Già Thiên

Chương 1091: Thiên Tôn




- Vô cớ xâm phạm Bồng Lai của ta, các ngươi là kẻ nào?

Nam nhân trung niên cầm đầu hỏi, đây chính là Bồng Lai Giáo chủ, là một vị đại năng tuyệt đỉnh, có đủ tư cách để bễ nghễ thiên hạ.

- Ta là chúa tể Thiên Đình, nghe nói muốn lập giáo ở Trung Thổ thì cần phải được Bồng Lai đồng ý thì mới được, bởi vậy mới không ngại đường xa vạn dặm để đặc biệt đến thỉnh giáo!

Diệp Phàm nói.

- Khi các vị hiền giả thời thượng cổ rời đi trước kia, từng để cho Bồng Lai chúng ta thủ hộ nhân gian, không muốn để xảy ra biến cố gì, các ngươi dám dùng cái tên Thiên Đình này thì đã vi phạm vào thiên điều rồi!

Bồng Lai Giáo chủ trầm giọng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Long Mã không thèm quan tâm, nói:

- Bổn tọa chưa từng nghe nói qua mấy thứ thiên điều này, là do kẻ nào đặt ra vậy?

Chiêm Nhất Phàm cũng nói:

- Chư hiền thượng cổ để cho các ngươi thủ hộ nhân gian, vậy thì các ngươi cứ tiếp tục mà thủ hộ đi. Còn chuyện sư phụ của ta lập giáo, tại sao lại còn phải cần các ngươi cho phép thì mới được, nhúng tay tới tận mức này, thì không khỏi quá là ương ngạnh đi!

- Trưởng bối đang nói chuyện, làm sao tới lượt một đám hậu bối như ngươi xen mồm vào!

Một người có thân phận không thấp của Bồng Lai lên tiếng khiến trách.

Đối diện là một mảnh tinh kỳ phấp phới, đại quân đông nghìn nghịt, hiển nhiên là Bồng Lai đã thực sự tức giận rồi. Có một người khác dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua, lên tiếng:

- Ngay cả một con tọa kỵ mà cũng dám nói loạn, còn có quy cũ gì nữa hay không?

Diệp Phàm rất tự giác xuống ngựa, hắn biết con thần câu nóng tính này khẳng định là muốn nổi bão rồi. Quả nhiên không nằm ngoài hắn dự đoán, Long Mã thét dài một tiếng, hai vó trước dựng thẳng lên, hóa thành một luồng lửa nóng, vừa lao tới vừa gầm lên:

- Ta đạp nát phổi ngươi!

- Phốc...!

Thật là đáng thương cho vị cường giả kia, vừa mới khiến trách con tọa kỵ kia dám nói loạn, không có quy củ, thì ngay lập tức bị một chân to bằng cái chậu rửa mặt của Long Mã đập thẳng vào người, đánh cho cả lá phổi cũng vãng ra ngoài.

Long Mã phát uy, xông vào đạp loạn, đánh nát hết tất cả đại kỳ tại đây, liên tiếp đạp cho hai mươi mấy ngọn núi biến thành bột mịn, những nơi nó đi qua thì trời đất rung động như sắp sụp xuống, sấm chớp liên tục vang lên, một biển lửa như muốn thiêu đốt cả bầu trời.

Đây là một con thụy thú, nó càng phát uy, thì các loại thiên địa dị tượng đều hiện ra, cộng thêm pháp lực bản thân của nó rộng lớn như biển, tất nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, những người này đều bị nó đánh cho kinh hãi.

Đột nhiên, một tiếng quát khẽ truyền ra, trên đầu Bồng Lai Giáo chủ vọt lên một luồng thần quang năm màu, một gốc bảo thụ từ trong thiên linh cái của hắn lao ra, phủ xuống hàng ngàn, hàng vạn luồng sáng chói, đánh về phía Long Mã, thánh uy ầm ầm rung động, giống như cầu vồng che phủ mặt trời.

- Nghiệt súc, dám đến Bồng Lai giương oai, giờ chết của người đã đến rồi!

Đây là một gốc Thánh thụ, chính là binh khí do Thánh nhân thượng cổ luyện chế thành, có được uy lực cực lớn, giống như có một Thánh nhân viễn cổ đột nhiên sống lại vậy.

