Già Thiên

Chương 1231: Tề Tộc




Bờ cát trắng, nước biển xanh, gió biển nhẹ nhàng, cộng thêm một đám mỹ nữ dáng người nóng bòng đi qua lại, tự nhiên làm người ta vui vẻ.

Diệp Phàm sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn, đây chính là một mặt khác của không gian vũ trụ, có ảo giác như bờ biển xinh đẹp trên ở Địa cầu, làm cho hắn hoài nghi không chân thực.

Nhưng mà trước mắt không để ý tới được, phiền phức tới cửa, Tề Manh cười hì hỉ đứng phía trước, quần ngắn, áo bó sát người, thân thể trắng nõn, mái tóc mèm sáng ngưng tụ ánh sao, mắt to linh động đang trừng hắn.

- Mỹ nữ, ta có mị lực lớn vậy sao? Đáng để cô đuổi theo vạn dặm, thật là làm ta được sủng mà kinh.

Diệp Phàm nằm trên cát, lười biếng nói.

Thân phận cùng địa vị như Tề Manh đều tiếp xúc với những tài tuấn rất kinh lễ, một kẻ cà lơ phất phơ không để ý như vậy thì đúng là hiếm thấy.

- Kẻ trộm!

Cuối cùng, nàng phun ra hai chữ, mang theo tươi cười như ác ma.

Diệp Phàm vuốt cằm, hai chữ này thật đúng là có sức sát thương, tung hoành thiên hạ nhiều năm qua, ở tinh vực này bị gọi là Bất Diệt Kim Thân, hôm nay bị gọi là kẻ trộm, đúng là chói mắt.

- Một mình cô cũng dám tới đây, chẳng phải dê con rơi miệng cọp hay sao, không sợ ta bắt cóc cô?

Diệp Phàm hắc hắc nói.

Tề Manh cảnh giác liếc hắn, chân nhỏ trắng mịn lui lại mấy bước, bộ dạng phòng ngừa ác ôn, kiêu căng nói:

- Cũng phải nha, kẻ trộm không có mấy ai là người tốt.

Diệp Phàm hết chỗ nói, nha đầu này rõ ràng không sợ hắn, hoàn toàn là ép buộc hắn mà thôi, nếu sợ thật thì đã không lộ mặt.

Tề Manh chớp chớp mắt to cười khẽ nói:

- Ta đã dùng cấm khí thần bí đặc thù bắt giữ dao động linh hồn của ngươi, lúc nào cũng có thể truyền vào mạng lưới không gian, tới lúc đó khắp quốc gia Vĩnh Hằng sẽ truy nã ngươi, thay đổi dung mạo cũng không quan trọng.

- Ta cũng không phải người tinh vực này, thật sự không được thì vỗ mông chạy lấy người, không sao cả.

Diệp Phàm ra vẻ không sao, sau đó làm bộ dạng hung ác uy hiếp:

- Trước khi đi, ta bắt lấy ngươi là tiên châu sáng lạn nhất, tin rằng có rất nhiều ông già béo hay là đại thúc hói đầu sẽ thích loại con gái như cô, có lẽ sẽ bán được giá tốt. Nếu bọn họ biết được thân phận của cô, có lẽ sẽ càng kích động hơn, nói không chừng có thể đổi được một bộ cơ giáp Cổ Thánh.

- Đi chết đi!

Tề Manh tức giận không thôi, thiếu chút giương nanh múa vuốt nhào tới.

- Ở đây có cát có biển có mặt trời, có thể thưởng thức cô gái xinh đẹp nhất tinh vực này nhảy múa, thật là một chuyện vui mắt.

Diệp Phàm lấy ra thần anh quả, cắn miệng đầy nước dương dương tự đắc nhìn nàng.

- Ngươi thật sự là khổ tu sĩ hay sao, ta cảm giác như ngươi lớn lên trong doanh ác ôn vậy?

Tề Manh chớp mắt to, thật sự hoài nghi nói.

