Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 87




Thời An thở phào nhẹ nhõm, xoay người kéo chăn nằm xuống giường. Nhưng chưa kịp nằm ổn định thì bên cạnh bất ngờ vang lên một giọng nói trầm ấm:

"Em đi đâu vậy?"

Thời An giật mình, suýt nữa bật dậy trên giường. Cô quay đầu thấy Tạ Yến Lễ đang dựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

"Anh có biết, hù dọa người khác dễ gây c.h.ế.t người lắm không hả?"

Cô xoa ngực, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô xoay người, chọn vị trí thoải mái nằm xuống, Thời An chậm rãi giải thích với Tạ Yến Lễ:

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Tối nay em đi ăn với các đồng đội của anh Ba."

Nói xong cô bọc chăn quanh người chuẩn bị ngủ, cô thực sự rất mệt nha.

Nhân lúc còn vài ngày rảnh rỗi, cô dự định từ ngày mai sẽ nghỉ ngơi trước. Tranh thủ dưỡng sức thật tốt để đối phó với Trương Chính - kẻ đáng ghét kia.

Tạ Yến Lễ nghiêng đầu nhìn Thời An đang nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đôi mắt thâm thúy lộ ra một tia cảm xúc không rõ ràng.

Cứ như vậy, anh nhìn cô suốt một giờ liền.

Sau đó, anh chậm rãi vươn tay kéo Thời An từ phía bên kia giường vào lòng mình, từ từ nhắm mắt lại.

Thời An cảm nhận được cơ thể mình bị ôm chặt, cô cau mày khẽ rên vài tiếng. Tạ Yến Lễ véo nhẹ vào môi cô, lập tức khiến cô im lặng.

————

Buổi tối tại quán bar, đàn em của Thời Mặc hẹn cô đến đây, nói rằng có chuyện muốn bàn bạc. Khi Thời Mặc bước vào, đàn em đã đợi sẵn ở quầy bar.

Thời Mặc gọi một ly rượu, cô hơi ngẩng đôi mắt lười biếng lên nhìn đối phương, giọng nói lạnh lùng pha chút trong trẻo: “Nói đi.”

Ánh đèn neon đầy sặc sỡ trong quán bar chiếu lên khuôn mặt tuyệt sắc của Thời Mặc. Vốn tưởng rằng ánh sáng rực rỡ ấy sẽ làm nhòa đi nét đẹp của cô, nhưng lúc này nó lại vô cùng phù hợp với cô.

Khi nhân viên pha chế đưa ly rượu cho Thời Mặc, anh ta ngây người đến mức quên cả động tác trên tay. Làn da trắng mịn không tỳ vết của cô như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Nhìn thấy nhân viên pha chế ngây ngốc, Thời Mặc nhíu mày, không nói gì, đưa tay nhận ly rượu. Sau đó, cô quay sang nhìn đàn em mặt đỏ tía tai nhưng vẫn không nói được lời nào, cô bất lực nói: "Cậu có định nói hay là không? Không nói tôi đi đây..."

Đàn ông đàn an, nói chuyện phải dứt khoát lên chứ! Thời Mặc thật không hiểu nổi, rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến anh ta khó mở miệng như vậy.

Người đàn ông tỏ vẻ khó xử, nhìn gương mặt của sếp, chuyện mà anh muốn nói lại liên quan đến sếp.

Hiện giờ, sếp đang thân thiết với vị thiên kim giả nhà họ Thời, quan hệ giữa hai người cũng đang rất tốt. Nhưng việc anh muốn nói lại liên quan đến vị thiên kim giả  kia, anh thật sự không biết nên mở miệng thế nào nữa.

“Thực ra, hôm nay...chuyện tôi muốn nói có liên quan đến sếp...”

Cuối cùng, đàn em cũng lấy hết can đảm, dũng cảm nói ra: “Dạo trước, sếp và sếp Quách đã cùng tham gia buổi casting vai chính cho bộ phim mới của anh ấy. Vai diễn đó cuối cùng đã được sếp xác định.”

“Nhưng giờ, sếp Quách lại lén lút đổi vai chính, đến giờ vẫn giấu sếp.”

Sau khi nói xong, đàn em càng không dám nhìn sắc thẳng vào gương mặt của sếp. Bộ phim này vốn thuộc bản quyền của sếp, vai chính do chính tay sếp chọn, giờ lại bị người khác lén lút đổi đi.

Đặc biệt là người được chọn thay thế lại chính là cô em gái thân thiết của sếp.

Một bên là anh em đã theo mình nhiều năm - Quách Minh, một bên là cô em gái thân thiết.

Khó trách đàn em cô mãi không dám hé răng.

Sau khi nghe đàn em nói xong, ánh mắt của Thời Mặc liền trầm xuống. Vai chính của bộ phim này, vốn là Thời An do cô và Quách Minh cùng chọn. Tại sao lại đột ngột đổi người?

