- Trăm phương ngàn kế, không tiếc mọi giá chẳng sợ chỉ là một cỗ thi thể cũng nhất định phải đưa hắn về.
Đây là quyết định của Thiên Đường Phạm tộc. Bọn họ càng rõ ràng giá trị của Diệp Phàm so với người ngoài.
Kim thân bất diệt, cũng không phải hậu duệ, huyết mạch tinh thuần, làmột loại thể chất mạnh nhất trong vũ trụ. Có thể bồi dưỡng thành một cao thủ vang dội cổ kim, có thể khiến Phạm tộc quân lâm thiên hạ.
- Quá qua loa, không có khả năng đúng lúc hắn là kim thân đời thứ nhất, tạo thành hậu quả như vậy hiện tại nhất định phải bù lại.
Một số người Phạm tộc rất muốn hấp thu được máu màu vàng của Diệp Phàm, cũng không phải tinh luyện đơn giản như vậy, mà là muốn cho loại huyết mạch này truyền thừa tiếp, để mà thay đổi thể chất bộ tộc bọn họ.
Biện pháp tốt nhất tự nhiên là thông hôn, đem kim huyết bất diệt dung nhập vào bộ tộc bọn họ, nói không chừng còn có thể kích hoạt Phạm Thiên thần huyết ngủ đông trong cơ thể bọn họ.
- Nếu có thể thành công, Phạm tộc ta có lẽ có thể trong vòng 5 ngàn năm quân lâm quốc gia Vĩnh Hằng, trở thành đệ nhất đại thế lực.
- Không sai. Hai loại máu Thần minh giao hòa, nếu là biến dị có lẽ có thể sinh ra một Thần minh chân chính. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Phạm tộc vô cùng kích động. Giá trị của kim thân bất diệt đời thứ nhất không thể đo lường, theo bọn họ xem ra vượt qua tiến hóa dịch giai đoạn thứ tư, nhất định phải nắm chặt trong tay.
Về Thần minh cổ đại, bọn họ trong lòng có kính sợ, đó là thứ không thể lý giải – chí cao vô thượng. Quốc gia Vĩnh Hằng ngày nay vài thế lực lớn cường đại và cổ xưa nhất còn bảo tồn trong kho báu một chút máu Thần minh, mỗi khi đến thời khắc khó khăn đều có thể dựa vào đó tạo ra mấy vị cao thủ cái thế tới ngăn cơn sóng dữ.
- Chuyện này... có lẽ chỉ có thể xin tổ thánh ra mặt.
Diệp Phàm chiến một trận gió mây động, Tiên Vũ Tinh Hải nhấc lên một cơn gió lốc, tên của hắn truyền khắp một vực này. Đơn thân hủy diệt ba mẫu hạm, chiến tích huy hoàng tuyệt thế kinh diễm.
Một số dòng chính Tề gia đã phát sinh tranh chấp, Diệp Phàm ban đêm xông vào thần đảo đánh chết Tề Vân, chọc đau thần kinh bọn họ. Có người nổi giận chủ trương tiêu diệt hắn, cũng có người yêu cầu khắc chế, trước không nên làm ra quyết định khinh suất.
Chủ tinh Vĩnh Hằng xa hơn, Diệp Phàm còn chưa đi nhưng cũng đã bị một ít thế lực lớn nhằm vào. Tất cả đều muốn lôi kéo hắn, muốn thu được thanh kiếm sắc bén này.
Vào giờ khắc này, tức giận nhất chính là Tào gia. Ở chủ tinh Vĩnh Hằng bọn họ rất phi phàm, thống ngự một phương, người bình thường đều không dám trêu vào và chọc giận.
- Rác rưởi, cần các ngươi có tác dụng gì. Ba chi mẫu hạm đội đều thất thủ, gần như bị diệt toàn bộ, các ngươi còn mặt mũi sống sót?
Một lão già nổi giận, không hề nghi ngờ Tào gia trở thành trò cười.
Tiên Vũ Tinh vực đại chấn động, tuy rằng không truyền hết ra ngoài nhưng một ít thế lực lớn lại sớm chú ý tới, tất cả đều xem trò cười của bọn họ.