Long Mã mặc dù là Vương giả trảm đạo thì cũng không dám cứng chọi cứng với Thánh binh, bởi vì chênh lệch quá lớn. Một khi thành Thánh, thì tất cả chúng sinh, bao gồm cả các Vương giả, sẽ đều như những con kiến mà thôi, căn bản không phải là địch thù.

Long Mã có tốc độ cực nhanh, hóa thành một luồng lửa xông ra ngoài, trốn tránh khỏi uy áp cuồn cuộn mãnh liệt của Thánh nhân, nhưng gốc Thánh thụ kia vẫn vẽ ra một luồng thần quang năm màu, tiếp tục quét xuống.

Diệp Phàm không thể không ra tay, trong tay hắn xuất hiện một mũi Hắc Tiễn, dùng sức vung một cái, một luồng sáng màu đen lao vút ra, hóa thành một hải dương màu đen, mênh, mông mãnh liệt, lao ra ngoài.

Ầm...!

Thần quang năm màu kia bay tán loạn, gốc Thánh thụ kia đập ngược trở về, hơn nữa Bồng Lai Giáo chủ còn bị đánh vãng đi, miệng mũi phun ra đầy máu, đây vẫn còn là kết quả do Diệp Phàm lưu tình.

- Mời Thiên Tôn xuất thế, trấn sát yêu nghiệt!

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới những kẻ đến xâm phạm lại khủng bố như vậy, rất nhiều người hướng về phía chỗ sâu trong dãy núi đang có các luồng sáng huy hoàng phát ra kia mà lớn tiếng gọi.

Phía xa, các ngọn núi lớn ầm ầm rung động, tất cả các ngọn núi này đều đang di chuyển, rất nhanh lui về phía hai bên, lộ ra một tòa đạo đài cực lớn, nó được bao phủ bởi từng quầng sáng nối tiếp nhau.

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, tòa đạo đài kia rất thần bí, tổng cộng chia ra năm màu, chất liệu của nó giống như đúc với tòa Ngũ sắc Tế Đàn.

Hơn nữa, đại đạo lại đang cộng minh, các luồng sáng giống như những con Chân Long đang lóe lên, các luồng tiên huy hóa thành Phượng Hoàng đang bay múa, cực kỳ thần bí khó lường. Từng luồng sáng thần thánh tràn ngập nơi này, khiến cho cả một khu vực kia hóa thành một vùng chói lọi, có một người giống như một vị thần đang ngồi ngay ngắn ở trên tòa đạo đài này.

Đại đạo cộng minh, các luồng tiên huy hóa thành Chân Long và Phượng Hoàng, chấn động cả trời cao, hàng ngàn vạn tia sáng tường hòa phát ra, trên tòa đạo đài kia là một mảnh rực rỡ, một nam nhân trung niên được các quầng sáng bao phủ, lúc này mới đứng thẳng lên.

Hắn có mái tóc đen rậm rạp, ánh mắt rất trong sáng, chưa nói tới việc oai hùng cỡ nào, nhưng hắn đã có một loại khí chất rất yêu dị, giống như một Ma Thai chuyển thế, khiến người ta không tự chủ được phải kính sợ.

- Khách quý đến nhà, không tiếp đón từ xa được!

Ngoài dự đoán của mọi người, Bồng Lai Thiên Tôn vẫn chưa ra tay, ngược lại còn mang vẻ mặt ôn hòa, từ trên tòa Ngũ sắc Đạo Thai kia từng bước đi xuống dưới, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt mọi người.

Long Mà khẽ cảnh giác trong lòng, đại pháp thuật này có thể một bước đi hơn mười dặm, người bình thường tuyệt đối không thi triển ra được, nam nhân trung niên này có thực lực khiến cho người ta phải kiêng kị.

Hắn là trảm đạo giả không hề nghi ngờ gì nữa, hơn nữa nếu mà không đoán sai thì nhất định, đây là một vị Vương giả đại thành, là người mạnh nhất mà Diệp Phàm nhìn thấy trên địa cầu từ trước đến giờ.

Bồng Lai Thiên Tôn tuy rằng đã ẩn dấu đi khí tức, nhưng uy thế của hắn vẫn được truyền ra ngoài thông qua một loại khí chất, tới cảnh giới cỡ Diệp Phàm rồi thì có thể cảm ứng được, nhận ra bản chất của nó.

Đây là một người từ thời thượng cổ!

