Già Thiên

Chương 1087: Tìm Thiên Lộ




Diệp Phàm thu hồi Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh. Long Mã bị đè ép nửa tháng, đều sắp hộc máu, cũng may trên đỉnh có thần ngân lưu động, tự động thu liễm sát khí.

Long Mã vừa được giải thoát, vừa lên chính là một vó. Nó bị đè ép nửa tháng, lửa giận ngập đầu, hiển nhiên nó cũng không phải là một kẻ hiền lành, là một bá ở Côn Lôn tiên mạch danh phó kỳ thật.

Ầm!

Trong mắt Tiểu Tùng chợt lóe hào quang, nở rộ ra hai đạo tử mang hình rồng, Thần Thương trong Yêu Đế Cửu Trảm xuất kích, thay sư phụ ra tay hộ đạo.

Long Mã khinh thường, há mồm thở một hơi liền xua tan. Tiểu Tùng đặt mông ngồi trên mặt đất, nổi giận, nhỏ giọng lẩm bẩm. Diệp Phàm mỉm cười, xoa đầu của nó, an ủi nói:

- Ngươi mới tu luyện mấy năm?

Hắn nhoáng lên, trực tiếp ngồi lên trên người Long Mã, nói:

- Nếu ngươi không biết sâu cạn đừng trách ta vô tình. Ngươi phải hiểu được, lần này là ngươi tự nguyện theo ta vào.

Long Mã giãy giụa nhưng là gặp phải loại quái thai Thánh thể Nhân tộc trảm đạo này, cho dù nó vô địch cảnh giới Tiên Tam cũng không cách nào, căn bản không thể lay động được ngọn "Núi lớn" này.

- Khó trách chúng ta có thể thành công vào nơi dựng tiên, nước trong ao này là thần dịch, bất kể là dùng chế thuốc hay tu luyện đều có tác dụng lớn.

Diệp Phàm nói.

- Đúng vậy, rất ngọt!

Tiểu Tùng thanh âm rất non nớt, hai tay giơ lên một cái bát ngọc nhỏ, chớp cặp mắt to sáng ngời ngửa đầu nhìn Diệp Phàm, mời hắn uống một ngụm.

Diệp Phàm nở nụ cười, lấy ra các loại pháp khí không gian, chuẩn bị thu thần dịch trong ao. Loại này chỉ có duyên gặp không thể cầu, đoạt thiên địa tạo hóa, có diệu dụng vô cùng.

Vừa rồi hắn đã nếm thử, so với Thần Tuyền trong Cấm địa Sinh Mệnh càng sâu, có mùi thơm ngát đậm đặc, có thể nói là một loại kỳ dược, có thể khiến cơ thể già cả kéo dài tuổi thọ.

- Đáng tiếc. Tiên hoa và Long Bảo ẩn trong các tòa Long Thủ Phong này đều đánh mất, nếu không thần dịch chảy ra sẽ là nghịch thiên.

Diệp Phàm than nhẹ.

Thủ đoạn của Độc Nhân khiến người ta kính sợ. Có thể ra tay trong pháp trận do Thiên Đình cổ bày ra, đánh thủng mỗi một tòa Long Thủ Phong, thật sự là rung động cổ kim tương lai.

Long Mã cũng không nhàn rỗi, há mồm hút mạnh, muốn tận khả năng thu nhiều thần dịch. Mà Tiểu Tùng vỗ gùi thuốc nhỏ sau người, đồng dạng hóa thành một đạo tử quang dẫn thần dịch tới thu làm của mình.

Nhưng mà, làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là vừa mới bắt đầu cướp đoạt thần dịch dị biến liền xảy ra. Tiên Trì rất nhanh khô cạn, đầm nước cùng tiên quang chảy ngược, lui hướng phương xa.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Long Mã trợn tròn mắt.

Diệp Phàm khẽ quát một tiêng, vận chuyển bí chữ Binh cướp đoạt thần thủy, "Ào" một tiếng mấy chục cân bọt nước bị cuốn tới, còn lại toàn bộ chảy ngược mà đi, chìm sâu vào trong lòng núi.

Vạn long hút ngược nước.

Hơn vạn tòa Long Thủ Phong hút ngược thần dịch, đem tất cả tinh hoa và tiên quang cuốn đi, không hề tẩm bổ nơi đây. Đây là một loại nghịch chuyển, trái ngược với trước đây.

Từng cái đầu rồng này đều phát ra tiếng rồng ngâm, giống như có sinh mệnh, trên người từng chiếc vảy bằng đá mở ra, trong mắt thậm chí phóng ra thần quang nhấp nháy. Diệp Phàm kinh dị. Nếu Độc Nhân không ra tay sắc bén như vậy, đám rồng đá này sẽ đạt tới mức độ nào?

