh, sau đó tự mình tiến lên, tiếp nhận một cái khay bằng ngọc bình từ trong tay của nữ tử Yêu tộc, đem trái tim như một viên đá ru bi đỏ, đi tới trước mặt Diệp Phàm.
"Nhan Như Ngọc..."
Diệp Phàm lấy thần thức truyền âm, muốn nói điều gì đó, thế nhưng đúng lúc này, mười mấy cái bà lão kia đã tiến lên, thi triển thần thuật, điểm tới cái trán của hắn.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng hoảng sợ, mười mấy lão bà này quá kinh khủng, cảm ứng được thần thức của hắn quá dị thường, đem Kim Sắc Tiểu Hồ ở mi tâm của hắn phong ấn lại, hắn ra sức giãy giụa, kim quang ở mi tâm của hắn tỏa ra tứ phía, nhưng không thể nào phá tan được cấm cố. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cho dù như vậy, nhưng mười mấy lão bà này đều biến sắc, một người trong đó nói:
"Đứa trẻ này quả thật bất phàm, loại thần thức này có lực lượng không thể tưởng tượng, nếu so với với tuổi tác của hắn, thì tinh thần lực không thể mạnh mẽ tới như vậy."
Từ trong bàn tay của Nhan Như Ngọc tỏa ra những đạo hào quang màu đỏ, toàn thân nàng thì lại bao phủ kim quang lấp lánh, cơ thể nàng như ngọc, thánh khiết vô cùng.
Nàng nhìn Diệp Phàm rất lâu, sau đó vươn một cánh tay dài ra, xoa vào gò má hắn, động tác rất nhẹ nhàng, cứ như gió xuân vờn qua khuôn mặt.
Trên khuôn mặt có dung nhan tuyệt thế kia, đã hiện lên thần sắc phức tạp, hình như có điều gì đó khó nói thành lời, nhưng lại rất nhanh biến mất, lần thứ hai nàng lại trở về với trạng thái Không Linh, giống như Dao Trì Tiên Tử, thanh tịnh xuất trần.
"Điện hạ, xin lui về phía sau, để chúng tôi xuất thủ."
Một lão bà bước lên phía trước, nhận lấy cái khay bằng ngọc bích.
Nhan Như Ngọc gật đầu, nhẹ nhàng như gió, bồng bềnh lùi về sau.
Diệp phàm thực sự không muốn tiếp nhận sự an bài như thế này, Yêu Đế Thánh Tâm mà lại được nuôi dưỡng trong người mình, rồi lúc đó nó xảy ra biến hóa thế nào có trời mới biết được.
Đột nhiên, hắn cảm thấy đau nhức vô cùng, nhìn lại thì hóa ra mười mấy lão bà này đang cố gắng mở Khổ Hải của hắn.
"Ngươi không cần phải khẩn trương, chúng ta sẽ không ngắt trái tim của ngươi xuống đâu mà lo, chỉ để Yêu Đế Thánh Tâm ở trong Mệnh Tuyền của ngươi, lấy Thần Tuyền của Thái Cổ Thánh Thể để nuôi dưỡng trái tim này..."
Diệp Phàm nếu như có thể hét, chắc chắn hắn sẽ hét lên rất to, Kim Sắc Khổ Hải của hắn chứa đựng rất nhiều bí mật, tuyệt đối không thể bị phơi bày ra ngoài ánh sáng được.
"Không hổ danh là Thái Cổ Thánh Thể, đã mạnh mẽ như chúng ta rồi, lại phải hợp lực của mười mấy người mới mở ra được, đúng là cứng rắn như thần thiết, khó có thể tưởng tượng."
"Đây là chiến thể mạnh mẽ nhất của nhân tộc, năm xưa thì đánh đâu thắng đó, nhưng giờ đây lại trở thành phế thể, tiểu tử này cũng rất tuyệt vời, có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, đúng là không biết hắn làm cách nào có thể làm được. Như vậy cũng tốt, chỉ cần Thần Tuyền trong Khổ Hải của hắn không ngừng chảy, thì Thánh Tâm sẽ mãi mãi trường tồn..."