Nếu không thì hắn cũng sẽ không có tu vi bực này được, Vương giả đại thành bất kể ở nơi nào thì đều được xưng là cao thủ của Nhân tộc, ngày nay ở trên địa cầu này hắn được coi là là đệ nhất cao thủ thì cũng không khác gì nhiều.

Ánh mắt người này giống như những vì sao, có một loại lực lượng thần bí, có lẽ là đã tu luyện bản thiên thư kia tới một cảnh giới làm cho người ta sợ hãi, mái tóc đen của hắn rối tung, không giận mà uy.

- Bồng Lai ngăn cách với bên ngoài, đã nhiều năm không đi lại ở ngoài, khiến cho một vài đệ tử có tâm tính kích động, để cho mấy vị đạo hữu chê cười rồi!

Thiên Tôn rất khách khí và hiền hòa, căn bản không hề có ý định, động thủ.

Hắn mới vừa xuất quan, đầu tiên là trách cứ các đệ tử, để cho bọn họ thu hồi binh khí lại, nghênh đón khách quý, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám người Diệp Phàm.

Nếu đối phương đã khách khí như vậy, bọn họ cũng không thể tiếp tục hưng binh vấn tội được nữa, ngay cả Long Mã cũng chỉ đành ngượng ngùng thu tay lại, trả lại gốc Ngũ sắc Bảo Thụ kia cho Bồng Lai Giáo chủ.

Nói thật, nó một trăm lần không vui chút nào, đây chính là một kiện pháp khí của Thánh nhân, bị Diệp Phàm dùng Hắc Tiễn đánh rơi, vừa lúc bị nó đoạt được, yêu thích không nỡ buông tay.

Một hồi đại chiến lại bị tiêu tan trong vô hình, không khí khẩn trương cũng tan đi, đám người Diệp Phàm bước vào trong tiên môn, nơi này có các chữ viết và tượng Phật san sát nhau trên vách núi, các ngọn núi đẹp đẽ nối tiếp nhau, các gốc thần đằng quấn quanh, từng luồng sáng hiền hòa rực rỡ phát ra, cổ dược tỏa mùi thơm, còn có tiên hạc đang bay múa, linh tuyền róc rách chảy, ánh sáng nhiều màu chiếu rọi, quả nhiên là một vùng tịnh thổ.

Đám con cháu của Bồng Lai này cũng cực kỳ không cam lòng, đã nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu có người dám đánh tới tận cửa, ngựa đạp Bồng Lai, một con Long Mã đã san bằng cả sơn môn, đạp đổ mấy chục ngọn núi lớn, làm cho bọn họ vô cùng khó chịu.

- Tiên lộ gập ghềnh, có rất nhiều đau khổ, tâm tính càng trở nên quan trọng hơn, đây là sơ sót của ta, nhiều năm như vậy mà chỉ lo bế quan tu luyện đạo của bản thân, không nghĩ tới vài tên đệ tử không nên thân lại kiêu ngạo tới mức này!

Bồng Lai Thiên Tôn không chút lưu tình nào, quở trách mấy vị đệ tử cấp đại năng, nói cho mấy người này mặt mũi đỏ bừng, ngay cả một câu cũng không dám phản bác.

- Vì sao các ngươi dám đắc tội Diệp đạo huynh?

- Lãng Tiêu đi Trung Thổ một chuyến, nói là có một giáo phái thu thập niệm lực của chúng sinh, tự xưng là Thiên Đình, nên đã ra tay trừng trị...!

Bồng Lai Giáo chủ nói.

Cái gọi là Lãng Tiêu chính là tiểu Thiên Tôn, cũng là hậu nhân dòng chính của vị Vương giả đại thành trước mắt này, có được thân phận không tầm thường, nếu không thì cũng sẽ không được người ta che chở như thế.

Sau khi Thiên Tôn nghe xong, gật gật đầu, nói:

- Diệp đạo huynh không nên chấp nhặt cùng với đứa nhỏ này, bọn họ tới gần cả trăm năm mới được đi ra bên ngoài, căn bản không biết gì về Trung Thổ, mới nghe gió nổi đã tường mưa rơi, trẻ tuổi khí thịnh, kiểu gì thì cũng sẽ làm ra một chút việc theo cảm tính!

Diệp Phàm có thể nói gì nữa, mọi người đều đã nói tới mức này rồi, hơn nữa Long Mã đã sớm ra tay, đạp cả một đám người kia thành trọng thương, vị tiểu Thiên Tôn kia lại thiếu chút nữa đã bị chém làm hai đoạn, dù sao thì cũng không thể tiếp tục khinh người quá mức được.