Ầm!

Một tiếng chấn động mãnh liệt cuối cùng, tất cả tiên huy đều bị nuốt vào miệng rồng, chỉ có khí trời quang vụ tràn ngập, linh khí trong cả sơn cốc giảm đi rất nhiều.

- Như thế cũng tốt, thiên địa trên địa cầu sẽ chậm rãi khôi phục sinh cơ.

Diệp Phàm nói. Sau khi lấy đi cái Tiên Đỉnh này, hơn vạn Long Thủ Phong sẽ không tiếp tục hấp thu linh khí trên địa cầu, không cần tiếp tục tẩm bổ nơi thành tiên, thậm chí sẽ tẩm bổ ngược lại non sông địa cầu.

Diệp Phàm không cách nào hủy diệt nơi đây. Không chỉ là hắn, cho dù rất nhiều nhân kiệt từ xưa đến nay đều không được. Sát cục do Thiên Đình cổ bày ra uy hiếp muôn đời, không người có thể giải, chạm vào hẳn phải chết.

Trong tiên cốc, tường quang lưu động, mặc dù không bằng như xưa nhưng cũng hơn xa bất kỳ nơi nào Diệp Phàm từng đi qua. Cổ dược tỏa hương, cũng có một làn hương thơm Bất Tử Thần Dược tràn ngập, say mê tâm thần.

- Đi thôi... Thiên địa này rốt cục lại muốn bắt đầu thay đổi.

Diệp Phàm cưỡi trên lưng Long Mã mang theo Tiểu Tùng rời khỏi nơi thành tiên, chìm sâu vào trong dãy núi.

Côn Lôn sừng sững, ngọn núi không dứt, liên miên khôn cùng. Bọn người Diệp Phàm đi rất lâu rốt cục ra ngoài, thân ở giao giới giữa Tân cương và Thanh Hải, nhìn bầu trời xanh mây trắng có loại cảm giác hư ảo. Ở trên mảnh đất này, có rất nhiều khu vực đều giấu trong Pháp trận thượng cổ, người thường căn bản không biết, như là hai cái thế giới.

Rời khỏi Côn Lôn đi tới thế giới bên ngoài, Long Mã lập tức tràn ngập kinh dị, cũng có càng nhiều khinh thường, bởi vì quá mức hoang vắng, không chút linh khí. Tương đối với thế giới như tiên cảnh trong Pháp trận thượng cổ, trước mắt chứng kiến giống như sa mạc.

Tiểu Tùng ngược lại rất vui vẻ, nó nguyên bản sinh hoạt trong thế giới như vậy đã sớm thành thói quen, òa lên hoan hô.

Diệp Phàm ngồi trên một con Long Mã quay về gây nên chấn động mạnh, các đạo tràng đều rung động. Tương truyền đây chính là tọa kỵ của Thánh Hoàng thượng cổ, không phải người đại đức không thể cưỡi. Ngày nay, vị này lại trực tiếp hàng phục một con, khiến người ta cứng họng, nói không ra lời.

Đây là một loại Long Mã thuần chủng, mà cũng không phải hậu duệ hỗn huyết, xưa nay cũng không sinh ra mấy con, là thánh thú điềm lành thiên địa hóa sinh ra.

- Sư phụ!

Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương bái kiến.

Ngọn núi thấp vô danh này không có biến hóa, vẫn chỉ có mấy căn nhà tranh và một mảnh dược điền như cũ, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên một tảng đá, thấy vị đệ tử này lại bị trọng thương.

- Chuyện gì xảy ra?

Trong thiên địa hôm nay còn có người dám ăn hiếp đệ tử của hắn sao? Mấy năm trước một mình hắn xâm nhập Thánh thành Giê ru sa lem, lại đánh vào Vatican, sớm đã uy chấn trong ngoài nước.

- May mắn ngài lúc này cưỡi Long Mã trở về, bằng không Thiên Đình ta truyền đạo thật sự có thể bị ảnh hưởng lớn.

Trương Thanh Dương nói.

Ngay tại mấy ngày trước, có người tiến vào một nơi đạo tràng của Thiên Đình, ngôn ngữ cực kỳ bất kính, đương trường phóng hỏa đốt tượng Thiên Đế, thương nặng Trương Thanh Dương, ảnh hưởng rất lớn.

Tiểu Thiên Sư của Thiên Đình bị người gây thương tích, đây tự nhiên là chuyện lớn. Người kia phát ngôn bừa bãi, nói Thiên Đình không biết trời cao đất rộng, tài gì đức gì dám dùng tên này lập giáo, sớm một chút tán giáo nếu không sẽ bị san bằng.