- Một kẻ trảm đạo mà thôi, cũng không phải Cổ Thánh. Sai nhiều người như vậy đi đều táng thân, các ngươi còn có tác dụng gì? Một phường giá áo túi cơm.
Lão già càng rống càng giận.
Người phía dưới thở mạnh đều không dám. Lão tổ tông này bất cứ lúc nào sẽ thành thánh, là một đầu sỏ vô cùng cường thế của Tào gia hiện nay, không có ai dám thanh minh.
- Các ngươi đều câm điếc sao, đều không nói gì?
Lão già tính như lửa nóng, thấy bọn họ không nói một lời lại càng thêm phẫn nộ.
- Lão tổ, ngày nay chỉ có thể mời tổ thánh xuất quan, bằng không rất khó bắt được tên khổ tu sĩ kia. Hắn có các loại thủ đoạn thần bí, nếu muốn chạy trốn rất khó bắt được.
Có người lớn gan nói ra lời này.
Chủ tinh Vĩnh Hằng, trong một vùng phế tích hoang lương tàn phá, một bóng người xuất hiện, đối mặt với một thần tượng cổ xưa hành đại lễ nói:
- Một tên khổ tu sĩ, huyết mạch phi phàm, có tư cách gia nhập tổ chức chúng ta – Thần. Tương lai có lẽ có thể trở thành thành viên trung tâm.
- Kim thân bất diệt quả thật phi phàm. Mười mấy vạn năm trước từng xuất hiện, từng đánh cho vùng tinh vực này run rẩy, khiến người khó quên.
Thần tượng phát ra dao động quỷ dị, phát ra lời nói cổ xưa như vậy, khiến người kinh sợ.
...
Các nơi phản ứng bất đồng, dòng chảy ngầm mãnh liệt, nhưng Diệp Phàm lại không quan tâm, vẫn như cũ dựa theo mục tiêu tiến tới. Mấy ngày nay hắn gần như đi khắp Tiên Vũ Tinh, tìm kiếm di tích của tiền bối cổ nhân.
Đây là một trạm trong tinh không cổ lộ, thuộc về một bộ phận của địa điểm thí luyện, chắc rằng các bậc tiền bối đều từng nghỉ chân ở đây. Hiểu biết đến một quốc gia kỳ dị như vậy đối với "Khổ tu sĩ" mà nói có chỗ tốt lớn lao.
- Hắn giết Tề Vân, không thể buông tha như vậy. Nếu như không diệt, chẳng phải khiến người xem thường Tề tộc ta? Đây không phải là rộng lượng mà là uất ức.
Tề gia huyên náo ngất trời, phái chủ chiến muốn lập tức động thủ, tìm ra Diệp Phàm, cho rằng cái chết của Tề Vân đối với gia tộc mà nói là một loại nhục nhã.
- Hắn đã cứu tiên châu của tộc ta, rất nhiều người đều biết. Ngay cả Thiên Đường đối đầu với chúng ta đều biết rõ mà Tề Vân lại lấy oán trả ơn, đem người đuổi giết. Đây chỉ có thể nói là một món nợ hồ đồ. Nếu là tiếp tục, ngoại giới khẳng định cho rằng chúng ta không phúc hậu...
Đám người Tề Khôn không muốn khinh suất động thủ, hy vọng nghĩ biện pháp giải quyết ổn thỏa.
- Không có gì để nói. Người này phải chết, chỉ có máu màu vàng của hắn mới có thể rửa sạch sỉ nhục.
- Không sai. Nếu đã dám khiêu khích, phải trả giá, không thể để hắn sống sót.
Cuối cùng phái chủ chiến phất tay áo bỏ đi, tự tiện hành động, phái ra đại lượng cao thủ ra tay, khắp Tiên Vũ Tinh vực lập tức một mảnh đại loạn.
Mọi người cũng không phải rất giật mình. Tề tộc là nửa người bản địa của viên cổ tinh này, một người dòng chính bị giết, sao có thể dễ dàng cho qua? Tất nhiên phải có hành động.
Nhưng mà Diệp Phàm Nguyên Thuật vô song, thay đổi khí chất và dung mạo, không ai có năng lực phát giác, nghênh ngang ra vào các thành thị, rất là ung dung.