"Tại sao không có cách nào phá vỡ được thế này..."
Mười mấy lão bà này vô cùng giật mình, bọn họ đã hết cách rồi, một người trong đó xoay người nói:
"Điện hạ, xin cho mượn Thánh Binh một chút, chúng tôi muốn dùng nó để phá vỡ Khổ Hải của Thái Cổ Thánh Thể."
Nhan Như Ngọc bình tĩnh gật đầu, trong lòng bàn tay thần hà tỏa ra bốn phía, vô cùng chói mắt, không thể nhìn rõ được vật gì trong tay của nàng, vật đó tỏa ra quang mang thánh khiết, bao trùm cả ngọc thủ vào bên trong.
Một lão bà tiến lên tiếp nhận đạo hào quang rực rỡ này, sau đó rạch nhẹ một cái trên Khổ Hải của Diệp Phàm, làm cho hắn suýt nữa thì ngất đi, hóa ra Khổ Hải đã bị người ta phá tan rồi, chỉ trong nháy mắt kim quang đại thịnh, sóng biển tuôn trào, mưa gió ngập trời.
"Trời ạ, Lại là Kim Sắc Khổ Hải, chuyện này… không có khả năng?!"
Tất cả mọi người đều bị kinh sợ, không bao giờ có thể tưởng tượng ra được tình cảnh như vậy, sóng biển ngập trời, lôi điện đan dệt, quả thực giống như là thiên địa sơ khai, trong đó ẩn chứa sinh cơ cuồn cuộn.
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Thái Cổ Thánh Thể độc bộ thiên hạ hay sao?"
Nhan Như Ngọc chấn động, Kim Sắc Khổ Hải này nàng chưa bao giờ nghe nói tới, cũng như được nhìn thấy, nàng khó có thể giữ vững bình tĩnh, trên dung nhan tuyệt mĩ của nàng hiện lên vẻ khiếp sợ, nàng chăm chú nhìn thẳng vào đó.
Diệp Phàm không thể động đậy, cũng không thể hét lớn, nhưng trong lòng lại hỏi thăm mấy chục lần tổ tông những người này, hắn nhe răng trợn mắt, sự đau nhức làm hắn muốn ngất đi.
"Tương truyền, thượng cổ Đại Năng có Luân Hải thần bí khó lường, giống như trăng sáng mọc trên mặt biển, tinh thần bao la như bầu trời, trong Khổ Hải mọc Kim Liên (1), mỗi một loại dị tượng đều mang 1 sức mạnh thần bí khó lường.
(1): Kim Liên: Sen Vàng
Đứa bé này lại có Kim Sắc Khổ Hải, là kỳ cảnh mạnh nhất trong kỳ cảnh, ngày sau chắc chắn sẽ sinh ra dị tượng thần bí khó lường trong truyền thuyết."
"Đáng tiếc, hiện nay trên thế gian, Thái Cổ Thánh Thể không thể nào tu luyện, mà hắn có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều đã là không bình thường rồi, nhất định có kỳ ngộ khó mà tưởng tượng nổi."
Mười mấy lão bà này không dám trì hoãn, sợ Diệp Phàm nguyên khí đại thương, vội đem Yêu Đế Thánh Tâm để vào trong Mệnh Tuyền, sau đó vội vàng lui về sau, đem Yêu Đế Thánh Binh thu hồi.
Vào thời khắc này Kim Sắc Khổ Hải lại càng khác người, trên đại dương cuồn cuộn, sinh cơ tỏa ra ngập trời, từ từ khép kín lại, nhanh chóng chữa trị cho bản thân. Mọi người như trút được gánh nặng, tất cả đều thở dài một cái.
Cơn đau nhức qua đi, trong lòng Diệp Phàm cũng đã bình tĩnh lại, trong đầu hắn đang suy tư lời của mấy lão bà này.
Luân Hải của thượng cổ Đại Năng có dị tượng gì? Sao lại như trăng sáng trên mặt biển, tinh thần phủ trời cao, sao trong Khổ Hải lại có thể mọc ra Kim Liên...