Ngay khi đàn em nói xong, trong đầu Thời Mặc đã đoán được một phần câu trả lời. Quách Minh theo cô nhiều năm, cũng hiểu rõ tính cô.

Biết rõ cô sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhưng vẫn làm như vậy. Điều đó chứng tỏ có yếu tố bất khả kháng buộc anh ta phải làm vậy.

Người có khả năng ép anh ta đến mức này không nhiều, Thời Mặc lập tức nghĩ đến cha của Quách Minh.

Tuy nhiên, Thời Mặc vẫn rất tức giận. Dù cho chuyện này vượt quá tầm kiểm soát của Quách Minh, nhưng sau khi nó xảy ra, anh ta không báo ngay với cô mà lại lén giấu kín, điều này khiến Thời Mặc rất khó chịu.

“Gọi điện cho anh ta, bảo anh ta lết đến đây giải thích cho rõ ràng.”

Thời Mặc lạnh nhạt buông một câu, sau đó nhấp một ngụm rượu trong ly.

Trong suốt quá trình Thời Mặc suy nghĩ, đàn em ngồi bên cạnh đều run sợ, không dám thở mạnh, sợ rằng sếp sẽ nổi giận lây sang mình.

Sau khi sếp nói xong, đàn em vội vàng chạy đến góc gọi điện cho Quách Minh để thông báo tình hình.

Ngồi trong văn phòng suốt mấy ngày không về nhà, Quách Minh nhận được cuộc gọi liền cười khổ: “Vẫn không giấu nổi rồi.”

Mấy ngày nay anh đang cố gắng tìm cách giải quyết. Quách Minh cũng đã nhốt mình trong văn phòng mấy ngày liền, râu ria cũng không buồn cạo.

......

Chẳng mấy chốc, Quách Minh đã đến quán bar. Ngay khi bước vào, nhìn thấy Thời Mặc, anh khựng lại một bước, cúi đầu đi đến ngồi bên cạnh cô: "Nữ thần của tôi, tôi đến rồi đây..."

Giọng nói trầm khàn, như thể đã mấy ngày không nói chuyện. Thời Mặc quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt của anh thì kinh ngạc: “Anh lang thang đầu đường xó chợ về đấy à?”

Bộ vest trên người Quách Minh đã mấy ngày không thay, vừa ngồi xuống đã tỏa ra một mùi hôi nhẹ, khiến Thời Mặc phải dịch chuyển chỗ ngồi, cách xa anh ta một mét.

“Không có.” Quách Minh cười khổ: “Tôi ở văn phòng.”

Thời Mặc nhíu mày, không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Giải thích đi!"

Quách Minh đương nhiên hiểu cô đang nói gì, vẻ mặt anh ta càng thêm khổ sở. Anh ta rót cho mình một ly nước lọc, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Thời Mặc, chậm rãi nói:

"Chuyện này là lỗi của tôi, lúc đó xảy ra chuyện, tôi đã không nói cho em biết."

“Hôm đó, chúng ta đã quyết định chọn Thời An, nhưng sau khi hai người rời đi, có một người phụ nữ khác đến văn phòng của tôi. Cô ta nói là do bố tôi giới thiệu, tôi cũng quen biết cô ta."

“Bố tôi và bố cô ta rất thân, quan hệ thân thiết giữa hai nhà chúng tôi cũng đã kéo dài mấy chục năm rồi."

"Sau khi cô ta nói xong, tôi bảo cô ta về trước. Ngay sau đó, bố tôi gọi điện đến, bắt buộc tôi phải chọn cô ta, không được từ chối. Thậm chí đe dọa, nếu cô ta không được chọn, ông ấy sẽ đuổi tôi ra khỏi gia tộc.”

Ánh mắt Quách Minh đầy vẻ bất lực, anh tiếp tục nói: “Bên kia không thể từ chối, còn bên này tôi lại không biết phải giải thích với em thế nào. Cuối cùng đành phải giấu kín, đợi tôi tìm được cách giải quyết rồi sẽ nói với em sau.”

Thời Mặc nghe xong, hờ hững liếc nhìn anh: “Vậy anh đã tìm ra cách giải quyết nào chưa?”

Câu hỏi rất hay, Quách Minh nghe xong chỉ biết im lặng. Anh đã tìm ra cách giải quyết chưa?

Chưa…

Mấy ngày nay, anh đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng đều không thể thoát khỏi cái bóng của bố mình. Dù đi đường nào, bố anh cũng sẽ tìm cách chặn lại. Muốn vượt qua, chỉ có cách khiến ông ấy phải nhường bước thì anh mới có thể tiếp tục tiến tới.

Anh ghét cảm giác phải sống dưới bóng của người khác như thế này!

Hai chữ "im lặng" như một ngọn núi đè nặng lên đầu anh, khiến anh cảm thấy ngạt thở.

Cả cuộc đời anh dường như không thể thoát khỏi tòa tháp mà bố anh - Quách Trí Thắng, đã xây dựng.