- Vậy cô cảm thấy khổ tu sĩ lẽ ra phải có bộ dáng gì?

Diệp Phàm tự nhiên biết nàng đang dò hỏi, cô nàng này nhìn đơn thuần thanh tú, nhưng cái miệng không tha người.

Tề Manh nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ, nói:

- Khổ tu sĩ phải là chân không đi giữa trời băng đất tuyết hoặc là trong dung nham, không một chút nhíu mày, lấy các loại đau khổ rèn luyện ý chí, một mình đi trong khốn khổ không cười cợt nói nhảm, nghiêm túc kiềm chế bản thân, quyết không thể là kẻ trộm.

- Nha đầu lừa đảo ngươi đang biến tướng mắng ta phải không?

Diệp Phàm cảm thấy cô nàng thật hoạt bát, thú vị.

- Ta không mắng, trả cơ giáp cho ta, bằng không ngươi cũng không khóng chế được, nửa bước khó đi, bên trong có dấu ấn của tộc ta.

Tề Manh nói.

Từ lâu Diệp Phàm đã nghĩ tới nàng ta dùng cái gì mà tìm tới nhanh như vậy, cơ giáp Cổ Thánh này rất phức tạp thần bí, sớm thông linh có liên hệ không thể tách rời với Tề gia.

- Hắc, một bộ công cụ chiến tranh Cổ Thánh như vậy, ta có thể từ từ mài mòn xóa đi dấu ấn, hơn nữa chính cô đưa lên cửa, đại lễ như vậy mà không thu thì đúng là trời không tha được.

Diệp Phàm đứng dậy, bộ dạng như ác ma không phải người tốt.

- Thôi đi, ta sẽ không sợ ngươi, trên Tiên Vũ Tinh này mà ngươi dám làm bậy, ta tin chắc là ngươi không đi được.

Tề Manh nhướng mũi nói.

- Nói đi, cô tìm ta rốt cuộc có chuyện gì.

Diệp Phàm từ chối trả cơ giáp.

- Ta tới đòi công cụ chiến tranh Cổ Thánh, ngươi sao lại xấu như vậy.

Tề Manh lẩm bẩm, sau đó cau mày nghĩ, nói:

- Ngươi không trả cũng được, lấy ra đủ thành ý, đại bá của ta muốn gặp ngươi.

- Không thể nào, nhanh gặp tộc trưởng như vậy, cô cũng nóng lòng quá đi chứ, chúng ta mới quen không bao lâu mà.

Diệp Phàm cười ha ha nói.

Tề Manh trừng hắn, vung vung nắm tay, sau đó làm động tác cắt cổ, cho hắn một cái cảnh cáo.

- Đại bá của ta thành tâm thành ý mời ngươi, không có động cơ gì, chi là thường thức chiến lực của ngươi.

Tề Manh nghiêm túc nói.

Diệp Phàm nhướng mày, trải qua chuyện Phạm tộc, hắn không muốn tiến vào thế lực lớn nào nữa. Đây là một thế giới sự thật và tàn khốc, không có ân và hận vô duyên vô cớ, một khi dính vào thì nhân quả không ngừng.

- Thế này đi, các ngươi lén nói chuyện là được, không đi tộc chúng ta.

Tề Manh thối lui một bước.

Diệp Phàm nhìn xa xa, ở đó có mười mấy cao thủ ẩn nấp, đều theo Tề Manh tới đây, đây cũng là nguyên nhân nàng dám nghênh ngang tới gần Bất Diệt Kim Thân.

- Linh giác của ngươi thật là đáng sợ, cách xa như vậy, có cổ phù đại đạo che giấu khí tức cũng bị ngươi phát hiện.

Tề Manh kinh dị, để người ở xa xa rút đi, tỏ vẻ thành ý.