- Tìm không thấy. Bí pháp của khổ tu sĩ này thật quỷ dị, hóa thân trong biển người, căn bản không có biện pháp bắt được.
Phe chủ chiến của Tề gia chau mày, nghiến răng nghiến lợi.
- Đi mời tổ thánh đi. Ta nghe nói Cổ Thánh của Phạm tộc xuất quan, có thể sẽ vì tiểu tử kia mà tới đất này, không thể để cho bọn họ mang đi.
- Ồ, còn có một biện pháp, đem Thái thượng tiên kính mời ra, hắn dù giấu trong biển người ức vạn cũng có thể tìm được.
- Không sai. Ngày nay nên vận dụng tiên kính này.
Phe chủ chiến của Tề tộc sẽ có đại động tác, thề muốn tìm ra Diệp Phàm, lấy tính mạng hắn.
Mấy vạn năm trước, Tề gia ra một Thái Thượng Tiên thể, kinh diễm vô song, quét ngang vùng tinh không này, vô địch cổ kim, từng để lại vài món bí bảo. Trong có có một cái Cổ Kính uy lực không phải mạnh nhất nhưng thần năng tuyệt đối kỳ lạ.
Nơi nó chiếu qua, hết thảy hư ảo đều bị phá, mọi bí ẩn đều không thể trốn tránh – tên là Thái thượng tiên kính.
Ầm ầm!
Một chùm tia sáng thật lớn chiếu xuống, Diệp Phàm linh hồn run rẩy. Hắn giật mình ngửa đầu nhìn, một vùng hào quang sáng lạn chiếu xuống, bao phủ lấy hắn.
- Ánh sáng thật đáng sợ, tới từ một chiếc Cổ Kính.
Diệp Phàm hết hồn, lấy ra miếng đồng xanh phòng ngự, rồi sau đó nhanh như điện chớp thuấn di mấy ngàn dặm rời khỏi thành thị kia.
Nhưng mà không quá bao lâu một vùng hào quang sáng lạn lại chiếu xuống, lưu quang tràn đầy màu sắc, khiến hắn không trốn vào đâu được, lại lần nữa lộ ra.
- Tiểu tử này quả nhiên có chút thủ đoạn, nhưng là muốn chạy trốn khỏi Thái thượng tiên kính tìm tòi đó là không có khả năng.
Người của Tiên Vũ Tề tộc cười lớn, bọn họ tập trung được Diệp Phàm.
Ầm!
Chiến hạm nổ vang, từng chiếc mẫu hạm bay lên không. Viên hành tinh này không lớn, bọn họ ngay lập tức vạn dặm rất nhanh tới địa vực nơi Diệp Phàm, phát ra từng đạo thần quang tiến hành bắn giết hắn.
- Tề tộc chết tiệt!
Diệp Phàm giật mình. Bốn chiếc mẫu hạm vũ trụ bay tới, hắn cũng chỉ có thể trốn chạy, mở vực môn một đường chạy trốn hướng về phía Vực ngoại.
Nhưng mà Tề gia với Thái thượng tiên kính dẫn đường, tiên huy mênh mông chảy ra chiếu rọi ra hết thảy hành động của hắn, đi theo tiến vào Vực ngoại. Hắn không có cách nào thoát khỏi.
Diệp Phàm ở vùng tinh vực này gặp phải phiền tức, lần đầu tiên cảm giác khó giải quyết như vậy, thủy chung không thể thoát khỏi. Thái thượng tiên kính thật thần diệt, có thể chiếu rọi hết thảy.
- Khoảng cách quá gần, nếu ta bày ra Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế có lẽ bọn họ tạm thời mất cảm giác. Nhưng chỉ cần ta động đậy vẫn sẽ bị phát hiện, cần kéo giãn đủ khoảng cách mới được.
Diệp Phàm vượt qua vòm trời, mà người của Tề tộc cũng có thể tiến hành bước nhảy không gian, triển khai đuổi giết không chết không ngừng.