Tiếp theo, bọn họ trò chuyện với nhau rất hòa hợp, thảo luận về đạo thuật, vị Thiên Tôn này nói ra không ít tâm đắc khi tu luyện, đều bàn luận về các kinh nghiệm của nhau.

Tu vi đã đạt tới cảnh giới này rồi, mặc dù là trong thời kỳ thượng cổ, thì hắn cũng là một nhân vật khó lường, dù sao thì thời kì kia tuy có chư tử thánh hiền đang còn tồn tại, nhưng cũng có không ít khách nhân đến từ Vực ngoại, đều không phải là người sinh ra tại đây chân chính.

Diệp Phàm cảm giác vô cùng bội phục, người này có đạo thuật siêu tuyệt, pháp môn tu luyện cũng có chỗ độc đáo, có thể đi đến bước này, trở thành một Vương giả đại thành thì tuyệt đối là hạng người thiên tư trác tuyệt.

Bồng Lai Thiên Tôn nói thẳng, lập giáo thì có thể, nhưng cái tên Thiên Đình thì quả thật là có chút phạm húy, năm đó ngay cả chư hiền thượng cổ cũng đều là ra sức tránh đi, không muốn dính tới hai chữ này, sợ gây ra tai họa.

Hắn thiện ý nhắc nhở, trong thiên điều bất thành vãn thời thượng cổ thì quả thật có quy định như vậy, tránh được thì nên tránh, nếu không sau này nói không chừng lại nảy sinh ra phiền toái gì đó cũng nên.

- Ồ, còn có chuyện này nữa sao, chẳng lẽ cái tên Thiên Đình vào thời cổ cũng trở thành cấm kỵ ư, tại Vực ngoại có người đang quản chuyện này hay sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không nói rõ được, nói ra không hay, đối với một vài thứ, chúng ta vẫn nên có chút kinh sợ trong lòng thì tốt hơn!

Thiên Tôn nói như vậy.

Diệp Phàm gật đầu, rồi sau đó hỏi chuyện về Ngũ sắc Tế Đàn, đây mới là chuyện mà hắn quan tâm nhất, hắn muốn tìm ra một cổ lộ có thể đi thông vào chỗ sâu trong tinh không.

Phía xa, tòa Ngũ sắc Đạo Thai kia tràn ngập ánh sáng nhiều màu, có khí tức đại đạo đang lượn lờ, loại chất liệu này ở đây tuyệt đối không có, mà chúng là vật liệu đá đặc bệt dùng để xây dựng tinh vực Tế Đàn.

Thiên Tôn thở dài, thánh hiền thượng cổ rời đi, lại không lưu lại tọa độ trong tinh không, tuy rằng tại một vài mật địa còn có Ngũ sắc Tế Đàn, nhưng hậu nhân lại căn bản không biết mở ra như thế nào cả.

- Vốn cũng không có người nào đi thăm dò hay sao?

Diệp Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thiên Tôn thần sắc nghiêm lại, nhìn về phía Ngũ sắc Đạo Thai phía xa, rồi sau đó nói:

- Những mật địa kia đều rất nguy hiểm, không giấu gì đạo huynh, ta thật ra cũng biết một chỗ, tòa đạo đài này chính là lấy ra từ trong nơi đó, đáng tiếc thực lực của ta có hạn, không thể xâm nhập sâu hơn nữa!

- Ồ, còn có một nơi như vậy hay sao, Thiên Tôn có thể nói rõ cho ta biết được không, để cho ta đi nhìn qua một chút!

Bồng Lai Thiên Tôn gật đầu, đương nhiên không có khả năng lập tức đi luôn, lễ tiết là không thể thiếu được, liền mời bọn họ uống linh trà.

Diệp Phàm cưỡi Long Mã mà đi, khiến cho Bồng Lai Thiên Tôn rất chấn động, sau khi hỏi một phen, mới biết được nó đến từ Côn Lôn, khiến cho đôi mắt hắn liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, liên tục tán thưởng.

- Không biết hai tòa Tiên Sơn hải ngoại khác có những người nào?

Diệp Phàm hỏi.

Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu là ba Tiên Sơn tại hải ngoại, danh khí rất lớn, từ xưa đã được lưu truyền, trong dân gian trước khi nói tới Côn Lôn, thì phần lớn đều biết đến Bồng Lai.