Diệp Phàm không nói gì thêm, nghĩ một lúc, theo Tề Manh đi về phía trước tiến vào trong một khu rừng nhỏ, nơi đó có linh tuyền róc rách, một mảnh kiến trúc xinh đẹp, có một lão già đang ngồi trong đình chờ lâu.

Đây là đại bá của Tề Manh, là đầu sỏ Tề gia Tiên Vũ, tự mình tới đây muốn hắn gia nhập trờ thành khách khanh nhất phẩm Tề gia, thân phận siêu nhiên.

Diệp Phàm tự nhiên không muốn gia nhập, hắn không có hứng thú với chuyện này, đi vào cổ tinh này chẳng qua muốn Tiến Hóa Dịch, phục vụ người khác là không có ý nghĩa.

Đồng thời, hắn có lý do tin tưởng đối phương biết hắn có được thể chất Bất Diệt Kim Thân, khó bảo toàn sẽ không ôm mục đích như Phạm tộc, đánh chủ ý tới hắn.

Tề Khôn nói:

- Tiểu hữu cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không vô tình như Phạm tộc, so với máu vàng của ngươi, chúng ta càng thưởng thức thiên phú cùng tiềm năng của ngươi, cho rằng ngươi sẽ trở thành khổ tu sĩ tuyệt đại.

Diệp Phàm cười, lắc lắc đầu nói:

- Ta có cần thiết phải gia nhập Tề gia hay sao?

Ngụ ý rất rõ ràng, hắn có chỗ tốt gì, gia nhập vào hoàn toàn không có ý nghĩa với hắn? Còn không bằng tự do tự tại, không chịu trói buộc.

- Ta biết ngươi đang chú ý Tiến Hóa Dịch cấp cao, tin rằng ngươi đã cảm nhận được mị lực của nó, có thể làm ngươi bớt đi mấy chục thậm chí mấy trăm năm khổ tu, dễ dàng thăng cấp. Ngươi nên biết ở trong mảnh tinh vực này chỉ có thế lực lớn cấp cao nhất mới có thể luyện ra bảo dịch tiến hóa cao nhất, bởi vì tài liệu đều là khoáng vật thần tính hiếm thấy xưa nay. Tề gia chúng ta sắp thành công, nếu không phải bị Thiên Đường cướp lấy Thiên Mệnh Nham Thạch, chỉ sợ thần dịch sớm ồ ạt tràn ra. Lần này chúng ta phát hiện một cổ tinh có dấu vết thần minh cổ đại lưu lại, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm đủ tài liệu, không lâu sau là Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ tư sẽ tài hiện trên đời sau mấy ngàn năm.

Tề Khôn thật biết nói, trực tiếp sáng tỏ tiền vốn, để cho Diệp Phàm lựa chọn lấy hay bỏ, ở đây có thứ mà hắn cần nhất!

Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ tư thật là một loại dụ hoặc rất lớn, Diệp Phàm sao có thể không động lòng? Hắn đến đây là vì thứ này.

Nhưng mà hắn không muốn mạo hiểm, gia tộc này tuyệt đối có Cổ Thánh, hắn chưa độ kiếp thành công tiến lên một cấp, hắn không muốn chọc tới.

- Chỉ cần ta gia nhập là có thể lấy được Tiến Hóa Dịch giai đoạn thứ tư?

Diệp Phàm không thể nào tin được.

- Đương nhiên không phải, chúng ta cần tài liệu đều ở nơi kỳ dị, muốn đào lên thì có chút khó khăn, cần có khổ tu sĩ mạnh như ngươi hỗ trợ.

Tề Khôn mỉm cười.

- Để ta suy nghĩ trước.

Diệp Phàm không muốn gia nhập, quả nhiên không có bữa cơm miễn phí, sợ là đào lên loại khoáng vật thần tính này sẽ đẩy luôn cái mạng vào.

- Ta tự nhiên sẽ không ép buộc, ngươi cân nhắc kỹ đã. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Tề Khôn đưa cho hắn một cái ngọc Tinh Bích, nói cho hắn nếu có ý muốn, chỉ cần bóp nát tinh Bích này là được, hắn sẽ đi tới.

