"Một mình ngươi mà cũng dám đến đây để giết ta, thật to gan nhỉ!".
Trên trán Hàn Dịch Thủy nổi gân xanh, đã giết thập đại đệ tử của hắn, mà còn dám trở về giết hắn, loại quyết đoán trấn định này, quả là ít người sánh kịp, trong lòng hắn bốn bề dậy sóng.
"Ngươi đã phái ra thập đại đệ tử, muốn diệt trừ ta thật nhanh, đem lưỡi dao sắc bén kề lên cổ ta, thì đương nhiên ta không ẩn nhẫn nữa, đặc biệt tìm tới cửa để giết ngươi!"
Toàn thân Diệp Phàm được kim quang bao phủ, thần huy rực rỡ, giống như Chiến Thần mặc hoàng kim thần giáp, khí thế bức người.
"Ngươi cho rằng mình có thể giết được ta sao, có còn khỏi Linh Khư Động Thiên nữa hay sao?"
Hàn Dịch Thủy âm trầm như nước.
"Ta chỉ cần giết được ngươi, rồi phủi áo ra đi, thì có thể tạo nên động tĩnh gì được chứ."
Diệp Phàm vô cùng ung dung nói.
Hàn Dịch Thủy vừa kinh vừa sợ, đối phương không chỉ có sự tự tin, mà còn có sự miệt thị với hắn hắn lạnh giọng nói:
"Tuổi còn nhỏ mà đã đáng sợ tới như vậy, nếu để cho ngươi lớn lên, thì ở Yến quốc này còn có ai có thể hàng phục ngươi được nữa, hôm nay ta đành phải diệt trừ tai họa, giết ngươi từ trong trứng nước."
Diệp Phàm cười khẽ lên tiếng, nói:
"Muốn bóp chết ta? Đừng nên nằm mơ nữa, ta biết ý định của ngươi, không phải là muốn kéo dài thời gian sao, nhưng đáng tiếc cơ hội này không có đâu, ngươi sẽ không thoát khỏi cái chết."
Hàn Dịch Thủy mặt sắc đột biến, đối phương một mình trở về giết hắn, loại tự tin ung dung này làm hắn lạnh cả người, lập tức không chiến mà rút lui, xông ra ngoài sơn cốc, ý định bỏ chạy.
"Hàn Dịch Thủy ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi"
Diệp Phàm hóa thành một đạo kim quang, đi sau mà đến trước, chặn trước mặt hắn.
Hàn Dịch Thủy không bao giờ có thể ngờ đến rằng, chỉ một thiếu niên tầm 14 tuổi, trên mặt vẫn còn sự non nớt, mà lại đáng sợ tới như vậy, tốc độ nhanh hơn hắn rất nhiều.
"Thái Thượng trưởng lão sẽ lập tức đến ngay bây giờ, ngươi sẽ không có cơ hội hạ thủ đâu."
Trên mặt Hàn Dịch Thủy sát khí hiện lên, Diệp Phàm tạo cho hắn một áp lực, cho nên hắn muốn tận dụng mọi cơ hội.
Diệp Phàm cười tươi, như mặt trời tỏa nắng, nói:
"Hàn Dịch Thủy đầu tiên là ngươi muốn kéo dài thời gian, sau đó thì dùng truyền âm, ngươi tưởng ta không biết hay sao?"
"Ngươi biết thì thế nào?"
"Nếu ta đã dám đến giết ngươi, thì làm sao ta có thể sơ ý tới mức đó được, bên ngoài sơn cốc, ta đã chạm khắc không ít "Đạo văn", ở bên ngoài hiện giờ vô cùng yên tĩnh, không có gì dị thường, ngươi đúng là uổng phí tâm cơ rồi."
"Tuổi ngươi còn nhỏ, làm sao có thể hiểu được việc chạm khắc "Đạo văn", ta không tin."
Sắc mặt Hàn Dịch Thủy âm trầm bất định.
"Nếu nói tới chuyện này, ta lại muốn cám ơn tên đệ đệ lòng dạ độc ác của ngươi, hắn tốn nửa cuộc đời khổ cực thu thập linh dược đều đem biếu cho ta, hơn nữa còn lưu lại cho ta 2 cuốn sách cổ, trong đó một cuốn có liên quan tới việc chạm khắc "Đạo văn", ta tuy rằng không thể hiểu thấu đáo nó, nhưng hiểu đại khái thì vẫn còn có thể làm được"..