Nghe nhưng không hiểu, đúng là làm hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
"Lại nói Thánh Địa và Thái Cổ Thế Gia quả nhiên là bất phàm, có người nói, người của Cơ gia có một người nắm giữ Thần Thể, cho đến lúc tu luyện thành công thì tin tức mới lan truyền ra, có người nói, Luân Hải của hắn có rất nhiều dị tượng, đáng sợ vô cùng."
"Không biết Đông Hoang Thần Thể và Thái Cổ Thánh Thể cái nào mạnh, cái nào yếu, nhưng đáng tiếc Thánh Thể đã biến thành phế thể, không thể nào so sánh được, nếu không nhất định làm người khác vô cùng chờ mong."
"Cơ gia có thể sinh ra Thần Thể, chỉ cần không chết yểu thì chắc chắn sẽ phồn thịnh mấy ngàn năm nữa, không ai có thể ngăn trở được".
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng giật mình, Thái Cổ Thế Gia Cơ gia lại có Thần Thể, điều này làm cho lòng hắn không cách nào bình tĩnh được.
Qua nửa canh giờ, Diệp Phàm mới cảm giác khôi phục bình thường, hắn đã được đặt xuống, trên thân thể cũng đã giải trừ phong ấn.
Tần Dao tiến lên, cười nói:
"Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta đâu có thương hại ngươi, nên ngươi không phải lo lắng gì, Yêu Đế Thánh Tâm đươc nuôi dưỡng trong cơ thể ngươi, đối với ngươi chỉ có lợi, mà không hề có hại."
Diệp Phàm không hề nói gì, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở một bên, cảm thụ biến hóa trong cơ thể, khối Lục Đồng vẫn nằm im lìm, giống như là bàn thạch, chìm ở trong Thần Tuyền, cho nên mấy lão bà kia lúc nãy không cách nào cảm ứng được.
Yêu Đế Thánh Tâm được dìm trong Mệnh Tuyền, được Thần Tuyền thẩm thấu, sinh cơ tràn ra, nó nằm gần với Kim Thư, nhưng không thể so sánh với khối Lục Đồng, bị đẩy lên phía trên, không cách nào tiếp cận được với đáy của Thần Tuyền.
"Khối Lục Đồng này thực sự rất phi phàm..."
Diệp Phàm trong lòng giật mình, Yêu tộc Đại Đế Thánh Tâm ở trong này lại phải hạ mình với nó, quả thực khiến người khác kinh hãi.
Đột nhiên, Diệp Phàm có cảm giác Yêu Đế Thánh Tâm đang rung động, sau đó điên cuồng hấp thu sinh mệnh tinh khí của hắn, Mệnh Tuyền dâng lên ồ ạt, Thần Tuyền như núi lửa phun trào, hướng về phía của Thánh Tâm này mà phun tới.
Hắn biến sắc, đây không phải là hiện tượng tốt gì, cái Thánh Tâm này nếu như cứ tiếp tục hấp thu Sinh Mệnh Tinh Hoa như vậy, thì hắn chắc chắn sẽ bị hút khô.
"Bang "
Đúng lúc này, trong Thần Lực Nguyên Tuyền khối Lục Đồng khẽ nhúc nhích một cái, Khổ Hải lập tức gió êm sóng lặng.
"Thần Tuyền không phun trào nữa, tất cả đều được ổn định lại, mà Thánh Tâm này lại im lặng không dám nhúc nhích."
"A"
Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, khối Lục Đồng quả nhiên ghê gớm, chìm bên trong Thần Lực Nguyên Tuyền, hoàn toàn có thể trấn áp mọi chí bảo trong Luân Hải.
"Nếu không phải có khối Lục Đồng ở đây, thì tính mạng của ta đã bị nguy hiểm rồi, các nàng vẫn chưa phong ấn được hoàn toàn Thánh Tâm này..."