Thần sắc Diệp Phàm trở nên ác nghiệt, chuẩn bị đi vào trong một vùng tinh không vẫn thạch, bắt đầu phản kích. Hắn còn có chút thủ đoạn bí mật, có lẽ có thể thương nặng mẫu hạm của đối phương.
Nhưng mà chính vào lúc này một cỗ dao động khiến hắn kinh sợ truyền đến, hắn biết đại sự không ổn, có Cổ Thánh tới.
- Không tốt, kinh động nhân vật bậc này.
Ở sâu trong tinh vực xuất hiện một vùng mây đen lớn. Đây là một loại kỳ cảnh đồ sộ, quét ngang chư tinh, cực nhanh đi tới. Bàn tay màu đen trong đó vươn tới phía trước, bao trùm cả vùng tinh không này.
Bốn chiếc mẫu hạm run rẩy, bọn họ bị cản trở.
Diệp Phàm trong lòng nghiêm nghị. Hắn quả thật còn có chút khoảng cách với Cổ Thánh, trừ khi lại tăng lên một bậc bằng không khẳng định xa xa không phải đối thủ.
Bàn tay màu đen sắp bắt đi bốn chiếc mẫu hạm, thủ đoạn bậc này thông thiên triệt địa.
Ầm!
Trong một vùng tinh vực khác, một bàn tay màu xanh vươn tới, cùng bàn tay màu đen đụng mạnh vào nhau, chặn đứng đường đi của hắn. Đồng thời cùng với một tiếng hét lớn:
- Lão quỷ của Phạm tộc, ngươi dám đến Tề tộc ta giương oai?
Bàn tay màu đen rút về, lật tay chộp về phía Diệp Phàm, muốn bọc lấy hắn mang đi, vô biên vô hạn, bao phủ tinh không.
Diệp Phàm biến sắc, nhảy vào trong cơ giáp, phát ra một tiếng thét lớn, sau lưng ngũ sắc thần quang quét ngang tinh vực, hào quang sáng lạn. Đồng thời vung nắm tay màu vàng, lục đạo quyền ý tuyệt thế.
Một tiếng nổ vang, dưới tinh không sương mù hỗn độn mênh mông, Diệp Phàm lộn mấy vòng ngã ra xa.
Mà bàn tay màu đen thì chấn động, không thể bắt hắn mang đi.
Mọi người đều khiếp sợ, nhất là người trong bốn chiếc mẫu hạm đều trợn mắt há hốc mồm, tràn ngập khó hiểu.
- Quá cường đại, có thể cùng Cổ Thánh tranh phong.
- Người bình thường khống chế công cụ chiến tranh của Cổ Thánh có thể phát ra thánh uy cũng không thể chân chính chiến đấu cùng một vị Thánh nhân như vậy.
Một mảnh đạo quang màu xanh phát ra, bàn tay màu xanh vươn tới, cũng muốn bắt lấy Diệp Phàm mang về Tề tộc.
Sau lưng Diệp Phàm Hoàng Kim Thần Tàng mở ra, đạo chung, thần kiếm, thiên tháp, bảo tán... các loại vũ khí màu vàng cùng nhau bay ra, bao phủ phía trước, cùng bàn tay màu vàng va chạm kịch liệt.
- Tiểu tử này nghịch thiên, hắn có thể cùng Cổ Thánh chiến một trận?
- Lão tổ của Tề tộc tới rồi, hắn đều có thể đứng vững. Đây là một loại chiến lực thế nào?
Đại quân Tề tộc không ngừng đuổi tới, nhưng tới vùng tinh không này lại đều ngây dại. Diệp Phàm bày ra tư thế liều mạng, có thể tranh hùng cùng Cổ Thánh.
Bên phía Thiên Đường, bàn tay màu đen không vươn ra, ở một bên lạnh lùng chăm chú. Có thể mơ hồ nhìn thấy được một bóng đen đứng ở chỗ sâu trong vũ trụ, từng đợt đạo ngân đan vào thành một vùng vực tràng đáng sợ.
- Hắn... chống đỡ được tổ thánh?
Ở sâu trong tinh không, Phạm tộc cũng có mẫu hạm đuổi tới. Phạm Tiên cảm thấy trong miệng khô khốc, khó tin nhìn một màn này.