"Đệ đệ ta mất tích hơn 3 năm rồi, có phải bị ngươi giết không?"
Hai hàng lông mày của Hàn Dịch Thủy dựng đứng lên, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang kinh người.
"Hắn muốn đem ta luyện dược, nhưng kết quả thì hắn lại vô cùng không may mắn, lại đem chính mình làm thuốc, ngày hôm nay, hai huynh đệ các ngươi có thể đoàn tụ rồi."
"Nhãi con, ngươi cho rằng làm như vậy thì ta có thể tức giận hay sao? Ngươi không có cơ hội để lợi dụng điều đó đâu."
Diệp Phàm thu bộ dáng tươi cười lại, nói:
"Bây giờ ta đưa ngươi đi gặp hắn."
Hắn đấm ra một quyền, làm không gian rung động, nguyên khí xung quanh toàn bộ bị hút sạch, nắm tay màu vàng như một quả núi, khiến người ta cảm nhận được uy áp vô cùng
"Vù"
Hàn trưởng lão lấy ra một sợi xích bạc, nhanh chóng phóng to ra, sau đó quăng ngang thiên địa, biến thành một con ngân long màu trắng, lao về phía Diệp Phàm.
"Coong"
Nắm tay của Diệp Phàm va chạm vào sợ xích bạc, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ giòn tay, sợ xích đã vỡ vụn, ánh bạc bay tứ tán, sợi xích bạc ảm đạm dần đi rồi biến mất.
Đôi mắt của Hàn Dịch Thủy co rút lại, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt mình nữa, đối phương chỉ dùng một nắm tay có thể đánh nát được một vũ khí cường đại, đây còn là nắm tay nữa ư, nó có thể sánh ngang với thần binh bảo nhận rồi.
Diệp Phàm bay tới như một trận cuồng phong, hoàng kim thần hỏa như thủy triều lao tới, nắm tay màu vàng ngày một to, mang theo uy lực cường đại không gì sánh nổi đấm tới, làm cho hư không chấn động tới mức vặn vẹo.
Hàn Dịch Thủy thần sắc đại biến, hắn chưa bao giờ nghe nói, tu sĩ lại dùng thân thể của mình làm vũ khí, trực tiếp ngạnh đỡ linh bảo, nhất là người đó lại là một thiếu niên, điều đó làm cho hắn chấn động vô cùng.
"Ầm "
Trước người của hắn, hào quang màu xanh lập tức tỏa ra, hóa thành một tiểu thuẫn, bay ra trước mặt, phóng to tới 4, 5 mét, lấp lánh ánh kim, có vẻ vừa dày, vừa nặng, chắn trước mặt hắn.
"Đông "
Thanh bích tiểu thuẫn mặc dù là bảo vật, nhưng cũng không cách nào ngăn cản được Diệp Phàm, nắm tay màu vàng như có ma lực cường đại, một quyền đánh xuống, cái bảo thuẫn vốn cao tới 4, 5 mét lập tức chia 5, xẻ 7.
Sự trùng kích cường đại vẫn không ngừng lại, lực lượng như một con sông vô tận, Hàn Dịch Thủy bị hất tung ra ngoài, trên môi hắn ứa máu, trong đôi mắt hắn tràn đầy sự khiếp sợ, đây chỉ mới là quyền phong mà thôi, nếu như thực sự bị đánh trúng, thì hắn không dám tưởng tượng tới hậu quả tiếp theo nữa.
Hàn Dịch Thủy bay ngược trở về phía sau, thân thể của hắn tỏa hào quang, hắn thân là luyện khí sư, cho nên không bao giờ thiếu vũ khí, 9 thanh cốt mâu lập tức lao ra, sương mù cuồn cuộn, đen tới mức dọa người, giống như lợi trảo của ma quỷ, lập tức vọt tới chỗ Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng im tại chỗ, huy động nắm tay màu vàng, chiến lực cường đại làm cho không gian vặn vẹo, không ngừng va chạm với 9 thanh cốt mâu, âm thanh leng keng vang lên không ngớt.
Chuyện vô cùng đáng sợ đã xảy ra, khói đen bị kim quang chấn tan, ánh sáng của thiên địa lại trở về, 9 thanh cốt mâu biến thành bụi phấn, tung bay theo gió, hoàn toàn nát bấy.