Diệp Phàm tự nhiên hiểu biết thế gian nhiều kỳ nhân, địa cầu mặc dù ở thời đại mạt pháp cũng khẳng định có chút cao thủ không biết, tuy nhiên đường hoàng như vậy có chút ra ngoài dự kiến của hắn.

- Người kia tuổi cũng không cao, lớn hơn ta không được bao nhiêu, tuổi trẻ khí thịnh, cảm giác không phải là kỳ nhân có dung nhan không già.

Trương Thanh Dương nói.

Diệp phàm gật đầu. Tiểu Thiên Sư hiện nay hơn xa ngày trước, được hắn trợ giúp nhiều lần được lôi kiếp tẩy lễ, trên đời này cũng chỉ có đám Long Tiểu Tước, Hữu Vi Ngư có thể sánh vai.

- Chủ yếu là một kiện bảo bối của hắn quá lợi hại, tên là Hư Không Ấn, chấn động đem xương cốt toàn thân ta đánh gãy mấy chục cái.

Trương Thanh Dương nói tình huống ngày đó kỹ càng tỉ mỉ.

Nếu không có Hoàng Thiên Nữ, Ngạn Tiểu Ngư ở tại tràng, rất nhanh đem Tiểu Thiên Sư đi, lần này có khả năng hắn nguy hiểm.

Diệp Phàm gật đầu, nói:

- Có chút quá đáng. Hắn không phải muốn san bằng Thiên Đình sao, ta chờ hắn xuất hiện.

Tiểu Tùng tiến lên, từ trong gùi thuốc lấy ra một gốc Dược Vương, cao tới nửa thước, toàn thân như Hồng Mã Não khắc thành, trong suốt rực rỡ. Đây là một loại linh đằng, mùi thơm ập vào mũi. Nó đưa cho Tiểu thiên Sư.

- A, đây là... Đa tạ tiểu sư huynh.

Trương Thanh Dương rất ổn trọng, không giống Hoàng Thiên Nữ thường xuyênn chọc ghẹo Tiểu Tùng. Hắn tự nhiên biết hàng, đây hơn phân nửa là một gốc linh dược hiếm có thế gian.

- Đây là một gốc Dược Vương, có thể cứu sống người chết xương trắng phủ thịt, có thể kéo dài thọ nguyên.

Diệp Phàm nói.

- Dược Vương?

Tiểu Thiên Sư ngẩn người, không phải không nghĩ tới quá quý báu, nhưng không nghĩ tới là bảo dược thời thượng cổ cũng khó được. Hắn run giọng nói:

- Quá... quý báu!

Diệp Phàm để hắn thu hồi, lưu lại ngày sau dùng bảo mệnh, rồi sau đó lấy ra một ít thần dịch trong Tiên trì ban cho hắn, lúc này mới cho hắn xuống tu dưỡng.

Sau đó không lâu, Ngạn Tiểu Ngư, Chiêm Nhất Phàm cũng lần lượt tới, đều giật mình vô cùng. Mỗi người đạt được một gốc Dược Vương cùng một ít thần dịch, đối với bọn họ mà nói đây quả thật chính là "Tiên đan". Bởi vì những thứ này cho dù ở thời thượng cổ cũng là Thần Thảo, Dược Vương có thể kéo dài mấy trăm năm thọ nguyên có thể khiến Thánh nhân cũng phải khom lưng.

- Sư phụ. Lần này mọi người tiến Côn Lôn Sơn thật đúng là thu hoạch thật lớn. Lần sau đi đào bảo nhất định phải dẫn chúng ta theo.

- Nhanh nghĩ xem địa cầu còn có đạo tràng thượng cổ nào, để sư phụ đi một chuyến, nhất định có thể chiếm được rất nhiều Thần phẩm hiếm có.

- Không sai. Nơi chúng thần sinh ra Hy Lạp, đạo tràng thượng cổ Ai Cập, Ấn Độ, còn có một ít cổ địa trong nước chúng ta hẳn là có phong báu vật.

Mấy người nếm đến ngon ngọt, khuyến khích Diệp Phàm lại ra tay.

Lần này hành trình Côn Lôn thu hoạch thật lớn. Tiên Đỉnh cùng Thần Ngân Tử Kim tháp không cần phải nói, chỉ Dược Vương liền chiếm được mười bảy gốc, về phần bảo dược khác kém một chút thì chứa đầy gùi thuốc của Tiểu Tùng, cho dù môi trường địa cầu không thay đổi, cũng không cần lo lắng vì thiếu linh dược.

- Các ngươi phải nghiêm túc tu luyện, hết thảy đều phải dựa vào thực lực. Phải nhanh chóng trưởng thành một chút, nói không chừng có một ngày ta sẽ rời đi.