Sau khi Diệp Phàm bình tĩnh lại, hắn bắt đầu điều khiển Đỉnh hướng về phía Thánh Tâm đang lấp lánh như một viên bảo ngọc, trong lòng tự nói:
"Không biết có thể ép nó ra được vài giọt Yêu Đế Thánh Huyết hay không?.
"Bang "
Khi Đỉnh va chạm vào Thánh Tâm, thì Thánh Tâm kẽ run lên một chút, toàn bộ đại dương màu vàng sôi trào, nhưng ngay sau đó khối Lục Đồng lại run lên, tất cả lại yên lặng như thường.
Thân thể Diệp Phàm như bị sét đánh, hắn rùng mình một cái, hắn phát hiện trên tiểu Đỉnh có một tơ máu, hóa thành vô tận huyết quang, lao ra khỏi Khổ Hải, tràn về khắp nơi trong cơ thể hắn.
Vào đúng lúc này, thân thể của hắn run run, giống như đang được tế luyện, vô tận huyết quang tỏa ra, bao phủ lấy thân thể hắn.
"Không thể nào, Đại Đế Thánh Tâm mới chỉ chìm vào trong Mệnh Tuyền, mà đã bắt đầu tẩm bổ cơ thể cho hắn rồi ư, làm sao lại nhanh như vậy?"
Một lão bà giật mình. Những người khác cũng rất khó hiểu, đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Diệp Phàm tin tưởng, mấy người này không có hại hắn, các nàng nói rằng đã phong ấn được Thánh Tâm rồi, nhưng lại không được hoàn toàn, vừa nãy nếu như không có khối Lục Đồng thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
"Tốt, tốt, tốt lắm!" Một lão bà nói liên tục ba chữ "tốt", rồi nói tiếp:
"Yêu Đế Thánh Tâm sau khi được nuôi dưỡng, sẽ trường tồn hậu thế, điện hạ có thể yên tâm tu luyện mật pháp rồi."
Không bao lâu sau, huyết quang trên người hắn dần dần biến mất, huyết nhục như được gột rửa một lần nữa, thân thể hắn càng thêm tráng kiện, trong lòng hắn thầm than, Yêu tộc Thánh Tâm quả nhiên phi phàm, mới chỉ có môt vệt tinh huyết mà thôi, mà đã có hiệu quả như thế.
Nếu như có thể hấp thu một giọt, mười giọt, hoặc là luyện hóa cả quả tim, vậy sẽ có kết quả như thế nào nhỉ?
Thần sắc Nhan Như Ngọc không bình tĩnh chút nào, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, tự nói:
"Muốn ta với hắn đồng thời tu luyện hay sao? Chuyện này..."
"Điện hạ xin hãy quyết định."
Đúng lúc này, Diệp Phàm đứng dậy, cảm giác toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng.
"Ngươi cứ định cư ở nơi này, mấy ngày sau ta sẽ cho người an bài chỗ ở mới cho ngươi."
Nhan Như Ngọc nói xong, sau đó vẫy mọi người đi ra khỏi vườn đào.
"Nhan tiên tử chờ một chút."
Diệp Phàm chỉ gọi một mình Nhan Như Ngọc lại, đi thẳng ra trước mặt, đánh giá nữ tử không một chút tì vết này, hắn không xấu hổ, mà khóe miệng lại nở nụ cười, nói:
"Ngươi thật sự muốn gả cho ta?"
Nhan Như Ngọc như Nghiễm Hàn Tiên Tử giáng trần, dáng kiều thướt tha, trên da thịt có đạo đạo lưu quang đang lưu chuyển, nàng lông mi rất dài, đôi mắt thâm thúy, có ngưng tụ thi vận, có linh tuệ của thiên địa, chỉ yên lặng nhìn Diệp Phàm, không nói gì cả.
Ở Bên cạnh, Tần Dao đột nhiên khẽ nở nụ cười, nói:
"Uy, tay ngươi để lộn chỗ rồi, đó là tay của điện hạ."
Đồng thời, Diệp Phàm có cảm giác như đằng vân giá vũ, hắn đã bị Nhan Như Ngọc hất bay, treo lơ lửng trên vách núi.