"Chuyện này",
Hàn Dịch Thủy trợn mắt há mồm, hắn còn biết nói gì nữa, đây không phải là một tu sĩ bình thường, hắn có thân thể mạnh mẽ như thế, thì ở nước Yến làm gì có ai hơn, thân thể vốn là linh bảo, có thể siêu việt hơn bất cứ vũ khí nào rồi.
"Còn bảo vật gì cứ việc lấy ra đi, để ta xem cực hạn thân thể của ta tới mức nào."
"Ngươi"
Hàn Dịch Thủy vừa kinh vừa sợ, đối phương chưa từng để hắn ở trong lòng, muốn lấy đá thử vàng. Tử quang lóe lên, trong tay của hắn có thêm một cái lưới lớn, chụp xuống đầu hắn, bên trong nó có tử sắc bát quái đồ như ẩn như hiện.
Điều này làm cho Diệp Phàm nhíu mày, hắn cảm giác được thần lực ba động rất cường đại, hắn không dám khinh thường, bên trong cơ thể biển gầm rung trời, thần lực bắt đầu dâng trào.
"Ầm "
Diệp Phàm vung hai nắm tay, ở bên ngoài cơ thể hoàng kim thần hỏa như thiêu như đốt, thần lực như biển lớn, sức mạnh đột ngột tăng lên, hai nắm tay màu vàng của hắn không gì không phá được, tử sắc đại võng lập tức nát bấy, hóa thành một mảng hào quang, biến mất trong bầu trời.
Hàn Dịch Thủy sắc mặt trắng bệch, đây là một đả kích vô cùng lớn với hắn, đúng là hắn không cách nào tưởng tượng, một người lại có thể có thể chất mạnh như vậy, đúng là vượt qua lẽ thường rồi.
"Nhãi con ngươi đúng là đã vượt ra ngoài sự dự liệu của ta rồi".
Lúc này trong tay Hàn Dịch Thủy có thêm một cái lượng ngân hồ lô, lấp lánh bảo huy, hắn tháo nút hồ lô ra, nói:
"Cũng nên kết thúc rồi!"
Lượng ngân hồ lô bay lên, nhanh chóng phình to ra, miệng hồ lô chĩa xuống dưới, hào quang từ khí mông lung, toàn thân nó tỏa ra hào quang, giống như một ngọn núi màu bạc nằm vắt ngang trên bầu trời.
Diệp Phàm cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại, có thể xé rách hắn, nhất thời hai chân hắn rời khỏi mặt đất, bay về phía lượng ngân hồ lô, nó giống như một cái mắt bão, hút kiệt linh khí xung quanh, bắt đầu thôn phệ mọi vật.
"Đây là vũ khí mà Hàn mỗ tế luyện hơn nửa đời người, mỗ không tin là ngươi có thể ngăn trở được, nó sẽ thu ngươi vào, hóa thành máu huyết, để báo thù rửa hận cho huynh đệ, thân nhân, đệ tử của ta!"
"Vậy ngươi hãy chống mắt mà coi!"
Diệp Phàm đột nhiên gia tốc, xẹt qua như cầu vồng, lập tức bay tới trước miệng hồ lô, quyền ý ngập trời, hào quang óng ánh, nắm tay màu vàng tung ra, bẻ gãy nghiền nát tất cả, những âm thanh răng rắc vang lên, miệng hồ lô bị đánh tan.
"Ầm "
Trong cơ thể Diệp Phàm thần quang lấp lánh, giống như thần thiết được tế luyện trăm ngàn lần, không gì không phá được, trên nắm tay màu vàng, có thần diễm ngập trời, lập tức đấm nổ tung chiếc lượng ngân hồ lô.
"Ngươi, không thể nào!"
Hàn Dịch Thủy mặt sắc trắng bệch, không hề có một giọt máu, hắn không cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt.
"Không còn thời gian để dây dưa với ngươi nữa rồi, Hàn Dịch Thủy, ta tiễn ngươi lên đường!"
"Ta chính là trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, nếu như ngươi giết ta, thì ngươi sẽ gặp phải sự truy sát không ngừng, không cách nào thoát khỏi cái chết cả."
Diệp Phàm cười khẽ, học theo giọng điệu của hắn, nói:
"Ta chỉ là một phàm nhân, ngươi lại phái ra thập đại đệ tử truy sát ta, đương nhiên phải gặp sự trả thủ, không thể nào thoát chết được."