Diệp Phàm cảnh báo. Ở địa cầu lâu ngày như vậy, hắn khó thể quên cố nhân ở bên kia tinh không.

- Sư phụ, người muốn đi đâu?

Mấy đệ tử truy hỏi, muốn theo hắn cùng tiến vào tinh vực, rời khỏi thế giới này.

Nhoáng một cái lại vài năm, người trẻ tuổi đánh Trương Thanh Dương trọng thương, tuyên bố muốn san bằng Thiên Đình cũng không tái hiện. Diệp Phàm trở lại địa cầu đã mười năm, đạo hạnh tinh tiến, mỗi ngày đều nhìn lên tinh không. Không thể nhìn thấy cha mẹ lần cuối cùng là tiếc nuối cả đời của hắn. Ngày nay duyên phàm đã hết, chỉ còn lại đường thành tiên, nhưng như thế nào mới có thể rời đi?

Trong vài năm này, Diệp Phàm đi rất nhiều nơi, tìm kiếm tọa độ của thượng cổ tinh vực. Năm đó có nhiều thánh hiền như vậy rời đi, nhất định để lại manh mối mới đúng.

Trong lúc này, mấy vị thượng sư Ấn Độ từng lại liên hệ hắn, nói có lẽ có thể chiếm được chú ngữ thượng cổ càng thêm hoàn thiện, hơn phân nửa có thể dựa vào đó để tiến Linh Sơn. Vì thế, Diệp Phàm từng tự mình đi Ấn Độ, quả thật gây nên một hồi gợn sóng.

Hắn ra vào một nơi rồi lại một nơi cổ địa, cùng một số cái gọi là cao nhân luận bàn, tự nhiên là khó gặp địch thủ, mà được đến một chương Phệ Đà Kinh, mặc dù rất không trọn vẹn nhưng cũng đủ chấn thế.

Bất kể Phật môn của Bà La Môn giáo hay là Thích Ca Mâu Ni đều bị ảnh hưởng rất sâu của bộ kinh này. Đây là một bộ cổ kinh nguyên thủy, ghi lại một ít áo nghĩa độc đáo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Phàm vì thế tinh nghiên hơn mấy tháng, lô dưỡng bách kinh, thân nạp vạn đạo quy về một lô. Hắn dùng để tẩm bổ và dựng hóa đạo pháp.

Cuối cùng, hắn ở Ấn Độ chiếm được không ít chú ngữ, rồi sau đó cùng mấy vị thượng sư ra đi, mang theo Tiểu Tùng cùng nhau đi Linh Sơn. Bởi vì hắn cảm thấy được trên Linh Sơn ở Tây Tạng có thể có Ngũ Sắc Tế Đàn, có lẽ có tọa độ của Bắc Đẩu Tinh Vực.

Nhưng mà, hắn thất vọng. Chú ngữ không đầy đủ, vẫn như cũ không thể tiến vào đạo tràng của Thích Ca Mâu Ni, cuối cùng thất bại trong gang tấc, không thể làm rõ huyền bí Phật môn.

- Mười năm rồi, không biết Bắc Đẩu Tinh Vực nhấc lên gợn sóng như thế nào...

Diệp Phàm nhìn lên tinh không lẩm bẩm.

Ở bên kia tinh không là một đại thế chư vương cùng đứng lên, vạn tộc cộng sinh, trước đó chưa từng có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Cổ Hoàng tử tề tụ, thậm chí sẽ có Đế tử xuất hiện. Không có gì khác, chỉ vì chờ đợi đường thành tiên mở ra. Không cần nghĩ cũng biết những năm gần đây khẳng định sóng lớn mạnh mẽ, chư hùng tranh bá, thiên nữ lăng không, quần tinh rực rỡ.

- Mười năm, có lẽ không ít người đều sắp quên một địch thủ như ta rồi hả.

Trong lúc Diệp Phàm nhìn lên tinh không, một người dân chăn nuôi bình thường ở Tây Tạng vừa mừng vừa sợ. Đứa bé ba tuổi sau một hồi bệnh nặng lại phát sinh hiện tượng "Thức tàng" thần kỳ nhất trong "Phục tàng". Còn chưa biết, chưa từng học kinh lại có thể ngâm nga cổ kinh dài trăm vạn chữ, mà đều đã thất truyền.

Những năm gần đây, Diệp Phàm ra vào rất nhiều mật địa, tiến vào nhiều thượng cổ đạo tràng. Hắn muốn tìm kiếm, người trong đạo môn tự nhiên sẽ hiểu.

Vào một ngày này, một vị lão đạo sĩ của đạo giáo tổ đình Long Hổ Sơn tới chơi, nói cho hắn biết trên địa cầu có lẽ có một nơi thần thổ có thể đi vào nơi sâu trong tinh vực thần bí.