- Tại Phương Trượng và Doanh Châu thì đều có cao thủ tọa trấn, nếu như nhắc tới tổ tiên bọn họ, ta nghĩ Diệp đạo huynh có thể đã từng được nghe qua rồi!

Thiên Tôn mỉm cười nói.

- Vậy sao, mong đạo huynh nói rõ!

Diệp Phàm thỉnh giáo.

- Trên Phương Trượng tiên sơn có hậu nhân của Bành Tổ, mà trên Doanh Châu tiên sơn thì có hậu nhân của Từ Phúc!

Diệp Phàm nghe được, lập tức kinh ngạc, lộ ra dị sắc, hai người này đều là các Luyện Khí Sĩ đại danh đỉnh đỉnh, trong sách cổ đều có ghi lại.

Thực lực bản thân của Từ Phúc cũng không phải quá mức cao thâm, nhưng mà lại từng vì Thủy Hoàng Đế mà đi tìm Bất Tử Dược, dẫn theo vài đồng nam và đồng nữ rời bến, được ghi trong sách sử.

Theo lời của Bồng Lai Thiên Tôn, cuối cùng hắn đi tới Doanh Châu, nhưng lại không tìm được Bất Tử Dược, vì vậy liền không trở về nữa, một người con nối dòng của hắn có thiên tư bất phàm, chiếm được truyền thừa của Doanh Châu Tiên Sơn, đến nay vẫn còn sống, ở trên đảo có quyền đưa ra các quyết sách nhất định.

Bành Tổ là Luyện Khí Sĩ nổi tiếng thời Tiên Tần, khi nhắc tới trường thọ thì tất sẽ nói tới hắn, trong các loại sách cổ của Đạo giáo đều có đề cập, còn có suy luận cho rằng hắn có thể đoạt được tàn quyết của bí quyết chữ "Giả" trong Cửu Bí, vì vậy có được thuật dưỡng sinh có một không hai. Hậu nhân của hắn rời bến, cuối cùng đi tới Phương Trượng Tiên Sơn, lập nên một trong mấy đại truyền thừa tại đây, địa vị vô cùng quan trọng.

- Mọi người đều nói rằng ba Tiên Sơn tại hải ngoại có Bất Tử Dược, không biết có phải là thật hay không?

Long Mã lên tiếng, thu hồi sự nóng tính của minh, thể hiện ra một chút bộ dáng của thụy thú.

- Từ xưa vẫn truyền lưu như vậy, nhưng ai cũng không được nhìn thấy. Ta nghĩ cho dù có thì cũng đã bị thượng cổ Thánh Hoàng mang đi từ lâu rồi, tiến vào trong tinh không vô ngần rồi!

Thiên Tôn lắc đầu, nói.

Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu là ba tòa Tiên Sơn tại hải ngoại, trong thời kỳ thượng cổ cực kỳ nổi tiếng, có rất nhiều thánh hiền thường xuyên lui tới, để lại rất nhiều đạo thống.

Tuy nhiên, từ sau khi thiên địa biến đổi, rất nhiều đạo thống đều đã rút lui đi, tuy rằng linh khí trên ba Tiên Sơn vẫn chưa bị mất đi, nhưng cũng không còn có thêm mới nữa, số lượng đạo thống không còn đủ một thành như khi xưa.

Cuối cùng, Thiên Tôn tự minh dẫn đường, đưa Diệp Phàm tới một vùng hải vực, đi xuống lòng nước, tiến vào trước một vùng hải cung, nơi này là một mảnh hoang vắng, tôm cá cũng không dám bơi tới đây.

- Đây là Long Cung thượng cổ hay sao?

Đám người Trương Thanh Dương kinh hãi.

Dãy cung điện này cũng vô cùng rộng rãi, mặc dù ngày nay đã có chút sụp đổ, nhưng những huy hoàng ngày xưa vẫn có thể được nhận ra, tất cả đều là các cây cột khổng lồ bằng ngọc thạch, không khác gì một Thiên Cung cả.

Không gian nơi đây rất rộng lớn, nối tiếp nhau thành dãy, trong những năm tháng dài dòng vẫn có không ít cung điện cổ còn hoàn hảo, rất to lớn, phát ra ánh sáng trong suốt, tản ra bảo quang.

Tại chỗ sâu nhất trong phiến cung điện dưới biển này, Thiên Tôn ngừng bước, nói:

- Phía trước rất nguy hiểm, không thể tiến lên, ta chỉ có thể đưa tới đây mà thôi!