"Ngươi"
Hàn Dịch Thủy biến sắc, hắn biết mình dữ nhiều lành ít, tên thiếu niên này quá quyết đoán, dám một mình tới đây giết hắn, thì sẽ không ngừng tay lại đâu.
"Ngươi đã muốn giết ta, thì ta sao có thể để lại một mối họa lớn như vậy được, kiếp sau ngươi lên làm một người tốt"..
Diệp Phàm bay tới, Hàn Dịch Thủy cuống quýt tung ra 7, 8 bảo vật, nhưng làm sao có thể ngăn cản được Diệp Phàm, nắm tay màu vàng của hắn không ngừng to ra.
"Ầm"
Thân thể của Hàn Dịch Thủy lập tức bị chia năm xẻ bảy, huyết hoa bắn tung tỏe, tản mác trên bầu trời, kết thúc cuộc đời.
Diệp Phàm đáp xuống đất, khí thế cường đại dần dần biến mất, thần huy lấp lánh nội liễm vào bên trong cơ thể, không còn quang hoa lưu chuyển nữa, hắn tìm tòi một lượt quanh sơn cốc, nhưng không phát hiện được gì cả
Một lát sau, hắn đi ra khỏi sơn cốc, khôi phục lại bộ dáng vô hại, trên mặt tươi cười, ung dung đi về phía sơn môn.
Sau khi rời khỏi Linh Khư Động Thiên không lâu, Diệp Phàm cảm giác được một lực lượng ba động khủng bố, đang hướng về bản thân mình bay tới, đúng là tu sĩ có cảnh giới siêu việt Thần Kiều.
Hắn không cuồng vọng mà đi đối đầu với các Thái Thượng trưởng lão có cảnh giới Bỉ Ngạn hoặc là siêu việt Thần Kiều, cảnh giới khác nhau, thực lực chênh lệch vô cùng lớn, không có cách nào bổ khuyết cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kim Sắc Khổ Hải của Diệp Phàm khác với người thường, lúc này sóng lớn ngập trời, thiểm điện đan xen, thân thể hắn lập tức bị một đại dương kim sắc thiểm điện bao phủ, lập tức biến mất cuối chân trời.
….
Nửa tháng sau, Diệp Phàm xuất hiện ởNgụy quốc, cách nước Yến tận 5 quốc gia, với khoảng cách là 17000 dặm, chẳng còn ai truy đuổi theo hắn cả.
Ngụy quốc Nam-Bắc dài 5000 dặm, Đông-Tây rộng 6000 dặm, lãnh thổ rộng hơn nước Yến nhiều, nhưng so với Đông Hoang chỉ như muối bỏ bể.
Sau khi Diệp Phàm hỏi Dao Trì Thánh Địa ở chỗ nào, thì đều biết được đáp án, nhưng đáp án này làm Diệp Phàm vô cùng đau đầu, khoảng cách xa xôi vượt quá sự tưởng tượng của hắn, một phàm nhân có đi mấy kiếp cũng không tới, một tu sĩ phi hành cũng phải mất tới mấy năm.
Hắn vô lực rên rỉ, xoa huyệt Thái dương, nói:
"Đây là một hành tinh ư, có lẽ không phải đâu, sao nó lại rộng lớn vượt qua lẽ thường tới như vậy."
Nếu như dùng Thần Hồng phi hành, thì không thể nào tu luyện được, ròng rã phi hành mấy năm thời gian, thì đúng là một cách lãng phí thời gian vô cùng, Diệp Phàm cảm thấy hắn không có điên như vậy, sống như thế thật uổng.
Hắn hỏi thăm nhiều người khác, do đó mới biết được, còn một phương pháp khác, đó là dùng "Đạo văn" huyền ảo, ngưng tụ Thiên Thế, đoạt tọa hóa của thiên địa, mở ra "Vực Môn", vượt qua hư không, đây là phương pháp mà rất nhiều đại môn phái thường sử dụng.
Một lần sử dụng nó có thể vượt qua được nửa Đông Hoang, ở khu vực này, chỉ có 2 nhà có thủ đoạn thông thiên thi triển được.
Đi về hướng tây 2 vạn dặm là Cơ Gia, đi về hướng đông 3 vạn dặm là Diêu Quang Thánh Địa, bọn họ truyền thừa đã lâu, nội tình thâm hậu, tuyệt ðối có thể làm ðýợc.