- Nè, ngươi phải bảo dưỡng cơ giáp Cổ Thánh của ta cho tốt, đừng có mà làm hỏng.

Tề Manh dặn dò, cũng không đòi lại nữa, cùng Tề Khôn rời đi.

Tiên Vũ Tinh là nguyên địa sinh mệnh, giống như Thủy Ma Tinh, Thần Thổ Tinh, cũng không phải rộng lớn lắm, cùng chủ tinh Vĩnh Hằng bảo vệ trung ương tinh vực.

Tề gia được gọi là tộc Tiên Vũ, gần như là thế lực lớn nhất trên cổ tinh này, không ai dám chọc tới, mấy vạn năm trước trong tộc bọn họ xuất hiện Thái thượng tiên thể, đánh vô địch khắp quốc gia Vĩnh Hằng, kinh diễm cổ kim.

Hôm nay cũng thế, hành tinh này đặt tên như vậy.

Phạm tộc xuất hiện Phạm Thiên chiến thể, cũng là vang dội cổ kim, hôm nay lui tới trong tinh vực, cũng không đặt tên hành tinh, bởi vì bọn họ đến từ chủ tinh Vĩnh Hằng.

Chủ tinh kia rất to lớn, sinh ra rất nhiều người đáng sợ, không có một tộc nào có thể thống trị hoàn toàn, chư vương cùng tồn tại giống như Bắc Đẩu Tinh Vực!

Tiện Vũ gia tộc ở vùng đất rộng, nơi này có rất nhiều thần đảo lơ lửng, là một khu cấm địa không ai dám xâm nhập.

- Đại ca băn khoăn thật là nhiều, trực tiếp bắt lấy tiểu tử kia tới còn không được rồi sao, nghe nói Phạm tộc dùng Tiến Hóa Dịch tẩm bổ thân thể hắn, hôm nay đã "béo", có thể tinh luyện ra thần huyết vàng, đúng là lễ vật trời bàn, vì sao không xuống tay?

Trên một tòa thần đảo, một nam trung niên ánh mắt lạnhlẽo ngồi trên ghế đá, đối mắt phía trước là mây mù, thác nước đổ ầm ầm xuống hòn đảo, hết sức đồ sộ.

Tề Khôn sắc mặt trầm xuống, nói:

- Lão Vân ngươi dám tùy tiện ra tay, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ, người trẻ tuổi này không đơn giản, hắn biểu hiện ra thiên phú chiến đấu càng quý giá hơn là bất diệt kim huyết của hắn!

- Thứ có thể nắm trong tay mới là quý giá nhất!

Tề Vân cười lạnh nói.

Tề Khôn trịnh trọng cảnh cáo:

- Ta không cho phép ngươi làm như vậy, hắn cứu Tề Manh cùng những người trẻ tuổi khác, nếu ngươi làm loạn, truyền ra ngoài chẳng phải để người ta nói chúng ta lấy oán trả ơn...

Hắn đứng dậy, phất áo bỏ đi, bay khôi hòn đảo biến mất ở chân trời.

- Hắc, cái gì lấy oán trả ơn, là sự thật cùng thế người mạnh hơn thôi!

Tề Vân nói.

- Báo, người Tào gia đến, cầu kiến Cửu gia.

Có người vào đảo bẩm báo.

Trong lòng Tề Vân chợt động, nói:

- Ồ, là người quốc gia Vĩnh Hằng? Gia tộc đó là quái vật lớn, cực kỳ mạnh quan sát một phương, tôn là vương hầu.

- Tào Thanh đã chết, bọn họ nghe nói có thể hung thủ đến Tiên Vũ Tinh, có lẽ muốn nhờ Cửu gia hỗ trợ, người dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp.

- Được rồi, cho mời, ta muốn gặp bọn họ.

Tề Vân nói.