Ngay tại phía trước, có một dãy cung điện trong suốt như thủy tinh, ở chỗ sâu trong đáy biển phát ra ánh sáng rạng rỡ, nở rộ các luồng sáng huy hoàng, giống như một dãy cung điện của thần, các cây cột tại đây vô cùng lớn, bảo điện mang khí thế cuồn cuộn mãnh liệt, chiếu rọi khiến người ta không mở hai mắt ra được.

Tại giữa của dãy cung điện liên miên không dứt này, có một ngọn núi đá năm màu, giống như một nấm mồ, đứng sừng sững tại trung ương, được rất nhiều cung điện cổ vây quanh.

Thiên Tôn nói rằng Ngũ sắc Đạo Thai của hắn chính là lấy được tại nơi này, lúc ấy hắn phải mất một phen tâm lực rất lớn, hao phí thời gian rất lâu thì mới thành công, dặn Diệp Phàm khi đi vào thì nhất định phải cẩn thận.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh phun ra nuốt vào các dải tơ thần lực, Diệp Phàm thu hết các đệ tử vào trong, sau đó giao cho Long Mã, đồng thời lại lấy ra một mũi Hắc Tiễn, lưu cho nó bảo vệ bản thân.

- Ngươi không cần quay về Bồng Lai, cẩn thận một chút, bảo hộ bọn họ cho tốt, chờ ta đi ra!

Diệp Phàm dặn dò.

Long Mã tất nhiên là không cam lòng, địa phương này khẳng định có bí bảo, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng lại đáng giá đi mạo hiểm, hơn phân nửa là sẽ có thu hoạch lớn. Nhưng cuối cùng nó cũng không đi vào, chỉ đành giậm chân mà bỏ đi.

Diệp Phàm tiến vào dãy Thủy Tinh Cung này, liền cảm nhận được từng trận sát khí, tuyệt đối có thượng cổ Pháp trận đang thủ hộ, cảnh cáo mọi người không nên đến gần.

Khắp nơi đều có ánh sáng thủy tinh đang chiếu rọi, nơi đây giống như một thế giới mộng ảo, địa phương này đúng như Long Cung thời thượng cổ, rất bao la hùng vĩ, thứ duy nhất không hài hòa chính là tại ngọn núi đá năm màu kia, có một loại lực lượng ma tính.

Diệp Phàm chính là hướng về phía ngọn núi đá năm màu giống như nấm mồ này mà tới, muốn tìm được tọa độ của tinh không cổ lộ, thì nhất định phải đầu tiên tìm ra thứ này, có lẽ sẽ có thể tìm ra manh mối nào đó.

- Đây không phải là một nấm mồ, mà là một nơi được phong ấn từ thời thượng cổ.

Khi tới gần, sau khi đi vài vòng xung quanh tòa ngũ sắc thần đàn này, hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, vậy mà lại dùng loại đá năm màu này để bày ra phong ấn, vậy thì thứ trong đó nhất định không phải là nhỏ.

Trong lòng Diệp Phàm sinh ra báo động, chân đạp bí quyết chữ Hành, nhanh chóng rút lui, nhưng mà một cỗ lực lượng rất khủng bố đã cực nhanh lao tới, từ trong vùng đất phong ấn này bộc phát ra, một cỗ lực lượng thật lớn xé rách không gian mà đến, muốn xé hắn ra làm mấy mảnh.

Trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, đây là khí tức cuồn cuộn mãnh liệt của thánh uy, từ phía xa tấn công tới, mạnh tới mức khiến người ta phải khiếp sợ.

Diệp Phàm không phải không có phòng bị, nhưng lại không nghĩ tới còn có một Thánh nhân viễn cổ còn sống, bị phong ấn trong Long Cung thượng cổ dưới đáy biển, đây là một nguy cơ cực lớn.

Hắn chân đạp bí quyết chữ Hành, thân thể hóa thành một tia chớp nhằm về phía bên ngoài Thủy Tinh Cung, điều đầu tiên là muốn bỏ chạy, rời khỏi tuyệt địa cực kỳ khủng bố này.

Một khi thành Thánh, thì sẽ trở nên cao cao tại thượng, chỉ riêng chiến lực mà nói thì gần như đã có thể được coi là siêu thoát phạm trù nhân loại, coi các trảm đạo giả không khác gì con kiến, có thể đứng trên cao mà nhìn xuống chúng sinh.