Mở ra vực môn, výợt qua hý không, khoảng cách càng xa, thì tiêu hao nãng lýợng càng lớn, hai nhà này không thể vì một tu sĩ Thần Kiều cảnh giới, mở vực môn miễn phí cho hắn được, đây là điều hắn vô cùng đau đầu.
Điều đáng mừng duy nhất đó là hắn còn có thời gian để trì hoãn, không vội vàng cần tới đó ngay, với lại bí pháp tu luyện Bí Cảnh Đạo Cung cũng không cần gấp, Diệp Phàm dự định cư trú ở Ngụy Quốc một thời gian để nghiên cứu phương pháp vượt không gian.
Ngụy đô vô cùng phồn hoa, ngựa xe như nước, người đến người đi, chen vai đông đúc, qua lại không ngừng, Diệp Phàm cư trú trong thành, ẩn giấu trong hàng vạn người, hắn kiên trì tu luyện, thỉnh thoảng thâm nhập vào thâm sơn một chút.
Sau mỗi ngày tu luyện, hắn đều suy nghĩ, làm sao để cho bản thân hắn mạnh lên.
Xương cốt của hắn trắng như ngọc, cứng rắn như thần thiết, ngũ tạng lục phủ trong sáng thánh khiết, không có một tạp chất nào, trông như thần khí vậy, sáng lấp lánh, rực rỡ ngời ngời, cứng rắn vô cùng, đây là một ưu thế tuyệt đối của hắn..
Diệp Phàm suy nghĩ, làm sao phát huy ưu thế này hơn nữa, sau trận đánh ở Linh Khư Động Thiên, hắn phát hiện ra cơ thể mình có một chiến lực nguyên thủy, nếu có thể đem kết hợp với các loại thần thông, vũ khí thì không cần phải nghi ngờ gì hết, đó sẽ là một bước đề thăng rất lớn.
"Ta đã hai lần ăn Thánh Dược, hai lần thoát thai hoán cốt, cơ thể mạnh mẽ, có thể tiếp tục rèn luyện".
Hắn nghĩ tới các loại quyền thuật ở cố hương, một số loại hắn đã từng luyện qua một chút, hắn muốn dùng để tu luyện thân thể, bởi vì hắn biết, chỉ đơn thuần dùng sức đánh lộn, thì không cách nào chống lại được tu sĩ cường đại cả.
Ngụy đô vạn trượng hồng trần, tương phản vô cùng với núi sâu yên tĩnh, một tháng qua đi, hắn không ngừng nghĩ cách vượt qua hư không, đột nhiên hắn cảm thấy có lẽ mình nên dùng Thái Cực.
"Thái Cực động sẽ sinh dương, cực động sẽ tĩnh, tĩnh sẽ sinh âm, cực tĩnh sẽ lại động. Một động một tĩnh, dùng tương trợ làm gốc rễ; chia thành âm dương, nhị khí giao cảm, biến hóa sinh vạn vật..."
"Đúng, tu luyện Thái Cực!"
Hắn không phải tu luyện Thái Cực quyền, mà dựa vào những sách cổ ghi chép về Thái Cực, từ đó tham chiếu lý giải của cổ nhân về nó, tu luyện thể thuật Thái Cực, dùng để rèn luyện thể chất.
"Đạo của Thái Cực vốn là diễn biến, ta nếu như tu luyện thể thuật, thì không phải là đánh lộn đơn thuần, mà phải tham chiếu, so sánh đủ các loại huyền pháp"
Hắn tuy rằng từng đọc qua nhiều sách cổ có liên quan tới Thái Cực, hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của nó, thế nhưng muốn biến nó thành một loại thể thuật, thì chẳng phải nghi ngờ cũng biết, đó là một quá trình dài dằng dặc và khó khăn vô cùng.
"Nếu là tương lai có thể thành công, thì nó có thể so sánh với các loại Cổ Kinh thần bí, bởi nó vốn là kết tinh trí tuệ của Trung Quốc cổ đại..."
Diệp Phàm cũng không có bỏ qua phương pháp tu luyện của thế giới này, ngược lại, hắn lại càng chăm chú tu luyện, vì đây là một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh.
Rèn luyện thể chất, chỉ có thể đề thăng chiến lực mà thôi, cần phải chậm rãi nghiên cứu trong một quá trình dài đằng đẵng.