Ầm... ầm...!

Tất cả Thủy Tinh Cung đều thay đổi vị trí, chặn lại đường đi của Diệp Phàm, hóa thành một mảnh sát trận thượng cổ, hoàn toàn sống lại, so với vừa rồi cũng không biết khủng bố hơn bao nhiêu lần, đây là cổ trận do Thánh nhân viễn cổ bày ra.

Phía xa, Bồng Lai Thiên Tôn sắc mặt lạnh lùng, hai tay vung lên, chính là hắn kích hoạt phiến đại trận thượng cổ này, ánh mắt lạnh như băng, không mang theo cảm xúc gì.

- Ta đoạt được Ngũ sắc Đạo Thai và Thiên Thư thượng cổ đều là từ nơi này, chỉ có một chuyện quên nói cho ngươi biết, nơi đây còn có phong ấn một Ma Thai thời thượng cổ. Ngươi ở chỗ này chờ chết đi, ta trước tiên sẽ trước chém Long Mã và các đệ tử của ngươi đã, sau đó lại đến đây nhìn ngươi chậm rãi chết héo!

Thiên Tôn giống như đã thay đổi thành một người khác, ánh mắt lạnh lẽo như băng, sau khi nói xong liền xoay người bước đi.

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh lùng, đối với bóng dáng của hắn nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta không biết rằng ngươi đang bày ra bẫy rập hay sao, nếu ta đã dám đến đây, thì tất nhiên là không sợ rồi, lát nữa ta sẽ đi nhặt xác cho ngươi!

- Ngươi đầu tiên cần phải vượt qua một cửa của viễn cổ Ma Thánh kia đã, trong vùng đất phong ấn này thì không có người nào có thể sống được đâu, ha ha...!

Thiên Tôn cười to tàn khốc, điềm nhiên nói:

- Ta đi trước giết chết Long Mã và mấy tên kia đây!

Hắn chuẩn bị rời đi.

- Ha ha...!

Thiên Tôn cất tiếng cười to lành khốc, mái tóc màu đen rối tung bay loạn, ánh mắt vô cùng yêu dị, cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.

Trong mắt hắn, Diệp Phàm đã là một người chết, không có đường sống nào nữa. Bởi vì, mặc dù có là một vị Bán Thánh mà bị vây trong trận thì cũng khó mà may mắn thoát khỏi, đó chính là uy lực của Thánh nhân viễn cổ, vô địch thế gian.

Hắn từng bước đi hơn mười dặm, nhanh chóng di chuyển ở trong lòng biển, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, thần thức cường đại quét ra, mỗi một cây cỏ trong vùng thiên địa này đều được hiện ra trong lòng hắn, không trốn tránh được, hắn hướng về phía một phương hướng đuổi theo.

Khi Diệp Phàm tới gần Long Cung thượng cổ, Thiên Tôn vì e ngại bị phát hiện, nên vẫn chưa dám phát ra thần thức, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, hắn tin rằng bất kỳ kẻ nào cũng không đều trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn được, tất nhiên hắn sẽ có thể tìm ra.

- Mặc dù ngươi là Long Mã thì cũng không thoát được, bởi vì ta đã học xong Thần Quang Độn, so với tốc độ của ngươi còn muốn nhanh hơn!

Bồng Lai Thiên Tôn cười lạnh.

Hắn là một người sống từ tận thời kỳ thượng cổ, năm đó Bồng Lai có các thánh hiền dừng lại, hắn có đại cơ duyên, chiếm được tuyệt thế bí thuật của một vị Thánh nhân viễn cổ.

Thần Quang Độn, được xưng là diệu thuật cực mạnh, tương truyền ngoại trừ bí quyết chữ Hành, thì nó chính là diệu thuật có tốc độ đệ nhất thế gian. Cửu Bí đã thất truyền nhiều năm, sớm không thể nhận ra, Thần Quang Độn được coi là bí thuật trân quý nhất trong các loại thân pháp.

- Bồng Lai hải vực được Pháp trận thượng cổ thủ hộ, các ngươi muốn thuận lợi đi qua thì cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!

Thiên Tôn thần sắc lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một tia sát khí, cảm ứng được quỳ tích di chuyển của Long Mã, lập tức nhanh như điện chớp, hóa thành một luồng thần quang đuổi theo.